Lục Hướng Bắc: “…”
Rốt cục thì Lục Hướng Bắc cũng quay đầu theo cha mẹ đi về.
Thoát khói Lục Hướng Bắc dính người này, cuối cùng Lục Kiều cũng có thời gian để tĩnh tâm.
Núi Thanh Thúy, dưới chân núi.
Mười mấy người đàn ông vừa nói chuyện thô tục vừa đi vào trong núi.
Hôm nay mười mấy người đàn ông trong thôn chuẩn bị lên núi xem xem, bởi vì mấy ngày trước nhà Lão Ngô bị lợn rừng ủi, hơn nữa hai ngày trước còn có người nhìn thấy lợn rừng xuống núi.
Vì an toàn của đám người trong thôn nên mấy người bọn họ dự định đi điều tra một chút, tránh cho sau này lợn rừng lại làm người khác bị thương.
Lục Hoa Minh đi giữa đám đàn ông trong thôn, trên vai đeo một bó dây thừng, trên tay cầm cây gậy.
Ngay đúng lúc Lục Hoa Minh đi đến thì người đàn ông bên cạnh lại gần hỏi dò: “Hoa Minh, ông thấy thằng nhóc nhà tôi thế nào?”
“Có ý gì?” Lục Hoa Minh hờ hững lườm đối phương một cái.
Người nói chuyện với Lục Hoa Minh là Ngô Đại Lực cùng vai vế với ông ở trong thôn, mà nhà trước đó bị lợn rừng ủi chính là nhà ông ta.
Về phần đứa con trai của Ngô Đại Lực thì Lục Hoa Minh cũng biết, tên là Ngô Bảo Quốc, hình như năm nay sắp hai mươi tuổi rồi, thân hình cơ bắp, làm việc rất giỏi.
“Con của ông thì liên quan gì đến tôi? Cũng chẳng phải con trai tôi!” Lục Hoa Minh cười ha hả trêu chọc: “Sao thế, ông muốn cho tôi con trai ông à?”
“Khà khà, cũng không phải là không được, ông thấy thế này có được không nhé, con trai tôi cho ông một nửa, con gái ông cho tôi một nửa…”
Nụ cười trên mặt Lục Hoa Minh lập tức vụt tắt, ông không cười được nữa.
Ngô Đại Lực còn chưa nói hết câu thì Lục Hoa Minh đã lập tức cắt ngang: “Đợi chút, đợi chút, có ý gì? Nói rõ ra xem nào!”
“Không có ý gì, thì là thằng nhóc thối nhà tôi vừa ý Kiều Kiều nhà ông thôi.” Ngô Đại Lực nói với vẻ thoải mái.
Thực ra chuyện Ngô Bảo Quốc vừa ý Kiều Kiều thì vợ của ldl rất không vui, nhưng mà Ngô Đại Lực cảm thấy không sao cả, dù sao thì người cưới vợ là con trai chứ không phải là mẹ thằng bé.
“Hoa Minh, ông cảm thấy chuyện này có được không, thẳng thắn chút đi, chuyện một câu nói thôi.” Ngô Đại Lực vỗ vỗ cánh tay Lục Hoa Minh.
“Được cái rắm, Kiều Kiều nhà tôi vẫn còn nhỏ.” Lục Hoa Minh đáp trả một câu, dùng một bàn tay đẩy Ngô Đại Lực ra, tiếp tục mở miệng nói: “Đi ra đi, đi ra đi, nhìn thấy ông là thấy phiền.”
Danh Sách Chương: