• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới chân Tống Trạch, một hố tuyết lún lớn chút nữa khiến y rơi xuống dưới. Chiêu Quân thấy vậy nhanh chóng cầm lấy tay y, dùng khinh công nhảy lên lá phong đang bay trong không khí mà di chuyển tới một nơi an toàn,

Hai người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Còn Cẩn Ngôn, Thanh Nhàn, Lạt Mục được tắm một trận tuyết từ đỉnh ngọn phong. Gió làm từng đợt tuyết bám dày rơi xuống. Lạt Mục nhanh chóng che chắn cho Thanh Nhàn nhưng vãn không kịp, ba người bị vùi xuống tuyết thành một đống lớn.

Soạt một tiếng lớn, dưới chân ba người nứt toác, rơi xuống một hang động nhỏ.

"Ây dô cái lưng già của ta."

Cẩn Ngôn ngã xuống đất, lưng đập phải một thứ gì đó khiến y đau điếng mà lêu lên.

Thanh Nhàn và Lạt Mục cũng không khá hơn là bao. Lạt Mục ôm Thanh Nhàn trong lồng ngực, lưng y va mạng xuống nền hang khó khăn quay vào lòng hỏi Thanh Nhàn:

"Ổn chứ?"

Thanh Nhàn thấy vẻ mặt chịu đựng của y liền nhanh chóng đứng dậy trách mắng:

"Sao cái con khỉ ấy. Huynh còn lo cho ta, không nhìn lại xem đau đến bộ dáng như nào rồi."

Thanh Nhàn không trì hoãn, nhanh chóng đỡ Lạt Mục dậy, phía sau y là một mảng máu lớn. Bọn họ dính bẫy rồi. Phía dưới là một dàn cọc sắt li ti tầm khoảng một gang.

Cẩn Ngôn trong cái rủi có cái may, y rơi xuống miệng hang được đá gồ ghe dưới miệng cản lại, không lăn xuống cọc còn Lạt Mục thì khác, cả cơ thể ôm theo Thanh Nhàn mà đập xuống.

Cần Ngôn thấy bọn họ âu yếm nhau không chịu nổi liên nhanh chóng chạy tới mà xóa tan bầu không khí ân ái này:

"Các người ân ái cái gì chứ? Chỉ là chút vết thương nhỏ, hắn là thú cưới nghìn năm sao có thể..."

Chưa kịp để y dứt câu, Lạt Mục đã gục xuống vai Thanh Nhàn thở gấp không chút động đậy. Khó khăn phát ra từng chữ:

"Độc... hộc... trên mũi gai... tẩm độc..."

Tống Trạch phí trên không nghe thấy động tĩnh, lo lắng mà nói vọng xuống:

"Các vị không sao chứ? Có ai bị thương không?"

Cần Ngôn muốn dùng Nhấc Ngàn Trượng nhẩy lên khỏi miệng hang nhưng không biết thức gì trong hang khiến y không tài nào vận công hau sử dụng tiên thuật được. Chỉ đàm bất lực nói vọng ra:

"Bọn ta dính bẫy rồi. Thần quan phiền ngài tìm cơ quan thả bọn ta ra ngoài. Phía dưới này có thứ chấn yểm, chúng ta không thể vận công hay dùng tiên khí được. Lạt Mục bị trúng độc rồi."

Tống Trạch thoáng qua một tia mất bình tĩnh liền nhanh chóng hồi âm:

"Mọi người ở đó, sơ cứu cho Lạt Mục trước. Ta mang chút thuốc xuống cho mọi người."

Y vừa nói liền từ trong Tâm Kết lấy ra Nhuyễn Đan và một tay nải thuốc đủ màu sắc.

"Chiêu Quân, chúng ta mau chóng đi tìm mật đạo. Lạt Mục bị trúng độc rồi."

Chiêu Quân không nhanh không chậm năm lấy tay y:

"Ta từng ngao du nơi đây, cũng coi như biết một số lối mật đạo. Ca ca, để ta dìu huynh tới xem thử."

Chưa kịp để Tống Trạch định thần, Chiêu Quân đã dìu y đi, cơ thể y bất giác mà đi theo.

Nhưng chưa đi được bao xa, khung cảnh lại thay đổi. Hiện tại là một hang động nhỏ vẫn còn sáng nến, phía trên được điêu khắc rất tỉ mỉ cùng với đó là vô số nhưng bức họa không rõ hình thù. Có lẽ là bức họa vẽ một tuyệt sắc giai nhân nào đó đã bị yểm thuật trú khiến Tống Trạch không tài nào nhìn rõ nổi.

"Ca ca đợi ta chút."

Chiêu Quân vòng vào phía trong hang động, một tiếng cơ giáo lạch cạch vang lên.

Cùng với tiếng cơ giáp, phía bên kia Cẩn Ngôn, Thanh Nhàn, Lạt Mục nghe thấy một tiếng nói xa lạ không biết từ đâu cất lên:

"Đứng lên phía mép từ vạnh đá dưới chân, nơi không có có cọc sắt."

Bọn họ không hiểu nhưng lại không chút do dự mà làm theo như linh tính mách bảo bọn họ làm điều đó.

Cẩn Ngôn hét lớn đáp lại giọng nói kia:

"Ngươi là ai? Còn không mau lộ diện..."

Chưa kịp để y nói hết câu, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển hướng lên trên. Lần này kèm theo tiếng cơ giáp cũ kĩ.

Không quá nửa khắc ba người đã được đưa lên mặt đất.

"Ca ca không nghi ngờ ta sao?"

Chiêu Quân dìu Tống Trạch ra khỏi hang đá. Bọn họ vừa rời đi, hang đá liền biến mất dạng.

Tống Trạch không nói gì, chỉ nhìn y mỉm cười:

"Ta tin đệ. Nếu đệ không muốn nói ta cũng sẽ không hỏi. Còn nếu đệ muốn nói chắc chắn sẽ không để ta hỏi."

Chiêu Quân bật cười thành tiếng đầy cao hứng mờ đáp lại:

"Chỉ có Ca Ca hiểu đệ. Nơi đây vốn là một chỗ của người quen cũ của đệ. Vị đó không rõ tung tích nhưng có lẽ là mất rồi. Lâu rồi mới quay lại đây, đệ có chút hoài niệm."

Tống Trạch nhìn người trước mặt, đôi mắt khi nói về người kia không có vẻ gì là buồn cả y còn cảm nhận được người kia rời đi là đúng đắn.

"Um... Nhanh chóng tới chỗ của ba người họ thôi. Lạt Mục bị thương cần trị thương gấp."

Chiêu Quân cũng không vạch trần sự gượng gạo của Tống Trạch chỉ mỉm cười cưng chiều mà đáp lại:

"Được, sẽ nhanh chóng theo lời Ca ca nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang