Ôn Noãn thấy phản ứng hoảng sợ này của diều hâu: “Ngươi có thể nghe hiểu ta nói sao?”
Diều hâu gật gật đầu.Ôn Noãn: “…”
Con diều hâu này chẳng lẽ đã thành tinh?
“Để ta nhìn xem có thể giúp ngươi giải độc hay không.” Ôn Noãn đặt tay ở trên cánh nó, một sợi mây tím từ từ chảy ra từ lòng bàn tay nàng, chảy vào cánh diều hâu, sau đó lan ra toàn bộ thân ưng.
Diều hâu vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng ngực Ôn Noãn, nó nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.Ôn Noãn nghiêm túc quan sát sự biến hoá của mây tím.
Nàng không hề chú ý tới, ở trong bụi cây có một con chó sói màu xám đang tò mò nhìn nàng.Đương nhiên cũng là vì con chó sói này không phóng ra sát khí nên nàng mới không cảm giác được.
Rất nhanh mây tím lập tức biến mất.Ôn Noãn đặt diều hâu ở trên mặt đất: “Ngươi thử xem có thể bay hay không.”
Diều hâu phẩy phẩy cánh, lập tức bay đến giữa không trung.
Nó linh hoạt phe phẩy cánh, ở giữa không trung lượn một vòng, hơn nữa còn kêu hai tiếng.Ôn Noãn thấy vậy thì cười, không nghĩ tới mây tím này lại có thể giải độc.
Nhưng mà số lượng chất độc kia rất ít.Ôn Noãn ngẩng đầu vẫy vẫy tay với nó: “Được rồi, hiện tại ngươi có thể đi bắt gà rừng!”
Diều hâu lao xuống dưới, bay quanh Ôn Noãn một vòng, kêu một tiếng, sau đó xông thẳng lên trời.
Tiểu tỷ tỷ này thật tốt quá, không giống người xấu nào đó chuyên môn lấy nó ra thử dược, nó muốn bắt gà cho tiểu tỷ tỷ ăn!
Sau khi Diều hâu bay đi, Ôn Noãn nhặt cây gậy trúc trên mặt đất lên, sau đó xoay người đứng lên đi tìm Ôn Nhiên.
Lúc này một con chó sói màu xám đi ra từ trong bụi cây.Ôn Noãn nhận thấy phía sau có động tĩnh, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng xoay người thì thấy một con chó sói. Đồng tử nàng lập tức co rụt lại, cây gậy trúc trong tay đang muốn bay ra.
Con chó sói kia trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, làm ra tư thế đầu hàng, còn sử dụng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn nàng, dùng sức vẫy đuôi, còn kêu hai tiếng ô ô.Đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề kia không khác gì với con diều hâu vừa rồi.Ôn Noãn: “…”
Giờ phút này một lời khó miêu tả hết nội tâm Ôn Noãn: Đây là có chuyện gì?
Núi này chẳng lẽ là núi yêu tinh?
Nên động vật nơi này đều thành tinh hết rồi?
Con xói sám dùng năng lực lớn nhất của mình mà phóng xuất ra thiện ý, nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời về hướng mà diều hâu bay đi.
Không biết vì sao nàng cảm thấy bản thân chỉ nhìn cũng hiểu ánh mắt của con chó sói này!Ôn Noãn thử hỏi: “Trên người của ngươi cũng có vết thương à? Muốn ta chữa trị giúp ngươi sao?”Đại Hôi lang lắc lắc đầu, nó quay đầu liếc mắt nhìn về hướng nào đó một cái.Ôn Noãn: “…”
Quả nhiên lại là một con sói có thể nghe hiểu tiếng người.
Nàng tiếp tục thử hỏi: “Người nhà của ngươi có bệnh, cần ta đi chữa trị sao?”
Sói xám gật gật đầu, sau đó nó lại nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, ý bảo Ôn Noãn ngồi lên đi, nó sẽ đưa nàng đi.Ôn Noãn: “…”Đây là muốn đưa nàng đến ổ sói sao?Ôn Noãn nghĩ đến truyện cổ tích sói xám, đây là nó đang coi mình thành con dê nhỏ để lừa gạt sao?
Nàng dễ bị lừa như vậy sao?Ôn Noãn: “Ngươi đi mang người nhà ngươi đến đây đi! Ta còn muốn đi săn nữa”.
Hiện tại thân thể này còn rất yếu, đối phó một con sói thì nàng còn có thể ứng phó được, chứ đối phó với một đám sói thì tuyệt đối không được.
Tuy rằng nàng hoàn toàn không cảm nhận được địch ý của con sói này.Đại Hôi lang dường như nhìn ra Ôn Noãn đề phòng, hai chân trước của nó tạo thành chữ thập, cúi xuống, cái đuôi vẫy đi vẫy lại rất nhanh.
“…”
Trong đầu Ôn Noãn chỉ có ba chữ: Thành tinh rồi!
Thành tinh rồi!——Cuối cùng Ôn Noãn cũng không biết tại sao mình lại leo lên lưng sói!
Sói xám mang theo Ôn Noãn đến trước cửa lớn của một tòa nhà sơn đỏ trong núi rồi kêu lên một tiếng.Ôn Noãn nhìn trên cửa lớn là môn hoàn hình thú sơn đỏ mạ vàng, ánh mắt lóe lên.Đây mà là ổ sói sao?Đúng là lừa quỷ! Rõ ràng đây là phòng ở của người.
Hơn nữa nàng biết môn hoàn trong cổ đại chính là có quy định cấp bậc.
Cửa lớn sơn đỏ mạ vàng này xem như là cổng lớn đẳng cấp cao.
Người ở bên trong là ai?
Chưa từng nghe thấy người trong thôn nói trên núi còn có người ở!
Lúc này, cửa lớn mở ra.
Danh Sách Chương: