Thế nhưng, Cao Hy Hy vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại đã vang lên âm báo tin nhắn đến.
Là Kỷ Hàm!
"Chị Hy Hy, chắc tôi phải nghỉ việc rồi. Tôi không hoàn thành nổi!"
Lúc này, Cao Hy Hy chợt nhớ ra Kỷ Hàm vẫn chưa hoàn thiện bản báo cáo. Có thể, cậu ta vẫn đang còn ở Công ty.
"Kỷ Hàm, đừng lo lắng, nếu không xong, cùng lắm ngày mai tôi thay cậu liều mạng với Tiêu Sinh!"
Cao Hy Hy sĩ khí dâng cao, nhất thời xót thương cho Kỷ Hàm nên mới kích động. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, nếu Tiêu Sinh vì chuyện này mà đuổi việc Kỷ Hàm, Cao Hy Hy nhất định liều một phen.
Kỷ Hàm ngồi làm việc suốt cả buổi tối nên đã có chút đói bụng. Cậu đang lục lọi ít đồ ăn vặt sót lại trong tủ, thì bỗng nhiên cửa phòng làm việc hé mở. Kỷ Hàm giật thót mình, định chui xuống gầm bàn trốn, thì một giọng nói quen thuộc cất lên:
“Hàm Hàm, là tôi đây!”
Cao Hy Hy ở đâu chạy đến, thò đầu vào trong, còn nháy mắt với Kỷ Hàm. Kỷ Hàm thở phào một hơi, chạy lại đón lấy túi thức ăn thơm nức mũi trên tay Cao Hy Hy.
“Khuya rồi, sao chị còn đến đây?”
“Khuya đâu mà khuya, mới chín giờ.” Cao Hy Hy nhoẻn miệng cười, khuôn mặt không chút phấn son lại càng xinh đẹp rạng rỡ.
“Hy Hy, chị… chị thật đẹp!” Kỷ Hàm ngắm nhìn Cao Hy Hy một hồi, rồi buộc miệng nói.
Cao Hy Hy hơi sửng sốt, rồi mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Kỷ Hàm. Đột nhiên, trong mắt Cao Hy Hy chứa đầy sự cưng chiều và bao dung, hệt như một người mẹ.
Kỷ Hàm không hiểu rõ biểu cảm của Cao Hy Hy cho lắm, chỉ biết rằng cô đang an ủi cậu, dịu dàng với cậu, như vậy là quá đủ rồi!
Cả hai người họ đều quên mất một việc quan trọng: tất cả những cảnh tượng trên đều được camera ghi hình lại. Ngồi bên trong phòng làm việc, Tiêu Sinh gác chân lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, hai hàm răng vô thức nghiến chặt lại, hai bàn tay cũng vo thành nắm đấm.
Sáng hôm sau, Cao Hy Hy chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới đến Công ty, nào ngờ đụng phải La Sơn đang hớt ha hớt hải chạy vào. Cao Hy Hy định chào La Sơn một tiếng, không ngờ Lạc Gia Hân lại từ Công ty đi ra, va phải La Sơn.
"Anh không có mắt à?" Lạc Gia Hân bị đụng phải, liền cau có quát nạt La Sơn.
Cao Hy Hy ngán ngẩm lắc đầu. Đừng nghĩ La Sơn thường ngày vui tươi, nhí nhảnh, ăn mặc quê mùa mà khinh thường anh ta. Dù sao anh ta cũng là trợ lý Tổng Giám đốc, có năng lực, lại có quan hệ tốt với các phòng ban, địa vị ở Công ty so với Lạc Gia Hân cao hơn một bậc, đến cả Phó phòng như Cao Hy Hy mà còn phải nể mặt anh ta vài phần.
La Sơn bị quát mắng, nhưng chẳng để tâm. Anh ta có việc quan trọng hơn cần làm.
"Xin lỗi Gia Hân, phiền cô tránh đường!"
Lạc Gia Hân khoanh tay, chắn đường La Sơn. Nhìn thấy trong tay anh ta có một túi đồ lớn, cô ta liền cảm thấy tò mò.
"Thứ gì vậy? Đưa tôi xem xem." Lạc Gia Hân hất hàm nói.
"Không được, Tiêu tổng đặc biệt dặn dò thứ tốt này phải để dành cho người quan trọng trong buổi họp hôm nay." La Sơn ghé sát tai Lạc Gia Hân, thần bí mà nói.
Lời nói của La Sơn càng khơi dậy sự tò mò của Lạc Gia Hân. Tiêu Sinh lạnh nhạt cô ta mấy hôm nay rồi, thứ trên tay La Sơn lại là bao bì của một thương hiệu quần áo xa xỉ. Lạc Gia Hân híp mắt nghĩ ngợi, không chừng bên trong là quà mà Tiêu Sinh dự tính tặng cho ai đó. Ban nãy La Sơn có nhắc đến cuộc họp, nếu Lạc Gia Hân nhớ không lầm, hình như hôm nay Tiêu Sinh có hẹn với đối tác quan trọng nhất của Công ty. Người được chọn đi cùng hắn lần này không phải Cao Hy Hy sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt Lạc Gia Hân lập tức trở nên khó coi, cô ta gằn giọng:
"Bí mật cái gì, anh còn không biết tôi là ai sao?"
Lạc Gia Hân bướng bỉnh giật lấy túi xách trên tay La Sơn. La Sơn lập tức giữ lại, nhướng mày đáp:
"Cô là ai không quan trọng. Quan trọng là thứ này tôi phải giao gấp cho Tiêu tổng!"
Nói rồi, La Sơn quay lưng đi thẳng, Lạc Gia Hân âm thầm toan tính một chút, sau đó giật lấy túi xách trên tay La Sơn, chạy nhanh vào thang máy đang mở cửa.
Sự việc diễn ra thật nhanh, Cao Hy Hy hoảng hốt nhìn theo, nào ngờ lại thấy La Sơn vô cùng bình thản mà đút tay túi quần, thong thả lên phòng Tổng Giám đốc. Cao Hy Hy giật nảy mình, chạy theo La Sơn, lo lắng nói:
"Anh… anh… anh không sợ Tiêu Sinh nổi trận lôi đình sao?"
La Sơn nhếch miệng cười, đáp:
"Sợ gì, Tiêu tổng tự khắc sẽ có an bài. Thứ đồ tốt như vậy, vốn thuộc về ai thì sẽ là của người đó thôi!"
Nói rồi, anh ta lại cười tủm tỉm rồi đi thẳng vào thang máy. Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, nhìn theo La Sơn, sau đó tự mình hiểu ra.
Có lẽ Tiêu Sinh vốn nhờ La Sơn mua bộ quần áo đắt đỏ kia để tặng Lạc Gia Hân, cho nên cô ta cướp từ tay La Sơn, anh ta cũng chẳng sợ gì.
Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, cũng chẳng hiểu vì sao mà cô lại thấy lòng hơi trống trải.