Mục lục
Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Quan đi ra tổ từ, hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, có một vị nam tử đứng đó, lưng nam tử có chút còng.

Chính là nam tử lưng còng vội vàng đi báo tin cho Đại trưởng lão trước đó!

Lúc đó, kẻ này có thể nói là vô cùng cao hứng.

Nhìn thấy Diệp Quan nhìn mình, vẻ mặt của nam tử lưng còng trở nên tái nhợt trong nháy mắt, y vội vàng quỳ xuống: "Thế tử..."

Vào lúc nhìn thấy thi thể của ông cháu Diệp Côn được mang ra, y liền biết, y đã tiêu đời!

Diệp Quan mỉm cười, không để ý tới đối phương, đi về hướng nơi xa.

Không bao lâu sau khi Diệp Quan đi, một vị lão giả người mặc áo bào đen xuất hiện ở trước mặt nam tử lưng còng, lão lạnh lùng nhìn nam tử lưng còng, không nói gì.

Sắc mặt của nam tử lưng còng như tro tàn, trực tiếp ngã xụi lơ xuống đất.

Lúc Diệp Quan vừa muốn đi ra cửa lớn, gặp Diệp Kình!

Diệp Kình mỉm cười: "Diệp Quan ca, chúc mừng!"

Diệp Quan cười nói: "Diệp Kình đệ, ngươi hẳn là cũng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh rồi?"

Diệp Kình gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: "Trên phương diện cảnh giới, ta ngược lại thật ra hơi có chút tâm đắc, nếu như ngươi có chỗ không hiểu, có thể tùy thời tới hỏi ta!"

Diệp Kình vội vàng hơi hơi thi lễ: "Đa tạ Diệp Quan ca!"

Diệp Quan đi đến trước mặt Diệp Kình, vỗ vỗ bả vai của Diệp Kình: "Huynh đệ nhà mình, khách khí như thế làm cái gì?"

Nói xong, hắn đi ra cửa lớn Diệp Phủ.

Diệp Kình nhìn Diệp Quan rời đi nơi xa, mỉm cười, cười hơi có chút bất đắc dĩ: "Ở cùng một tộc với thiên tài như thế, là may mắn của Diệp tộc, là bất hạnh của ta!"

Nói xong, y quay người rời đi.

...

Diệp Quan đi tới Nạp Lan tộc, vừa tới Nạp Lan tộc, một lão giả liền ra đón!

Lão giả hơi hơi thi lễ đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, mời!"

Diệp Quan gật đầu: "Làm phiền!"

Lão giả cười nói: "Khách khí!"

Nói xong, lão dẫn Diệp Quan đi vào bên trong Nạp Lan tộc.

Trên đường, nha hoàn đi qua đều không ngừng quan sát Diệp Quan!

Diệp Quan mặc một bộ trường bào màu đen, thân thể thẳng tắp, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lúc hành tẩu, ung dung không vội, khí độ bất phàm.

Ở trên nhan trị, Diệp Quan được đánh giá rất cao!

Lão giả dẫn Diệp Quan đi vào trước một gian đại điện, lão hơi hơi thi lễ đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, mời!"

Diệp Quan cười nói: "Được!"

Nói xong, hắn đi vào đại điện.

Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Quan thấy được tộc trưởng Nạp Lan tộc Nạp Lan Danh ngồi ở chủ vị.

Nạp Lan Danh khoảng bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp.

Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: "Ngồi đi!"

Diệp Quan gật đầu, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.

Nạp Lan Danh nhìn thoáng qua Diệp Quan, trong mắt lóe lên một vệt tiếc hận.

Một người thật tốt, tu vi không biết làm sao lại tan biến!

Trong lòng Nạp Lan Danh thở dài, sau đó nói: "Tiểu Quan, ngươi cũng đã đoán được mục đích ta bảo ngươi tới đây, đúng không?"

Diệp Quan gật đầu: "Bá phụ có phải là vì hôn sự giữa ta cùng với Tiểu Già cô nương."

Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: "Ngày đó vào thời điểm đính hôn, ngươi vì sao không cự tuyệt?"

Diệp Quan cười nói: "Vì sao phải cự tuyệt?"

Nạp Lan Danh nhíu mày.

Diệp Quan mỉm cười: "Nạp Lan Già cô nương rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất bên trong những nữ tử ta nhìn thấy, nếu có được nữ tử này làm vợ, là vinh hạnh của Diệp Quan ta!"

Ở một góc hẻo lánh, Nạp Lan Già đang xem sách hơi hơi nhấc khóe miệng lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan đang ngồi ở phòng khách nơi xa, sau đó tiếp tục đọc sách.

Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan, một lát sau, y thấp giọng thở dài: "Tiểu Quan, tha thứ cho ta nói thẳng, ngày đó ta không phản đối hôn sự giữa ngươi cùng với Tiểu Già, là có hai nguyên nhân, thứ nhất, nhân phẩm của ngươi rất không tệ, tuy là thiếu gia Diệp tộc, nhưng không có bất luận kênh kiệu gì; thứ hai, thiên phú của ngươi cực cao, trong tương lai có tiền đồ vô hạn, hơn nữa, ngươi còn được Quan Huyền học viện tuyển thẳng! Thế nhưng..."

Nói nơi đây, y dừng lại một chút, sau đó lại nói: "Ngươi biết đấy, giờ thì khác rồi!"

Diệp Quan gật đầu: "Ta biết!"

Trong mắt Nạp Lan Danh lóe lên một vệt phức tạp: "Tiểu Quan, ta suy tính hơi nhiều một chút! Tiểu Già bây giờ được Phí đạo sư thu làm đệ tử thân truyền, hơn nữa, còn là thể chất đặc thù, nàng có được tương lai vô hạn. Mà ngươi...tha thứ cho ta nói thẳng, ngươi ở cùng với nàng, chênh lệch giữa song phương các ngươi sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng hai bên đều sẽ sống rất thống khổ."

Diệp Quan mỉm cười: "Ta hiểu rõ, bá phụ là muốn ta giải trừ đính hôn cùng với Tiểu Già, ta hoàn toàn lý giải."

"Ngươi sai rồi!"

Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: "Ngươi lý giải sai rồi!"

Diệp Quan ngạc nhiên.

Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Nạp Lan Danh ta không phải một tiểu nhân nói không giữ lời, ta nói với ngươi những lời này, cũng không phải là muốn để cho ngươi biết khó mà lui, mà là muốn cho ngươi hiểu rõ tình cảnh hiện tại của ngươi! Nam nhân, phải có thực lực, có thực lực mới có tự tin, cũng mới có vốn liếng đi tranh thủ thứ mình muốn!"

Diệp Huyền yên lặng, cũng có chút ngoài ý muốn.

Nạp Lan Danh lại nói: "Tiểu Quan, nhân sinh của ngươi bây giờ là thung lũng, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng ở giờ phút này, thế nhưng, mọi chuyện cần thiết tiếp theo, cần bản thân ngươi giải quyết! Ta có một lời thật muốn nói với ngươi, áp lực của Tiểu Già rất lớn, áp lực của Nạp Lan Danh ta cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư ở học viện một mực không đồng ý nàng ở cùng với ngươi, hơn nữa, người theo đuổi Tiểu Già tại Quan Huyền học viện cũng không ít, một số người trong đó, bọn hắn không chỉ là yêu nghiệt, hơn nữa sau lưng đều có thế lực khổng lồ."

Nói xong, y nhìn thẳng Diệp Quan: "Những chuyện này, đều phải do ngươi tự mình giải quyết!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: "Hiểu rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK