Nhân duyên của chúng ta - Chương 122.
Bảy giờ tối, hai người chờ trong phòng ăn của Tân Thế Kỷ.
Vốn dĩ cô định mặc chiếc váy khi đi chụp ảnh tuyên truyền 'Tây Hải' để gặp mặt dì nhưng Dạ Trạch nhất quyết lôi cô vào cửa hàng mua một bộ mới. Thế rồi thì sao? Dạ Trạch mặc quần đùi áo ba lỗ dắt cô váy áo xúng xính trang điểm lồng lộn vào nhà hàng năm sao thuê phòng ăn... Xin đấy...
Thời điểm cửa phòng ăn mở ra, một nam nhân cao to lực lưỡng bế vị quý phụ xinh đẹp diễm lệ đi vào, tự nhiên như không kéo ghế đem nàng đặt xuống trước mặt Lam Uyên.
Trong lúc họ Vũ vẫn ngớ ngẩn không hiểu cái quái gì đang xảy ra, Dạ Trạch đã đen mặt 'giới thiệu' giúp cô:
- Mẹ, đừng làm bạn con sợ!
Thật không ngờ bạn thân của cô lại là con lai, hơn nữa còn là loại cực phẩm hàng thật giá thật. Lam Uyên mất mười giây đánh giá sơ bộ bậc tiền bối đối diện, tổng kết lại chỉ có ba chữ: 'Đại phú hào'.
Nguyên bản một thân dáng người mảnh mai yêu kiều mái tóc bạch kim bóng mượt đẹp đẽ không tính. Bất quá, đến nay Dạ Trạch là hai mươi bảy tuổi, mẹ anh tính ra cũng khoảng nhất bốn lăm, thế nhưng nàng dung nhan tuyệt đối không có lấy chút nào dấu vết thời gian, hoàn toàn có thể nói là một bộ gene siêu đỉnh. Nếu không phải thì nhất định là một siêu cấp giàu có nhân vật, có thể vung tiền duy trì tuổi thanh xuân còn mãi a~
Bên cạnh đó, kết hợp với trang phục xường xám thiết kế đặc biệt, gắn kín đáo từng hạt trân châu trên họa tiết thêu tay của phụ huynh Dạ Trạch, Lam Uyên khẳng định mười phần cô sắp phát tài. Gần ba chục năm sống trên đời, chân lý chỉ có một: Cô sinh ra đã vô cùng hợp vía với các vị phụ huynh! Ví dụ điển hình: Mỗi lần viếng thăm gia đình bạn học, bề trên luôn cảm thấy vừa mắt cô, đi tới đi lui đều tặng bao lì xì lớn, bao lì xì nhỏ.
Ây da, thật là đáng mong chờ...