Lưu Lan không đồng ý cũng không từ chối, cô lảng tránh sang chuyện khác, chuyện này cô phải quay về suy nghĩ thật kỹ.
Đợi khi Lưu Lan rời khỏi Tống gia, Hà Yên Thư vội lấy điện thoại gọi cho con trai: “Tống Tranh! Lan Lan vừa đến thăm mẹ, đã có chuyện gì xảy ra với con dâu của mẹ đúng không? Mẹ thấy mắt của Lan Lan bị sưng, con biết ai bắt nạt con dâu của mẹ không vậy?” Bà dám chắc Tống Tranh không phải là người bắt nạt, bây giờ cho dù có kề dao lên cổ cũng không dám.
Tống Tranh biết rõ là vì chuyện gì, anh chậm rãi kể hết mọi chuyện cho mẹ mình nghe. Hà Yên Thư nghe xong thì trợn trắng mắt há hốc miệng, bây giờ mẹ thì còn đang hôn mê, ba thì không phải là ba ruột, sao con dâu của bà lại đáng thương như thế? Nếu bà biết sớm hơn một chút thì khi nãy đã an ủi, nói với Lưu Lan rằng cô vẫn còn có Tống gia, nơi này mãi là chỗ dựa, là gia đình của cô.
Lưu gia
Đào Cẩm Xuân vừa xuống lầu đã nhìn thấy Ngô Đại Sơn đang ngồi nói chuyện với Lưu Quân Tùng, bà ta hốt hoảng, kinh sợ đến mức suýt thì bước hụt, trượt chân ngã, bà ta cứng đờ cả người từng bước nặng nề đi tới ngồi xuống bên cạnh Lưu Quân Tùng, Đào Cẩm Xuân cố trấn tĩnh mở miệng: “Người này là…”
“Ông ấy nói ông ấy là ba ruột của Lưu Lan, đến đây là để nhận con.” Lưu Quân Tùng cố kìm nén cơn giận dữ, tuy vậy vẫn không cho Ngô Đại Sơn một sắc mặt tốt.
Đào Cẩm Xuân giật mình đưa mắt nhìn Ngô Đại Sơn, ông ta nhếch mép cười sau đó nhanh chóng thu lại: “Thế bây giờ hai người có thể đưa tôi đi gặp Lưu Lan không? Tôi muốn gặp con gái của mình ngay bây giờ.”
“Giờ này chắc có lẽ là nó đang ở quán, để tôi cùng Cẩm Xuân dẫn ông đến đó.” Lưu Quân Tùng đứng dậy lấy áo khoác mặc vào cùng Đào Cẩm Xuân đưa Ngô Đại Sơn đến quán cà phê của Lưu Lan.
Người được cử đi theo dõi Lưu Quân Tùng thấy cả ba người bọn họ lái xe rời khỏi Lưu gia, đi theo được một đoạn thì cậu đã lờ mờ đoán ra được bọn họ đi đâu rồi, cậu mau chóng gọi cho Tống Tranh báo tình hình: “Ông chủ! Lưu Quân Tùng cùng vợ của ông ta và Ngô Đại Sơn hình như là đang trên đường đến quán của bà chủ ạ.”
Tống Tranh nhíu mày, người của anh không dám chắc chắn còn anh vừa nghe thì đã dám chắc chắn, khẳng định bọn họ đến tìm Lưu Lan, anh đáp lại một tiếng rồi cúp máy. Anh đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, căn dặn thư ký: “Buổi ký hợp đồng giao lại cho tổng giám đốc Hà, cô ở bên cạnh hỗ trợ cho cậu ấy.”
“Vâng ạ.” Thư ký khẽ gật đầu đáp lại, thấy chủ tịch của mình gấp gáp như thế thì liền biết chắc là có chuyện gì đó liên quan đến bà chủ rồi, nhiều lúc cô thật khâm phục sếp của mình, cứ như có ba đầu sáu tay vậy, một bên lo cho Tống thị, một bên lo cho vợ vô cùng chu đáo.
Ở quán cà phê, Lưu Lan thấy Lưu Quân Tùng cùng Đào Cẩm Xuân và một người đàn ông lạ mặt đến quán thì đanh mặt, cau mày. Ngô Đại Sơn vừa thấy Lưu Lan liền cố rặn nước mắt, tiến đến gần: “Con gái của ba, cuối cùng thì ba cũng có thể gặp con rồi, hai mươi mấy năm qua mẹ của con ngăn cấm không cho ba gặp con, ba thật không biết phải làm thế nào.”
Ông ta tiến tới một bước Lưu Lan ngay tức khắc lùi lại một bước, cô lãnh đạm, cảnh giác cất giọng hỏi: “Ông có gì chứng minh ông là ba của tôi?”
“Đơn giản thôi, ba cùng con đến bệnh viện xét nghiệm huyết thống là biết ngay.” Ngô Đại Sơn bình tĩnh đáp, ánh mắt của ông ta lướt ngang qua Đào Cẩm Xuân.
Đào Cẩm Xuân dĩ nhiên hiểu ý của Ngô Đại Sơn, bà đã qua mặt, mua chuộc bác sĩ đánh tráo kết quả một lần thì lần này chắc chắn vẫn thành công thôi. Không nói gì nhiều, cả ba người bọn họ kéo Lưu Lan đi đến bệnh viện, vừa ra khỏi quán thì bắt gặp Tống Tranh, anh nhanh chóng kéo vợ mình lại: “Các người muốn đưa cô ấy đi đâu?”
“Đi xét nghiệm huyết thống cha con, người này là ba của Lưu Lan.” Đào Cẩm Xuân lên tiếng trả lời, chỉ tay sang Ngô Đại Sơn nói cho Tống Tranh biết thân phận của ông ta.
Tống Tranh nheo mắt nghi hoặc, không nhanh không chậm nói: “Tôi đi cùng với các người.” Dứt lời, anh đưa Lưu Lan lên xe của mình.
Tất cả đều nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, như lần trước Lưu Lan cùng Ngô Đại Sơn được y tá lấy máu đi xét nghiệm, trải qua bốn tiếng chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả. Cầm trên tay kết quả xét nghiệm, Lưu Lan điếng người khi trên tờ giấy ghi cô và người đàn ông lạ mặt này có quan hệ cha con, Ngô Đại Sơn cong khóe môi cười vui vẻ: “Đấy, đã nói rồi mà, chúng ta là có quan hệ cha con không thể sai được.”
Lưu Quân Tùng càng thấy càng tức tối, nuôi con dùm người khác hai mươi mấy năm trời, ông hừ lạnh một tiếng rõ to rồi sải bước rời khỏi bệnh viện, Đào Cẩm Xuân vội vã đuổi theo, khi lướt ngang qua Ngô Đại Sơn bà ta không khỏi đắc ý, nhếch môi mỉm cười.
Ngô Đại Sơn biết Lưu Lan không muốn tin, nhưng kết quả đã rõ như thế không tin cũng không được, có con gái và con rể giàu có như vậy, người làm ba như ông phải hưởng một chút ít chứ: “Lưu Lan! Bây giờ con không muốn chấp nhận cũng không được, hiện tại ba đang cần một chút tiền con có thể…”
“Ông mới vừa nhận con gái đã muốn moi tiền?” Tống Tranh cắt ngang lời của Ngô Đại Sơn, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có vấn đề.
“Thì đã sao? Tôi là ba nó, ba xin tiền con gái là chuyện bình thường cơ mà, cậu là con rể lại nói ăn nói với tôi như thế à?” Ông ta hất mặt lớn giọng nói, chút tiền ông ta muốn xin thì có là gì với tài sản của Lưu Lan và Tống Tranh.
“Hiện tại cô ấy không có tiền đâu, còn nữa, nếu muốn tôi gọi ông một tiếng ba vợ thì trước tiên ông phải xem lại mình xem có xứng đáng không đã. Mọi chuyện như thế nào vẫn còn chưa biết được đâu, đợi mẹ vợ của tôi tỉnh lại rồi sẽ ngay tức khắc biết được sự thật, lúc đó tôi gọi ông một tiếng ba vợ cũng không muộn.” Tống Tranh nở một nụ cười nhàn nhạt đáp trả sau đó nắm tay của Lưu Lan kéo cô đi.
Ngô Đại Sơn đuổi theo hai người đến bãi đỗ xe, chưa kịp mở miệng thì Tống Tranh đã nhấn ga chạy đi mất, ông ta tức tối đá vào một chiếc xe gần đó rồi lại ôm chân vì đau đớn, miệng không ngừng mắng chửi.
Trên xe, Tống Tranh nghiêm túc dặn dò Lưu Lan: “Trước khi có kết quả điều tra của anh, em nhất định đừng đưa cho ông ta một đồng nào cả, ông ta có ăn vạ ở quán thì em cũng đừng quan tâm đến, ăn vạ mệt quá sẽ tự động dừng thôi.”
“Ý của anh là sao? Anh đang nghi ngờ ông ta không phải là ba ruột của tôi? Nhưng không phải…” Nói đến đây, Lưu Lan hình như đã được hiểu ý của Tống Tranh rồi, cô mở to hai mắt nhìn anh: “Ý của anh là rất có thể ông ta đã động tay vào kết quả xét nghiệm?”
Không hổ là vợ của anh, nói một chút liền hiểu, Tống Tranh khẽ gật đầu trả lời: “Anh chỉ mới suy đoán thôi, đợi người của anh điều tra kỹ càng, chính xác rồi anh sẽ báo cho em biết ngay.” Giữa Đào Cẩm Xuân và Ngô Đại Sơn còn có mối quan hệ không rõ thì làm sao anh lại không thể không nghi ngờ tính xác thực của tờ xét nghiệm được chứ? Nếu thật sự như những gì mà anh đã suy đoán thì bọn người đó chết chắc rồi.
Danh Sách Chương: