• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ đệ Tiêu gia lúc này, lại một màn áp suất thấp bao phủ.

Lửa giận của Tiêu Đại tướng quân cơ hồ lan tràn cả tòa phủ đệ "Nhìn xem chuyện tốt các ngươi làm đi! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Vân Tử Thù vừa mới gả vào, các ngươi dỗ dành cô ta cho tốt, thuận theo cô ta, các ngươi làm cái gì vậy hả? Ta mới không ở nhà hai ngày, các ngươi liền nháo ra trò cười như vậy? Mặt mũi Tiêu gia đều bị các ngươi làm cho mất hết rồi!"

Tiêu phu nhân sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dáng con trai vết thương buồn thiu, đứng ở trước giường gạt lệ.

"Khóc khóc khóc, còn biết khóc! Nếu không phải bà cứ nuông chiều Lê Tuyết kia một cách trắng trợn, làm sao nháo ra chuyện hoang đường như hôm nay?" Tiêu Viễn Đình sắc mặt xanh mét tức giận, uy nghiêm hàng năm quân doanh dần dần nuôi dưỡng đương nhiên là mạnh mẽ người bình thường khó có thể chịu được, "Bây giờ thì tốt rồi, Lê Tuyết bị mang đi Ám Các, Vân Hành bị đánh thành như vậy, bà vui chưa? Vừa lòng chưa?"

"Sao tôi biết được sự việc sẽ phát triển ra như vậy?" Tiêu phu nhân khóc thất thanh, lập tức tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, "Cái con tiểu tiện nhân đó trước kia luôn ẩn nhẫn, ai biết cô ta lần này trúng tà gì, cứ nháo đòi hưu phu? Cô ta thực sự cho rằng Tiêu gia muốn cưới cô ta chắc--"

"Bà câm miệng cho tôi!" Tiêu Viễn Đình trong cơn giận dữ, một cái tát giáng xuống, "Chuyện tới giờ bà còn không biết chết sống, chửi rủa công chúa, bà đang chê mệnh Tiêu gia quá dài?"

Phịch!

Tiêu phu nhân một người phụ nữ chuẩn mực, làm sao chịu được một cái tát của tiêu tướng quân, bất ngờ không kịp đề phòng đập đầu mạnh vào giường, chật vật té lăn trên đất.

Bên tai ong ong, Tiêu phu nhân bị cái tát này trực tiếp đánh cho mông lung, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

"Từ giờ trở đi, ta không muốn lại nghe được một câu bất kính với công chúa từ bất cứ miệng người nào ở Tiêu gia." Tiêu Viễn Đình lạnh lùng cảnh cáo, "Còn có Lê Tuyết nữ tử tâm cơ độc ác kia, Tiêu gia nuôi không nổi cô ta, mặc kệ cô ta còn có thể sống sót đi ra từ Ám Các hay không, từ nay về sau không cho phép cô lại bước vào cửa lớn Tiêu gia một bước!"

Nói xong, lạnh lùng phất tay áo rời đi.

Tiêu phu nhân đưa tay che mặt, không thể tin được Tiêu Viễn Đình vậy mà đánh bà.

Ông vậy mà dám đánh bà?

Tiêu Viễn Đình vốn định tiến cung thỉnh tội, nhưng mà mới vừa đi đến cửa lớn liền gặp lê gia vợ chồng cùng mấy gia đinh thị nữ vội vàng mà đến, ánh mắt ông trầm lãnh, nhìn thấy Lê đại nhân đứng đầu, kiềm nén lửa giận, mặt không chút thay đổi dừng lại nhìn ông ta.

"Đại tướng quân." Lê đại nhân sắc mặt kinh hoàng, vội vàng mở miệng, "Đại tướng quân đây là muốn đi làm gì?"

Tiêu Viễn Đình cười lạnh "Đi làm gì? Còn không phải chuyện tốt mà con gái bảo bối các người gây ra, ta có thể đi làm gì? Đương nhiên là đi tiến cung thỉnh tội!"

"Ta với ông cùng đi." Lê đại nhân không quan tâm đến sự trào phúng của ông ta, vội nói, "Lê Hiên xông vào phủ công chúa, bị người bẩm báo trước mặt hoàng thượng, ta.. Ta hiện tại hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, mong Đại tướng quân chỉ cho cái chiêu."

"Không có chiêu để chỉ."

Lê Văn Trung bị nghẹn họng đau khổ trở về, sắc mặt đỏ lên, "Tiêu gia cùng Lê gia đang ở trên cùng một thuyền, một nhà vinh đều vinh, một nhà hại đều hại.."

"Lê đại nhân." Tiêu Viễn Đình quay đầu nhìn thấy ông ta, ánh mắt lạnh lùng mà trào phúng, "Nếu ta là ông, ta hiện tại sẽ không muốn tiến cung, mà là trực tiếp đến phủ công chúa bồi tội."

"Đến phủ công chúa thỉnh tội?" Lê phu nhân biến sắc, "Tại sao muốn đến phủ công chúa thỉnh tội? Vân Tử Thù lãnh khốc vô tình, ỷ vào thân phận công chúa khi dễ Tuyết Nhi không nói, còn muốn chúng ta ăn nói khép nép đi tạ lỗi với cô ta?"

Ánh mắt Tiêu Viễn Đình lạnh như băng dừng ở trên mặt hắn "Bà đã nghĩ như vậy, đến Tiêu gia làm gì? Trực tiếp dẫn người đến phủ công chúa khởi binh hỏi tội không phải được rồi sao? Nói không chừng công chúa còn phải tạ lỗi với bà."

"Ta.." Lê phu nhân sắc mặt một trận xanh trắng lần lượt thay đổi.

Lê Văn Trung chần chờ một lát "Thật sự muốn đến phủ công chúa tạ tội?

" Công chúa đã đem hưu thư đưa tới Tiêu gia, hiện tại cả thành đều biết Vân Hành bị công chúa hưu. "Tiêu Viễn Đình lạnh lùng nói," Hết thảy đều là do Lê Tuyết gây nên! "

Lê Văn Trung nghẹn lời" Ta.. Ta thật sự không biết chuyện này.. "

" Trước là Lê Tuyết tính kế hãm hại công chúa, sau là Lê Hiên dẫn người xông vào phủ công chúa, bà không đi bồi tội, là muốn làm để cho Hoàng thượng hạ chỉ định tử tội? "

Lê Văn Trung nghe lời nói ông ta lạnh nhạt, lúc này mới ý thức được tình thế nghiêm trọng" Nhưng.. Nhưng đây không phải việc nhà sao? "

Việc nhà làm sao cần liên lụy đến sinh tử?

" Việc nhà? "Tiêu xa đình ngữ khí lạnh như băng," Không ngờ Lê đại nhân đến bây giờ còn đang nằm mơ, công chúa đã hưu Vân Hành, ông thấy đây là việc nhà ư? Việc nhà có thể náo loạn, xôn xao cả thành? Việc nhà có thể trực tiếp đem Lê Tuyết đưa đi Ám Các? Ngươi thực là buồn cười! "

Bỏ lại những lời này, ông phất tay áo rời đi.

Đi đến ngoài cửa lớn, Tiêu Đại tướng quân xoay người lên ngựa, đi thẳng về hướng hoàng cung.

Lê Văn Trung ngơ ngác đứng ở cửa lớn, nhìn Tiêu Viễn Đình thúc ngựa đi xa, chỉ để lại một mảng bụi đất bay lên, một hồi lâu nhân không biết nên làm cái gì bây giờ.

" Lão.. Lão gia. "Lê phu nhân kinh sợ mở miệng," Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Hiên nhi liệu có gặp nguy hiểm, Tuyết Nhi liệu có bị dụng hình không? Ta.. Ta.. "

Lê đại nhân cắn chặt răng" Thôi, đi cầu cửu công chúa thôi. "

Vì con trai và con gái, ông bất cứ giá nào bằng cái mặt già này, ăn nói khép nép một chút thì có sao?

Vân Tử Thù suy cho cùng cũng là công chúa hoàng tộc, lần này bị ủy khuất, chắc chắn là muốn phát tiết một chút, đợi cô đem tức giận cùng bất mãn phát tiết ra, sớm muộn gì không phải cũng là về Tiêu gia sao?

Tiêu phu nhân là mẹ chồng của cô ta, cô ta nháo như vậy, về sau cô ta sẽ có kết cục tốt?

Chỉ là lúc này Lê Văn Trung vạn lần không nghĩ tới, chính hắn nguyện ý bất cứ giá nào bày ra nét mặt già nua, nhưng khuôn mặt già nua này của ông ta ở trước mặt Vân Tử Thù căn bản một chút tác dụng cũng không có.

" Cái gì? "Đứng ở ngoài cửa lớn phủ công chúa, Lê Văn Trung không dám tin nhìn quản gia trước mắt," Công chúa không gặp ta? "

" Lê đại nhân nghe không hiểu? "Trình quản gia nhíu mày," Công chúa điện hạ bị thương lâm vào hôn mê, trước mắt còn chưa tỉnh, gặp không được Lê đại nhân. "

Lê Văn Trung ăn nói khép nép" Mong quản gia đi bẩm báo lại một tiếng, cứ nói ta vội tới bồi tội cho đứa con bất hiếu, mong công chúa điện hạ đại nhân đại lượng, tha cho Lê Hiên. "

" Chờ công chúa điện hạ tỉnh rồi nói sau. "Quản gia bỏ lại những lời này, đưa tay liền đãi đóng cửa.

" Quản gia! "Lê phu nhân vội vàng đưa tay ngăn cản," Có thể cho chúng ta gặp Lê Hiên trước không? "

" Lê công tử không phải do ta quản. "Quản gia nói nhẹ," Hắn đả thương công chúa, đây chính là tội danh ý đồ ám sát công chúa, trước mắt đã bị người của Ám Các dẫn đi nhốt lại rồi, cũng cần công chúa điện hạ tỉnh lại mới có thể quyết định xử trí như thế nào. "

Lê phu nhân cả người tê liệt, sao lại chõ phải Ám Các rồi?

Ám Các rốt cuộc là nghe Hoàng Thượng, hay là nghe cửu công chúa?

" Quản gia, này.. Có phải có hiểu lầm không? "Lê đại nhân mở miệng," Hiên nhi chỉ là đến xin công chúa tha cho Lê Tuyết, sao.. Sao có thể ám sát công.. --"

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng vó ngựa vang lên, vợ chồng lê gia quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt một hàng năm kỵ sỹ như tia chớp vội vàng phi tới, tuấn mã thuần một sắc màu đen, nam tử dẫn đầu dung mạo anh tuấn lạnh lùng, cao quý tuấn mỹ.

Màu đen trầm ổn của ngoại bào phục, mầu áo choàng đỏ thẩm đón gió phấp phới, khí thế lạnh thấu xương làm người ta khiếp sợ.

Lê đại nhân sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK