Ngày thứ hai là thanh minh, sáng sớm Diệp Hoài Ninh theo ba ra khỏi nhà đến khu mộ tư nhân.
Người nhà họ Diệp đều được an táng ở trong một khuôn viên mộ này, Diệp lão gia là một người coi trọng truyền thống, mỗi năm đông chí thanh minh, sẽ mang theo hai đứa con trai cùng nhau đến để cúng bái tổ tiên.
Diệp Hoài Ninh vẫn lơ đãng, trầm mặc đi theo bên cạnh ba cậu, sau khi từ trên núi xuống, cậu mới nói phải đi đây về trễ một chút.
Biết cậu muốn đi tới khu nghĩa trang công cộng bên kia núi để thăm mộ của mẹ, ba cậu không nói gì chỉ gật đầu đồng ý, nhắc nhở: "Buổi trưa nhớ về sớm chút để ăn cơm."
Diệp Hoài An liếc mắt nhìn cậu một cái, cười như không cười.
Diệp Hoài Ninh không phản ứng lại.
Cậu mua một bó hoa, tới nghĩa trang công cộng.
Vị trí nghĩa trang của mẹ khá xa, cần phải đi một chặng đường dài, chỉ có cậu thỉnh thoảng đến thăm, về phần ba cậu có đến hay không, cậu cũng không biết.
Đặt hoa xuống trước bia mộ, Diệp Hoài Ninh ngồi xổm xuống, nhổ đống cỏ dại mọc lộn xộn đi, ngước mắt lên nhìn bức ảnh thời trẻ của mẹ cậu trên bia.
Mẹ mất khi cậu mới sáu bảy tuổi, ấn tượng của Diệp Hoài Ninh về bà thực sự đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng bà là một Omega rất yếu đuối, không bao giờ cười, còn bị mắc bệnh trầm cảm nặng.
Sau khi mang thai cậu, mẹ mới biết ba đã có gia đình, nhưng bà lại không thể rời khỏi người đàn ông đó, Omega được đánh dấu hoàn toàn, ngay cả khi đi phẫu thuật xóa bỏ kí hiệu, nỗi thống khổ về tinh thần còn khó chịu hơn nhiều so với cái chết, mẹ cậu lại không có dũng khí đón nhận điều đó.
Cho nên đến cuối cùng bà đã chọn cái chết.
Diệp Hoài Ninh không nói gì, cậu đến thăm mẹ chỉ đứng nhìn, cậu với mẹ cho tới bây giờ cũng không có gì để nói với nhau.
Sau khi dọn sạch cỏ dại, Diệp Hoài Ninh lại đứng lặng lẽ trước bia mộ một lúc lâu, xoay người rời đi.
Sau khi xuống núi liền gửi tin nhắn cho Quý Nhiêu: "Buổi trưa em không về được, ba muốn em ở lại ăn cơm với bọn họ, cơm nước xong em sẽ trở về."
Qua mấy phút bên kia mới nhắn trả lời lại: "Buổi tối em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được hết, anh chọn đi."
Trên bàn ăn nhà họ Diệp chỉ có ba cha con họ, Diệp lão gia ăn uống thanh đạm, Diệp Hoài Ninh cùng ba ăn cơm trước giờ đều không có khẩu vị, càng đừng nói đến việc có thêm một Diệp Hoài An khiến cậu nuốt không trôi.
Cơm ăn được một nửa, Diệp lão gia đột nhiên mở miệng, nói với Diệp Hoài Ninh: "Cuối năm đem mộ của mẹ con chuyển vào nghĩa trang trong nhà đi, miễn cho một mình bà ấy cô đơn ở ngoài, cũng nên sớm dời tới đây."
Diệp Hoài Ninh nhíu mày, Diệp Hoài An trong nháy mắt liền trầm mặt: "Ba có ý gì?"
Diệp lão gia lạnh nhạt nói: "Cô ấy cũng sinh con cho Diệp gia chúng ta, cũng là người của Diệp gia, chôn vào mộ tổ tiên trong nhà cũng là chuyện nên làm."
Diệp Hoài An sắc mặt khó coi: "Ba, lúc trước ba đã đồng ý với ông ngoại của con là không cho người phụ nữ kia vào phần mộ của nhà họ Diệp, ông ngoại con mới qua đời, ba định nói một đằng làm một nẻo phải không?"
"Đã nhiều năm như vậy, mẹ con và mẹ Hoài Ninh đã sớm không còn nữa, chuyện quá khứ, cần gì phải níu kéo không buông tha, con và Hoài Ninh nói thế nào cũng là anh em ruột thịt."
Bởi vì Diệp Hoài An nhắc tới ông ngoại của mình, giọng điệu Diệp lão gia có phần cứng nhắc, nhíu chặt lông mày.
Ông và mẹ Diệp Hoài An là kết hôn gia tộc, nên không có tình cảm gì với bà, người phụ nữ kia mới là người duy nhất ông từng thích.
Ông có lỗi với hai người phụ nữ, nhưng tự nhận mình không làm gì có lỗi với hai đứa con trai trước mặt, đến khi già rồi cũng không muốn nhượng bộ.
Diệp Hoài Ninh uống một ngụm nước, nuốt xuống thức ăn trong miệng, chậm rãi nói: "Ba, không cần dời mộ đâu, con cảm thấy như bây giờ rất tốt, mẹ con đã sớm yên nghỉ ở đó lâu rồi, không cần phải giằng co qua lại nữa."
Ánh mắt Diệp Hoài An chuyển hướng về phía cậu, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong ánh mắt chứa đầy vẻ hung ác nham hiểm.
Diệp Hoài Ninh cúi đầu tiếp tục ăn, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Đề nghị của mình bị hai đứa con trai trực tiếp cự tuyệt, Diệp lão gia trên mặt có chút không nhịn được, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Nhưng bất kể là Diệp Hoài Ninh hay Diệp Hoài An đều biết rằng nếu ông đã nói ra, chính là quyết định muốn làm như vậy, bọn họ không đồng ý cũng vô dụng.
Cơm nước xong Diệp Hoài Ninh trở về phòng thu dọn đồ đạc, dự định trở về nhà mình.
Quý Nhiêu lại gửi tin nhắn đến, hỏi cậu có muốn ăn lẩu hay không.
Thực ra Diệp Hoài Ninh không thích ăn lẩu, cậu chán ghét mùi vị dính đầy lên người, giáng sinh năm ngoái là giận dỗi Quý Nhiêu mới cố ý nói muốn ăn, kết quả một bữa lẩu kéo dài đến hôm nay cũng chưa ăn, ngay cả chính cậu cũng quên mất.
"Được, anh chuẩn bị trước đi, em muốn ăn cay."
Diệp Hoài Ninh vừa trả lời tin nhắn vừa cười, lúc không đề phòng bỗng nhiên bị người phía sau dùng sức đẩy một cái.
Diệp Hoài An gắt gao đè chặt cậu vào sofa, Diệp Hoài Ninh liền liều mạng giãy dụa, càng bị Diệp Hoài An ép đến mức không thể nhúc nhích. Vẻ mặt Diệp Hoài An lộ ra nụ cười hung ác, hung hăng bóp cổ cậu: "Lá gan của mày thật ra không nhỏ, đến hôm nay còn dám tranh địa vị cho người mẹ không biết xấu hổ kia, mày lại nói gì với lão già kia, để cho ông ta nổi lên tâm tư dời mộ cho mẹ mày hả?"
Diệp Hoài Ninh liều chết trừng mắt nhìn Diệp Hoài An, há to miệng gần như không thở nổi, cậu không ngừng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng đánh không lại vì Alpha và Omega trời sinh thể lực đã có sự chênh lệch: "Anh buông..."
"Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám có suy nghĩ như vậy nữa, tao sẽ đào mẹ mày ra khỏi mộ, mày có thể thử xem." Diệp Hoài An nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Hoài Ninh dốc hết toàn lực cúi đầu cắn một cái vào hổ khẩu tay trái của Diệp Hoài An, cắn mạnh không nhả ra, trong miệng nhanh chóng nếm được mùi máu tanh, trừng mắt nhìn Diệp Hoài An, trong đôi mắt đen nhánh đều là sự quật cường oán hận, nửa bước cũng không nhường.
Giằng co hồi lâu, hô hấp nặng nề của Diệp Hoài An dần dần hòa hoãn, híp mắt nhìn chằm chằm người dưới thân, bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Diệp Hoài Ninh ra.
Diệp Hoài Ninh cũng lập tức nhả tay hắn ra, nằm sấp trên sô pha nôn khan một trận, bàn tay bị cắn đến chảy máu của Diệp Hoài An duỗi tới, chậm rãi vuốt ve vết đỏ trên cổ cậu bị mình bóp ra, trong giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười: "Ninh Ninh, em cũng không cẩn thận gì cả, không phải vẫn luôn đề phòng anh sao? Lúc nãy sao lại quên đóng cửa phòng chứ?"
Diệp Hoài Ninh quay mặt lại, cắn chặt răng căm ghét nói: "Cút.'
Sau buổi trưa, Quý Nhiêu trở về biệt thự của Diệp Hoài Ninh, thu dọn hành lý đơn giản để ngày mai phải chuyển cảnh đi quay nơi khác, xong xuôi liền đi tắm rửa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trong tủ lạnh đều có đủ nguyên liệu để nấu ăn, phần lớn thời gian Diệp Hoài Ninh sẽ ở nhà ăn tối, trong nhà có dì chuyên nấu cơm, nhưng hai ngày nghỉ tết thanh minh này, dì cũng được cho nghỉ phép.
Làm lẩu rất đơn giản, chỉ cần nấu sôi nước lẩu pha sẵn, lấy nguyên liệu ra rã đông rồi cắt đều là được, Quý Nhiêu không phải là đại thiếu gia như Diệp Hoài Ninh, trước đây hắn sống một mình nhiều năm, làm mấy việc này rất thuận tay.
Khi Lâm Sâm gọi điện thoại tới, Quý Nhiêu vừa cho xương hầm vào nồi, nhân tiện nhấn vào chế độ rảnh tay.
Tuần sau chính là vòng chung kết, trong khoảng thời gian này Lâm Sâm bận rộn đến mức gần như ngay cả thời gian ngủ cũng không có, Quý Nhiêu có một chút bất ngờ: "Hôm nay em rảnh?"
Bên kia yên lặng một lát rồi vang lên thanh âm hơi mệt mỏi của Lâm Sâm: "Tinh Kỳ hôm nay lại liên lạc với em, ám chỉ nếu em không ký với bọn họ, trận chung kết cuối cùng có thể không được debut."
Quý Nhiêu không khỏi nhíu mày: "Bản thân em muốn thế nào?
Tinh Kỳ là công ty trực thuộc của một ứng dụng video truyền thông, họ cũng có thực tập sinh cử đi tham gia cuộc thi, nhưng về độ nổi tiếng, miễn cưỡng có thể debut ở những vị trí cuối, vì vậy họ muốn ký hợp đồng với Lâm Sâm. Nếu Lâm Sâm không đồng ý, việc tổ chương trình không bỏ phiếu bầu cho cậu debut là chuyện rất dễ dàng.
Cậu không giống Quý Nhiêu năm đó, chẳng những có Diệp Hoài Ninh bảo vệ mà độ nổi tiếng của hắn cũng bỏ xa những thí sinh phía sau, tổ chương trình không dám động tới. Độ nổi tiếng của Lâm Sâm không chênh lệch nhiều so với mấy thí sinh khác, cuối cùng nếu không tiến lên được, cậu có bị fan mắng cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đối với tổ chương trình.
Quý Nhiêu nhắc nhở cậu: "Nếu em chỉ muốn trở thành ca sĩ thuần túy thôi thì quyết định ký hợp đồng với Thịnh Tinh đi, có debut hay không cũng không khác biệt lắm. Đương nhiên có thể ra mắt với nhóm, đối với việc củng cố nhân khí sau này của em sẽ tốt hơn một chút, có thể phát triển thuận lợi hơn một chút, nhưng mặt khác mà nói, cùng hoạt động nhóm, cũng sẽ làm chậm trễ không ít thời gian của em."
"Em biết, em chỉ là, có một chút không cam lòng."
Đã đi đến tận đây, đã nổ lực rất nhiều, nhưng lại không nhận được phần thưởng xứng đáng, đổi lại là ai cũng sẽ không cam lòng.
Quý Nhiêu hiểu tâm tình của cậu, im lặng một hồi, hắn nói: "Anh sẽ giúp em nghĩ cách."
Nghe thấy huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, Quý Nhiêu không nói thêm với Lâm Sâm nữa, cúp điện thoại đi ra đón người.
Diệp Hoài Ninh đưa lưng về phía hắn, thay giày ra, Quý Nhiêu đi tới ôm lấy người: "Không phải nói buổi trưa sẽ về sao? Giờ mấy giờ rồi?"
"Có chút việc nên về trễ."
Diệp Hoài Ninh thanh âm có chút trầm thấp, nghẹn ngào, vẫn thủy chung cúi đầu.
Quý Nhiêu nghe ra có gì đó không đúng, nắm bả vai cậu đem người xoay lại, bị tay Quý Nhiêu chạm vào tuyến sau gáy, Diệp Hoài Ninh phải ngẩng đầu lên, miễn cưỡng bật cười: "Làm gì đó?"
Ánh mắt Quý Nhiêu hạ xuống, Diệp Hoài Ninh sợ lạnh, cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng dưới áo khoác, vết đỏ trên cổ lờ mờ hiện ra.
Quý Nhiêu kéo cổ áo cậu xuống, thấy rõ vết bầm nhìn muốn phát hoảng kia, mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
"... đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Hoài Ninh lại cười một chút: "Quý Nhiêu, anh thấy em như vậy, anh có thương em không?"
Quý Nhiêu nhíu mày: "Anh trai kia của em làm?"
"Đúng vậy, bởi vì ba nói muốn đưa mẹ em về phần mộ của Diệp gia, Diệp Hoài An tức giận, giận chó đánh mèo lên em, hắn luôn là như vậy."
Ngón tay Quý Nhiêu xoa nhẹ lên vết bầm, Diệp Hoài Ninh có làn da trắng nõn mịn màng, dấu ấn như vậy, cũng không biết mấy ngày có thể tiêu tan.
Diệp Hoài Ninh không lên tiếng nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen của Quý Nhiêu không nhìn ra được cảm xúc gì, Diệp Hoài Ninh đoán không ra, nơi đó rốt cuộc có đau lòng dù chỉ một chút hay không.
Một lát sau, Quý Nhiêu hạ tay xuống, ôm người vào lòng, nhỏ giọng an ủi bên tai Diệp Hoài Ninh: "Không sao đâu, vài ngày nữa sẽ hết thôi."
Diệp Hoài Ninh vùi đầu vào vai anh, tiếng cười bị bóp nghẹn: "Quý Nhiêu, anh đau lòng em sao?"
"Ừ."
"Ừ cái gì?"
"Sau này gặp hắn ta, cố gắng đừng xung đột với hắn, đặc biệt là khi không có ai xung quanh." Quý Nhiêu nghiêm túc dặn dò.
Diệp Hoài Ninh tùy hứng kiêu căng, ở bên ngoài người khác không dám đắc tội với cậu, nhưng anh trai kia của cậu, hiển nhiên không phải là người hiền lành gì, tính tình này của Diệp Hoài Ninh không biết đã ở trong tay người nọ nếm qua bao nhiêu lần thiệt thòi.
Quý Nhiêu nhắm mắt lại, ôm chặt người, trong nháy mắt đó sự căng thẳng và bất an bị ép trở về.
Diệp Hoài Ninh thật sự được an ủi, không nói gì nữa, để Quý Nhiêu ôm hồi lâu không nhúc nhích.
Quý Nhiêu khẽ vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng từng chút một.
Danh Sách Chương: