• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tuấn Hạo sau khi rời khỏi Khương thị còn mang theo bản thu âm. Anh muốn những lời này, Tâm Nhi sẽ nghe thấy, để cô không còn mặc cảm ở bên cạnh anh. Nhanh chóng phóng xe tới Nhược gia, anh cần đưa bản ghi âm này cho Hải Khanh.

Chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay cổng Nhược gia. Tuấn Hạo bước xuống bấm chuông cửa. Vài lần bấm đã có người ra, anh gật đầu trước lời chào của một nữ hầu rồi bước vội vào trong nhà. Không khí Nhược gia cô đọng, không chút âm sắc khiến lòng anh có chút cồn cào dâng lên. Bước lại từng bước một anh nhìn tất cả mọi người hít một hơi sâu

-Có chuyện gì vậy ạ?

Ông Nhược ngước mắt lên nhìn anh bằng đôi mắt u buồn. Khẽ lắc đầu vài cái, giọng ông trầm khàn vang lên

-Tâm Nhi bỏ đi rồi.

-Sao cơ?

Lời nói của ông Nhược như sét đánh qua tai anh, chạy dọc xuống tim làm nơi lòng ngực trái đau đớn kịch liệt. Anh suy sụp ngồi thụp xuống sofa, những lời muốn nói đều nghẹn lại, cổ họng bỗng chốc cũng trở nên khô không khốc. Bà Nhược nhìn anh như vậy cũng không cam lòng, đành lên tiếng trấn an anh mặc dù cõi lòng bà cũng đang không yên ổn

-Không sao đâu, nó không giấu được việc nó đi đâu nên con cũng đừng sợ. Điều tra một chút là ra thôi.

Hải Khanh cũng gật gù tán thành lời mẹ mình nói. Tâm Nhi tuy suy sụp tinh thần nhưng cô vẫn luôn là người con gái mạnh mẽ. Bây giờ chỉ cần check thông tin tại các hãng hàng không là dễ dàng tìm ra cô rồi. Tâm Nhi ngoài Nhược gia thì đâu còn thế lực nào khác che giấu thông tin dùm cô.

Lăng Tuấn Hạo mệt nhọc đưa cho Hải Khanh đoạn ghi âm ban nãy của mình. Nhận lấy chiếc USB từ Tuấn Hạo, Hải Khanh nhíu mày khó hiểu

-Cái gì đây?

-Em tìm được người đàn ông đó rồi. Anh nghe đi!

Mở lap top của mình, Hải Khanh cắm chiếc USB vào máy mở ra đoạn ghi âm. Từng ấm thanh vang lên đều như một ngọn lửa bừng bừng nhóm vào lòng của những người đang có mặt tại đây. Kết thúc đoạn ghi âm, Hải Khanh hít một hơi sâu kiềm chế cảm xúc của mình

-Chuyện Tâm Nhi tính sau đi, bây giờ chuyện này làm sao?

Chưa hết câu đã thấy một cô gái nhỏ bước vào. Lăng Mỹ Nhiên xuất hiện lễ phép cúi đầu chào mọi người. Với tính cách thường ngày, Mỹ Nhiên không kiệm lời lên tiếng một cách rõ ràng

-Em muốn kiện tụng. Em muốn ả kia phải vào tù.

Lăng Tuấn Hạo nhíu mày vì sự xuất hiện của Mỹ Nhiên. Khuôn mặt anh không chút tia cảm xúc, nghiêm nghị nhìn đứa em gái của mình

-Sao em lại ở đây?

-Là em lo cho chị Tâm Nhi. Anh hai, em không biết mối quan hệ của ba với lão Trần bên đó thế nào. Nhưng lần này anh buộc phải rút hết vốn ra khỏi Trần thị cho em.

-Đừng nháo nữa, đây là Nhược gia.

-Nhược gia thì sao chứ? Hôm nay, em tới đây là muốn nói rõ mọi chuyện.

Ông bà Nhược nhìn cô con gái năng động lại thẳng thẳng của Lăng gia khẽ cười

-Con đừng lo, ngồi xuống chút đã.

-Hai bác cứ yên tâm, Trần Khả Linh đó. . .cứ để con thay mặt chị Tâm Nhi cho ả một bài học.

Lấy lại bình tĩnh, Mỹ Nhiên ngồi xuống cùng bàn bạc với tất cả mọi người. Đến khi nghe được đoạn thu âm thì cô không còn giữ được bình tĩnh nữa. Chào tất cả mọi người ở Nhược gia, cô phóng nhanh qua Trần gia bắt đầu làm càn hét lớn

-Trần Khả Linh, cô ra đây cho tôi!!

Một nữ hầu đang quét sân khó hiểu chạy ra ngoài nhìn Mỹ Nhiên qua cánh cửa khẽ thắc mắc

-Vị tiểu thư tìm cô chủ của tôi ạ?

-Phải, kêu ả ra đây cho tôi!!

Khả Linh từ bên trong bước ra ngoài nhăn mày khó chịu vì tiếng ồn. Nhin thấy Mỹ Nhiên, ả khoanh tay trước ngực khinh bỉ nhếch mép

-Ai đây? Không phải là cô gái nghèo hèn hôm trước tôi gặp ở buổi tiệc sao? Cô kiếm tôi có chuyện gì? Hay là lại ganh ghét vì tôi có nhiều hàng hiệu?

-Chuyện gì? Cô còn ở đây hỏi chuyện gì? Cô hãm hại chị dâu tôi cô còn làm ra vẻ mình ngây thơ không biết chuyện?

-Chị dâu?

Nhìn khuôn mặt Khả Linh khiến Mỹ Nhiên không kiềm chế nổi nữa mà lao vào nắm tóc ả kéo ngược ra sau

-Nhớ cho kỹ, tôi chẳng phải kẻ nghèo nàn như cô. Tôi là tiểu thư Lăng Gia, một cộng lông của tôi cô cũng không đủ trình đụng tới biết chưa?

-Á đau. . .mau buông ra. . .cô. . .cô nói gì vậy chứ?

-Cô dám cho người hãm hiếp chị dâu tôi còn dám đứng đây làm trò?

-Chị dâu gì chứ? Ả ta xứng đáng bị như vậy. . .á buông ra. . .

Tuấn Hạo cùng Hải Khanh mau chóng tới cản Mỹ Nhiên lại nhưng cô nào muốn. Còn giáng xuống cho Khả Linh hai cú tát đau điếng. Tuấn Hạo kéo cô lên xe khẽ nhíu mày gắt gỏng

-Ban nãy anh đã nói thế nào?

-Aaa em tức quá mà.

Sau khi về tập đoàn, anh lập tức cho người rút vốn khỏi Trần thị và yêu cầu cả Khương thị hủy hợp đồng khiến Trần thị nhanh chóng bị lao xuống vực thẳm không lý do.

Sáng hôm sau, cả giới thương trường đều hoang mang về việc Trần thị bỗng dưng bị rút vốn trầm trọng khiến giá cổ phiếu giảm xuống một cách chóng mặt.

*Tại Trần thị*

Lão Trần nhìn số vốn bị rút không lý do, tức giận đập bàn đứng dậy cầm theo áo vest nhanh chóng phóng xe tới Lăng thị tìm cho bằng được anh hỏi rõ lý do. Tại phòng của Lăng Tuấn Hạo, lão tức giận đập bàn hét lớn

-Cậu có biết cậu vừa làm gì không hả?

Trái ngược với lão Trần, Lăng Tuấn Hạo ung dung bắt chéo chân nhấp một ngụm trà

-Tại sao tôi lại không biết mình đang làm gì được nhỉ?

-Cậu có tin tôi nói chuyện này với ba cậu không hả?

Ông Lăng từ bên ngoài bước vào khẽ ho nhẹ khiến ông Trần như bắt được vàng

-Bạn già, ông xem lại con trai của ông vừa làm gì với tôi này.

-Vậy ông phải xem lại xem con gái ông đã làm gì với con tôi trước đã.

-Chuyện gì cơ?

-Con gái ông cho người hãm hiếp con dâu tương lai của tôi, lại còn hết lần này đến lần khác ức hiếp con gái út của tôi. Ông nói xem tôi nên làm gì với ông? Với nhiêu đây là quá nhẹ, nếu có thể còn khiến cho cả con gái ông vào tù đấy.

-Sao. . .sao có thể chứ. . .

Lão Trần giọng run rẩy nghe lại lời kể của ông Lăng. Lão thật không còn mặt mũi nào nhìn bạn mình. Đợi khi lão Trần rời đi, ông Lăng thở dài vỗ vai cậu con trai

-Tìm thấy Tâm Nhi chưa?

-Cô ấy đang ở Úc, ngày mai con sẽ bay qua đó.

-Haizz, chuyện này cũng thật là. . .mà con không thưa kiện con bé Khả Linh kia sao?

Lăng Tuấn Hạo thở dài lắc đầu uống chút trà. Anh cũng muốn thưa kiện, muốn kẻ hãm hại cô phải ăn cơm tù lắm chứ

-Bên phía Nhược gia chưa cho phép, họ nói ông bà Trần cũng không làm nên lỗi lầm gì. Bấy nhiêu là đủ rồi, để cô ta vào tù e là hai bác Trần không chịu nổi.

-Haiz Nhược gia đúng là xui nhà ta rồi. Tấm lòng bao dung như vậy haha.

-Bà này. . .

Lăng Tuấn Hạo khẽ cười, anh bây giờ chỉ còn lo việc ngày mai qua Úc bắt vợ về. Nhớ cô đến phát điên lên rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK