Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 15: Niềm vui bất ngờ
Dọc đường về, nhóc con Lạc Tuấn Bảo bình thường ổn trọng bao nhiêu thì nay hoạt bát bấy nhiêu. Cứ chốc chốc nó lại lo lắng người ta không giao kịp trong ngày hôm nay, một hồi lại áy nay ban nãy mình quá độc miệng, kỳ thực Công Viên Giải Trí Cầu Vồng cũng không đến nỗi quá tệ.
Đường Tư Kỳ buồn cười lắm nhưng không cắt ngang thằng bé, cứ tủm tỉm vừa đi vừa nghe nó lải nhải cũng vui tai.
Hai dì cháu về tới nhà không bao lâu thì nhân viên cửa hàng giao bàn học tới. Phải công nhận họ chuyên nghiệp vô cùng, cái hành lang khu này bé như vậy mà họ cũng khiêng được bộ bàn ghế lên, vừa nhanh gọn mà chẳng va đập sứt mẻ tẹo nào.
Lúc Từ Thiên Ngưng nhìn thấy bộ bàn học, chị sợ đến độ đứng chết lặng tại chỗ, mãi sau mới mấp máy được vài lời: “Ôi trời đất thiên địa ơi, bộ bàn đẹp thế này chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Đường Tư Kỳ như con mèo ham ăn, về tới nhà là rúc đầu lục tủ lạnh, bốc một nắm Cherry vừa ăn vừa nói: “Không tốn bao nhiêu. Hôm nay Tuấn Bảo đã giúp em một việc hệ trọng nên đây là quà em cảm ơn nó.”
Từ Thiên Ngưng không dám tin vào tai mình: “Cái gì cơ? Tuấn Bảo giúp em á?”
“Vâng, cu cậu đề xuất rất nhiều ý kiến quý giá để cải tổ và nâng cấp công viên giải trí”, Đường Tư Kỳ bốc phét không ngượng miệng. Mà cái này cũng không tính là nói dối, thực sự Tuấn Bảo đã chỉ rõ vấn đề, đồng thời còn đưa luôn phương án giải quyết. Người theo dõi trên mạng cũng đồng tình tới tấp còn gì.
Bàn học được kê ở góc phòng khách. Sau khi lắt đặt xong, Lạc Tuấn Bảo vội vàng ôm sách vở, tập vẽ rồi bút màu ra, lúi húi xếp đầy lên trên kệ. Xong xuôi, cu cậu kéo ghế ngồi vào bàn hí hoáy vẽ vẽ tô tô, bộ dáng phấn khởi vô cùng.
Thấy con trai vui, Từ Thiên Ngưng cũng mừng thầm trong bụng. Trước nay thằng bé toàn nằm sấp trên ghế sô pha đọc sách vẽ tranh, mà đèn phòng khách thì hơi mờ, dễ ảnh hưởng tới thị lực của nó. Những điều này chị đều biết hết, chỉ là thu nhập thì hữu hạn trong khi cuộc sống thường nhật lại có quá nhiều khoản cấp bách cần phải chi tiêu thành ra chị chưa thể sắm sửa cho con ngay được. Kinh tế eo hẹp, không tránh khỏi phải tính toán chi li từng chút một, rất nhiều lúc chỉ có thể tạm chấp nhận mà thôi, không thể đòi hỏi tốt hơn được.
Nhưng bất ngờ thay, Đường Tư Kỳ đã giúp chị giải quyết bài toán hóc búa, cởi bỏ phiền não bao lâu nay. Từ Thiên Ngưng xúc động, vành mắt đỏ hoe: “Tư Kỳ…chị…”
Không đợi bà chị nói hết, Đường Tư Kỳ liền xua tay cắt ngang: “Đừng cảm ơn em, hôm nay em phải cảm ơn Tuấn Bảo mới đúng. À, nếu chị muốn cảm ơn em thì tối nay làm cho em món sườn xào chua ngọt đi, em thèm quá!”
Từ Thiên Ngưng đang khóc cũng phải bật cười: “Em đấy…rồi rồi rồi…lát chị làm liền.”
Có đồ ngon là Đường Tư Kỳ thoả mãn ngay, cô nàng cười hì hì, vừa nhai nhóp nhép Cherry vừa tung tăng trở về phòng. Lúc đi ngang bàn học của Tuấn Bảo, cô bỗng dưng tò mò ghé đầu nhìn một cái. Tức khắc, bị cây nấm sặc sỡ hớp mất hồn.
“Con đang vẽ cái gì đấy?” Đường Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Lạc Tuấn Bảo vẫn cắm cúi vẽ, trả lời mà không ngẩng đầu dậy: “Con cảm thấy nếu trong bụi hoa ở công viên giải trí mà có thêm mấy cây nấm này sẽ làm cho không gian thêm phần cổ tích, thơ mộng. Hmmmm….hoặc là cắm chong chóng cũng được, cũng rất đẹp luôn…”
Oa, ý tưởng này không tồi nha! Đường Tư Kỳ bật ngón cái khen thưởng: “Tí nữa dì cũng phải vẽ một bức tranh cho Công Viên Giải Trí Cầu Vồng. Anh bạn nhỏ, có thể sử dụng hình ảnh cây nấm này của con cho vào trong tranh không?”
Tuấn Bảo phóng khoáng gật đầu ngay: “Được chứ.”
Các nét vẽ của Lạc Tuấn Bảo hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không có bố cục cũng chẳng có kết cấu. Nhưng không thể phủ nhận khả năng sáng tạo của trẻ nhỏ là vô hạn, chúng có thể mường tượng ra những thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của người lớn.
Đường Tư Kỳ không làm phiền cậu bé nữa, cô lặng lẽ trở về phòng, nhắm mắt tìm linh cảm rồi chìm đắm vào không gian sáng tạo nghệ thuật.
Lần này không giống với hai lần trước. Cả quán mì bà Trần lẫn tiệm đồ cổ gia thúc, cô đều vẽ lại y nguyên hiện thực, song đến Công Viên Giải Trí Cầu Vồng, cô muốn mượn cảm hứng từ Tuấn Bảo, vẽ ra một khu vui chơi trong mơ của các bạn nhỏ.
Đường Tư Kỳ ngồi liên tục mấy tiếng đồng hồ, đến giờ cơm chỉ chạy ra ăn ù một bát rồi lại quay vào tiếp tục cặm cụi. Đến tận giữa khuya, bức tranh về cơ bản đã hoàn thành, cô xem xét lại một lượt, cảm thấy mọi thứ đều ổn thì mới tiến hành tô màu nước.
Xong xuôi hết, cô đăng tải bức tranh lên các diễn đàn, mạng xã hội và trang Weibo cá nhân. Sau đó lăn kềnh ra giường. Ngày hôm nay hoạt động quá nhiều, giờ chính thức tắt điện, hết xí quách!
Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là mở di động đọc bình luận của mọi người
“Wow, đúng là chim dậy sớm sẽ bắt được sâu! Không uổng công tôi lót dép ngồi hóng tranh của chủ thớt. Thật sự là đẹp đến say lòng!!!”
“Tôi cũng thích bức này nhất trong số ba bức tranh. Nhìn như kiểu một khu vườn cổ tích đầy lung linh, huyền ảo. Hai bức trước mang lại cảm giác gần gũi ấm áp nhưng riêng bức này lại đem đến cho tôi giá trị chữa lành tâm hồn. Quả thực rất xúc động! Cám ơn chủ thớt đã chia sẻ!”
“Đẹp quá! Nếu có thể phóng thành tranh lớn thì tốt. Chắc chắn tôi sẽ mua về treo tường, à không làm hẳn giấy dán tường luôn thì càng tuyệt!” - Riêng người này, sau khi để lại bình luận thì đã lặng lẽ lưu hình về máy.
“Chủ thớt có tài thật đấy. Nhìn qua tranh thôi mà tôi cũng muốn đi.”
“Bạn lầu trên tỉnh táo lại đi. Đây là sản phẩm của trí tưởng tượng chứ công viên ngoài đời thực không đẹp được như thế này đâu. Hôm qua chủ thớt đã đăng bài Review rồi đó, bạn chưa đọc à?”
Đường Tư Kỳ kiên nhẫn đọc từng bình luận một. Rất nhiều, rất nhiều, cơ hồ kéo mỏi cả tay luôn.
Khi cô muốn mở ứng dụng để kiểm tra nhiệm vụ và khen thưởng thì di động liền nhắc nhở Weibo đang có tin nhắn chờ.
Đường Tư Kỳ tò mò nhấn vào xem. Không phải một mà là tận hai tin nhắn đều đến từ người lạ.
Tin thứ nhất [ Aaaaa, mình lướt Weibo thấy loạt ảnh công viên giải trí của bạn, trong đó mình thích nhất bức tranh do bạn vẽ, rất sinh động và có hồn. Mình cũng muốn đặt một bức con thỏ theo phong cách hoạt hình ấm áp và dễ thương như vậy có được không? Rất mong chờ tin nhắn báo giá của bạn. Chúc bạn ngày mới tốt lành! ]
Ôi trời đất thiên địa ơi, cuối cùng thì mơ ước bao lâu nay cũng tới, có khách đặt hàng qua Weibo kìa !!!
Ngày hôm nay khởi đầu quá tuyệt vời, Đường Tư Kỳ thực sự muốn lao ngay xuống vườn hoa chạy 800m để ăn mừng niềm vui bất ngờ này!
Trước đây những đơn tranh cô nhận được đều là do bạn bè hoặc người quen giới thiệu. Chỉ có lần này là khách hàng tự tìm tới. Mặc dù chỉ là một bức tranh hoạt hình đơn giản nhưng nó mang ý nghĩa vô cùng trọng đại, đánh dấu bước chuyển mình đột phá, cho thấy tài năng của cô đã được người khác công nhận, cô thực sự có thể kiếm tiền bằng nghề, có thể sống với đam mê của mình rồi!
Đường Tư Kỳ giữ chặt lồng ngực, hít thở sâu để kiềm chế sự hưng phấn đang chực trào. Cô tiếp tục nhấn mở tin nhắn thứ hai [ Xin chào cô, tôi là ông chủ của Công Viên Giải Trí Cầu Vồng. Nếu cô nhìn thấy tin nhắn này thì phiền cô liên lạc với tôi theo số 13789**, tôi có vài việc muốn trao đổi với cô.]