Ting.. Ting.. Ting..
Một hồi chuông báo thức dài tưởng chừng như không thể kết thúc, Mộc Hi thức dậy với khuôn mặt mệt mỏi, chân tay rụng rời. Bỗng nhiên, một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu cô lúc này. Cô vội choàng dậy, nhanh tay gọi điện cho Thiên Thiên, không để cô đợi lâu, anh đã bắt máy ngay. Giọng nói trầm ấm, ngọt ngào quen thuộc lại vang lên, cậu không mặn không nhạt cất tiếng:
- Alo! Có việc gì mà cậu lại gọi tôi lúc sáng sớm vậy, Tiểu Hi?
Cô ngập ngừng mấy giây rồi nói:
- À.. Chuyện hôm qua cho tôi xin lỗi, thật sự không cố ý nói vậy, chỉ là nhất thời uống quá mà nói hươu nơi vượn.. Thật sự cậu đừng để tâm trong lòng, vả lại cậu cũng đừng có tránh mặt tôi đấy nhé, được khôn.. g?
Nghe giọng còn ngái ngủ của cô, anh không khỏi bật cười thành tiếng:
- Vậy sáng sớm gọi tôi cậu chỉ định giải thích chuyện này thôi sao? Với cả, quả thực hôm qua đột nhiên nghe cậu nói vậy làm tôi rất lúng túng, nhưng bây giờ thì nhẹ người rồi. Hahahha, Tiểu Hi cậu đừng căng thẳng quá, đối với tôi mà nói thì nó bây giờ thật sự không mấy bận tâm.
Nghe vậy, Mộc Hi thở hắt ra:
- Vậy thôi không làm phiền buổi sáng tốt lành của cậu nữa, pai pai!
- Ừ. Tạm biệt!
Điện thoại đã tắt, nhưng giọng nói của cậu vẫn đang vang vọng trong đầu cô. Sở dĩ gọi cậu lúc sáng sớm như vậy là muốn nói chuyện tối qua, tối qua khi cô uống quá chén, đã 'mượn rượu tỏ tình' với anh. Thật sự là cô không còn nhớ dáng vẻ lúc đó của anh nhưng cô biết chắc chắn là chuyện không tốt đẹp gì xảy ra. Khi cậu trả lời, một cảm giác khó tả đan xen, vừa buồn vừa vui. Vui vì cậu nói cậu vẫn sẽ gặp mình mà không né tránh. Buồn vì có lẽ đối với cậu mà nói tôi chưa bao giờ có thể trở thành đối tượng yêu đương của cậu..
Cô mở lại điện thoại thấy hôm nay là chủ nhật, cô quyết định không lãng phí nửa ngày của mình chỉ lăn lóc trên giường nữa, cô bật dậy làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài đi dạo.
Cô – Nhan Mộc Hi – sinh viên năm hai – Đại học Kim Đô. Cô vốn không có gì quá đỗi nổi bật, vẻ ngoài bình thường, học lực ổn, gia thế không có gì nổi bật. Được nhất có lẽ là tính cách hòa đồng, lạc quan.
Cậu – Nam Nhất Thiên – sinh viên năm hai – Đại học Kim Đô. Với vẻ ngoài điển trai, học lực giỏi, cậu còn là Đội trưởng đội Bóng rổ của trường kiêm Hội trưởng hội Học sinh ưu tú. Tính cách bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, thu hút mọi ánh nhìn của các nữ sinh.
Kí ức ùa về, cô nhớ lại thời học sinh cấp ba vui vẻ của mình. Suốt ba năm, người ngồi trước cô vẫn luôn là chàng trai với vẻ ngoài thu hút ánh nhìn ấy khiến cho cô say mê từ cái nhìn đầu tiên. Cùng nhau trải qua tuổi đẹp nhất của học trò, "thích anh" luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Người ta thường nói, 'tuổi đẹp nhất có lẽ là độ tuổi này "không chỉ là một thiếu nữ ở tuổi 17, những suy nghĩ cũng đã trưởng thành, chín chắn hơn theo thời gian. Tình cảm ấy cứ lớn dần theo thời gian, mãi chưa nói ra được, giống như dòng nước bị giữ bởi con đập.
Cho đến một ngày, giáo viên đề nghị định hướng trường đại học phù hợp cho học sinh, tôi với vẻ mặt tò mò, đã gõ nhẹ vào lưng cậu hai cái hỏi:
- Cậu định đăng kí trường nào?
Thiên Thiên trả lời:
- Chắc là Kim Đô.
- Vậy hả? Trùng hợp ghê! Tôi cũng đăng kí trường đó – Cô thản nhiên đáp lại.
Nghe cô nói, cậu không khỏi bất ngờ, hỏi lại lần nữa:
- Cậu có chắc là mình không đùa?
- Chắc.
Sau đó, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cứ như vậy, hai người trải qua những năm tháng đẹp nhất của thời học sinh cùng nhau, dần dà hai người cũng trở thành bạn thân của nhau. Nhưng không bao giờ có suy nghĩ vượt quá hai chữ" bạn thân".
Cho đến bây giờ cũng là sinh viên năm hai, còn là học sinh cùng trường, thích thầm cậu ấy vẫn là một bí mật chưa được nói ra. Mất năm năm để thích một người liệu có đáng?
Hết chương 1
Danh Sách Chương: