Mục lục
Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Lan Hương nghe Tống Thần Vũ nói vậy không có thêm động tác dư thừa nào nữa, bắt đầu cởi quần cho anh, cái này không thể trách cô ai bảo thân hình của anh ta mê người khiến cô mất kiểm soát.

Quần dài cởi được rồi cô lại chuẩn bị cởi quần trong, vật tượng trưng cho đàn ông sắp hiện ra trong mắt cô Đỗ Lan Hương lại hơi tránh né không nhìn.

Tống Thần Vũ thấy động tác của cô quá chậm chạp lại tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, mặc kệ có cởi xong hay chưa bắt tay bắt đầu làm động tác dang dở lúc nãy, tiến vào trong quần của cô, chạm vào nơi tư mật nhất khẽ xoa nắn.

Đỗ Lan Hương tê dại cả người, vô thức kêu lên một tiếng: “A.”

Đây đúng là điều mà Tống Thần Vũ mong muốn, anh lại tiếp tục động tác của mình tiến vào bên trong làm cô không ngừng la hét, co giật thân mình.

Đỗ Lan Hương dù có cố gắng thế nào cũng không kìm nổi giọng của mình, người đàn ông này biết tất cả chỗ nhạy cảm của cơ thể này, cô căn bản không ngăn được.

Cho đến khi anh đem thứ kia tiến vào trong cơ thể cô Đỗ Lan Hương mới biết thế nào là khoái cảm trào dâng, một lần lại một lần bị người đàn ông này dày vò, anh dường như không thương tiếc, vừa vào đã thô bạo di chuyển, cũng may đây không phải là lần đầu của cơ thế này nên vẫn có thể chịu đựng.

“Anh.. chậm… chậm lại một chút đi.” Đến khi không chịu được nữa Đỗ Lan Hương mở miệng muốn anh chậm lại.

Thế nhưng người đàn ông nào đó lại làm động tác của mình nhanh hơn, không có dấu hiệu chậm lại.

“A… Tống, Tống Thần Vũ, anh, anh dừng lại cho tôi.” Đỗ Lan Hương thậm chí còn đánh lên người anh, cô không nghĩ người đàn ông này lại mãnh liệt đến thế, anh ta giống như sói đói vậy, càng làm càng hăng.

Dĩ nhiên lời nói của cô ta anh không để vào lòng, ngược lại còn châm biếm: “Không phải nói phục vụ tôi sao? Sao? Hối hận rồi à? Tôi còn chưa thỏa mãn đâu.”

Đỗ Lan Hương nghe mà tức anh ách, anh ta chưa thỏa mãn nhưng cô đã sắp xụi lơ rồi, lần đầu tiên cô làm chuyện này có thể cho cô chút thời gian thích ứng không?

Tống Thần Vũ không nghe được tiếng lòng của cô, cuối cùng khi anh cảm thấy đủ rồi mới chịu xuất ra, buông tha cho cô.

Đỗ Lan Hương cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào bụng mình, cô tưởng đã kết thúc rồi nhưng Tống Thần Vũ đột nhiên lại lật ngược cô lại.

“Anh chưa đủ sao?” Đỗ Lan Hương trợn ngược mắt hỏi.

“Cô nghĩ sao? Lẽ nào cô còn không biết tôi bao nhiêu lần mới đủ à?” Tống Thần Vũ cười lạnh, từ đầu đến cuối không màng đến xúc cảm của cô.

Mẹ nó, cô có phải là Trịnh Lan Hương đâu mà biết được anh ta muốn bao nhiêu lần, chẳng trách cơ thể của cô gái này lại yếu ớt như vậy.

Không được, cô không thể để anh ta dày vò nữa, hai lần đã là quá đủ rồi, Đỗ Lan Hương đột nhiên đổi giọng: “Không ngờ anh lại yêu thích cơ thể tôi đến vậy, có phải yêu tôi rồi phải không? Tôi biết đàn ông các anh một khi yêu sẽ đòi hỏi rất nhiều, không sao, đến đi, đêm nay tôi sẽ chiều anh, nhé ông xã.”

Tống Thần Vũ nghe những lời này của cô lông mi giật giật, sắc mặt cũng trở nên mịt mù, động tác dưới thân dừng lại, anh lại đưa tay cầm lấy cằm cô gầm nhẹ: “Muốn tôi cắt lưỡi cô không?”

Đỗ Lan Hương rùng mình, lại nhẹ nhàng nói: “Ông xã à, tôi nói có gì sai sao? Anh không yêu tôi sao hết lần này đến lần khác muốn tôi?”

Bên tai cô lại truyền đến một tiếng cười lạnh: “Nếu cô muốn chết tôi thành toàn cô.”

“Được thôi, nếu anh đã cho tôi được giải thoát tôi đây cũng bằng lòng, được chết dưới tay ông xã thân yêu không còn điều gì hạnh phúc hơn.” Đỗ Lan Hương sảng khoái nói, sau đó thả lỏng người như đang đón nhận điều gì đó.

“Tốt, rất tốt.” Tống Thần Vũ trầm giọng nói mấy chữ, giọng nói không nghe ra được điều bộ gì.

Đỗ Lan Hương không hiểu ý tứ của anh cho lắm, đúng lúc này Tống Thần Vũ lại cắn xuống bả vai nõn nà của cô một ngụm thật đau.

“Aaaa.” Đỗ Lan Hương bất ngờ bị cắn không kịp chuẩn bị la lên một tiếng oanh động.

Tiếng vang này vọng xuống tầng dưới, Tống Linh Chi giật mình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Một người làm đứng bên cạnh cô cười khẩy: “Linh Chi tiểu thư, có lẽ là tiếng hét của Trịnh Lan Hương.”

“Người phụ nữ này làm cái quái gì, nửa đêm nửa hôm la hét om sòm, có để cho ai yên không.” Tống Linh Chi cáu kỉnh nói, cô ta vẫn còn chưa nguôi giận khi bị Trịnh Lan Hương chơi khăm.

“Linh Chi tiểu thư không biết đó thôi, thiếu gia đang trừng phạt Trịnh Lan Hương đó.” Cô hầu nhoẻn miệng cười.

“Trừng phạt sao? Là như thế nào?” Tống Linh Chi cảm thấy hứng thú liền hỏi.

“Tối nào cũng vậy thiếu gia sẽ tìm đủ trò hành hạ thân xác Đỗ Lan Hương khiến cô ta la hét xin tha.” Cô hầu hớn hở kể.

“Ý cô là dùng hình cụ sao? Lẽ nào là…” Tống Linh Chi nghĩ mà kinh, trợn cả hai con mắt.

“Cái này chúng tôi không tận mắt chứng kiến nên không rõ, nói tóm nói lại tiếng la của Trịnh Lan Hương rất đau đớn, rất có thể như tiểu thư nghĩ.” Không ít người trong biệt thự cũng có những suy nghĩ vi diệu như Tống Linh Chi.

Cô ta nghe vậy cảm thấy ghê rợn lại bảo: “Anh Vũ sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu, có thể chỉ là tra tấn người bình thường. Không được, tôi phải lên đó xem sao.”

Tống Linh Chi muốn xem thực hư lại bị cô hầu kéo lại: “Đừng, Linh Chi tiểu thư, thiếu gia rất ghét ai lên lầu ba giờ này, cô mà lên thiếu gia sẽ tức giận.”

“Không có việc gì, tôi là em họ của anh ấy, khác xa với các cô.” Tống Linh Chi vô cùng tự tin, lại nhanh chóng rời khỏi phòng đi lên lầu.

Cô hầu kia mỉm cười chạy theo sau, có Tống Linh Chi ở đây cô ta không sợ đi hóng chuyện bị thiếu gia trách phạt.

Tống Linh Chi đi đến lầu không ngờ lại thấy Tống Thần Vũ bước ra, cô ta có hơi kinh ngạc lại gọi: “Anh, anh Vũ.”

Sắc mặt của Tống Thần Vũ vẫn lạnh lẽo như vậy, không vì đối phương là em họ mình mà hòa hoãn, anh trầm giọng nói: “Ai cho các người lên đây?”

Cô hầu phía sau vội vàng nép bên người Tống Linh Chi, không dám nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.

“Em, em nghe thấy tiếng hét nên muốn xem thử.” Tống Linh Chi nuốt nước miếng giải thích.

“Biến.” Tống Thần Vũ không thèm quan tâm đến lời giải thích của cô ta, lại nói ra một chữ lạnh băng.

Tống Linh Chi phút chốc hoảng sợ, tuy biết anh họ mình lạnh lùng xa cách nhưng lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Tống Thần Vũ rời đi lúc nào cô ta cũng không biết.

“Chuyện, chuyện này là thế nào, anh Vũ sao lại đáng sợ như vậy.” Thật lâu sau Tống Linh Chi mới lấy được giọng nói của mình.

“Cô không biết đó thôi, mỗi lần thiếu gia trừng phạt Trịnh Lan Hương đều đáng sợ như vậy.” Cô hầu rùng mình nói.

“Hừ, nếu vậy anh ấy hung dữ với cô ta là được rồi, lại còn làm bộ dạng đáng sợ đó trước mặt tôi, tất cả là do người phụ nữ đó gây ra, Trịnh Lan Hương, được lắm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Tống Linh Chi bị dọa sợ đổ hết tội lỗi lên đầu Đỗ Lan Hương.

Cô hầu nghe vậy trong lòng vui sướng khi người gặp họa.

Tống Thần Vũ về lại phòng mình lại bắt đầu ôm ngực, ánh mắt anh nhìn lướt qua cửa sổ, ánh trăng bên ngoài đã treo lên cao.

“Khốn kiếp.” Anh thầm rủa một tiếng, ngày đó lại đến rồi, lúc nãy vốn dĩ anh định dày vò Trịnh Lan Hương thêm một chút nhưng lại phát hiện cơ thể mình không ổn mới nhanh chóng rời khỏi đó.

“Hừm…” Cơn đau trước ngực lần lượt kéo đến khiến anh gầm nhẹ một tiếng, Tống Thần Vũ lại không dùng bất cứ loại thuốc nào ngăn chặn cơn đau, bởi vì bệnh của anh không thuốc nào trị được, mỗi tháng anh chỉ có thể chịu đựng cơn đau qua ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK