Editor: Tin
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bóng đêm dày đặc, bốn bề yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ truyền đến một hai tiếng côn trùng kêu, gió đêm thổi qua mặt nước khiến cô rùng mình một cái.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong chốc lát, một thân ảnh mảnh khảnh chợt nhô đầu lên khỏi mặt nước, bọt nước văng tứ tung.
Nước hồ lạnh như băng lướt qua tứ chi đau nhức, lướt qua những dấu vết mập mờ trên thân, đau rát, Cố Nam Vãn níu lấy hít sâu một hơi, hốc mắt một mảnh chua xót, gần như muốn rơi lệ.
Giọt nước mắt trong suốt kia đọng trên hàng mi dài của cô, cuối cùng cũng không có rơi xuống.
Cố Nam Vãn bơi về phía bờ, trong tầm mắt, nước hồ lướt qua ống tay áo cô, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, trên cổ tay trắng nõn kia lộ ra dấu tay xanh tím, da cô rất trắng, cực kỳ dễ lưu lại dấu vết, huống chi lực đạo vừa rồi của người nọ không có một tia thu liễm, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, những dấu vết ái muội mà chói mắt kia lọt vào trong tầm mắt, cô dường như không dám nhìn nhiều.
Cô tựa hồ vẫn còn có thể nghe thấy được tiếng thở dốc trầm thấp của người nọ, nương theo va chạm nặng nề, ở trong sơn động hắc ám yên tĩnh, có chút kiềm chế truyền vào tai cô.
Mi mắt cô không ngừng run rẩy.
Cái loại cảm giác cổ quái bên bờ sụp đổ này khiến cô hiện tại nghĩ tới vẫn còn chút sợ hãi.
Tuy cô là đệ tử của Tầm Hoan Tông, nhưng vào tông môn nhiều năm như vậy, cô một lòng dốc sức tu luyện, đừng nói đến tìm nam nhân song tu, ngay cả tay nam nhân cô còn chưa từng chạm qua.
Dù vậy nhưng thanh danh của cô vẫn xấu không tưởng, Cố Nam Vãn có chút buồn bực, không biết những người đó từ đâu truyền ra tin tức, bịa đặt sỡ dĩ nhiều năm như vậy tu vi không hề biến hóa, đều là bởi vì cô sắc dục hun tâm, bổ sung rất nhiều công tử thế gia tuấn tú, những người đó ác ý trả thù, liên thủ đánh cô thành bộ dạng quỷ quái này.
Thế cho nên căn cơ của cô bị huỷ hoàn toàn, tu luyện nhiều năm như vậy vẫn hoàn toàn không có tiến triển.
Thậm chí ngay cả những đồng môn của cô cũng tin tưởng việc này.
Cố Nam Vãn khổ trong lòng.
Cô cắn răng, hung tợn nhìn về phía ảnh phản chiếu trong hồ nước, chẳng sợ hiện tại nội tâm cô sóng cả mãnh liệt thế nào, trên mặt vẫn không có một tia biểu tình nào như trước, giống như một con rối không có sự sống, tinh xảo xinh đẹp, Cố Nam Vãn muốn động khóe miệng, ảnh phản chiếu kia vẫn không thay đổi, cô có chút phiền lòng đưa tay đập vỡ ảnh phản chiếu kia.
Bên ngoài hồ nước truyền đến tiếng bước chân, theo sau là một thanh âm hoạt bát thanh thúy vang lên, "Vãn Vãn, ngươi làm sao thế?"
Cố Nam Vãn ngẩng đầu, giọt nước theo gò má trắng như tuyết của cô nhỏ xuống, "Không có việc gì, có con muỗi cắn ta." Ánh mắt cô rơi vào trong rừng cây rậm rạp, mơ hồ có thể thấy được một góc áo hồng nhạt nhanh chóng xuất hiện.
Lập tức, bên kia vang lên tiếng cười nhạo khinh thường khác, "Ngươi quan tâm nàng làm gì?" Trong thanh âm mang theo ác ý không che dấu.
"Ai nha ngươi đừng nói như vậy." Giọng nói kia tạm dừng một lát, lại lần nữa nói, "Được rồi, Vãn Vãn nhanh một chút, nơi này nghe nói thường có linh thú lui tới, rất nguy hiểm." Dứt lời, nàng ta liền ngân nga một tiểu khúc, ngữ điệu vui vẻ, ngây thơ mơ mộng.
Cố Nam Vãn, "......"
Không có khả năng không có việc gì.
Cố Nam Vãn mắt lộ ra tuyệt vọng, cô hận giờ phút này không thể ôm đầu khóc, nhưng mà hiện tại ngay cả khóc cô cũng không thể làm được, cô sớm đã bị độc tố kia phá hủy mặt, cô đã không cách nào làm ra những biểu tình dư thừa kia.
Cho đến bây giờ, cô vẫn có chút khó có thể tin tưởng, tất cả những gì mới vừa xuất hiện trong đầu cô, một khắc nào đó, cô thậm chí cho rằng mình trúng huyễn thuật nào đó, mới vừa rồi trí nhớ rối loạn.
Cố Nam Vãn từ trong hồ nước lạnh như băng đi ra, cô nhìn về phía đầu ngón tay của mình, nơi đó một mảnh tái nhợt, dưới ánh trăng tựa như ngọc thạch, hay nói cách khác, trừ bỏ dấu vết vừa rồi người nọ lưu lại trên người cô, cả người cô vẫn giống như ngọc thạch như ngày thường.
Đẹp thì đẹp, ở trong mắt cô lại giống như một con quái vật.
Từng có vô số đệ tử tông môn khác đến đây nhìn trộm cô, thanh danh của cô càng lúc càng lớn, thế cho nên Tầm Hoan Tông danh tiếng thối nát nhất tu tiên giới này, thanh danh vang dội nhất, không phải là Đại sư huynh Thừa Tứ có thiên phú kinh người, cũng không phải Lục Thiểu Thiểu mang một tia huyết mạch Phượng Hoàng, mà là dung mạo vô dụng này của cô.
Cùng tướng mạo cô nổi danh đó là tu vi không tưởng kia của cô, cô và Đại sư huynh cùng bái nhập Tầm Hoan Tông, hai người cùng tiến vào kỳ luyện khí, kết quả hơn mười năm trôi qua, Đại sư huynh sớm đã đứng đầu hàng ngũ cao thủ, cô vẫn còn ở kỳ luyện khí.
Tu luyện mười năm, vẫn là luyện khí.
Ngay cả đại gia quét rác hay đại nương nấu cơm cũng mạnh hơn cô không phải một ít.
Cố Nam Vãn trước kia còn buồn bực, cô phế như vậy, vì sao sư tôn lại thu cô làm đồ đệ.
Cô vốn tưởng rằng đây là hào quang nhân vật chính đến muộn của cô, thẳng đến đêm qua, cô tựa hồ mới có đáp án, cô bị người nọ đặt ở góc tường liều mạng giày vò, không cẩn thận đập đầu vào tường, một đống ký ức trong nháy mắt giống như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu cô.
Cô hít thở không thông phát hiện, cô hình như chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong truyện cẩu huyết tên là Sư tôn thanh lãnh làm càn yêu.
Tiểu đồ đệ không được sủng ái của nam chính thanh lãnh, thanh mai trúc mã bị lãng quên của nam hai bá đạo Đại sư huynh, oan gia ấm sắc thuốc của nữ chính, một mình kiêm hết mấy vai, toàn văn nhẫn nhục chịu khó thu thập giá trị thù hận, kết cục cũng vô cùng thê thảm.
Mà nữ chính lại là tỷ tỷ ngây thơ mơ mộng vô hại của cô, Lục Thiểu Thiểu.
Cố Nam Vãn và Lục Thiểu Thiểu vốn là một đôi tỷ muội, Lục Thiểu Thiểu theo họ cha, Cố Nam Vãn lại theo họ mẹ, Lục Thiểu Thiểu từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh cha mẹ, Cô thì được Lục lão gia tử nuôi nấng lớn lên, thẳng đến khi tám tuổi, mới được Lục gia đón về, Lục gia thương yêu Lục Thiểu Thiểu đến tận xương tủy, đối với Cố Nam Vãn lại chẳng quan tâm.
Trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia, nữ chính Lục Thiểu Thiểu có bạch nguyệt quang, chính là thiếu chủ Ma tộc Trầm Dương, nàng vì Trầm Dương không để ý đến người nhà và tông môn phản đối, dứt khoát theo hắn rời khỏi Tầm Hoan Tông, nhưng nàng không ngờ mình trúng kỳ độc, còn bị Trầm Dương nhẫn tâm vứt bỏ, dưới sự tuyệt vọng, nàng vốn một lòng muốn chết, lại được sư tôn Văn Ngọc tiên quân vội vàng chạy tới cứu, mang về tông môn.
Sau đó, nàng ngoài ý muốn phát hiện Văn Ngọc tiên quân và tiểu sư đệ Thừa Tứ đều âm thầm nảy sinh tình cảm với nàng.
Từ đó, tuyến tình cảm của mấy người loạn thành một đoàn, các loại tình yêu sâu đậm ngược đủ kiểu, các màn truy thê thỉnh thoảng xen lẫn cưỡng chế yêu, nháo cả tu tiên giới không được an bình.
Mà ở giữa đoạn này, Cố Nam Vãn chính là cục đá kê chân thúc đẩy tình cảm của bọn họ kiêm ấm sắc thuốc của Lục Thiểu Thiểu, mỗi khi nữ chính cùng nam hai dính dáng không rõ, Văn Ngọc tiên quân liền cố ý cùng cô mập mờ khiến nữ chính ghen tuông, sau đó cô liền bị đủ loại vả mặt.
Cuối cùng còn bị nam chính lấy ra vài giọt máu tim làm thuốc dẫn cho Lục Thiểu Thiểu, chết trong một ngày mưa.
Linh khí bổn mạng của cô cả đời không có tác dụng gì, sau khi chết ngược lại tiết kiệm được một bộ quan tài của Lục gia.
Lúc cô ngã xuống, Lục gia đối với việc này đều là mở một con mắt nhắm một con mắt cho hành động càn rỡ của Văn Ngọc tiên quân, thậm chí sau khi cô chết, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đáng tiếc.
Mà lúc này, Lục Thiểu Thiểu cũng được phát hiện huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể càng lúc càng đậm, thanh danh của nàng càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có người kéo Cố Nam Vãn ra trong sáng trong tối trào phúng vài câu.
Thẳng đến cuối cùng, ngay cả cái tên Cố Nam Vãn cũng dần dần bị quên đi, Tầm Hoan Tông này dường như chưa từng có người như vậy, dấu vết của cô bị người khác lặng lẽ xóa bỏ.
Cố Nam Vãn vốn tưởng rằng như vậy là đã xong, lại không ngờ tới, cuối cùng chính là sau một lần say rượu Lục Thiểu Thiểu ngoài ý muốn biết được Văn Ngọc tiên quân lúc trước thu nhận Nam Vãn làm đồ đệ chẳng qua là vì giải độc cho mình, vô cùng cảm động, sau đó liền thừa dịp say rượu dẫn Văn Ngọc đến trước phần của cô.
Cảm tạ vài giọt máu tim của cô, thuận tiện tỏ vẻ đã tha thứ cho các loại tìm đường chết của cô.
Hy vọng Cố Nam Vãn kiếp sau làm người tốt, bọn họ lại làm tỷ muội.
Sau đó hai người liền thoả thích ở trước mộ phần của cô, không coi ai ra gì mà thân thiết.
Hoa tiền nguyệt hạ, nhĩ nông ngã nông.
Hoa tiền nguyệt hạ - 花前月下 - trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen...).
Nhĩ nông ngã nông - 你侬我侬 - Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.
Cố Nam Vãn nhìn đến đoạn này, cô tức đến muốn xác chết vùng dậy bò khỏi mộ xé nát mặt đôi cẩu nam nữ này.
Cô cảm thấy có chút khó tin, với tính cách của cô, cô thật sự rất khó tưởng tượng người thích làm những chuyện ngu ngốc bên trong đúng là bản thân cô.
Cố Nam Vãn thở dài, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ký ức ngày xưa nhao nhao ập đến, cùng những ký ức vừa rồi dung hợp lại, khiến đầu đầu cô đau muốn nứt ra.
Cố Nam Vãn khi còn bé liền xuyên qua tu tiên giới này, được gia gia cô nuôi lớn, Lục lão gia tử đối đãi với cô rất tốt, dạy cô võ công, mua cho cô quần áo đẹp, sau cái chết khác thường của ông, cô liền cùng Đại sư huynh Thừa Tứ nương tựa lẫn nhau, cho đến khi được đón về Lục gia.
Về sau Thừa Tứ lại đột nhiên như bị ma nhập, nhất định phải gia nhập Tầm Hoan Tông, dưới yêu cầu của Lục gia, trong lòng cô tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng nhau bái nhập tông môn nghe có vẻ không đứng đắn lắm.
Cô vừa mới nhập môn đã được Văn Ngọc tiên quân thu làm đồ đệ.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng là hắn phát hiện thiên tư bất phàm của cô, kết quả không nghĩ tới cẩu nam nhân này chỉ là nhìn trúng thể chất của cô, muốn bồi dưỡng cô thành một dược nhân.
Dược nhân sinh ra vì Lục Thiểu Thiểu.
Lúc trước sau khi cô trúng độc, còn từng cảm động tiên quân vì cô bôn ba khắp nơi tìm thuốc, lại không nghĩ tới, độc này căn bản là do hắn hạ.
Dược kia khiến thân thể Lục Thiểu Thiểu suy yếu, ốm đau không ngừng, đi vài bước liền ho ra máu, lại khiến thân thể cô tốt hơn gấp bội, chỉ là độc đã phá huỷ thần kinh mặt của cô.
Nói không buồn là giả.
Thậm chí cho đến đêm qua, cô vẫn còn rất tôn kính Văn Ngọc tiên quân, coi hắn là ân nhân.
Nhưng hắn lại muốn mạng của cô.
Đại sư huynh cô coi là huynh trưởng, sống nương tựa lẫn nhau cũng không quan tâm đến cô, trơ mắt nhìn cô chết trước mặt, thậm chí còn có chút vui sướng, Lục Thiểu Thiểu rốt cục được cứu rồi.
Đệ tử đồng môn của cô xa lánh cô, trào phúng cô, hạ độc cô, cha mẹ cô đối với cái chết của cô làm như không thấy.
Cố Nam Vãn rũ mi mắt xuống, trong lòng truyền đến đau đớn vô tận, lần này các đại tông môn thi đấu, cô vốn không muốn đến mất mặt, Văn Ngọc tiên quân lại một câu liền bắt được tử huyệt của cô, tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, không tiến thì lui, lấy tình huống hiện tại của cô, chi bằng du lịch khắp nơi, tìm kiếm kỳ ngộ, một lần đột phá.
Cố Nam Vãn chỉ do dự một lát, liền cắn răng dứt khoát đi theo đệ tử Tầm Hoan Tông đang tiến đến.
Lại không nghĩ tới vừa mới vào bí cảnh đã bị người trong tông môn ám toán, thân trúng Vong Hoan Tán, cô liều mạng mới chạy thoát, lại ở trong một sơn động tối tăm gặp phải nam nhân cũng trúng Vong Hoan Tán, mắt thấy hai người đều sắp bị Vong Hoan Tán bức bạo thể mà chết, Cố Nam Vãn chỉ chần chờ một lát, liền ở trong ánh mắt trầm tĩnh như nước của nam tu kia, trực tiếp xé nát áo cà sa trên người hắn.
Tiếng xé rách thanh thúy xua tan cảm giác lạnh lẽo trên mặt nam nhân.
Đợi ý thức của cô thanh tỉnh, khắp nơi đều là quần áo tán loạn, giữa đống ngổn ngang, những mảnh quần áo của cô xen lẫn với áo cà sa, bàn tay to của nam tu bóp eo cô, mồ hôi hơi lạnh nhỏ xuống cần cổ tuyết trắng của cô, làm bùng lên một trận nhiệt ý khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Chung quanh đều là một mảnh hỗn loạn, ái muội không chịu nổi.
Nam tu kia một thân ngang ngược, chỉ biết một mực xông thẳng vào, cho dù trong người trúng Vong Hoan Tán, Cố Nam Vãn cũng đau đến nước mắt rơi thẳng xuống, hận không thể ngất đi tại chỗ, cô đau đớn, nức nở bắt được bả vai rắn chắc của nam nhân liền cắn, cô thậm chí nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Sau khi nghe thấy tiếng khóc của cô, động tác nam tu kia dừng lại một chút, ngược lại càng thêm càn rỡ, động tác càng thêm hung ác.
Linh lực hộ thể của hắn chấn động khiến răng cô đau nhức.
Trí nhớ phía sau dần dần mơ hồ, Cố Nam Vãn bị nam nhân kia giày vò suýt nữa tan rã, đợi sau khi cô tỉnh lại, cô thấy người đàn ông kia đang nhắm mắt thiền định, cô vội chịu đựng đau đớn trên người, nhặt quần áo trên mặt đất bỏ chạy, chạy về chỗ đệ tử Tầm Hoan Tông.
Những ký ức mơ hồ kia giống như thủy triều tràn vào trong đầu cô, Cố Nam Vãn mím môi đỏ, cô đi ra khỏi hồ nước, dùng linh lực yếu ớt đến đáng thương của cô sấy khô quần áo trên người, ánh lửa lốm đốm từ trong rừng rậm xa xa truyền đến, trong bóng đêm chậm rãi nhảy nhót, mơ hồ truyền đến vài tiếng nói chuyện trầm thấp, những người đó lặng lẽ vây quanh Lục Thiểu Thiểu ở giữa, mặt đầy ý cười.
Cố Nam Vãn lấy linh lực sấy khô quần áo trên người, khi đi ngang qua một mảnh rừng rậm rạp, bước chân đột nhiên cứng đờ.
Cô đột nhiên nhớ tới đến, nam nhân kia hình như là ai.
Trong ánh sáng lờ mờ kia, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ kinh diễm của nam nhân, ngũ quan hắn so với người bình thường càng thêm sắc sảo, đôi mắt màu hổ phách, mày kiếm xếch lên, tóc trắng lộn xộn rơi vào đầu ngón tay cô, vốn là tướng mạo cực kỳ lạnh lùng, trên trán lại có ấn ký màu vàng, hai bên má có đường vân màu bạc.
Đôi mắt màu hổ phách kia nhuộm đầy dục niệm.
Càng làm cho da đầu Cố Nam Vãn tê dại chính là, khi cô bị nam nhân kia mạnh mẽ ấn vào tường, cô rõ ràng nhận ra một đoạn đuôi nhung quấn lấy mắt cá chân cô.
Cùng với lúc nam nhân kích động, cô nhìn thấy hai lỗ tai lông nhung đột nhiên xuất hiện giữa tóc trắng hắn, cả đuôi và lỗ tai đều trắng như tuyết.
Trong tiểu thuyết cẩu huyết, có thể đồng thời có được những điều kiện này, Cố Nam Vãn chỉ biết một người, chính là đại phản diện điên cuồng cướp đoạt thân thể Bạch Hổ.
Thánh tăng Thích Ngô Yến.
Mặt ngoài là người đứng đầu chính đạo, về sau lại trực tiếp phản bội, dùng sức lực một mình mình đánh ma đạo và chính đạo.
Cố Nam kéo thân hình cứng đờ, cô bỗng nhiên nhớ tới trước khi cô lén lút chuồn đi, bởi vì bị hắn giày vò gần chết, trong lòng oán khí quá nặng, cô thật sự không nhịn được tính tình, lặng lẽ ở trên mặt đất dùng trường kiếm khắc mấy chữ to.
"Kỹ thuật của ngươi thật quá nát."
Hô hấp Cố Nam Vãn bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Danh Sách Chương: