Edit + Beta: April
Tạ Nguyên Gia cảm thấy hai ngày gần đây bầu không khí quanh mình có chút kỳ quái, đặc biệt là Thiến Bích, vào những lúc y lơ đãng quay đầu sẽ bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, sau đó sẽ lập tức che giấu, ngay cả người không hay để lộ cảm xúc ra bên ngoài như Lam Khấu, cũng sẽ dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn y.
Hai người này làm sao vậy? Rõ ràng hôm trước còn tốt mà.
Tạ Nguyên Gia không hiểu gì hết, âm thầm nhớ lại những lời nói hành động mấy ngày nay của mình, rõ ràng không có gì bất ổn, sao bọn họ lại nhìn mình chằm chằm như thấy thú lạ vậy?
Đừng nói bọn họ, ngay cả Phó Cảnh Hồng ngày hôm qua cũng tới, nhìn chằm chằm y một lúc lâu, nhìn y đến sởn tóc gáy, còn tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽ cho người kéo y từ trên long ỷ xuống đem ra chém.
"Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân cầu kiến."
Tạ Nguyên Gia đang xuất thần, đột nhiên nghe được lời truyền của tiểu thái giám, vội vàng ngồi thẳng người nói: "Truyền."
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền dẫn thêm người vào. Người tới một thân bạch y trăng non, trong tay cầm một cái quạt xếp màu trắng, dáng đi ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng, nơi đi qua còn lưu chút mùi thanh mát.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Nguyên Gia, nhẹ nhàng nhấc tà áo quỳ xuống: "Thần, tham kiến Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia vội vẫy tay ý bảo hắn đứng, Thuần Vu Nhã ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là đệ nhất mỹ nam trong sách, Tạ Nguyên Gia ở trong lòng cảm thán.
So với loại mỹ nam mưu quyền như Phó Cảnh Hồng, Thuần Vu Nhã lại khác biệt, hắn trời sinh thập phần nhu mỹ [1], đẹp đến mức dù có mặc nữ trang cũng không có ai hoài nghi hắn là nam, cảm thán một câu thanh nghiên tuyệt lệ [2] cũng không quá, thật ra hắn đã hơn 35 tuổi, cũng xem như là một ông chú, nhưng nhìn bề ngoài, nói hắn hai mươi tuổi cũng có người tin. Hơn nữa, hắn không chỉ trời sinh tuyệt sắc, lúc đi đường cũng thật là mỹ lệ, khiến không ít người phải đứng lại nhìn, cũng không khác Phan An là mấy.
[1] – Nhu mỹ: ý nói đến cái đẹp khiêm nhường, nhẹ nhàng và hòa nhã.
[2] – Thanh nghiên tuyệt lệ: nôm na là trẻ trung, xinh đẹp, tuyệt sắc.
"Thừa tướng mời ngồi." Tạ Nguyên Gia mời hắn ngồi xuống, kêu Lam Khấu chuẩn bị trà nước, rồi quy củ mà ngồi xuống theo.
Y đương nhiên biết rõ mục đích Thuần Vu Nhã tới đây.
Trong sách có viết, bởi vì Tạ Nguyên Gia xuất thân thấp hèn, không được hoàng thất coi trọng, cơm ăn hàng năm còn chưa rảnh lo, đừng nói chi đến việc học hành giáo dục. Căn bản là bị lãng quên trong biệt viện nhỏ hẻo lánh, ngay cả phu tử cũng chưa từng gặp qua. Vì vậy sau khi đăng cơ, vì để giải quyết vấn đề thất học của Tân đế, Phó Cảnh Hồng tất nhiên sẽ tìm một vị lão sư tượng trưng cho y, đương nhiên, vị trí đế sư không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, tuyển tới tuyển lui, trừ bỏ Thừa tướng Thuần Vu Nhã, những người còn lại đều không đủ tư cách.
Thuần Vu Nhã tuy thân giữ chức Thừa tướng, nhưng lại không nắm quyền lớn, hắn xuất thân nhà nghèo gia cảnh không có gì đáng nói, bản tính của hắn không màng quyền thế, chỉ một lòng chấp hành mệnh lệnh, lúc nhàn hạ thì viết văn vẽ tranh, ở trong môi trường cung cấm tranh đấu, hắn thuộc phái trung lập, không nghiêng không lệch, rất được người tôn kính.
Quả nhiên, Thuần Vu Nhã lời ít ý nhiều biểu đạt mục đích của mình khi đến đây, là do nhận sự gửi gắm của Nhiếp Chính Vương, tới dạy học cho Tạ Nguyên Gia. Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, Tạ Nguyên Gia đáng lẽ nên vui mừng mới phải, y cho rằng Nhiếp Chính Vương đang đặt kỳ vọng lên trên mình, có Thuần Vu Nhã phẩm tính cao khiết [3] học thức uyên bác phụ tá bên cạnh, ít nhất về sau thanh danh của y cũng sẽ không kém.
[3] – Cao khiết: Cao thượng và trong sạch.
Nhưng y vẫn là trẻ người non dạ, không biết mưu kế thâm sâu của Phó Cảnh Hồng. Thuần Vu Nhã vốn không màng danh lợi, căn bản sẽ không tham gia vào tranh chấp giữa các đảng phái, là người thập phần thông tuệ xảo trá, đương nhiên sẽ không hợp tác làm chuyện xấu với vị Hoàng đế không có thế lực. Mời hắn làm đế sư, chủ yếu để chặn miệng đám hoàng thất không biết yên phận. Dù Thuần Vu Nhã có dạy ra kiểu học trò gì thì nó cũng không liên quan gì đến Phó Cảnh Hồng?
Tạ Nguyên Gia trong lòng thở dài, vội đứng lên làm bộ vui sướng bái Thuần Vu Nhã: "Học trò bái kiến lão sư."
Thấy y khiêm tốn, Thuần Vu Nhã có chút kinh ngạc, lập tức đứng lên đỡ y dậy, biểu hiện như một người thầy tốt: "Hoàng Thượng như vậy là làm khó cho vi thần rồi, vi thần cho dù là lão sư của Hoàng Thượng, nhưng kỳ thật vẫn là thần tử, người không cần câu nệ như vậy."
Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy đưa qua đẩy lại như vậy có hơi dối trá, vì thế liền kéo hắn cùng nhau ngồi xuống. Gương mặt tú mỹ quanh năm đều mỉm cười của Thuần Vu Nhã thật khiến người nhìn như tắm mình trong gió xuân, hắn hòa ái hỏi Tạ Nguyên Gia: "Hoàng Thượng trước đây đã từng đọc sách gì rồi?"
Vấn đề này thật khiến Tạ Nguyên Gia khó trả lời, tuy là người hiện đại, chỉ có bằng đại học giáo dục chuyên khoa, nhưng miễn cưỡng cũng xem như biết đọc biết viết, hồi học cấp hai y cũng từng đứng hạng mười toàn khối, nhưng Tạ Nguyên Gia trong nguyên tác, e rằng lão cung nữ nuôi nấng y cũng chỉ dạy qua một ít chữ, một chút Tam Tự Kinh, còn những cái khác đều không có.
Vẻ mặt của y xem như đã trả lời vấn đề này, Thuần Vu Nhã khẽ thở dài: "Hoàng Thượng trước đây đã chịu khổ rồi."
Hắn nói lời này có nửa thật nửa giả, Tạ Nguyên Gia cúi đầu, bộ dạng có chút khổ sở. Ánh mắt Thuần Vu Nhã lóe lên, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, lại nói: "Thần nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp đỡ Hoàng Thượng trong việc học, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm."
Không nghĩ tới con người của Thừa tướng lại tốt như vậy, Tạ Nguyên Gia cảm thán, nhịn không được gật đầu: "Đa tạ lão sư."
Lần này Thuần Vu Nhã tới đây là muốn xem vị Tân đế trong lời đồn là dạng người gì, vừa nhìn đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, đứa nhỏ này có chút đơn thuần, khẳng định không phải đối thủ của con rắn độc Phó Cảnh Hồng kia, thật đáng tiếc.
"Nếu đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sau khi lâm triều thần sẽ đến dạy Hoàng Thượng học, được không?" Thuần Vu Nhã nhẹ nhàng lắc cây quạt xếp trong tay, cười tủm tỉm nhìn Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn cầm cây quạt kia quạt qua quạt lại, hai mắt chuyển sang nhìn tuyết bay trắng xoá ngoài cửa sổ, trong lòng run lên, trời rõ lạnh như vậy, Thừa tướng vì sao cứ quạt hoài.
Thấy y chậm chạp không trả lời mình, Thuần Vu Nhã nhìn theo tầm mắt y dừng lại trên cây quạt, hắn cho rằng Tạ Nguyên Gia thích cây quạt của mình, nhếch môi cười: "Hoàng Thượng cảm thấy cây quạt này đẹp sao?"
"Hả?" Tạ Nguyên Gia phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu không ngừng, không quan tâm mình có nghe được gì không.
Thuần Vu Nhã có chút vui, "Không ngờ phẩm vị của Hoàng Thượng còn cao hơn so với thần tưởng, nhìn trúng cây quạt mà thần thích nhất." Dứt lời, hắn vui vẻ rạo rực lật mặt khác của cây quạt cho y xem, giống như đang khoe nói: "Hoàng Thượng mời xem, đây là tranh do thần vẽ, thấy thế nào?"
Tạ Nguyên Gia vừa nhấc mắt nhìn.
Mù mắt rồi.
Chỉ thấy trên cây quạt trắng có nguyên cục mực đen không biết vẽ cái gì, vừa giống chim lại cũng giống gà, cục kỳ trừu tượng, nhưng bất luận thế nào, cũng không thể khiến người ta thật lòng khen đẹp được.
Tạ Nguyên Gia cũng có chút kiến thức hội họa, tất nhiên sẽ không cảm thấy Thuần Vu Nhã vẽ đẹp, hơn nữa, nếu để thầy mỹ thuật của y dùng cái miệng khắc nghiệt đánh giá thì, đến con chó quẹt đại vài đường còn đẹp hơn hắn.
Thấy y chậm chạp không trả lời, Thuần Vu Nhã cũng không tức giận, hắn tựa hồ đang đắm chìm trong kỹ thuật xuất chúng của mình, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Trên phố lưu truyền, bức họa của thần đáng giá cả trăm lượng bạc trắng đó!"
Tạ Nguyên Gia không nói gì.
Y suýt chút nữa quên mất thiết lập kỳ lạ của Thuần Vu Nhã: Uống rượu, vẽ tranh, yêu thích cái đẹp.
Y làm sao nỡ nhắc nhở hắn chứ, những người đó sở dĩ tranh nhau hét giá tranh hắn lên đến trăm lượng, không phải vì mấy đường nguệch ngoạc của hắn, mà là vì thân phận của hắn. Thuần Vu Nhã thông minh như vậy lẽ nào lại không biết, hoặc là hắn vốn đã biết rõ, chẳng qua hắn quá đắm chìm trong mấy lời ca tụng giả dối kia, ai bảo hắn thích vẽ tranh nhưng lại không có thiên phú kia chứ?
"Thừa tướng thật là...... Tài nghệ song tuyệt." Tạ Nguyên Gia nghẹn hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu dối lòng, dù gì người này về sau cũng là thầy của mình, tốt nhất không nên đắc tội hắn.
Quả nhiên Thuần Vu Nhã rất vui vẻ, mừng rỡ khép quạt lại, đứng dậy vái chào Tạ Nguyên Gia: "Tạ Hoàng Thượng khích lệ."
Hai người ngày mai còn phải học, nên Thuần Vu Nhã liền cáo lui trước, tâm tình không tồi rời đi, dù gì hắn cũng đã khoe được tranh của mình rồi, hơn nữa còn được tán thưởng, tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
Hắn đi rồi, Tạ Nguyên Gia ngồi chống cằm nghiêm túc suy xét đến một việc. Nếu bức tranh thảm họa của Thuần Vu Nhã có thể bán được một trăm lượng, vậy chẳng phải tranh của y cũng có thể bán lấy tiền? Tuy rằng chắc chắn không bán được giá như vậy, bởi vì còn phải che giấu tung tích, nhưng bán được mấy lượng bạc...... Có lẽ cũng đủ xài? Một lượng bạc cũng có thể nuôi sống một hộ gia đình nông thôn trong nửa năm!
Tạ Nguyên Gia phảng phất như tìm thấy hy vọng, về sau nếu y có thể sống sót rời khỏi hoàng cung, ở bên ngoài có thể bày sạp vẽ tranh cho người khác, có lẽ cũng kiếm được kha khá.
Nhận thức này làm y bừng cháy lên hy vọng, y đã từng cực kỳ tuyệt vọng khi mới xuyên qua, người ta xuyên không có thể dựa vào kiến thức chuyên môn để kiếm tiền, chỉ có y, lúng ta lúng túng dậm chân tại chỗ. Một nam hộ sản xuyên không đến cổ đại, ngoại trừ kỹ thuật dùng kim tiêm không đất dụng võ, vậy chỉ còn kỹ năng bà đỡ là có tác dụng nhỉ? Nhưng với giới tính này của y, e là miếng cơm bà đỡ cũng khó nuốt lắm.
Tạ Nguyên Gia đã nghĩ thông suốt, vui đến độ nhảy nhót tại chỗ, mành châu ngọc mang trên đầu va đập vào nhau phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ, ánh mặt trời chính ngọ rọi vào long bào của y, y nhảy nhót đạp trên tuyết trắng, rất giống một con gà vàng nhỏ đang xù lông.
Phó Cảnh Hồng hôm nay đến đây là để xem Tạ Nguyên Gia bái sư như thế nào, vừa bước vào cửa cung liền thấy Tạ Nguyên Gia đang nhảy nhót trong viện, giữa mày co giật, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa đứng nhìn.
Lam Khấu đứng trong viện đã nhìn thấy hắn, đang muốn nhắc nhở Tạ Nguyên Gia, lại bị Phó Cảnh Hồng lắc đầu ngăn cản, lặng lẽ đứng nhìn thiếu niên kia nhảy múa.
Tạ Nguyên Gia dẫm trên nền tuyết tạo thành hình mặt cười lớn, vừa mới quay đầu định hỏi Lam Khấu có đẹp hay không, kết quả lại nhìn thấy Phó Cảnh Hồng đang ung dung đứng đó không biết được bao lâu rồi.
Trong chớp mắt, Tạ Nguyên Gia xấu hổ không biết trốn vào đâu cho tốt, không ai thích lúc mình làm khùng làm điên bị người khác nhìn thấy.
"Hoàng Thượng thật là...... Băng sương [4] đáng yêu." Phó Cảnh Hồng nhìn đủ rồi, chậm rãi đi vào trong viện, bỏ lại một câu cũng không biết đang khen cái gì.
[4] – Băng sương: tấm lòng thuần phác, trong sạch, trinh khiết.
Băng sương...... Đáng yêu......
Tạ Nguyên Gia trầm mặc, y cảm thấy hai cái từ này bất luận là cái nào, cũng không dành để miêu tả mấy em trai nhỏ, vai chính quả nhiên có khẩu vị thật đặc biệt.
Danh Sách Chương: