Tống Kỳ ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn, tất cả những gì cô nghĩ đến trong đầu là làm thế nào để đi Đại hội anh hùng thiếu niên, nhưng bên tai lại rất ồn ào, bạn cùng phòng không ngừng quan tâm cô, hỏi có phải có người bắt nạt cô không, rồi lại hỏi cô có khó chịu chỗ nào không.
Không phải Tống Kỳ không muốn trả lời, nhưng cô đã trả lời là không có việc gì, bọn họ lại không tin nên đơn giản thôi không nói nữa. Có thể bức bà trùm cãi lộn đến mức không còn gì để nói, Tống Kỳ có chút khâm phục bạn cùng phòng, thật chí còn cho rằng bạn cùng phòng chính là boss giấu mặt trong tiểu thuyết "Thiên Tinh".
Lại nói đến, ba người bạn cùng phòng này có quan hệ không tệ với bản thân, nhưng điều này ít nhiều do cô là em gái của Tống Thiên Tinh, dù sao thì Tống Thiên Tinh cũng là một người nổi tiếng ở Thần Kiếm môn.
Nhớ lại mở đầu của tiểu thuyết, hai anh em muốn gia nhập Thần Kiếm môn, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một vị trí cho đệ tử nội môn, Tống Thiên Tinh giành được cơ hội này, còn Tống Kỳ bị chỉ định thành đệ tử ngoại môn. Tống Kỳ năm ngoái mới vào được nội môn, thực lực bình thường, khó khăn lắm mới đạt được đệ tử hạng B.
Với tư chất này, Tống Kỳ không có miếng lòng tin nào có thể đọ sức với các đệ tử hạng A của Thần Kiếm môn.
[Này, Tống Kỳ, dữ liệu của tôi ở đây cho thấy thiên phú của cô cao tới 290!]
Còn may không phải 250 (二百五: đồ thiểu năng), chờ đã, 290? Đây là tiêu chuẩn đo lường cho cái gì?
"Max điểm là bao nhiêu?"
Sau khi Tống Kỳ mở miệng, tiếng ồn ào ban đầu đột nhiên dừng lại, cả ba người đều ngơ ngác nhìn Tống Kỳ, tựa hồ đều đang suy nghĩ những gì Tống Kỳ nói vừa rồi có nghĩa là gì.
Tống Kỳ chợt nhận ra bạn cùng phòng đang bối rối thế nào với câu hỏi mà cô vừa buột miệng nói ra: "Khụ khụ, ta hơi mệt, các ngươi trước tiên đi luyện võ đi, ta nghỉ ngơi một lát sẽ tới."
Tống Kỳ thực sự không thể nào đối phó với ba người này bây giờ, cô trước hết phải hiểu rõ mọi chuyện ở "Thiên Tinh" với Hồ Đồ trước đã.
"Được, thế sư tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Cô gái hơi mũm mĩm kia tên là Kiều Thiến, là người khôn ngoan nhất trong ba người, sở thích của cô nàng chính là ăn uống, có cảm tình tốt nhất với Tống Kỳ. Thấy Tống Kỳ thực sự cần ở một mình, cô nàng lập tức kéo hai người kia ra khỏi phòng.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tống Kỳ thậm chí cảm thấy tai ù đi ong ong vang vang, ba cô nàng này miệng lưỡi có lực sát thương quá lớn.
[Điểm tuyệt đối là 300, cô có 290, chính là thiên tài vô song ở thế giới này.]
Lúc này giọng nói của Hồ Đồ truyền đến, Tống Kỳ nóng bừng cả người, lập tức đuổi theo hỏi: "Thiên tài vô song? Cô em gái luôn kiêm vai "diễn viên quần chúng" của nhân vật chính trong sách, thực sự là một thiên tài vô song?"
Thiết lập này là như thế nào, chẳng lẽ lại có hệ thống ngay cả thiên phú cũng khác nhau?
[Thiên phú này là bẩm sinh của cô, liên quan gì đến tôi!]
Chờ đã, thứ này có thể nghe thấy những gì cô đang nghĩ?
"Hồ Đồ, mày thế mà nhìn trộm tâm tư của tao?"
Tống Kỳ đột nhiên cảm thấy không có cảm giác an toàn, nếu cô ấy bóc phốt hệ thống bị Hồ Đồ nghe thấy, không phải nó sẽ trực tiếp bãi công sao, chẳng phải lúc đó bản thân sẽ không thể quay về thế giới cũ?
[Chúng tôi có các quy trình kiểm soát nghiêm ngặt đối với việc này, miễn là những gì cô nghĩ thuộc về quyền riêng tư của cô hoặc những chuyện cô làm là rất riêng tư, chẳng hạn như đi vệ sinh, giao phối gì đó, chỉ cần cô không muốn bị người khác biết, hệ thống sẽ bị chặn lại.]
Tống Kỳ: "...Xem ra còn rất có nhân tính."
[Đúng thế.]
Tống Kỳ kéo về suy nghĩ, nghĩ đến vừa rồi Hồ Đồ nói đây là thiên phú bẩm sinh của mình, bản thân thế nhưng là thiên tài vô song, tại sao lại phải giả vờ kém cỏi như vậy?
"Hồ Đồ, thiên phú của Tống Thiên Tinh là bao nhiêu?"
Nếu bản thân là thiên tài vô song, Tống Thiên Tinh nhất định là nghịch thiên, nếu không hắn làm sao có thể trở thành nhân vật chính.
[Tôi sẽ kiểm tra... Ừ, 280.]
Tống Kỳ nghe vậy liền cười nói: "Bảo sao... Chờ đã, mày vừa nói 280?"
[Chính xác.]
Tống Kỳ đột nhiên sửng sốt, thiên phú của mình thế mà còn cao hơn Tống Thiên Tinh, chuyện này là như thế nào? Tống Kỳ có chút hoang mang, chẳng lẽ trong người mình có bệnh ẩn gì đó, cho nên tốc độ luyện võ mới chậm chạp như vậy?
[Kiểm tra cho thấy, cô không có bệnh ẩn nha!]
Tống Kỳ nghe xong lại càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ Tống Kỳ trong truyện không có suy nghĩ muốn tiến bộ, có thiên phú vô song, sao lại giả vờ kém cỏi, đến mức không thể đánh bại Bạch Lạc Âm.
"Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì nhỉ?"
Tống Kỳ gãi đầu, bộ mặt đau khổ, trong lòng luôn cảm thấy mình bỏ sót điều gì đó.
[Trước tiên đừng nói về chuyện này, tôi còn phải nhập kí ức của Tống Kỳ trong sách vào cho cô, lúc đầu tắt máy, không thể hoàn thành nhiệm vụ này kịp thời.]
"Vậy thì nhanh chút."
Điều này cực kì quan trọng, chủ yếu là vì cô cần biết tất cả lộ tuyến của Thần Kiếm môn, võ công của mình cũng cần phải biết, còn có ngày thường quen biết với ai. Nguyên thân chỉ là một diễn viên quần chúng, trong sách không miêu tả quá nhiều, Tống Kỳ cũng không đào ra được bao nhiêu manh mối, cô rất cần được nhập kí ức vào.
Chẳng bao lâu, Tống Kỳ cảm thấy có rất nhiều hình ảnh và văn tự tràn vào tâm trí của mình, vô cùng hỗn loạn, chờ đến sau khi toàn bộ đã được nhồi nhét vào đầu của mình, các hình ảnh và văn tự lại tự sắp xếp, cuối cùng trở thành một ký ức hợp lý có tổ chức.
"Trời má."
Sau khi nhận được ký ức của Tống Kỳ trong truyện, câu nói đầu tiên của Tống Kỳ chính là hai chữ này, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
"Chẳng trách nam chính đối xử tốt với mình đến vậy!"
Sau khi Tống Kỳ nói xong, cô nhớ lại một số chi tiết trong truyện, cô phát hiện ra rằng tất cả đều có ẩn tình, bị tác giả giấu đi, bây giờ cô đã phát giác.
Trong truyện viết rằng, Tống Thiên Tinh và Tống Kỳ cùng nhau đến Thần Kiếm môn bái sư học nghệ, nhưng chỉ có một suất cho đệ tử nội môn, cũng đồng nghĩa với trong hai anh em chỉ có một người có thể tiến vào nội môn, nhận được tài nguyên tốt hơn.
Trong truyện mô tả, Tống Thiên Tinh đã luyện tập gần như cả ngày lẫn đêm trước kì khảo hạch, trong khi Tống Kỳ chỉ cần mặt trời lặn sẽ đi nghỉ ngơi. Vài lần Tống Kỳ ngồi trong sân nhìn Tống Thiên Tinh luyện kiếm, cô ấy đều không nhịn được thở dài.
Trong truyện viết như thế này: Nhìn thấy huynh trưởng của mình chăm chỉ luyện kiếm như vậy, đôi mắt đẹp của Tống Kỳ ảm đạm không rõ, khẽ thở dài một hơi.
Lúc đó Tống Kỳ cho rằng nguyên thân cảm thấy bản thân không đủ cố gắng, cảm thấy xấu hổ mới có vẻ mặt như vậy, bây giờ xem ra nguyên thân cho rằng Tống Thiên Tinh nỗ lực đến nước này lại không thể sánh bằng mình, đại khái là đau lòng Tống Thiên Tinh.
Tống Kỳ còn nhớ rõ đêm trước kì khảo hạch, hai anh em ngồi cạnh nhau nói chuyện chân tình cả đêm. Vào ngày khảo hạch, Tống Kỳ bị Tống Thiên Tinh đánh bại trong mười chiêu, Tống Thiên Tinh thắng một cách nhẹ nhàng. Đây là bởi vì vào buổi tối Tống Thiên Tinh và nguyên thân tán gẫu kia, Tống Thiên Tinh cầu xin nguyên thân, cầu xin cô nhường cho hắn vị trí này, sau này hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ bảo vệ nguyên thân thật tốt.
Tống Kỳ đáp ứng, Tống Thiên Tinh cũng không thất hứa, chỉ cần Tống Kỳ yêu cầu, Tống Thiên Tinh nhất định sẽ ngay lập tức có mặt. Vì để tiếp tục lời nói dối, và vì nguyên thân vốn dĩ không hám những thứ danh lợi này, cô ấy nhiều năm qua vẫn luôn che giấu bằng sự vụng về của mình. Tất cả những gì nên học đều học đến thấu triệt, việc càn quấy gây rối cũng chỉ là giết thời gian, và cũng để cho mọi người biết Tống Thiên Tinh có một cô em gái tài năng gì cũng không có nổi, càng làm chói lóa thêm sự rực rỡ của Tống Thiên Tinh.
Nhưng chỉ có Tống Thiên Tinh biết, Tống Kỳ vì hắn mà chịu bao nhiêu oan ức.
Tống Kỳ bắt đầu nhớ tới một số chi tiết nhỏ trong truyện, ví dụ như mỗi lần Tống Kỳ gặp phải kẻ thù, cô ấy đều có thể tự mình chuyển nguy thành an, và lần nào cô ấy cũng có thể đợi được đến khi Tống Thiên Tinh đến cứu, lúc đó độc giả đều cho rằng Tống Kỳ là gánh nặng, luôn làm chậm tiến độ cốt truyện.
Bây giờ cảm thấy cốt truyện có chút kì quái, khi ấy Tống Kỳ gặp phải hai vị trưởng lão Hắc Bạch của Vũ thành, thế nhưng lại có thể chống đỡ được tới khi Tống Thiên Tinh tới, thậm chí không bị tổn thương đến một cọng lông sợi tóc. Lúc đó mọi người đều bị mê hoặc bởi hào quang nhân vật chính của Tống Thiên Tinh, tự nhiên không nghĩ đến Tống Kỳ làm sao có thể chống đỡ được hai vị trưởng lão kia.
Tống Kỳ nhìn như chuyện gì cũng không làm được, chuyên gia đốp chát, nhưng hóa ra cô ấy vẫn luôn che giấu bằng sự vụng về của mình, nhường ánh hào quang nhân vật chính cho Tống Thiên Tinh.
Không chỉ vậy, Tống Kỳ còn có một vị sư phụ, vị này không phải sư trưởng của Thần Kiếm môn, mà là một người đàn ông lúc nào cũng uống đến say khướt, kiếm pháp của hắn xuất thần nhập hóa, biến ảo khó lường, Tống Kỳ vẫn luôn giấu kín con át chủ bài của mình là do học từ chỗ của hắn.
Nguyên thân có lẽ không biết thân phận của người này, nhưng Tống Kỳ đã đọc hết quyển truyện tự nhiên biết rằng hắn là cao thủ ẩn mình Túy Kiếm Tiên, cuối cùng hắn bất ngờ xuất hiện, trợ giúp đám nhân vật chính đánh boss. Tống Kỳ còn buồn bực, Túy Kiếm Tiên sao đột nhiên lại mang thiên hạ vào lòng, ghét ác như hận, bây giờ xem ra là bị nguyên thân nhờ vả.
Nguyên thân xác thực xong chuyện liền phất tay áo rời đi, cả người cùng tên đều quá thâm tàng!
[Nhân tiện, thay đổi kết cục của boss phản diện là nhiệm vụ cuối cùng, hiện tại nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên là lấy được tua kiếm* của Ôn Vãn Tịch ở Đại hội anh hùng thiếu niên.]
"...Ôn Vãn Tịch não úng nước mới đưa tua kiếm của nàng cho tao."
Ôn Vãn Tịch không thân cận với bất kì ai, huống chi là lấy được thứ gì từ người nàng, đây quả thực là chuyện không tưởng.
"Vậy nếu tao không thể hoàn thành được sẽ xử lý thế nào?"
[Trừ 10% trị số HP** của cô ở thế giới thực, trừ 5% trị số HP ở thế giới hiện tại và 5 điểm giá trị may mắn. Nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tăng giá trị của những con số này lên.]
Hồ Đồ nói như lẽ đương nhiên, Tống Kỳ nháy mắt nổ tung, độ khó này nhất định chính là 100 sao, cô sao có thể hoàn thành được! Tống Kỳ không thể quay đầu lại, điều này so với việc cô đã ngủm ngay tại chỗ không khác biệt là mấy.
[Sau khi tích lũy bị khấu trừ 100% trị số HP, cô sẽ chết ở thế giới thực, và năng lượng tinh thần của cô ở thế giới này, cũng chính là linh hồn, sẽ bị cầm tù ở nhà giam Thời Không trong 100 năm vì làm xáo trộn trật tự thời gian và không gian.]
"Mày nghe một chút xem mày vừa nói tiếng người sao?"
Đến thế giới này không phải chủ ý của cô, hiện tại còn làm xáo trộn trật tự thời gian và không gian, là ai kéo chính mình vào!
[Nếu cô không vào đây, cô đã sớm chết từ lâu rồi.]
Hồ Đồ thở dài, điều này khiến Tống Kỳ không cách nào phản bác, Tống Kỳ tâm tư có chút rối rắm, hỏi: "Tao dù chết cũng phải hiểu rõ rồi chết, tại sao phải lấy tua kiếm của nàng?"
[Tôi không biết nha, đây là nhiệm vụ cấp trên phái xuống, được chỉ thị đưa cho cô.]
"Mày không hỏi xem?"
[Ngay cả khi hỏi, tôi cũng không nhất định có thể hiểu thấu triệt nếu cấp trên giải thích, coi như hiểu tôi cũng có thể không nhớ kỹ, chẳng thà là không hỏi.]
"Mày cũng biết tự mình biết mình quá nhỉ!"
Tống Kỳ tức giận cười, hệ thống này quả thực tới chọc giận cô, không phải tới giúp đỡ cô!
"Vậy thì trước tiên phải kiếm được một suất trong Đại hội anh hùng thiếu niên, sau đó mới có thể nhìn thấy hắc nguyệt quang của tao ha!"
Sau khi Tống Kỳ nói xong, Hồ Đồ liền nói: [Nói thì nói như thế, nhưng mà tôi nhắc nhở cô, một khi phá hủy quỹ đạo phát triển của nam chính, có thể sẽ xuất hiện hiệu ứng cánh bướm*** cực lớn, khiến cho cốt truyện sau này không xảy ra như tưởng tượng của cô.]
Cô vẫn phải bám theo cốt truyện trong sách? Vậy cô làm thế nào để đi Đại hội anh hùng thiếu niên? Sự xuất hiện của mình đã là một biến số, nói không chừng phải nảy sinh hiệu ứng cánh bướm khá lớn, chẳng qua là đã được tận lực đè xuống mức thấp nhất, vậy ít nhất sẽ không tăng thêm độ khó của trò chơi.
"Vậy tao có thể nhờ Tống Thiên Tinh đưa tao đến đó, hắn thương yêu tao như vậy, hắn nhất định sẽ tìm cách!"
Nếu không tham gia thì có thể ngồi xem thi đấu, nếu chỉ ngồi xem thi đấu thì sẽ không ảnh hưởng đến quỹ đạo phát triển tiếp theo của nhân vật chính!
[Cô có thể thử xem, tôi sẽ tiếp tục sạc pin, hì~]
Hồ Đồ ngáp một cái, Tống Kỳ liền cảm thấy hệ thống này thực sự quá nhân tính, ngay cả thanh âm lười biếng khi ngáp cũng học đến thấu triệt.
"Mày lui ra đi."
Tống Kỳ lắc đầu, chỉ cảm thấy nhiệm vụ chính tuyến này rất kì quái, tại sao lại muốn lấy tua kiếm của Ôn Vãn Tịch, đây là loại nhiệm vụ giành vật phẩm gì thế?
"Ê, Hồ Đồ, giá trị may mắn là dùng cho cái gì?"
Hồ Đồ không trả lời, có lẽ là thực sự đi sạc pin, Tống Kỳ thở dài một hơi, trở người xuống giường, lại đi đến ký túc xá của đệ tử nam. Có lẽ đang là giờ ăn trưa, không có mấy đệ tử đang nghỉ ngơi ở tiền viện ký túc xá, Tống Kỳ gọi một người cao gầy trong đám đệ tử, nhờ hắn giúp bản thân đi gọi Tống Thiên Tinh.
Cũng may Tống Kỳ thường xuyên đến, mọi người ở đây đều đã gặp qua Tống Kỳ, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, lập tức đi gọi Tống Thiên Tinh, Tống Thiên Tinh đang nghe giảng bài liền đến rất nhanh.
Mặc dù Tống Thiên Tinh luôn bảo vệ bản thân, nhưng lại nghĩ đến ít nhiều bởi vì áy náy, làm cho Tống Kỳ vốn dĩ không hòa thuận với người thân lúc đối mặt với hắn càng cảm thấy không được tự nhiên.
Không nghĩ tới tất cả hào quang của Tống Thiên Tinh, đều do Tống Kỳ trao tặng.
"Ca, ta muốn đi Đại hội anh hùng thiếu niên xem thi đấu, ngươi có cách nào không?"
Tống Thiên Tinh có chút khó xử, Đại hội xác thực cho phép đệ tử đến xem thi đấu, nhưng không có nhiều suất, nói chung đều là đệ tử trẻ tuổi được sư trưởng trong môn phái cực kì coi trọng, nhưng nếu do chính mình yêu cầu, biết đâu sư trưởng sẽ đáp ứng.
"Ta sẽ thử xem, chờ ta đạt được hạng nhất ở kì khảo hạch đệ tử, ta có thể thỉnh cầu chưởng môn, đến lúc đó ca ca nhất định sẽ dẫn ngươi tới đó."
"Thế quyết định vậy nhé, ca."
Tống Kỳ duỗi đầu ngón tay cái của mình ra, đây là động tác Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh khi còn nhỏ thường làm, Tống Thiên Tinh cực kì hưởng thụ. Tuy rằng Tống Thiên Tinh cướp mất hào quang của Tống Kỳ, nhưng trước thời điểm đó, Tống Thiên Tinh vẫn vô cùng yêu thương em gái của mình, đó có lẽ là nguyên nhân khiến Tống Kỳ bằng lòng nhường vị trí đệ tử nội môn đi!
Tống Thiên Tinh cũng duỗi đầu ngón tay cái ra đụng vào đầu ngón tay Tống Kỳ, trịnh trọng nói: "Vì ngươi muốn, ca nhất định sẽ giúp ngươi dành được."
- -----------------
Chú thích:
- Tua kiếm: chùm dây tua rua được treo ở chuôi kiếm. Quỹ đạo của lưỡi kiếm thường là những đường tròn, người sử dụng kiếm "vẽ" ra vô số những vòng tròn. Hình thể từ tay truyền qua lưỡi kiếm phát ra trước. Khi kiếm vẽ những đường tròn thì sợi tua quấn vào cổ tay của người cầm nhằm giữ kiếm vững chắc và cân bằng hình thể ở mũi kiếm tránh xu hướng văng tới trước của lưỡi kiếm. Về cơ bản sợi tua giúp tay giữ vững kiếm trong khi xuất chiêu, sử dụng hoặc va chạm.
Ảnh minh họa:
- Trị số HP là viết tắt của health point, thanh máu thường thấy trong game sinh tồn.
- Hiệu ứng cánh bướm (butterfly effects): một hành động nhỏ, sự kiện nhỏ có thể dẫn tới kết quả/hậu quả bất ngờ lớn sau đó. Thậm chí là thay đổi cả một cuộc đời ai đó, hoặc cả lịch sử.
Danh Sách Chương: