Hầu Quy Đàm, nếu hôm nay vì anh mà hình tôi bị đăng tràn lan trên Weibo thì tôi biết giải thích thế nào với gia đình đây!
"Sao vẫn còn che mặt?"
"Tôi không muốn bị chụp hình lại!"
Hầu Quy Đàm liền nhìn sang Hạo Từ, anh đưa tay lên và cử động nhẹ. Hạo Từ lập tức hiểu ý. Anh đi tới bàn gần nhất đang có người quay họ.
Anh giựt lấy điện thoại của cô gái trẻ đó, lập tức xoá đi. Sau đó trả cô và nhìn mọi người ở đó nói lớn:
"Lập tức xoá ảnh và video mà mọi người quay chúng tôi. Vừa nãy chắc mọi người cũng thấy tôi bẻ tay tên kia thế nào. Nếu không muốn bị vậy thì lập tức xoá đi."
Mọi người bị Hạo Từ làm cho sợ hãi, họ nhanh chóng cúi mặt và lập tức xoá ảnh và video đã quay.
Tôn Niêm cũng đã quay lại, đương nhiên không thể về tay không. Cậu đẩy tới một chiếc xe lăn dành cho người bị thương chân.
Hầu Quy Đàm đỡ lấy tay Á Kha Lạp, yêu cầu cô ngồi lên. Á Kha Lạp không thể không nghe. Cô ngoan ngoãn ngồi vào, vội lấy mắt kính đen và khẩu trang ra đeo.
Hầu Quy Đàm là người đẩy xe, ba người còn lại đi theo sau.
Năm người họ đi tới đâu ai ai cũng nhìn. Không thể phủ nhận được đội hình này, nhìn ai cũng có thần thái riêng đến cuốn hút.
Thậm chí các chị em đi ngang qua còn đứng lại nhìn và bàn tán:
"Nhìn họ kìa! Cứ như tổng tài đẩy vợ mình đi mua sắm, còn đằng sau là các anh vệ sĩ đi theo bảo vệ vậy!"
"Còn chị đi ngang hàng với vệ sĩ mà cậu nói là gì?"
"Thì là... thư ký!"
"Ô... trí tưởng tượng cậu đỉnh thật!"
Trong thang máy Hầu Quy Đàm mở lời mời Á Kha Lạp đi ăn. Nhưng cô từ chối và tiếp tục bịa lý do. Hầu Quy Đàm là người thông minh, anh mặc kệ Á Kha Lạp từ chối. Đẩy cô về phía xe mình. Buộc cô phải leo lên xe anh ngồi.
Kiều Nữ thấy vậy cũng muốn đi theo nhưng bị cuộc gọi của viện trưởng gọi về bệnh viện gấp. Á Kha Lạp hiểu chuyện, cho cô mượn xe mình lái đi. Còn cô thì tiếp tục ở hang cọp một lần nữa.
"Các anh... không phải ở Thụy Sĩ làm vua ở Zurich sao! Sao lại có mặt ở đây?"
"Vậy nhóc không ở lại trộm đồ tiếp à? Sao lại về Thượng gia rồi?"
Á Kha Lạp nhìn anh không nói nên lời. Cô đành ngồi im không hỏi gì nữa, tránh bị cắn ngược lại.
Thấy cô không hỏi thì anh lại hỏi.
"Tôi nói nè! Thượng gia làm ăn bị tụt dốc hay gì mà nhóc phải đi trộm này trộm kia thế?"
Á Kha Lạp nghe vậy thì ngay lập tức quay lại nhìn anh với ánh mắt như muốn kề dao vào cổ anh để tra hỏi.
Anh chỉ nhẹ nhàng dùng ngón trỏ đẩy nhẹ trán cô rồi nói:
"Đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi!"
Cô đẩy tay anh ra rồi hỏi với vẻ mặt không chút gì gọi là sợ hãi:
"Anh tra ra những gì?"
Tôn Niêm và Hạo Từ ngồi phía trên nhìn qua gương chiếu hậu. Hai người cảm thán:
"Á Kha Lạp, cô là người đầu tiên dám nhìn thẳng mặt và hỏi anh Hầu với ánh mắt sắc bén đó đấy!" - Hạo Từ.
"Cũng là người con gái thiếu nữ đầu tiên được ngồi trên xe anh Hầu lần hai." - Tôn Niêm.
"Là người con gái đầu tiên anh Hầu ngỏ lời mời đi ăn mặc dù bị từ chối." - Hạo Từ.
"Là người đầu tiên anh Hầu không lấy súng bắn què chân khi bước lên xe lần hai." - Tôn Niêm.
"Còn là..." - Hạo Từ.
"Hai người im được chưa!" Hầu Quy Đàm u ám nhìn họ nói, ngay lập tức họ im miệng.
"Vậy là tôi đang lên thiên đường hay xuống địa ngục?" Á Kha Lạp nhìn họ hỏi.
"Tùy vào thái độ của cô và cảm xúc của anh Hầu!" - Hạo Từ.
[...]
Tên Khiêm Vũ Ninh sau khi bị bẻ gãy bàn tay, hắn nhanh chóng kêu một tên nhân viên lái xe chở hắn đi bệnh viện gấp. Hắn mất hơn hai tiếng để bác sĩ điều trị và phục hồi.
Sau khi tỉnh dậy hắn lập tức gọi điện cho mẹ mình. Mẹ hắn nghe tin hắn bị gãy tay ở bệnh viện. Bà lập tức gọi nhân viên chở mình tới. Vừa tới bà ta đã ôm chầm lấy con. Hỏi kĩ càng mọi chuyện.
Sau khi nghe hắn kể, bà ta lập tức sai người điều tra kĩ người tên Á Kha Lạp và Hầu Quy Đàm.
[...]
Ở nhà hàng, Á Kha Lạp đang ăn sủi cảo thì một cuộc điện thoại gọi tới, là của chú Nhất Hồ.
Cô phân vân không biết có nên nghe hay không. Hầu Quy Đàm thấy vậy, anh không ngăn cấm gì mà cho cô nghe điện thoại. Cô liền cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Nhất Hồ hỏi cô đang ở đâu, cô chỉ có thể nói dối là đang ở cùng Kiều Nữ. Anh dặn dò cô đi đứng cẩn thận, hạn chế đi lại. Và về nhà trước 12 giờ như thường ngày. Cô đồng ý như bình thường sau đó cúp máy, vào lại bàn ăn.
Hầu Quy Đàm cầm ly rượu lên nhấp ly rồi hỏi:
"Thượng U gọi sao?"
"Không phải... mà sao anh biết Thượng U?"
"Nhóc là tiểu thư độc nhất vô nhị nhà Thượng gia mà người ta vẫn đồn trên mạng. Mà người đứng đầu Thượng gia là Thượng U. Tôi chắc chắn là nhóc là con gái ông ấy."
"Nhưng mà không ngờ ông ấy lại có đứa con ăn chơi như vậy!"
Á Kha Lạp mặc kệ Hầu Quy Đàm nói mình như nào. Bởi trước giờ cô luôn tuân theo một đạo lý. Đó là mặc kệ người ngoài nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chỉ cần người thân luôn tốt với mình là được.
Cô vẫn tiếp tục gắp sủi cảo ăn. Bởi vì đó là món cô yêu thích nhất.
Hầu Quy Đàm nhìn cô vẫn tươi tắn và chìm đắm vào sủi cảo. Cô đã làm lơ và không trả lời câu hỏi của anh từ lúc trên xe tới lúc ăn bây giờ.
Anh hỏi mà không trả lời là điều anh vô cùng ghét. Trước giờ chưa có ai dám không trả lời câu hỏi của anh nhiều lần như vậy. Á Kha Lạp là người đầu tiên.
Tôn Niêm và Hạo Từ ngồi ăn cùng cũng phải nhìn Á Kha Lạp với cách nhìn khắc, họ vừa lo giùm cô vừa nể phục cô.
Bởi Hầu Quy Đàm không những không tức giận khi hỏi mà không trả lời, anh rất điềm tĩnh ngồi ăn và nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Sau buổi ăn đó, Tôn Niêm và Hạo Từ đã nhận ra sau này phải thay đổi cách gọi cũng như thái độ khi gặp Á Kha Lạp. Gọi cô là chị Hầu, mặc dù cô ấy nhỏ tuổi hơn hai người họ. Phải chu đáo đối xử tốt với cô ấy.
Danh Sách Chương: