Vài phút sau, Lâm Dĩ Mạt liền biết được đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra, người mà cô cho là Lâm Tự Thu phiên bản mới này cũng thực sự không phải là người mới, mà Lâm Tự Thu thân thiết với cô suốt một tháng qua mới là người đến sau.
Hôm đi tìm người nhà Thẩm gia đó, Lâm Tự Thu cũ kia bị thương quá nặng, vừa vặn Lâm Tự Thu mới này trở lại, liền đem ổng đưa đi chữa trị vết thương. Vì không để cho cô lo lắng nên ba ba mới không nói cho cô biết rõ mọi chuyện, tạm thời thay thế thân phận của Lâm Tự Thu kia.
Cho đến khi Lâm Tự Thu kia hoàn toàn bình phục, thì trở lại vào hôm nay.
... chơi trò líu lưỡi hay gì dị chời?
"Bé cưng, con không muốn nhìn thấy ba ba sao?" Nắm bàn tay nhỏ mềm mại của con gái, ánh mắt Lâm 23 tối sầm xuống, tựa như ánh sáng trong đêm tối chợt biến mất, chỉ còn lại bóng tối thuần khiết còn hơn cả màu đen.
Như thể cảm nhận được nội tâm của anh, Lâm Dĩ Mạt vốn đang nhìn về phía Lâm Tự Thu liền quay đầu lại, nhìn Lâm 23, trở tay lại cầm lấy tay anh: "Con biết chứ, người cũng là ba ba của con mà."
Cô nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm 23. Đối Lâm 23, hay là đối với tất cả những Lâm Tự Thu kia mà nói, đó đều là điều mà bọn họ nâng niu và quý trọng.
"Nói như vậy là mấy vết thương của ba ba đều khỏi rồi ạ?"
Lâm 23 nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng, vô thức siết chặt tay của Lâm Dĩ Mạt.
Lâm 13 và Lâm 3 tuổi không tự chủ được nhích gần về phía của Lâm Tự Thu, cách xa Lâm 23 một chút.
Lâm Tự Thu có chút rầu rĩ mà than thầm một tiếng.
Lâm Dĩ Mạt bị bóp đau khiến cô giật giật tay, Lâm 23 lúc này mới nhận ra được điều đó, vội vàng buông cô ra, cụp mi xuống, che phủ đi sự chán ghét đối với chính mình đang lóe lên trong đáy mắt.
Lâm Dĩ Mạt cũng làm như không để ý mà đứng lên, hai tay chống nạnh, hai người Lâm Tự Thu giống nhau như đúc trên ghế sofa cùng nhau ngẩng đầu nhìn cô. Lâm Dĩ Mạt hết nhìn bên trái, lại nhìn qua bên phải: "Hai người cùng cười một chút cho con xem nào."
Lâm Tự Thu làm theo, mặt Lâm 23 vẫn vô cảm.
Lâm Dĩ Mạt: "... Lần này thì không giống nhau nữa."
Hai người Lâm Tự Thu ngay lập tức hiểu ra con gái cưng đang làm gì: Con bé đang cố gắng phân biệt được bọn họ.
Khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng dựa vào biểu cảm mà hai người lộ ra, cùng với khí chất quanh người họ, vẫn có thể dễ dàng phân biệt được.
Lúc trước bên cạnh cô chỉ có một Lâm Tự Thu trưởng thành, không có so sánh thì tình cảm của Lâm Dĩ Mạt cũng không tính là quá sâu đậm.
Vì để phù hợp với hình tượng của một giáo viên trung học, Lâm Tự Thu size XL đang mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ghi lê nhỏ, rất có khí chất lịch sự dịu dàng của một giáo viên. Ngày thường, hắn cũng là một vị gia trưởng rất đáng tin cậy, cưng chiều con gái vô điều kiện, tuy rằng đối với 2 cái size nhỏ của mình thì có chút hơi nghiêm khắc, nhưng hắn cũng chăm sóc họ rất chu đáo.
Lâm 23 vẫn mặc bộ đồ cũ khi anh đến bệnh viện tìm người Thẩm gia hôm đó, trong ánh mắt luôn quanh quẩn sự lạnh lùng thù địch dù anh đang cố gắng ngụy trang thành vẻ dịu dàng trên khuôn mặt. Đó là điều mà khi vừa gặp lại Lâm Dĩ Mạt chưa từng chú ý đến. Ánh mắt anh một mực dính chặt trên người Lâm Dĩ Mạt, phảng phất như ba tên Lâm Tự Thu kia ở trong mắt anh chẳng là gì cả.
Mặt trời và mặt trăng.
Hai từ đó chợt thoáng qua trong đầu cô.
Lâm Tự Thu là mặt trời, tươi sáng ấm áp.
Lâm 23 là mặt trăng, tối tăm lạnh giá.
Bọn họ đều là "Lâm Tự Thu".
Nhưng khoảng thời gian mà bọn họ trải qua ở dị giới hoàn toàn khác nhau, dẫn đến tính cách cũng khác hẳn.
Hệ thống ở trong đầu Lâm Dĩ Mạt tổng kết: "Hiểu theo cách này đi, Lâm Tự Thu size XL là một người hoàn toàn khỏe mạnh, còn cơ thể của Lâm Tự Thu size L vẫn còn bị thương."
Lâm Dĩ Mạt đồng ý với điều mà nó vừa nói.
Cô gạt bỏ những suy nghĩ bậy bạ vô dụng kia, trở lại chủ đề chính.
Hai cái nick phụ Lâm Tự Thu ngược lại thì không có vấn đề gì cả, tuổi tác hai người bọn họ cũng khá chênh lệch, nhưng hai người Lâm Tự Thu trưởng thành này lại như từ một khuôn đúc ra.
Cũng không thể nói với bên ngoài là Lâm Tự Thu đột nhiên có thêm một người anh em sinh đôi đúng không?
"Được rồi, hai vị Lâm Tự Thu này, con cũng rất vui khi có hai người ba giống hệt nhau như vậy, nhưng mà..." Lâm Dĩ Mạt vỗ tay: "Sau này hai người sẽ ra ngoài như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, nhóm Lâm Tự Thu size lớn còn chưa kịp lên tiếng, Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đã kháng nghị.
"Mạt Mạt, tại sao con lại không tính chúng ta vào chứ!" Hai cái size nhỏ luống cuống hoảng sợ.
Nghe câu nói kia của con gái mà xem "con rất vui khi có hai người ba giống hệt nhau", tại sao lại chỉ có hai người đó, bọn họ không phải sao?! Bọn họ cũng là Lâm Tự Thu nha, không nên bởi vì tuổi còn nhỏ mà gạt bỏ đi chứ!
Lâm Dĩ Mạt nghiêng đầu dời tầm mắt nhìn hai người, Lâm 3 tuổi nhích mông muốn tới ôm chân bé cưng, nhưng ở dưới cái nhìn của Lâm 23, dù cho có size XL ở đây trấn giữ, bé... vẫn là không dám nha.
Lâm 13 lấy hết can đảm trực tiếp đi đến đứng bên cạnh Lâm Dĩ Mạt. Một tháng qua cậu cũng đã phát triển, cao hơn hẳn con gái. Vừa rồi cậu và Lâm 3 tuổi không chen miệng vào, vì biết hai người bọn họ không có chỗ để can thiệp, không cam lòng cũng phải chịu.
Nhưng nghe thấy Lâm Dĩ Mạt trực tiếp đem cậu và Lâm 3 tuổi xếp xó, Lâm 3 tuổi thì cũng thôi đi, ngốc ngốc cái gì cũng không hiểu, nhưng cậu thì không như vậy nha.
Ở cái tuổi này, cậu hiểu hết mọi thứ.
Lâm 13 ấm ức tủi thân đưa tay níu lấy ống tay áo của con gái, nói: "Mạt Mạt, con đã nói là chờ đến khi ba ba cao hơn con, con sẽ gọi ba là ba ba mà."
"Ba ba đã cao hơn con rồi nè." Đây mới là trọng điểm nha!
Cậu mà không nói, Lâm Tự Thu chắc còn chưa nhận ra, theo bản năng đưa mắt mà so sánh hai người, Lâm Tự Thu mỉm cười khi nhìn cảnh này, vui mừng nói: "13 quả thật cao lên không ít, so với bé cưng thì cao hơn hẳn 5 cm đấy."
Ngoài việc tự tay ngâm linh dược mài thành bột phấn cho bé cưng uống mỗi ngày ra, cho tới bây giờ hắn cũng không hề ngược đãi hai cái size nhỏ của bản thân, chỉ là luôn để bọn họ tự làm.
Hắn quay đầu nói với Lâm 23: "Nói không chừng tới khi 13 lớn lên còn có thể cao hơn chúng ta một chút."
Lâm 23 lại cảm thấy hình ảnh trước mặt vô cùng nhức mắt.
"À, thật vậy sao?" Sắc mặt anh âm trầm, khóe miệng lộ ra độ cong hết sức giễu cợt: "Chân dài mà não ngắn?"
Lâm Tự Thu: "..."
Lâm Dĩ Mạt: "..."
Lâm 13 nghiến răng trừng mắt nhìn anh, siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên đập một búa vào gương mặt đó, nhưng vẫn là không dám.
Tuy nhiên mỏ cậu cũng khá hỗn nha, ỷ có con gái cùng với Lâm Tự Thu ở đây, cậu không chút khách khí nào bật lại: "Dù tôi không não thì Mạt Mạt cũng sẽ thích tôi, còn anh thì sao? Với cái dáng vẻ u ám đó của anh, ai ưa được anh chứ, Mạt Mạt cũng sẽ không thích anh!"
Giọng nói vừa dứt, không khí đột nhiên trở nên có chút nghiêm nghị, Lâm Dĩ Mạt có thể cảm giác được áp suất không khí xung quanh lập tức thay đổi. Cô không biết loại biến hoá này là gì, nhưng lại có thể cảm giác được nó đến từ Lâm 23.
Trong đầu Lâm Dĩ Mạt hiện lên mấy đoạn phim không thích hợp lắm mà cô đã từng xem, cái cảnh mà mấy vị lão đại đối đầu giằng co căng thẳng, loại mà chỉ cần kéo một sợi dây là có thể diệt cả đoàn ấy.
Mà sợi dây kia ngay lúc này lại ở trên người của Lâm 23.
Vì vậy, cô lập tức nắm lấy Lâm 13, lúc cậu quay sang nhìn thì hết sức nghiêm túc nói: "Đừng cãi nhau nữa."
Lâm Dĩ Mạt lại nhìn Lâm 23, người đang nhìn chằm chằm vào Lâm 13 nhưng không làm gì quá mức kia, nói: "Ba ba đừng lo lắng, dù cho ba có là ai hay ở hình dạng nào, con cũng đều thích hết á."
Sau đó, tầm mắt cô nhìn một lượt bốn người Lâm Tự Thu, khẽ ngẩng đầu, thái độ ngang ngược mà nói: "Bốn người đều là ba ba của con, vậy nên mọi người sẽ được đối xử bình đẳng với nhau. Về sau ai con cũng đều ủng hộ cả."
Sợi dây căng thẳng lặng yên không một tiếng động biến mất trong không khí.
Lâm 23 cụp ánh mắt xuống không nhìn nữa, Lâm Tự Thu cười híp mắt nhìn con gái rượu, trong mắt đều là "Bé cưng thật là giỏi" và "Ba ba yêu con nhất".
Được con gái thừa nhận thân phận ba ba nên Lâm 13 và Lâm 3 tuổi bình tĩnh lại ngay lập tức, nhất thời không hoảng hốt lo sợ nữa. Sau khi được trấn an, tâm tình Lâm 13 cũng tốt lên, kéo Lâm 3 tuổi qua một góc ăn mừng.
Lâm 13: "Thấy chưa, lúc quan trọng vẫn cần tao phải ra tay, mới có thể cho mày được thơm lây cái chức này nữa đó. Về sau phải nghe lời tao, rõ chưa."
Lâm 3 tuổi buồn rầu nói: "Tui vẫn luôn nghe ông mờ."
Đúng hơn là, ai nói gì bé cũng đều nghe cả.
Ai bảo bé là nhỏ nhất chứ, không thể có "chủ kiến" nha.
Có thì cũng phải nghẹn trở về.
"Bé cưng, vấn đề con vừa hỏi thật ra rất dễ giải quyết mà." Lâm Tự Thu cho Lâm Dĩ Mạt một phương án hoàn hảo: "Cứ nói cậu ta với ba là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm, bây giờ mới tìm lại được."
Lâm Dĩ Mạt: "..."
Ba ba cô lại thật sự lấy cái cớ là "anh em sinh đôi" này.
Lâm 23 cũng ngước mắt nhìn về phía phiên bản khác của mình.
Anh vốn tưởng rằng Lâm Tự Thu nói thả anh ra ngoài chỉ là qua loa lấy lệ, căn bản không có ý định trả tự do cho anh. Nào ngờ sau khi về nhà lại thật sự sảng khoái mà thả anh ra.
Nụ cười ôn hòa bao dung trên khuôn mặt Lâm Tự Thu khiến Lâm 23 cảm thấy thật ghê tởm.
Nếu hắn là tương lai của chính mình, nhất định hắn cũng đã vào Ma ổ, với loại tâm lý này, phải chăng hắn đang cố thể hiện ra sự vị tha ngập tràn ánh nắng ấm áp ấy để trào phúng vẻ u ám lạnh lùng của mình!?
Bản thể của mình ở tương lai còn ghê tởm hơn 2 người trong quá khứ.
Đạo đức giả.
"13 với 03 không có cách nào sử dụng cái tên Lâm Tự Thu này bởi vì tuổi tác, chiều cao, vẻ bề ngoài bất đồng cho nên tôi phải làm cho bọn họ giấy chứng nhận giả, nhưng hai chúng ta thì rất giống nhau. Chúng ta có thể thêm một cái tên khác vào trong sổ hộ khẩu nha." Lâm Tự Thu nói một tiếng với con gái bảo bối trước, sau đó quay đầu lại, mỉm cười nhìn cái bản thể khác của mình: "Tôi cũng đã nghĩ xong tên mới luôn rồi, cùng âm nhưng khác chữ, là Lâm Dư Thu."
Lâm 23 híp mắt lại, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, một lát sau lại cười giễu cợt: "Đây là phương pháp mà anh đã sớm tính tới ư?"
Lâm Tự Thu biết ý tứ của anh —— lúc đem Lâm 23 thả vào tinh thần giới để dưỡng thương, hắn đã nghĩ tới tình huống sau khi anh tỉnh lại.
Có nghĩa là từ đầu tới đuôi Lâm Tự Thu chưa từng nghĩ đến việc muốn nhốt Lâm 23 ở tinh thần giới, không để anh gặp mặt bé cưng.
Trong không gian linh hồn giới, linh hồn ác thú toả ra năng lượng đen tối đậm đặc đột nhiên nói: "Nếu như tôi nói, tôi chỉ muốn cái tên Lâm Tự Thu này thì sao?"
Linh hồn bảy sắc của Lâm Tự Thu đáp: "Được rồi, tôi không ngại. Đây cũng chỉ là thông tin thân phận cũng như là giấy thông hành của chúng ta trên Trái Đất thôi mà."
Linh hồn ác thú yên lặng mấy giây, sau đó khẽ cười một tiếng, thanh âm lạnh lùng mà vang vọng cả không gian linh hồn. Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: "Nếu như không ngại, vậy sao anh còn chưa cút đi cho khuất mắt?"
Lâm Tự Thu hoàn toàn không có ý định tức giận với Lâm 23, không nhanh không chậm nói: "Muốn tôi biến mất cũng không khó. Khi nào tu vi của cậu vượt qua tôi, tôi sẽ lập tức biến mất, không nói hai lời."
...
Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn không biết hai Lâm Tự Thu size lớn này đang trò chuyện riêng. Dù sao ba ruột cũng đã lên kế hoạch chu đáo, đến cả cái tên cũng đều nghĩ xong rồi, vậy nên không tới lượt cô lo lắng bận tâm. Lâm Dĩ Mạt tò mò hỏi: "Đổi thành chữ 'dư' nào cơ ạ?"
"Dư trong ‘dư dả’, tên này thế nào?" Lâm Tự Thu nói: "Nếu con không thích chữ này, vậy con nghĩ thử một tên mới cho ba ba đi."
"Tên đẹp nha, con thích chữ 'Dư' này lắm." Lâm Dĩ Mạt quay sang nhìn Lâm 23: "Ba ơi, ba có thích không ạ?"
Lâm 23 hơi giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hai tiếng "Ba ơi" kia làm đôi mắt anh sáng bừng lên, sau đó khẽ cười gật đầu: "Thích."
Linh hồn ác thú tăm tối kia phai nhạt đi rất nhiều, anh dùng giọng điệu giễu cợt mà nói: "Nể mặt bé cưng, tôi sẽ dùng cái tên 'Lâm Dư Thu' này, đổi lại thì tôi có một yêu cầu."
"Cậu nói đi."
"Tôi muốn đến trường học."
Lâm Tự Thu lập tức hiểu ngay ý của anh: "Vậy không được, cậu đã là Lâm Dư Thu rồi, ở trường học là Lâm Tự Thu, muốn đổi cũng không thể đổi."
Những chuyện khác hắn có thể nhường nhịn cho qua, nhưng chuyện liên quan đến việc mỗi ngày có thể nhìn thấy bé cưng thì tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Giọng nói của Lâm Dư Thu thay đổi, không còn âm dương quái khí nữa, ngược lại dùng giọng điệu nghiêm túc để thương lượng: "Anh đi thứ 2,4,6, còn thứ 3,5 để tôi đi. Nếu anh không muốn thì chúng ta cùng nhau đi."
Lâm Tự Thu kinh ngạc — Lâm 23 vậy mà không nói rằng mình sẽ đi vào thứ 2,4,6, lại nhường thứ 6 cho hắn — với tính tình của Lâm Dư Thu bây giờ, đây có thể nói là sự nhân nhượng cực lớn rồi.
"... Cậu biết dạy toán luôn à?" Hắn tìm được một lý do khác.
"Anh làm được, tại sao tôi lại không?" Lâm Dư Thu nhướng mày, tựa như cười nhạt: "Anh cho rằng tôi giống như hai cái đứa đồ bỏ kia à?"
Lâm Tự Thu: "..."
Lâm Dĩ Mạt nhạy bén cảm giác được tâm tình người cha Lâm Dư Thu của cô dường như trở nên vui vẻ hơn... có phải bởi vì cái tên Lâm Dư Thu này không nhỉ?
"Bé cưng, con có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm nhé." Lâm Dư Thu đứng dậy, ôm cô đi đến phòng ăn, giống như anh vẫn luôn ở đây trong khoảng thời gian này, không hề biến mất.
Sau khi Lâm Dư Thu trở nên "bình thường", bầu không khí giữa mấy người Lâm Tự Thu cũng trở nên hài hoà hơn hẳn.
Hai người size nhỏ nghĩ nghĩ: Dù sao thì mặc kệ tên kia là được rồi. Anh phớt lờ bọn tôi, bọn tôi cũng không thèm để ý tới anh.
Đều là Lâm Tự Thu, ai mà không có một chút tính khí chứ.
Một nhà năm người vui vẻ hòa thuận mà vây quanh phòng ăn cùng dùng bữa.
Lâm 3 tuổi ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, tay bưng cái bát hoạt hình nhỏ của riêng mình, nhìn chằm chằm Lâm Dư Thu một lúc lâu, không nhịn được hỏi: "Quần áo ông mặc trên người vẫn chưa thay đổi, vậy là ông vẫn luôn không tắm à?"
... Cái vấn đề này thật sự quá nhạy cảm rồi.
Mọi người đều sững sờ.
Một giây sau, Lâm 3 tuổi bay khỏi ghế ăn chuyên dụng của mình, vù một cái bị treo lên cái móc gắn trên tường.
Sau đó Lâm 13 cũng tiếp bước vết xe đổ của bé, nhưng vì chiều cao cân nặng nên trực tiếp bị dán lên tường.
Lâm 13: "??????" Wtf
Lâm Dư Thu thờ ơ phất tay rồi nhẹ nhàng nói với Lâm Dĩ Mạt: "Ba ba đang dạy dỗ chúng nói chuyện phải biết lễ phép, con không cần để ý đâu, ăn nhiều một chút nào."
Lâm Tự Thu có chút nhức đầu vẫy tay đưa hai cái nick phụ xuống, đang định nói gì đó, Lâm Dư Thu chuyển tầm mắt sang hắn, chặn miệng hắn bằng một câu nói: "Tôi có đủ tư cách để giáo dục chúng, đúng không?"
"..."
Lâm Tự Thu chỉ có thể đem hy vọng gửi vào con gái cưng.
Quả nhiên, Lâm Dĩ Mạt cau mày, nhìn Lâm Dư Thu với vẻ không tán thành, nghiêm túc nói: "Ba ba, chúng ta là một gia đình, ba không thể dùng năng lực của mình với người nhà được, cho dù là đối với chính ba cũng không được."
Cô biết Lâm Dư Thu không quá thích hai cái nick phụ Lâm Tự Thu kia, nhưng anh trực tiếp động thủ vẫn làm cô kinh ngạc.
Đây là muốn diễn phim hành động trong nhà mỗi ngày hay gì!
Lâm Dư Thu rũ mắt, cố gắng kìm nén tất cả tơ máu trong đáy mắt, thanh âm trầm khàn: "Xin lỗi con, ba ba sai rồi, ba bảo đảm từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa."
Lâm Tự Thu thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là phải để bé cưng tới chỉnh tên này.
Sau khi ăn xong, nhân lúc Lâm Dư Thu đi tắm, Lâm Tự Thu đã kể cho Lâm Dĩ Mạt nghe tất cả về chuyện Lâm Dư Thu muốn cải trang thành mình để xuất hiện trước mặt con gái. Lâm Dĩ Mạt nghe đến nửa ngày cũng không phản ứng kịp.
"Bé cưng, tư duy suy nghĩ của cậu ta bây giờ khá lệch lạc so với hướng bình thường. Nếu dùng cách giải thích ở địa cầu, bây giờ cậu ta chắc hẳn là một người mắc bệnh tâm lý vô cùng nghiêm trọng." Lâm Tự Thu không biết rằng con gái bảo bối đã biết Lâm Dư Thu có tâm ma, nên hắn dùng cách giải thích mà con gái có thể nghe hiểu được: "Nhưng mà trong lòng cậu ta có một cái neo, và đó chính là con. Chỉ cần có con ở đây, cậu ta sẽ dần dần ổn hơn."
Lâm Tự Thu biết chính mình khi đó cũng có nhiều thống khổ, nhưng hắn có duyên gặp được nhiều sự giúp đỡ nên mới có thể sống sót mà đi tiếp, cơ mà trên địa cầu này không có cái duyên nào để Lâm Dư Thu gặp được.
Nhưng ——
Nơi này có bé cưng.
Có ánh sáng của bọn họ.
Tránh măt con gái bảo bối, Lâm Tự Thu lại an ủi hai cái nick phụ: "Không phải là cậu ta chán ghét 2 người, nói trắng ra, cậu ta ghen tị với hai người thì đúng hơn. Ghen tị hai người trong khoảng thời gian này đều có thể ở cùng với bé cưng."
Chỉ có hắn mới có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Lâm Dư Thu.
Nếu như nói Lâm Dư Thu chán ghét chính mình trong quá khứ và tương lai.
Thì Lâm Tự Thu lại cảm thấy rất thương xót.
Lâm 3 tuổi và Lâm 13 không phải đến dị giới, tương lai của bọn họ có rất nhiều sự lựa chọn, có thể làm bất kỳ điều gì mà họ muốn.
Mà Lâm Dư Thu thì lại bị tâm ma hành hạ, chừng nào tâm ma chưa bị loại bỏ, thì anh vĩnh viễn không bao giờ có thể là một "Lâm Tự Thu" chân chính.
Lâm Tự Thu chia sẻ một ít mảnh ký ức vụn vỡ với hai cái nick phụ, để bọn họ nhìn thấy những cảnh khi Lâm Tự Thu tiến vào Linh Nguyên đại lục, bị hãm hại, và rơi vào Ma ổ.
Cân nhắc đến chuyện bọn họ còn nhỏ, có nhiều chỗ hắn đã làm mờ đi.
"Tôi nói với hai người những thứ này, không phải để các người đồng cảm với cậu ta, chỉ là muốn để cả hai hiểu rõ nguyên nhân và tình trạng của cậu ta." Lâm Tự Thu sờ sờ đầu bọn họ: "Bé cưng nói đúng, chúng ta đều là Lâm Tự Thu, là một gia đình. Lâm Tự Thu kia bị bệnh, là người một nhà, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau cứu cậu ta, đúng không?"
Lâm 3 tuổi lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm 13 cũng đứng lúng túng gật đầu, cậu suy nghĩ nhiều hơn so Lâm 3 tuổi, nhìn vào mắt Lâm Tự Thu, do dự một chút rồi hỏi: "Có phải là ông cũng bị bệnh đúng không?"
Lâm Tự Thu vẫn luôn giữ gìn hình tượng đứng đầu gia đình của mình: "Dĩ nhiên là không rồi."
...
Lâm Dĩ Mạt chưa bao giờ nghĩ tới tâm ma thật ra cũng không đơn thuần là một cơn ác mộng, ngay cả khi Lâm Dư Thu có thể khống chế tâm ma, nhưng mà sự tồn tại của nó vẫn khiến anh đứng bên bờ vách đá hủy diệt, có thể bị vực thẳm nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Nhất định phải kéo ba ba trở về.
Chờ Lâm Dư Thu tắm xong, chuyện đầu tiên Lâm Dĩ Mạt làm chính là đem nhẫn trữ vật trả lại cho anh.
Thực ra cô có cầm nhẫn trữ vật cũng vô dụng — bởi vì không có cơ hội dùng đến nó. Nếu đột nhiên biến ra đồ vật ở trường mà bị người khác nhìn thấy thì biết giải thích thế nào đây.
Mà nội quy cũng quy định không được đeo đồ trang sức đến trường, giấu ở trong cặp thì lại sợ rớt, nên cô đành cất vào trong ngăn kéo đầu giường.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dư Thu vẫn nhận lại nó.
Sau đó, Lâm Dĩ Mạt làm một hành động khiến tất cả các Lâm Tự Thu đều rất kinh ngạc. Cô cầm lấy vài tấm đệm giường rồi trải từng cái một ở phòng khách: "Con ngủ chung với mọi người ở ngoài phòng khách nha."
Người một nhà phải ngủ cùng nhau, để Lâm Dư Thu không suy nghĩ bậy bạ rồi gặp ác mộng nữa!
Mình thật là thông minh quá đi à!
Lâm Dĩ Mạt còn sắp xếp cả chỗ ngủ.
Cô ngủ ở phía xa nhất, tiếp theo là bốn người Lâm Tự Thu theo thứ tự từ bé đến lớn.
Nói cách khác, Lâm Dư Thu bị kẹp giữa Lâm 13 và Lâm Tự Thu.
Lâm 3 tuổi là người phấn khích kích động nhất.
Lâm Tự Thu thì ngủ ở chỗ nào cũng được.
Mặt mũi Lâm 13 tràn đầy mất mát. Trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh về hành vi của Lâm Dư Thu. Tên kia tự dưng điên lên đem cậu dán lên tường...
Đêm đến lỡ anh ta không khống chế được bản thân mà phang một tát đánh chết cậu thì phải làm sao!
...
Bên trái là Lâm 13 đáng ghét, bên phải là Lâm Tự Thu đáng ghê tởm.
Lâm Dư Thu: "..."
"Chúc các ba ba ngủ ngon."
Lâm Dĩ Mạt chui vào chăn, cơ thể nhỏ nhắn thơm mùi sữa của Lâm 3 tuổi liền lăn qua: "Mạt Mạt, bạn cùng lớp của ba bỉ nói, mỗi buổi tối lúc cậu ấy ngủ, ba mẹ sẽ thơm thơm cậu ấy chúc ngủ ngon."
Lâm Dĩ Mạt: "... Vậy nên?"
Lâm 3 tuổi nói ra mục đích của bé: "Ba bỉ cũng muốn thơm thơm Mạt Mạt chúc ngủ ngon."
"Được nha."
Lâm Dĩ Mạt đứng dậy, một đường thẳng băng trao cho mỗi người ba ba một nụ hôn chúc ngủ ngon.
...
Nửa đêm, khi Lâm Dĩ Mạt và hai cái nick phụ Lâm Tự Thu đã ngủ say ngáy khò khò, Lâm Tự Thu lặng lẽ đứng dậy, tăng thêm nhiệt độ trên máy điều hòa, rồi đi tới bên cạnh Lâm Dĩ Mạt, nhẹ nhàng đắp lại cái chăn bị cô đá văng ra.
Nhân tiện xách Lâm 3 tuổi - người đã lăn ra khỏi nệm, đang nằm trên người Lâm 13, nhét về chỗ cũ.
"Lâm Tự Thu." giọng nói lạnh lùng của Lâm Dư Thu vang lên trong đêm tối yên tĩnh: "Anh đã nói gì với bé cưng thế?"
Lâm Tự Thu ngồi xếp bằng trên sàn nhà cách con gái bảo bối tầm một mét:
"Cậu chỉ cần hiểu một điều, Lâm Tự Thu thiếu nợ Mạt Mạt quá nhiều. Nếu như không thể làm cho con bé có đủ cảm giác an toàn, ngược lại suốt ngày khiến con lo lắng, thì cũng không cần tự xưng mình là một người ba."
"... Anh đang dạy dỗ tôi?" Lâm Dư Thu cười lạnh một tiếng.
Lâm Tự Thu: "Tôi có tư cách để dạy dỗ cậu mà, đúng không?"
Hắn thuật lại chính xác những lời mà Lâm Dư Thu đã nói với Lâm 3 tuổi và Lâm 13.
"..."
Lâm Dư Thu không cãi lại được.
Trong bóng tối, khóe miệng Lâm Tự Thu cong lên.
Một lát sau, giọng nói của Lâm Dư Thu khẽ vang, dường như không bị ảnh hưởng gì: "Ngày mai là thứ năm, tôi sẽ đến trường học. Đưa toàn bộ sách vở liên quan đến toán mà anh đã đọc cho tôi đi, anh cũng không muốn thấy 'Lâm Tự Thu' không dạy nổi toán mà nhỉ?"
Lâm Tự Thu: "..."
Danh Sách Chương: