Vương Quả đã chết.
Cô gái cùng đội kia hoảng hốt sợ sệt, mà bắt gặp những người đang chạy tới đây, toàn là những gương mặt tiếc nuối tiếc nuối, xem kịch hóng chuyện, khiến tâm trạng đỡ đi phần nào hoang mang, nhưng dặm thêm một ít mờ mịt.
“… Tôi, tôi cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì nữa, tôi chỉ mới vỗ cổ một cái, tự dưng cổ ngã ra chết luôn. Không phải tôi giết cổ, sức của tôi không có lớn tới vậy, anh Chu cũng có mặt, ảnh làm chứng tôi không có giết cổ.”
Quách Dục chậc một cái, vốn định ăn thua đủ với cái thứ người chả ra người quỷ chả ra quỷ – bí danh Xoài kia, ai ngờ chết mất tiêu.
“Coi như hên cho ả.”
Nữ cùng đội:??? Chết mà hên?
Cô ta không biết Vương Quả nọ đã từ lâu không còn là một con người đơn giản.
Bấy giờ kịch chẳng còn để mà xem, vai chính chết ngắt, làm um xùm lên cũng chẳng giải quyết được gì, chẳng còn cách nào khác hơn là mạnh ai nấy về phòng, chờ một lát xuống phòng ăn. Trần Thải Tinh không bỏ đi mà hỏi nữ người chơi kia: “Chu Tuy đâu?”
“Ở, ở bên trong.” Nữ người chơi chỉ về hướng KTX.
Trần Thải Tinh gật đầu hiểu, cùng mọi người đi tới phòng của Chu Tuy. Nằm trên đất là thi thể của Vương Quả, Chu Tuy và người đàn ông cùng đội của hắn đang ngồi xổm nghiên cứu cái gì đó, nghe tiếng bước chân nên ngước đầu nên nhìn, Chu Tuy nói: “Chuyện của Vương Quả cho tôi xin lỗi.”
“Anh cũng chẳng phải Vương Quả.” Bởi vậy không có can hệ gì tới anh, anh nói xin lỗi làm cái chó gì. Trần Thải Tinh nhìn hai người bọn họ, chợt nhoẻn miệng cười, Quách Dục đứng một bên trong thấy lẩm bẩm trong bụng, tới nữa rồi tới nữa rồi, Nguyên Tinh sắp sửa cà khịa nữa rồi, sau đó ngó bọn Chu Tuy bằng ánh mắt tràn trề sự thương cảm.
Trần Thải Tinh vừa cười vừa nhẹ giọng nói, y hệt như tùy tiện trò chuyện tâm sự hỏi thăm xem trưa nay ăn món gì vậy, nhưng nội dung lại khiến bọn Chu Tuy há mồm kinh ngạc: “Vương Quả bị Barbara yểm, chắc mấy người biết hết rồi hả?”
“Cái gì?!” Chu Tuy khiếp sợ.
Trần Thải Tinh tỏ vẻ như đang cố nhớ lại, chầm chậm nói: “Hồi hôm qua, lúc trên đường tới quán cơm tự dưng ngộ ra.
“Khi đó là cô đang nhắc tôi?” Chu Tuy hiểu.
Mặt Trần Thải Tinh áy náy: “Lúc đó tôi chỉ mới nghi ngờ thôi, nên không dám nói nhiều, mấy người cũng hiểu mà, so với đồng đội thì một người ngoài như tôi, sợ … ”
“Tôi hiểu, chuyện không liên can tới cô. Cô đã rất thiện ý rồi ” Chu Tuy gật đầu hiểu rõ, đối với bốn người Trần Thải Tinh cũng chẳng giấu giếm nữa, nói: “Bọn tôi cũng mới quan sát thi thể của Vương Quả và cảm thấy kỳ lạ, trên cổ của cô ta có một dấu ấn màu đen, nhưng rõ ràng trước đây không hề có.”
Tuy rằng trai gái giữ kẽ, mà ở chung một phòng, lại còn là đồng đội, Chu Tuy đã từng tỉ mỉ quan sát rồi.
Vén tóc của Vương Quả lên, ngay ót có một dấu thánh giá màu đen.
“Thánh giá màu đen, ồ, hôm qua á, cái bóng của anh với cái bóng của cổ cũng có cái này.” Trần Thải Tinh tựa như sơ ý nói, rồi tựa như lỡ miệng, nhanh nhẩu an ủi: “Chắc là không có sao đâu, chỉ là thánh giá màu đen, in vô trong cái bóng thôi mà ha.”
Quách Dục: Chị ơi, an ủi vậy chi bằng đừng an ủi.
Quả nhiên Chu Tuy và các bạn đồng đội sửng sốt mode ON.
“Thánh, thánh giá?” Chu Tuy cuống cuồng, vạch cổ áo để đồng đội xem, “Có, có không?”
“Không thấy … ”
Trần Thải Tinh lại ấm áp nhắc nhỏ: “Đừng nói như Vương Quả kia, phải chết mới hiện ra.” Cậu khựng lại, nom xem Chu Tuy đang chết diếng, biết mà còn hỏi: “Có phải là anh trước đây có đi qua rừng cây?”
Trong rừng chôn xác người, tuy rằng đêm đầu tiên bốn mạng chết trong KTX chưa ai dám khẳng định có liên quan tới rừng cây hay không, nhưng mà olebie sẽ không tùy tiện đi vào đó. Chu Tuy dám, chắc rằng trên người có đạo cụ.
“Phải” Chu Tuy chợt nhớ mình có đạo cụ nên cũng hơi an tâm hơn, mà cái cảm giác tử vong bao trùm chẳng hề dễ chịu chút nào.
Trần Thải Tinh vừa vào cửa đã quăng cho bọn Chu Tuy mấy trái boom, boom nổ khiến bọn họ chẳng kịp trở tay, máu huyết lưu thông không kịp, bấy giờ mới thả mồi câu: “Có muốn trao đổi manh mối không? Vừa vặn bọn tôi biết một chút việc về Barbara.”
“Barbara à, bọn tôi cũng biết.” Đồng đội của Chu Tuy kịp thu hồi lý trí.
Trần Thải Tinh tức khắc bông sen trắng mode ON: “Chuyện Vương Quả ở trong Giáo đường tố cáo tôi là mụ phù thủy, tuy rằng cổ là cổ, không có liên quan tới mấy người, nhưng mà tôi rất là sợ, lỡ đâu ngày mai bọn họ tìm tới cửa…” Mặt cậu hoang mang hoảng hốt, bộ dáng muốn nói mà chẳng dám nom xem khả ái đáng yêu, làm người ta không khỏi muốn bảo vệ.
“Thôi đi Lâm Tín, là do tôi sai, dính líu tới Nguyên Tinh, cô ấy cũng đã từng nhắc nhở tôi.” Chu Tuy nói với đồng đội xong, bổ sung: “Nguyên Tinh là một cô gái tốt.”
Cô gái tốt Trần Thải Tinh trưng lên nụ cười cảm động, vô cùng thành ý phát phiếu bé ngoan.
Sau đó chẳng còn ngăn trở. Chu Tuy chủ động bán lên manh mối mà mấy ngày nay bọn họ tra ra được, chuyện của Barbara còn chẳng tỉ mỉ bằng bọn Trần Thải Tinh, tỷ như Barbara thầm mến Bertram, giết chết Gray, Eva và hàng óm xung quanh tổng cộng 78 người.
Chẳng tra được chuyện Alexander là quái vật.
Mà cũng có chỗ, bọn Trần Thải Tinh không biết.
Can hệ tới việc Giáo đường phát hiện Barbara là mụ phù thủy, sau đó bắt giữ dụng hình. Từ trong miệng những người hàng xóm của quán cơm, bọn Trần Thải Tinh cũng có nghe được một ít, như việc Barbara bị nước nóng đổ vào mà không bị phỏng, là thống nhất.
“… Đội quân thập tự bắt giữ Barbara, đem đi tra khảo, Barbara khai ra danh sách trong ấy có rất nhiều mụ phù thủy, lúc ấy phải có hơn trăm người bị bắt, sau đó đem tử hình, mà người đứng ra xét xử tên là Alexander, bọn tôi còn chưa tra được có phải là NPC trong Bệnh viện hay không.”
Trong đầu Trần Thải Tinh chợt lóe lên một câu: Ác ma là quái vật do mụ phù thủy yểm ra.
Rồi cậu nghĩ tới buổi tối nọ, một con quái vật mình đầy long chim đen, nằm ngủ trên giường.
Bọn Chu Tuy không tra được manh mối quái vật này, là do buổi tối chẳng dám đi ra ngoài do thám.
Trần Thải Tinh làm bộ không biết, tò mò hỏi: “Bọn họ tử hình Barbara bằng cách nào, không ai biết sao?”
“Thôi được nói cho các người.” Chu Tuy cũng bất đắc dĩ, đã nói tới đây rồi, bèn nói thẳng ra hết luôn, “Khi đó, trói mụ phù thủy lên thánh giá rút máu, bảo rằng như vậy sẽ khiến dòng máu của ác ma trong người mụ phù thủy trôi đi, rồi sẽ được cứu rỗi, rồi sẽ không còn hại người, các mụ phù thủy khác cũng thế, sau mấy ngày yên tĩnh, đột nhiên chuyện kỳ quái nổ ra, buổi tối Barbara sẽ xuất hiện gây hại con người. Hết cách, đành giao thánh kiếm cho Alexander, đối phương dung nó đàn áp Barbara, niêm phong vào trong rừng cây, phóng lửa thiêu trụi.”
Lửa lớn nuốt trọn khu rừng, nhưng cây cối bên trong lại như được thế lực hắc ám bảo vệ, tiếp tục sinh trưởng.
“Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này của chúng ta là giết chết Barbara, cho nên vào đó xem, mà chẳng có gì đặc biệt, chẳng thu hoạch được gì.” Chu Tuy nói đến đó liền nhíu mày.
Quách Dục: “Anh đi vào ban ngày?” Bằng không cũng chẳng về tay không, ít nhất biết được ban đêm xác thối sẽ bò ra tắm trăng.
Chu Tuy bị đoán trúng, gãi đầu nói: “Buổi tối quá nguy hiểm, chẳng phải NPC đã dặn là ban đêm đừng rời khỏi phòng sao, tôi cảm thấy nếu người xử tử hình Alexander và bác sĩ NPC Alexander là cùng một người, vậy ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.”
Mặt Quách Dục đầy vẻ phức tạp: Nghe lời gã chẳng khác nào nằm yên chờ chết.
“Anh biết giết Barbara bằng cách nào không?” Trần Thải Tinh câu nào trọng điểm câu nấy.
Chu Tuy do dự không biết có nên nói hay không, đồng đội Lâm Tín của hắn chặn lại nói: “Nãy giờ toàn là chúng tôi nói, bảo là trao đổi mà, tới phiên các người tỏ thành ý đấy.”
Ồ, vị này không bị bạch liên bông của mình mê hoặc. Trần Thải Tinh dịu dàng vén tóc mai, khẽ liếc Lâm Tín, nói: “Anh thích nam hả?”
“Nói, nói nhăng nói cụi gì đó!” Lâm Tín đỏ mặt phản bác, nhìn về phía Chu Tuy.
Nhìn cái điệu bộ này, Quách Dục xấu xa nói câu ố ồ, bầu không khí vốn đang nghiêm túc tự dưng trở nên kỳ quái.
Trần Thải Tinh liếc liếc Lâm Tín, coi như cũng đẹp trai, mà hơi đen. Chợt bổng cảm thấy đau thương, cái gì mà yêu qua game, toàn là tới tay người ta, mình chỉ nhặt được mỗi cái bụng bia thôi.
Tự dưng khổ không thể diễn tả.
Mà duy nhất làm cho cậu cảm thấy hưng phấn là em gái Nguyên Tinh đây, skill bạch liên bông dịu dàng thánh khiết đáng yêu cũng khá đó, tiếc là với phái nữ lại không ăn thua.
Bằng không sao cậu có thể ngang nhiên lừa ăn lừa uống.
Chu Tuy ho khan một cái, tránh né ánh mắt Lâm Tín.
Cực giống một tên đàn ông cặn bã. Trần Thải Tinh nhớ tới Chu Tuy và nữ người chơi nọ thân thân thiết thiết, chắc chắn Chu Tuy straight, ngó sang Lâm Tín không khỏi mang đầy sự thiện ý, an ủi nói: “Ếch hai chân khó tìm, chứ đàn ông ba chân ở đâu cũng có, anh cũng đừng có buồn bã quá.”
“Cô nói xàm nói điên gì đấy, tôi không có thích Chu Tuy!” Lâm Tín nói xong, chẳng muốn ở lại trong phòng này nữa nên bỏ đi.
Mọi người đều chả tin câu kia của Lâm Tín, cảm thấy Lâm Tín đang mạnh mồm thôi. Bao gồm cả cặn bã nam Chu Tuy.
Chu Tuy vừa lúng túng lại vừa lo cho Lâm Tín, nhưng hắn không dám đuổi theo, trong phòng còn có những người khác.
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp lại dịu dàng đáng yêu kèm thêm lành lạnh quyến rũ của Nguyên Tinh, Chu Tuy chẳng thể nào giữ vững tâm hồn, nói: “Tôi cũng chẳng biết giết Barbara bằng cách nào, mà chúng tôi hỏi thăm được là khi ấy Barbara bị thiêu trụi, toàn bộ thân thể đều bị lửa đốt sạch, chỉ còn sót lại một cái trái tim đen thùi, bị chôn vùi sâu trong khu rừng, tôi cảm thấy muốn giết được Barbara, chỉ có thể diệt trừ trái tim của ả.”
“Vậy sao lúc đó Alexander không dùng thánh kiếm đâm thủng nó nhỉ?” Chu Tuy nghi vấn mãi chỗ này mà không rõ, thậm chí vì chuyện này mà cãi cọ mãi với Lâm Tín xem rằng vụ việc trái tim Barbara có phải là cạm bẫy hay không.
Bởi vì Alexander đã bị Barbara yểm.
Bán rẻ linh hồn cho ác ma.
“Thánh kiếm ở đâu?” Trần Thải Tinh hỏi.
Chu Tuy: “Tất nhiên là trên tay Alexander rồi. Cô vừa nói vậy, tôi chợt cảm thấy rất có thể Alexander kia chính là NPC bác sĩ mỏ chim, tay cầm thánh kiếm ánh bạc bảo vệ nơi đây, không cho Barbara xâm phạm.”
“Nhưng mỗi đêm Barbara đều tới giết người.” Trần Thải Tinh tốt bụng nhắc nhở.
NPC chính nghĩa trong lòng anh là hàng giả nha.
Chu Tuy tiếp tục mâu thuẫn, thiệt là hắn không thể nào giải thích được, cuối cùng chỉ đành suy luận là do sức mạnh của Barbara quá mạnh mẽ.
Nếu sức mạnh của Barbara rất mạnh mẽ, cũng sẽ chẳng có chuyện phải kích hoạt tận hai cái điều kiện mới tử vong, cũng sẽ không làm ngơ bỏ qua cho Alexander đã tra tấn ả tới chết. Có lẽ sức mạnh của ả là do hút từ người chơi mà có được.
Vẫn là phải nhanh tay lên.
Trần Thải Tinh đụng mắt Trình Lập Phong, suy nghĩ của hai người dường như giống nhau, Trần Thải Tinh cười khẽ. Nguyên Cửu Vạn lùn hơn hết thảy, bắt gặp Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong mắt đi mày lại, mặt tròn nhỏ không vui tí nào.
Đáng buồn là chẳng ai phát hiện.
“Thế còn manh mối của các người?” Chu Tuy hỏi, có hơi không được tập trung, chẳng hiểu tại sao trong đầu hắn cứ mãi nghĩ về Lâm Tín, rõ ràng hai người không có mập mờ gì, chỉ đơn giản là tình anh em, đều thích gái.
Trần Thải Tinh liếc Quách Dục một cái. Quách Dục đầy đầu chấm hỏi, ủa chị gái ơi bắt em nói lỡ em nói hớ rồi sao? Tuy nhiên vẫn mở miệng, nói hết toàn bộ manh mối mà bọn họ biết về Barbara, kể cả hai điều kiện tử vong.
“Đêm qua tôi không thấy mèo?” Chu Tuy thắc mắc.
Trần Thải Tinh cười nhẹ, “Ban nãy quên nói với anh là trên tay tôi có đạo cụ lục lạc, nó giúp điều khiển con mèo của Barbara, đêm qua nó ở trong phòng của chúng tôi.” Dừng một chút, từ bi hỉ xả: “Không cần cám ơn đâu, ai bảo tâm tôi quá thiện lành.”
Chu Tuy:??? “Vậy sao cô nói là thấy bóng thánh giá đen mà không cứu nên xin lỗi …” hắn ngộ ra, căn bản Nguyên Tinh chưa hề xin lỗi vì không cứu hắn, chỉ nhìn hắn với vẻ mặt đầy xin lỗi thôi.
Từ phòng Chu Tuy đi ra, Quách Dục bước lẹ lẹ, meo méo nói: “Chị, mới nãy tôi liếc nhìn Chu Tuy, cái bản mặt anh ta như muốn ăn thịt người ấy, tốt nhất là mình chuồn nhanh.”
“Tôi bụng mang dạ chửa sao đi nhanh được.” Trần Thải Tinh chầm chậm vững vàng, vừa đi vừa hỏi: “Các người đoán xem thánh kiếm ở chỗ nào?”
“Bộ không phải trong tay Alexander sao?” Quách Dục nói xong mới biết mình nói lời dư thừa, gãi ót nói: “Chắc chắn thánh kiếm phải dài nè, kè kè bên mình cũng bất tiện, tối nay chúng ta đi xem xem?”
Trần Thải Tinh: “Ừm.”
Vào phòng ăn, trừ bọn Chu Tuy đi đàng sau bọn họ, mọi người đều đông đủ.
Trần Thải Tinh ngồi xuống một chỗ còn trống, đảo mắt nhìn đám người đang ngó mình “Tôi biết tôi đẹp, mà mấy vị đây nhìn tôi như vậy nó y hệt biến thái ấy.”
Người chơi nam bị mắng biến thái nên lúng ta lúng túng. Còn người chơi nữ nhỏ giọng xì xào: “Cái gì vậy, tự khen mình đẹp, mặt dầy quá thể.”
“Phải rồi, tôi tưởng đâu có mình tui cảm thấy cổ chả đẹp gì, khó coi gần chết.”
Người chơi nam ngồi cạnh đó nghiêm túc cãi: “Không có đâu, Nguyên Tinh rất là xinh đẹp, so với mấy minh tinh trong đời thực còn đẹp hơn, tiếc là có thai, haiz.” Mặt đầy tiếc nuối.
Người chơi nữ càng tức hơn, cơm đã không ngon mà giờ chẳng khác sh*t.
Trong lúc dùng bữa, cũng có người chơi xì xào bàn tán chuyện Vương Quả tố cáo Nguyên Tinh là mụ phù thủy, chẳng biết có bị trừng phạt gì hay không, hẳn là sẽ chẳng sao đâu dù gì cũng là người chơi mà, lỡ bị xem là mụ phù thủy rồi đem đi tử hình thì cũng chết hơi lãng nhách. Bô lô ba la này kia.
Trần Thải Tinh nghe được hết á, vẫn bình thản ăn phần của mình, coi như không liên can.
Mà trong lòng cậu biết, thời gian không còn nhiều.
Dù là chuyện cậu bị xem là mụ phù thủy và bị Quân thập tự bắt đi, hay là hai vị nhân vật phản diện Barbara và quái vật càng lúc càng mạnh hơn.
Đều phải nhanh giải quyết mới được.
Dùng bữa xong, trên đường quay về. Bốn người đi rất chậm, rất nhanh cút khỏi đám người.
“Đi nhà của quái vật.” Trình Lập Phong nói.
Giờ này ắt hẳn quái vật đang ở trong phòng trị liệu, đúng lúc phòng ngủ của gã đang vắng vẻ thích hợp cho bọn họ tìm kiếm. Là thời cơ tốt. Bốn người chẳng lề rề, dựa vào ánh trăng chạy tuốt tới nhà của quái vật, cửa đóng chặt, bên trong chả có tia sáng nào tỏa ra.
Quách Dục từ xa xa ném cục đá vào cửa, nghe cốp một tiếng, nói: “Không có ai.”
“Đúng là nhanh nhẩu đoản mà.” Trần Thải Tinh trừng Quách Dục.
Lỡ đâu quái vật nghe tiếng động đi ra, bọn họ biết chạy đàng nào, bốn người bọn họ đấu lại nó sao? Trần Thải Tinh nghĩ tới trong bốn người thì cậu và Tiểu Cửu một nữ thai phụ một trẻ em, già nhỏ tật bầu – bọn họ chiếm hết hai, tức chết.
“Khà khà, không có ai mà, đừng tức đừng tức.” Quách Dục mặt chó lấy lòng.
Bốn người y như cũ vòng ra đàng sau, vẫn là đám thánh giá màu đen xếp thành hàng hàng lớp lớp ngay ngắn, Trần Thải Tinh nhớ tới manh mối mà Chu Tuy kể, nơi này từng có cả trăm mụ phù thủy bị rút máu tới chết, đều là do Barbara khai ra.
Chắc chắn chết đi chỉ là nữ thường dân.
Cửa sổ khóa kín, hẳn là do lần trước bị bọn họ đột nhập, nên quái vật mới làm vậy.
“Đập đi.” Trần Thải Tinh không biết mở khóa cho nên cứ bạo lực tới tới.
Quách Dục giật mình, “Ối đừng đừng đừng, làm người phải chừa đường lui cho mình chứ, đừng manh động!”
“Không ngờ nha Quách Nhi, anh ăn mặn quá là mặn, ngay cả quái vật cũng không tha.” Trần Thải Tinh một mặt bái phục sát đất.
Quách Dục:???!!!
“Lão Trình lẹ tay lên, tôi chịu hết nổi rồi.” Quách Dục xém tí quỳ bái chị gái nhà hắn luôn.
Trình Lập Phong nghiên cứu sờ mó cửa sổ. Trần Thải Tinh vừa nhìn thấy ngón nghề của người ta, hâm mộ: “Đi bộ đội còn học được cả cái này luôn?”
“Bộ đội đặc chủng.” Tay Trình Lập Phong thiếu chút nữa trượt đi, bèn giải thích.
Trần Thải Tinh không hó hé nữa, mà ánh mắt dòm Trình Lập Phong đặc biệt nóng bỏng. Bộ đội đặc chủng, ối trâu bò, là đàn ông không ai không nể.
Trên mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn chỉ cao hơn cửa sổ có nửa cái đầu kia chẳng còn nụ cười, bé trai lạnh lùng mode ON.
Cùm cụp một tiếng, bốn người nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
Trình Lập Phong bật đèn pin lên, có ánh sang sẽ dễ dàng lục lọi hơn. Phòng rất lớn, tuy nhiên chẳng trang trí bày biện gì nhiều, có chút trống, mà dễ cho bọn họ hơn.
Phòng khách không có.
Phòng làm việc không có.
Phòng tắm cũng không có.
“Đi phòng ngủ xem.”
Vốn không nghĩ là đồ giấu ở phòng ngủ, bọn họ tập trung lục lọi phòng làm việc, vì đề phòng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà còn lật tung cả vách tường, xem xem thánh kiếm có bị xem như vật trang trí hay không, mà chẳng có gì.
Phòng ngủ bọn họ đã từng tới rồi.
Bày biện đơn giản, Trần Thải Tinh mở tủ quần áo ra, bên trong toàn vải vóc đen, có cả long chim đen rơi rụng, thánh kiếm lại mịt mù.
“Dưới giường, trong gối cũng không.”
“Trên máng rèm cửa sổ cũng không.”
Báo cáo lẫn nhau xong, Trần Thải Tinh lẩm bẩm nhỏ: “Rốt cuộc ở đâu ta? Nó bự vậy sao mà mang theo bên người, mang theo bên người!!!”
Cậu biết rồi.
“Gậy!”
“Gậy.” Trình Lập Phong đồng thanh.
Tiếng trẻ nít của Nguyên Cửu Vạn chậm một bước, chẳng biết làm gì hơn là trừng Trình Lập Phong.
Bác sĩ mỏ chim lúc nào cũng kè kè theo một cái gậy, Alexander lại càng không rời tay, y hệt như mặt nạ của gã vậy. Trần Thải Tinh từng bắt gặp bác sĩ thổ dân tháo mặt nạ ra dùng bữa, chỉ riêng Alexander không có.
“Trốn đi, chờ gã về ngủ, chúng ta chôm.” Trần Thải Tinh nhanh gọn lẹ nói.
Có kinh nghiệm lần trước, Quách Dục tính núp xuống gầm giường, Trần Thải Tinh nghĩ tới gì đó, bảo: “Chúng ta sang chỗ khác trốn.”
Thời gian tích tắc trôi, chuyển sang nửa đêm.
Một người đàn ông cao to mang mặt nạ mỏ chim đẩy cửa tiến vào, một tay vung gậy, gõ gõ xuống đấy, đèn trong phòng sáng lên. Gã tháo mặt nạ xuổng, chiếc mỏ nhọn cùng đám long chi chít in bóng lên vách tường, là một người mà không giống người chỉ giống quái vật chim chóc.
Gậy gõ vào trên đất vang lên tiếng lộc cộc, mắt quái vật đảo qua cửa sổ.
Cửa sổ đóng kín, chẳng có ai đi vào.
Quái vật đặt đồ trên tay lên bàn, kéo ghế bắt đầu dùng bữa. Một miếng bố bao lấy một màu đỏ tươi, mở ra bên trong là một cục thịt be bét, quái vật cầm nó lên, hàm răng của con người khi tiếp xúc với nó, tức khắc sắc bén mà cắn xé, nhai nuốt từng ngụm.
Rất nhanh, cục thịt đầy mùi chết chóc kia hết sạch.
Quái vật ợ một tiếng no nê, vào phòng tắm rửa sạch, nó vừa có tập tính của quái vật vừa có tập tính của con người, sau đó về phòng ngủ, mở hộc tủ ra, cất mặt nạ vào.
Mà không được hai giây, chợt thò đầu vào trong tủ, khuôn mặt với chiếc mũi nhọn và chi chít long chim, đau đáu nhìn vào.
Đen thùi và chỉ có vài bộ quần áo cũ.
Quái vật ah một câu, cởi quần áo, bò lên giường.
Bên trong vang lên tiếng ngáy.
Bốn người trong phòng làm việc đi ra, đối với sự việc xảy ra trong phòng ngủ chả hay biết gì, Quách Dục lại miệng thúi: “Lỡ đâu nó trở về lại muốn đi đọc sách thì sao?” Phòng làm việc mà an toàn cái gì.
“Anh không thấy bụi bặm trên bàn sao. Anh cảm thấy nó là một con quái vật ưa thích học tập?” Trần Thải Tinh hỏi ngược lại.
Phòng làm việc này hẳn là lúc Alexander còn là người xài, nơi này lâm thời được trưng dụng làm nơi thẩm vấn mụ phù thủy. Mà giờ đầy bụi bặm, chứng tỏ đã rất lâu rồi chủ nhân của nó không dòm ngó tới.
“Ai biết được lỡ đâu quái vật cũng hiếu học như con người.” Quách Dục không sợ chết.
Trần Thải Tinh im ru liếc Quách Dục, “Xin lỗi.”
Quách Dục mặt mày hớn hở …
“Tôi không nên hy vọng IQ của anh cao ở mức trung bình.” Trần Thải Tinh lắc đầu hối lỗi như đã làm sai điều gì.
Quách Dục nụ cười tắt hẳn, tai phình ra. Tự dưng hắn miệng thúi đi kiếm chuyện với cổ làm chi vậy nè!
Hai người nhỏ tiếng cãi nhau, mục đích chỉ là xua tan căng thẳng. Trình Lập Phong tiên phong lẻn vào phòng ngủ, ba người còn lại nối gót theo sau, trong phòng thoang thoảng mùi hôi thối, quái vật nằm trên giường ngáy vang trời, Quách Dục bịt mũi, đảo mắt một vòng, không thấy gậy đâu, vung tay ra dấu.
Trần Thải Tinh không muốn nói chuyện, hất cằm về phía giường.
Quách Dục nhìn theo, trợn to mắt, chửi thề trong im lặng. Có cần sống có trách nhiệm vậy không, ngủ mà còn ôm gậy, nó là vợ của ông hả, đừng như thế, thiệt đó.
Chẳng ai quan tâm tới Quách Dục.
Trình Lập Phong đi ra ngoài một hồi, lúc về trên tay nhiều thêm một cây chổi, Trần Thải Tinh giơ ngón tay cái. Mọi người không làm chủ được bản thân mà thở nhẹ lại, khe khẽ tới gần giường, nửa ngồi nửa quỳ, Trình Lập Phong cầm chổi đổi lấy gậy trong tay quái vật.
Quá trình ta nói đau khổ dễ sợ. Trong lúc ấy quái vật xoay người hai lần, như muốn thức giấc, làm bọn họ sợ tới không dám thở, rốt cuộc mới lấy được gậy.
Đi mau!
Bốn người hiểu ngầm.
Trần Thải Tinh nhường cho Tiểu Cửu đi ở đàng trước, từ trong phòng ngủ đi ra, bọn họ không hẹn mà thở phào một hơi, nhưng lúc tới phòng khách, tiếng lục lạc vang lên lanh lảnh, Trần Thải Tinh vội bịt túi lại, mà đã chậm …
Tiếng ngáy trong phòng ngủ ngừng.
“Cửa, cửa!” Quách Dục nhỏ tiếng tông cửa xông ra.
Không kịp mở cửa sổ.
Bọn họ chả kịp phản ứng, toàn bằng bản năng. Trần Thải Tinh nắm tay Nguyên Cửu Vạn chạy nhanh, cậu cảm giác được cái thứ đàng sau đang đuổi theo rất nhanh, dần áp sát.