Edit: Mỹ Nữ & Mỳ CayOliver, người Belfast. Cũng như hầu hết trẻ mồ côi khác, hắn chỉ có tên không có họ. Giống đa số cư dân ở đây, hắn chưa từng rời khỏi nơi mình sinh ra trong đời.
Không phải vì nơi này là nhà. hắn là cô nhi, chữ “nhà” đối với hắn mà nói chỉ là một khái niệm xa vời không chạm đến,
“ Ừm.. Thực ra, nguyên nhân là về gia đình, ta có một người em gái… Không có quan hệ huyết thống, do ta nhặt từ thùng rác mang về. Thực tế mấy ngày trước khi nhặt được em gái, ta vừa mới quyết định đi ra bên ngoài thử vận may.”
Vào ngày gặp mặt Lục Ly, Oliver đã trả lời như thế.
Lục Ly biết cậu ta đang giả vờ bán thảm, định dùng cách này làm cho mình nảy sinh lòng thương cảm mà thuê đối phương. Vì Oliver nói bản thân hắn đã trưởng thành, năm nay vừa tròn 20 tuổi, còn em gái thì 4 năm nữa mới tới tuổi trưởng thành.
Nói cách khác, lúc Oliver nhặt em gái về cậu ta vừa mới 4 tuổi.
Bốn tuổi đã đòi ra ngoài lang thang kiếm sống.
Lục Ly không vạch trần lời nói dối vô nghĩa của Oliver, lẳng lặng nghe cậu ta kể về hoàn cảnh của mình.
Bất luận thế nào, mặc kệ Oliver thực sự có hay không ý định muốn rời khỏi Belfast, hắn vẫn chưa hề rời đi mà ở lại gánh vác chức trách người anh chăm sóc cho đứa em gái nhặt được này.
Oliver dùng từ ngữ đơn giản, ngắn gọn thuật lại khoảng thời gian lúc hai anh em còn nhỏ khó khăn đến mức nào. Lời nói tuy ngắn nhưng lại làm lòng người dâng trào xúc động — có thể thấy được hắn đã từng nói qua rất nhiều lần.
Bởi thường xuyên bữa no bữa đói nên thân hình Oliver gầy gò thấp bé, chỉ cao hơn một mét sáu. Hắn từng làm tay chân trong băng nhóm lưu manh một thời gian dài, lúc ấy hắn có biệt danh là “ khỉ ốm”.
Không ngoài dự đoán.
Khi đó Oliver đi theo kẻ cầm đầu cùng băng nhóm lăn lộn được vài năm, ở đấy đừng nói đến việc lên cầm đầu, mà ngay cả vị trí sai vặt bé nhỏ hắn cũng đã làm, nhưng không lâu sau lại lén lút bỏ đi. Trong lòng quyết định không thể để cho em gái đi theo con đường cũ của mình.
Ai cũng muốn vươn lên về phía trước, trừ những người sinh ra vốn đã ngồi sẵn trên vạch đích.
Oliver quyết tâm cho em gái đến trường đi học, hắn mạo hiểm gom góp tiền đóng học phí, thành công đưa em gái mình vào một trường công tại Belfast học tập.
Hiển nhiên, không chỉ đóng mỗi tiền học phí là xong, Oliver cũng cần phải nghĩ cách để cho em gái ăn uống,may mặc đầy đủ. Vì vậy, trước khi em gái như mầm cây non trở thành một cây đại thụ chọc trời che chở người anh đây, thì hắn muốn đem hết những gì mình có đi cung cấp cho mầm cây non này.
Oliver đã làm hết các loại việc có thể làm từ ngư dân, khuân vác, lưu manh, ăn mày, móc túi, thậm chí hắn từng bán mông hai lần — ngay cả khi Lục Ly không hỏi sâu, hắn vẫn nói ra với vẻ nghĩ mà sợ, nói sẽ không bao giờ làm... Làm lần hai nữa chắc ám ảnh tới chết — trừ khi hắn được tự lựa chọn khách hàng.
Ba ngày trước, bằng vào người của mình, Oliver thăm dò được thông tin: “ có một tổ trinh thám mới xuất hiện tại phố Thủy Thủ”. Hắn liền không mời mà tới xuất hiện ngoài cửa, hết sức tiến cử mình cho Lục Ly biết bản thân có thể moi móc thông tin đỉnh đến cỡ nào. Ra vẻ nếu Lục Ly muốn, hắn thậm chí có thể tra ra hôm nay Nam tước Joseph mặc đồ lót màu gì.
Lục Ly không có hứng thú với đồ lót của nam tước, nhưng hắn lại rất muốn biết bối cảnh của thế giới này. Và bởi vì sao, sau khi trời tối lại phải dừng lại ở nơi có ánh sáng.
“ Có thể nói cụ thể cho ta không?”
“ Không thể.”
“ Tốt. Phiền ra ngoài đóng cửa, không tiễn.”
“ Làm ơn, em gái ta rất đẹp!” Oliver lớn tiếng cầu xin, rồi kể lể bản thân một mình chăm sóc em gái không dễ dàng đến mức nào.
Lục Ly đành quyết định thử thuê hắn một lần.
Không có giấy ước lao động, quan hệ giữa hai người giống như một cuộc giao dịch hơn là mối quan hệ chủ tớ.
Oliver giúp Lục Ly tìm kiếm người có nhu cầu ủy thác, xử lý xong Oliver sẽ được chia một phần tiền. Mà nếu Lục Ly muốn điều tra hay tìm kiếm cái gì, thì phải đưa cho Oliver thêm một khoản phí.
Xem kết quả mấy ngày qua, Oliver làm thực không tồi.
Lục Ly không biết Oliver đang lấy lỗ làm lãi.
Ngày đầu Lục Ly tới thế giới này. Đầu tiên, hắn thăm dò xem nơi này là đâu, sau đó tháo tung điện thoại mang bán cho mấy người thích sưu tầm đổi lấy một ngôi nhà, thân phận và một số tiền kha khá. Tiếp đó, xác định phương hướng cần làm hiện tại, rồi nhanh chóng thành lập tổ trinh thám, danh chính ngôn thuận điều tra bốn phía. Trôi qua cả buổi sáng mới làm xong hết những thứ này. Vào lúc giữa trưa Oliver xuất hiện, hai bên bàn định hợp tác, Oliver quay về tìm kiếm người ủy thác.
Tính đến hôm nay đã là ngày thứ bốn, trong bốn ngày Oliver chạy ngược xuôi sử dụng các mối quan hệ, tìm được mười lăm vụ ủy thác. Lục Ly đã hoàn thành xong bốn vụ, thu được ba mươi đồng tiền. Bởi có trường hợp Lục Ly thấy hoàn cảnh người ủy thác quá nghèo nên không nhận phí xử lý.
Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tương đương với lương công nhân mỗi ngày làm việc mười tiếng.
Nhưng Oliver nhận được có: 3 đồng.
Bốn ngày lời được 3 đồng, có đi ăn xin cũng kiếm được nhiều hơn thế. Lý do để Oliver tiếp tục rất đơn giản: đầu tư.
Oliver gặp qua rất nhiều loại người, kẻ lang thang, thủy thủ, giới quý tộc, giáo sư, những kẻ thi ca sắp hết thời, vv… Hắn thậm chí có thể khoác lác rằng hắn có thể kể tên một nửa cư dân ở cảng Rochester. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người nào có màu mắt sâu thẳm tựa như vựa đen kia.
Hắn cảm thấy Lục Ly nhất định không phải là người vô danh tiểu tốt, cam chịu sống im lặng.
Cho nên hắn muốn bỏ ra tất cả vốn liếng, để cho Lục Ly hiểu được giá trị của hắn.—
“ Đây là lý do cậu xuất hiện trước mặt ta với bộ dạng như thế này?”
Tại điểm hẹn gặp, Lục Ly nhíu nhíu mày.Đằng trước hắn, Oliver mặt chát lớp phấn trắng dày cộp, mặc trên người cái váy dài màu hồng vừa in người không biết trộm ở đâu đến. Tổng thể nhìn trông rất quái dị, Oliver có làn da đen giống như bánh mì nướng, cái váy cùng lớp trang điểm làm cho hắn đứng lên trông chẳng khác nào khỉ lớn đội lốt người.
“ Thân là người cung cấp thông tin, có nhiều khuôn mặt là điều tất yếu mà~ Oliver che miệng cười khẽ.
“ Cậu đơn thuần đam mê nữ trang thì có.”
“ Chán ghét ~ quỷ này ~ hừ ~” Oliver khẽ dậm chân, hờn dỗi một tiếng.
Người trên đường lảng ra một phía, kẻ đi ngang qua đường né sang một bên. Vứt cho hai người ánh nhìn phức tạp.
“ Nói qua người ủy thác lần này đi.” Lục Ly sắc mặt bình tĩnh, không muốn bàn luận với Oliver lý do ăn mặc thành như vầy khi gặp mặt.
Oliver dùng ngữ điệu khiến cho toàn thân người ta tê dại, dịu dàng nói: “ Người ủy thác gọi là ~ Bradley ~ Tolkien ah~”
“ Nói tiếng người.”
“ Người ủy thác tên Bradley Tolkien.” Oliver trở về nguyên dạng, nói cho Lục Ly tình huống cụ thể: “ Tolkien là thuyền phó trên tàu đánh cá, vài ngày trước con trai út nhà hắn đột nhiên bỏ ăn, lảm nhảm nói mớ cả ngày. Tolkien đã tìm đến vài người Trừ Tà, biết được con trai mình khả năng cao bị u linh nhập thể, nhưng do những người Trừ Tà kia ra giá khá cao nên ông ta đang do dự. Ông chủ, nếu như phí ủy thác ngài lấy không vượt quá 300 đồng thì tỷ lệ cao Tolkien sẽ nhờ ngài giúp ngay và luôn.”
“ Cậu thấy thế nào.” Lục Ly hỏi Oliver. Chỉ bằng mấy câu nói qua Lục Ly không thể nào đoán được đó là sự việc kỳ quái hay là bệnh tật thông thường.
Oliver kéo dây vai váy bị tuột xuống nói: “ Dù sao tôi cũng không đi vào. Không biết.”38 Phố Ward, nơi ở của Bradley Tolkien. Tolkien rất vui mừng đối với sự xuất hiện của Lục Ly, không chỉ vì con trai út của mình được cứu mà còn vì ông ta có thể tiết kiệm được một khoản lớn tiền ủy thác.
Tolkien nhiệt tình xen lẫn lo lắng dẫn Lục Ly đi vào trước cửa phòng con trai út, đẩy cửa phòng.
Một mùi chán ghét đặc tràn ngập trong không khí phả vào mặt, những tiếng thì thầm xôn xao quanh quẩn mọi ngóc ngách trong gian phòng.
Con trai út Henry nằm thẳng trên giường, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng nhìn sang.
“ Ta có việc phải đi.”
Lục Ly không chút nghĩ ngợi quay phắt người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Danh Sách Chương: