"Em đi mệt quá a... Căn cứ trưởng, chị không muốn chở em đi một đoạn sao?" Tạ Dư Trì đáng thương đi theo Sói Bạc, ấm ức đề nghị.
Sói Bạc dừng lại, quay lại nhìn nàng, lắc lắc đuôi, "Đến đây nào."
"Thật sao?" Hai mắt Tạ Dư Trì sáng lên, chạy về phía trước, vuốt ve lông sau lưng Thuật Dung, sau đó cẩn thận ngồi lên, "Chị hạ thấp hơn chút nữa đi."
"..."
Cuối cùng cũng ngồi xong, Thuật Dung còn chưa đi được hai bước đã cảm thấy lông sau gáy bị kéo đến phát đau.
Thuật Dung:???
"Em thù oán với chị đã lâu rồi sao? Bây giờ em muốn trả thù chị như thế này?"
"Không có!" Tạ Dư Trì buông tay ra, xấu hổ nhìn vài sợi lông sói trượt xuống đầu ngón tay. Nàng mím môi, "Thật sự xin lỗi mà."
Thuật Dung: Thở dài. Phu nhân ngốc như vậy, nên hoàn thành nhiệm vụ phó bản như thế nào đây.
"Đây không phải là Lang Thất sao? Ngươi cõng nữ nhân này đi đâu thế?" Một con chim lông màu vàng bay tới, đậu trên cành cây kêu ríu rít, "Lang Thất, Lang Thất, tộc nhân của ngươi đang tìm ngươi đó, ngươi vẫn không về sao?"
Lỗ tai Thuật Dung rung lên, "Không."
"Nhưng các ngươi không thể đi về phía trước nữa, phía trước là Rừng chết chóc!" Chim nhỏ màu vàng vẫn luôn đi theo các nàng, ríu rít, "Lang Thất, Lang Thất, mau trở về đi! Ngươi vẫn chưa hóa hình, đi vào Rừng chết chóc các ngươi sẽ chết đó, hơn nữa nữ tử trên người ngươi mảnh mai như vậy, tộc nhân sẽ không đồng ý ngươi mang nàng vào... Từ từ, hình như ta chưa từng gặp qua nữ tử này..."
Trái tim Tạ Dư Trì đập loạn nhịp khi nghe vậy, dán Phù Tăng Tốc trung cấp cho Thuật Dung để chạy nhanh hơn, thoát khỏi chim vàng nhỏ.
"Ngươi về nói với tộc nhân, không cần tìm ta." Nói xong những lời này, Thuật Dung nhẹ nhàng lướt qua cành khô, tăng tốc biến mất. Mà Tạ Dư Trì, người đang ngồi trên người cô, đã phải cố gắng hết sức nắm lấy lông cô để không bị hất ra.
Rừng chết chóc trông không khác gì những khu rừng bình thường, Thuật Dung giẫm lên nền đất mềm không phát ra chút tiếng động nào.
Hệ thống, mi có bản đồ không? Nước suối ở đâu?
『 Trung tâm. 』
Đáng tin cậy hơn?
『 5 tích phân. 』
Tạ Dư Trì:??!
『 Đã trừ tích phân trong phần thưởng. 』
『 Đang tải bản đồ... 』
Tạ Dư Trì thấy một bản đồ đơn giản xuất hiện ở góc trên bên phải. Vị trí của các nàng vẫn được biểu thị bằng một mũi tên nhỏ màu xanh lam, trong khi vị trí của nước suối là một lá cờ nhỏ màu đỏ. Tạ Dư Trì điều chỉnh hướng của mình, đi thẳng về phía lá cờ đỏ.
Trong lúc nàng vô tình giơ tay lên nhìn tay phải của mình, phát hiện dường như hoa văn thiếu đi một ít? Vl? Hệ thống! Chuyện gì đã xảy ra thế?! Mi xóa hình xăm cho ta?
『... Đây là thời gian của cơ thể này. 』
『 Để không ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới này, mặc dù cơ thể của ký chủ đã đến thế giới này, nhưng nó chỉ là một bản sao. Mà hoa văn chính là thời gian ký chủ có thể ở lại, khi toàn bộ hoa văn biến mất, dấu vết của ký chủ cũng sẽ biến mất, ký ức của con người ở thế giới này về ký chủ cũng sẽ bị xóa sạch. 』
『 Còn Thuật Dung là mượn thân thể người ủy thác, dù sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại sau khi ký chủ biến mất. 』
Thế mà còn có loại thao tác này! Thảo nào mi không nói qua bao lâu là bị đánh giá thất bại!
Tạ Dư Trì thiếu chút nữa đã nghĩ là không có giới hạn thời gian!
『 Bổn hệ thống chỉ mượn thế giới nhiệm vụ này từ hệ thống mau xuyên khác thôi! Mượn! Là phải trả lại! 』 Hệ thống nó cũng rất oan ức, chẳng lẽ là tại phân công lao động khác biệt sao? Rõ ràng nó là hệ thống tốt nhất, vậy mà ký chủ vẫn chưa hài lòng!
Được rồi được rồi, ta biết rồi. Tạ Dư Trì xắn tay áo lên nhìn hoa văn trên cánh tay phải của mình, "Thuật Dung, chị phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi hoa văn này hoàn toàn biến mất."
"Ừm."
Trên đường đi, Thuật Dung cẩn thận thu liễm hơi thở, bước chân nhẹ nhàng, khi gặp phải quái thú trong rừng thì dán Phù Tăng Tốc trung cấp, dẫn Tạ Dư Trì chạy thật nhanh, bình thường sau khi rời khỏi lãnh địa của quái thú thì chúng sẽ không đuổi theo các nàng nữa.
Chạng vạng tối, các nàng vẫn còn chưa tới trung tâm, Tạ Dư Trì nằm trên người Thuật Dung thở dài, gãi gãi cằm của Thuật Dung, phó bản này thật sự là... Điểm đặc sắc duy nhất có lẽ là Thuật Dung biến thành sói?
『... 』
Trung tâm của Rừng chết chóc là một hồ nước rất lớn.
"Đây là nó? Đơn giản như vậy?" Vẻ mặt Tạ Dư Trì bối rối, Rừng chết chóc đây hả? Còn về việc chiến đấu với đám tiểu quái thì sao? Nhiệm vụ hoàn thành rồi?
Nàng chọc chọc hệ thống, hệ thống lạnh lùng phớt lờ nàng, Tạ Dư Trì nghĩ có lẽ hệ thống thẹn quá hóa thành giận rồi. Nàng từ trên người Thuật Dung nhảy xuống, hai bước chạy tới bên hồ, hai tay bưng nước cho Thuật Dung, ai ngờ Thuật Dung ngửi ngửi, lại phun ra một hơi, nói: "Không phải cái này."
"Không phải cái này sao? Vậy, còn có cái khác?" Tạ Dư Trì sửng sốt, nước trong tay còn chưa kịp tràn ra, hồ nước đột nhiên sôi trào, một con rắn khổng lồ lao tới, cái đuôi quấn lấy người Tạ Dư Trì, nó vừa dùng sức đã bị Thuật Dung phác gục, răng nanh Sói Bạc hung hăng cắm vào da rắn, máu tươi nhuộm đỏ lông quanh miệng Thuật Dung. Tạ Dư Trì rút trường kiếm ra mạnh mẽ chém xuống, rắn khổng lồ ăn đau, cái đuôi quét bay nàng ra xa, sau đó phần thân đuôi của nó quấn chặt lấy Thuật Dung, như thể nó muốn siết chết Thuật Dung.
Những móng vuốt sắc nhọn của Thuật Dung xé toạc lớp da của con rắn, những chiếc răng sắc nhọn xé nó dữ dội. Rắn khổng lồ vùng vẫy trong đau đớn nhưng Thuật Dung vẫn cắn chặt không buông, cho đến khi lực siết cơ thể cô yếu đi, cô mới hất văng nó ra.
Xác của con rắn lặng lẽ nằm bên hồ, Thuật Dung rửa sạch phần lông dính máu của mình một chút.
Tạ Dư Trì bị hất có chút sững sờ, nàng xoa xoa chỗ bị thương, chạy tới xem xác con rắn, hỏi: "Đây là thú thủ hộ sao?"
Cuối cùng, các nàng đã đến được chỗ lá cờ đỏ thực sự!
Thuật Dung đi một vòng quanh hồ, đột nhiên ngậm quần áo của Tạ Dư Trì nhảy xuống nước, Tạ Dư Trì không biết bơi, nàng sợ tới mức cho rằng Thuật Dung muốn mưu sát mình, liều mạng túm lấy Thuật Dung cố gắng nổi lên, nhưng lại bị Thuật Dung mang theo cùng chìm xuống.
Khi Tạ Dư Trì cảm thấy mình sắp nghẹt thở, đột nhiên nàng hít thở được?
Hở?
"Dưới nước có cơ quan, đây là lối vào." Thuật Dung đột nhiên vẩy lông, hất nước vào mặt Tạ Dư Trì.
Dù sao cũng đã ướt cả người rồi...
Tạ Dư Trì nhìn về phía cửa đá, sờ soạng một hồi, phát hiện có một chỗ lồi lên, nàng do dự ấn vào, cửa đá rung một cái, sau đó mở ra.
Bước vào cửa đá, nhìn kỹ hơn, có thể thấy một chiếc bàn gỗ ở giữa, hình vuông, bên cạnh có đặt... Trò chơi ghép hình?!
Cửa đá đột nhiên đóng lại, trong phòng trở nên tối đen như mực. Tạ Dư Trì chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phát sáng của Thuật Dung.
Tạ Dư Trì lóng ngóng nhặt trò chơi ghép hình lên, đặt nó lên bàn gỗ theo hình... Đợi đã, trò chơi ghép hình được ghép với nhau như thế nào? Làm thế nào để ghép thành một hình vuông?
Tạ Dư Trì bày trò lung tung phía trên một lúc lâu, nhưng không thể xếp thành một hình vuông, Thuật Dung thấy vậy rất không kiên nhẫn, vì vậy cô ở dưới phì phì mũi, "Để chị làm cho."
"Nhưng chị không có tay."
"... Làm theo lời chị." Thuật Dung vô cùng bất đắc dĩ, "Hình tam giác một cái đặt ở chỗ này, cái trong tay em đặt ở bên cạnh, còn cái này ở chỗ này..."
Trong vòng 3 phút, mảnh cuối cùng của trò chơi ghép hình được đưa vào, thạch thất đột nhiên sáng lên, đèn nến lần lượt được thắp lên, chiếu sáng mọi nơi.
Trên cửa đá phía trước có những thanh sắt nhỏ, nhưng đều là hình chữ "L" vuông góc, trên đầu và đuôi thanh sắt đều có lỗ, thanh sắt trên mặt đất dùng để kết nối, tạo thành hình chữ "冂" (Quynh). Ở góc trên bên trái có chữ "头" (Đầu) và ở góc dưới bên phải là chữ "尾" (Đuôi).
"Đầu đuôi tương liên." Thuật Dung thấp giọng nói.
"Em biết cái này! Cái này em đã từng chơi qua!" Hai mắt Tạ Dư Trì sáng lên, nàng cử động cổ tay, sốt ruột nhặt "冂" được cố định trên mặt đất lên, chuẩn bị sửa cái đầu tiên... Kết quả...
"Thuật Dung, em có thể đứng lên người chị không?" Tạ Dư Trì nhìn nhìn khoảng cách, yếu ớt hỏi.
Thuật Dung: "..."
Nối liền đầu và đuôi xong, liền nghe thấy một tiếng uỵch, cửa đá chậm rãi mở ra, Tạ Dư Trì vừa bước vào không gian bên trong, liền nghe thấy tiếng nước chảy...
Có một con mương nhỏ chảy xung quanh, nước mương đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lam, dòng nước chiếu sáng xung quanh căn phòng.
Một chiếc lọ nhỏ bằng ngọc được đặt trong một chiếc bát gỗ, trôi theo dòng nước...
Tạ Dư Trì chạy tới nhặt lọ ngọc nhỏ lên, để Thuật Dung ngửi ngửi nó.
"Chính là cái này."
"Chỉ có vậy???" Tạ Dư Trì có chút bối rối, đơn giản như vậy sao? Đánh một con rắn khổng lồ, giải quyết hai cơ quan nhỏ, không còn gì nữa?
『 Ngay từ đầu nó đã không phải là một phó bản phức tạp gì. 』
Thuật Dung uống nước trong lọ, cơ thể cô đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, một ấn ký xuất hiện in trên trán Sói Bạc, sau đó biến mất, cả đầu sói của Thuật Dung cũng được bao phủ bởi ánh sáng, cơ thể cô từ từ thay đổi...
Tạ Dư Trì mở to đôi mắt không chớp, đột nhiên nghe thấy giọng nói điện tử của hệ thống.
『 Nhiệm vụ hoàn thành! Phần thưởng: 115 tích phân, 3 điểm kỹ năng. 』
『 Đang rời khỏi phó bản... 』
Đừng, đừng, đợi đã, để ta xem Thuật Dung hóa hình đã ——
Tạ Dư Trì nhớ là khi thú nhân hóa thành hình người thì cả người sẽ trần trụi!
Tuy nhiên, ngay khi ánh sáng dần dần tan biến, Tạ Dư Trì liền mất đi ý thức.
Tạ Dư Trì: CMN
...
"Trở lại rồi sao?" Thanh Hòa tựa hồ có dự cảm, cô nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang cuộn mình trong lòng Thuật Dung, nhướng mày, "Làm sao vậy?"
"Không có gì!" Tạ Dư Trì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể liều mạng nắm lấy cổ áo hệ thống lắc lắc, hỏi tại sao đột nhiên lại mang nàng trở về như vậy! Mi không thể đợi thêm vài phút nữa sao? Chỉ chờ có vài phút thôi không được sao? Thật là đáng ghét!
Thuật Dung nhéo nhéo vành tai Tạ Dư Trì, xoa xoa, thấp giọng nói: "Hay là chúng ta tìm khách sạn hay gì đó nghỉ ngơi một đêm...?"
"Không, không cần..." Tạ Dư Trì run lên, đáy mắt người phụ nữ này hiện lên nụ cười tà ác, nàng nhíu mày thở dài, "Được rồi, được rồi, em sai rồi."
Tay Thuật Dung trượt xuống ôm lấy eo Tạ Dư Trì, kéo Tạ Dư Trì vào lòng, sau đó di chuyển lên nhéo ngực nàng, cúi đầu hôn lên má Tạ Dư Trì, hơi thở ái muội nói: "Vậy sao?"
"Phải!" Tạ Dư Trì có chút xù lông.
Danh Sách Chương: