Diễn Thương thấy hai người họ cũng khá là hài hòa---ít nhất Cận Nghiêu không có nổi khùng rút kiếm, dường như niềm hi vọng "Có phải Cận Nghiêu thật sự đã có chút bộ dáng của rồng rồi hay không" đã dâng lên.
Hắn ngồi bên cạnh cười ha ha nói: "Cận Nghiêu, tiểu sủng này của ta không chỉ có dung mạo dáng vẻ cực tốt thôi đâu, tuyệt hơn nữa là hắn thân là Thiên Hồ nhất tộc, trời sinh mị cốt. Mị cốt của Thiên Hồ khác với mị thuật của Yêu Hồ, bình thường nhìn Yêu Hồ đẹp đó, nhưng Thiên Hồ thật sự là rất được. Lúc vào vừa chặt vừa ướt, đó đúng thật là có thể hút ra xương người nha. Đôi chân đó của hắn rất biết cách quấn người, quấn lên eo khỏi phải nói là có bao nhiêu tiêu hồn!"
Long tộc chính là không có tiết tháo như vậy, có thể luyên thuyên với vãn bối về loại chuyện phá nát liêm sỉ như vậy.
Mà Diễn Thương một thân áo xanh, dung mạo tựa thanh phong lãng nguyệt. Nếu ở xa, nghe không hiểu lời hắn nói, thì nhìn phong thái này của hắn, nhất định không bao giờ ngờ tới hắn sẽ nói những lời này.
Tuy rằng Cận Nghiêu cấm dục, nhưng những lời này hắn cũng nghe không ít, lúc trước lông mày hắn cũng không nhấc một cái, chỉ cảm thấy Diễn Thương t*inh tr*ng lên não, suốt ngày chỉ biết nghĩ tới những chuyện không biết phải nói gì này.
Nhưng giờ đây nghe Diễn Thương nói những câu trắng trợn mờ ám này, hắn lại cảm thấy bụng dưới hơi nóng.
Tên ngốc đó không cao, nhưng chân lại rất dài. Đôi chân thon dài oánh nhuận, da trắng như ngọc, nhưng so với ngọc lại có thêm một chút màu hồng tinh tế. Gầy đến đẹp mắt, thật ra là vì sống trong nhung lụa, sờ lên có rất nhiều thịt non mềm. Nếu hắn đem đôi chân đó quấn lên eo...
Cận Nghiêu mím môi, đôi con ngươi kim sắc tối xuống.
Tên ngốc đó yếu đuối như vậy, ức hiếp một chút là đỏ mắt, nếu mạnh hơn nữa sợ là sẽ khóc đến nấc. Lông mi cậu vừa dài vừa rậm, bộ dạng nước mắt ướt mi có khi nào sẽ càng đẹp mắt?
Cận Nghiêu có hơi mặc cho suy nghĩ mình đi xa, yết hầu bắt đầu hơi căng, sắc mặt cũng càng lúc càng tối.
Diễn Thương là lão tài xế lâu năm số một lục giới, vừa nhìn Cận Nghiêu là biết hắn đã có phản ứng, liền vội nói: "Nếu ngươi thích, tiểu sủng này ta tặng ngươi đó!"
Vẻ mặt thiếu niên Hồ tộc cũng không khỏi lộ ra chút hưng phấn, thăm dò muốn hôn vị thần tóc đen mắt vàng đó.
Nhưng chưa kịp hôn thì hắn bất ngờ bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
Cận Nghiêu đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nói: "Không cần đâu."
"??" Diễn Thương có hơi không hiểu vị vãn bối lật mặt còn nhanh hơn nữ nhân này của mình.
Cận Nghiêu cũng mặc Diễn Thương, rời đi một nước.
Sau khi về tới động phủ, lại lấy lá bùa bình an bên hông ra.
Rời khỏi nơi không sạch sẽ đó, lại nhìn lá bùa này, những thứ hồng sa ngọc thể nọ đã bị thay thế bởi dáng vẻ cười ngốc của tên ngốc đó.
Trong một đêm người mất nhà tan, vội vã mang hắn chạy trốn, một đường lang bạc còn gặp phải cướp. Khó khăn lắm mới tới được một nơi an ổn, hắn lại bỗng nhiên bệnh không dậy nổi. Mỗi ngày phải chăm sóc hắn, lại bôn ba vì tiền thuốc, thu vào không đắp được ra. Tên ngốc đó nhìn có vẻ không tim không phổi, thực chất trong lòng cũng rất sợ.
Cậu sợ ảnh hưởng hắn, chỉ dám trong đêm khuya nằm trên bàn lén khóc.
Cậu cho rằng hắn không biết, nhưng người cảnh giác tận xương như Cận Nghiêu sao có thể không biết.
Lúc trước hắn nghe thấy liền có hơi buồn bực, kiên nhẫn đợi cậu khóc xong lên giường ngủ, mới miễn cưỡng vào giấc. Giờ đây nhớ tới, lại thấy đau lòng.
Sao lại không dám thừa nhận, hắn đối với tên ngốc đó...rõ ràng là ái mộ.
Cuối cùng thiên đạo vẫn thắng một lần.
Hắn bật dậy, hóa thành một luồng ánh sáng bay ra khỏi động phủ.
...
Ti Mệnh Tiên quân cảm thấy mình vừa làm xong một việc lớn, khoảng thời gian này hắn ở trong động phủ của mình có có không không lay động tinh bàn, công vụ qua loa lấy lệ.
Việc vừa rồi thật sự đã nhấc trái tim hắn lên tới cổ họng, hắn thật sự không ngờ thiên đạo sẽ sắp xếp tình kiếp cho Cận Nghiêu Tôn thượng, nếu ứng kiếp, lỡ Tôn thượng có gì không vừa lòng, mạng hắn có giữ được hay không thì khoan nói, lục giới sẽ ngập tràn nguy cơ.
Chuyện này tốt ở chỗ kết thúc cũng xem như viên mãn, hữu kinh vô hiểm,Ti Mệnh Tiên quân rất hài lòng.
Hắn hí hoáy tinh bàn một hồi, đang muốn đi uống rượu thì bỗng nhiên cửa Ti Mệnh Các bị đẩy ra.
Cái quỷ gì, đám người hầu hộ vệ bên ngoài mù hết rồi hay sao, có người tới cũng không thông báo với hắn một tiếng đã để người ta xông vô rồi?
Ti Mệnh Các cũng được coi là trọng địa của Thần giới, dù là Thiên đế tới cũng phải thông báo, không thể tự tiện xông vào.
Đương nhiên, tuy nói Thiên đế thống ngự Thần giới, nhưng thực lực không phải mạnh nhất. Áp trên đầu hắn cũng có hai ba bốn người như thế... vâng vâng!
Ti Mệnh Tiên quân lập tức nghĩ tới một trong hai ba bốn người như thế, trước đây không lâu họ còn mới tương tác với nhau...
Da đầu hắn hơi tê dại quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy vị thần kim mâu tuyết y đó.
Toang, vụ này khả năng hơi căng...
"Tôn thượng, sao ngài lại có thời gian ghé qua nơi nhỏ này của ta thế..." Ti Mệnh Tiên quân cười gượng nói.
Nhưng Cận Nghiêu phớt lờ sự khách sáo gượng gạo của hắn, hỏi thẳng: "Triều Từ sao rồi? Bây giờ đang ở chỗ nào?"
Nụ cười gắng gượng trên môi Ti Mệnh Tiên quân cứng đờ.
Dự đoán xấu nhất lúc nào có thể thành hiện thực.
Bởi hắn mới nói, tình kiếp đơn giản như vậy thực sự rất hiếm thấy, giờ nghĩ lại, không phải tình kiếp đơn giản, mà là Tôn thượng hắn...chậm nửa nhịp.
Nhưng chuyện gì một khi đã bỏ lỡ thì rất dễ từ hạnh phúc vui vẻ biến thành chế độ địa ngục, đặc biệt là loại chuyện như tình cảm.
Đặc biệt là! Vài ngày trước hắn đã tính thử về người phàm đó! Đã có tình duyên khác!
Chết tiệt---
Ti Mệnh ta sợ là không sống qua hôm nay.
"Thì ra Tôn thượng đến vì vị tiểu công tử đó, giờ tiểu tiên sẽ tính giùm ngài." Ti Mệnh căng da đầu nói.
Sau đó hắn xoay người, dùng tinh bàn xem về người phàm đó.
Cùng lúc đó, hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng, hi vọng mấy hôm trước là hắn đã tính sai, hoặc là mấy ngày này mối tình duyên đó đã thành công chết đi rồi!
Tra một người phàm đối với Ti Mệnh Tiên quân mà nói chỉ là chuyện nhỏ, trong nháy mắt, Ti Mệnh chỉ có thể đau khổ mà mặc niệm trong lòng một lần, kết quả đã ra.
Ti Mệnh nhìn một cái---Toang rồi.
Người phàm đó chẳng những tình duyên không chết mà tình cảm của hai người lại còn trông có vẻ càng ngày càng tốt. Ngày xưa đào hoa chân chính của người phàm đó chính là Tôn thượng, bây giờ đã sắp biến thành tình duyên mới đó rồi!!
Ti Mệnh thấy trước mắt biến thành màu đen, nhưng hắn cũng chỉ có thể ra sức véo nhân trung của mình, đừng ngất vội, hắn vẫn còn một đường sống! Tôn thượng cũng đâu xem hiểu quẻ tượng tinh bàn!!
Nói uyển chuyển chút! Không chừng còn có thể có chuyển biến!!
"Thế nào?" Cận Nghiêu thấy Ti Mệnh không nói gì, không khỏi thúc giục nói.
"Tôn thượng, cái này ấy à..." Ti Mệnh liều mạng sắp xếp lại từ ngữ trong lòng.
Cận Nghiêu nhìn bộ dạng ấp úng này của hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng, "Hắn gặp bất trắc rồi?"
Cẩn thận nhớ lại, lúc đó Đại Nguyệt vừa chiến loạn vừa thiên tai, chỉ có một số ít người là không gặp nạn. Lúc đó Ti Mệnh nói mệnh cậu có quý nhân, một đời bình an thuận lợi, nên hắn không nghĩ tới điều này. Nhưng nếu Ti Mệnh tính sai thì sao...
Ti Mệnh Tiên quân thấy vẻ mặt Cận Nghiêu bỗng trở nên ác liệt, khí thế quanh người lạnh đến nổi có thể giết người, trong lòng tức khắc căng thẳng, vội vàng nói: "Không phải như vậy, Tôn thượng chớ lo."
"Vậy sao ngươi lại ấp úng?" Cận Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lạnh giọng hỏi.
"Là như vầy, Tôn thượng. Lúc trước chẳng phải chúng ta đã phong ấn ký ức của vị tiểu công tử đó sao, sau này quý nhân trong mệnh cậu ấy tìm thấy cậu ấy ở Đại Nguyệt, hai người họ giờ đây đã, ách...đã..."
Mẹ nó uyển chuyển thế nào nha! Chính là bên nhau rồi đó!!
Ti Mệnh điên cuồng gào thét trong lòng.
"Đã như thế nào?" Cận Nghiêu híp mắt.
"Đã mến mộ lẫn nhau." Ti Mệnh ném trái tim sang một bên, nói một hơi.
Tôn thượng không hỏi hắn nữa.
Cả Ti Mệnh Các bỗng nhiên giống như bước vào mùa đông rét buốt.
Mà đứng gần Cận Nghiêu nhất, Ti Mệnh Tiên quân như sắp bị uy áp phát ra từ trên người Cận Nghiêu giết chết.
Ngay khi Ti Mệnh Tiên quân cảm thấy mình sắp chết thì uy áp đột nhiên buông lỏng.
Chỉ nghe Cận Nghiêu nói: "Không thể nào."
Giọng nói nghe ra cực kỳ chắc chắc.
Tiểu tử đó thích hắn như vậy, sao có thể mới nửa năm đã thích người khác được?. ????ì???? đọc thê???? tại [ ????rU???????? ruyệ????.???????? ]
Chắc chắc là người được gọi là quý nhân đó đã cứu cậu một mạng, cậu không phân biệt rõ được sự cảm kích và ái mộ thôi. Đợi hắn đến Phàm giới, tiểu tử đó sẽ biết người mình yêu rốt cuộc là người nào.
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy có hơi không vui, nhưng là hắn phụ tiểu tử đó trước, hiện tại tạm thời không so đo.
"Thôi, ngươi chỉ cần nói cho ta hắn ở đâu là được." Cận Nghiêu chau mày nói.
Ti Mệnh Tiên quân thầm nghĩ, mặc dù là Tôn thượng tự tin mù quáng, nhưng kéo được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu.
Thế nên Ti Mệnh kể hết những chuyện Triều Từ đã trải qua sau khi Cận Nghiêu đi.
Cận Nghiêu nghe xong, vẻ mặt không dễ nhìn lắm.
Tuy rằng biết sau khi hắn đi tên ngốc đó không phải chịu quá nhiều khổ cực, hắn có chút an lòng, nhưng...
Nhưng người được gọi là quý nhân đó lại là bạn thân của cậu, tìm thấy cậu thì thôi không nói, lại còn cứu anh trai cậu. Hiện tại bọn họ đều đang ở quốc đô Diệp quốc, có vẻ như đã sắp thành người một nhà.
Thấy nét mặt Cận Nghiêu như vậy, Ti Mệnh Tiên quân đánh bạo nói: "Tôn thượng, nếu ngài muốn đi tìm tiểu công tử, tốt nhất là đừng đường đột, tìm một cái thân phận hợp lý đi đã."
Kỳ thực nhìn tiểu công tử và tình mới có vẻ tình cảm sâu sắc, Tôn thượng xóa ký ức của người ta, nếu lại lấy thân phận thần minh ngang nhiên đi giành vậy thì toi. Tình cảm của Tôn thượng mà toi rồi thì Ti Mệnh hắn cũng đừng mong được sống.
Vì thế hắn miễn cưỡng làm quân sư cho Cận Nghiêu, nghĩ ra các thủ đoạn đào góc tường nhà người ta.
Thấy Cận Nghiêu không nói gì mà rất là kiên nhẫn nhìn mình, Ti Mệnh Tiên quân lập tức tiếp tục nói: "Ví dụ ngài có thể dùng thân phận lúc trước mà đi tìm tiểu công tử. Tuy ký ức của tiểu công tử mất rồi nhưng ký ức của những người lúc trước vẫn còn. Kiều Bùi đó, anh trai của tiểu công tử, họ đều biết ngài là bạn đời danh chính ngôn thuận của tiểu công tử."
"Nếu vậy thì sau khi ngài dùng thân phận này xuất hiện, Kiều Bùi đó chẳng phải sẽ thấp hơn ngài một cái đầu rồi sao?"
Danh Sách Chương: