Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3


Thời điểm khi ta còn nhỏ, phụ thân thường dẫn ta vào cung chơi, hoàng hậu rất thích ta, nhưng ta cùng với Lương Ngọc bình thường tiếp xúc cũng không nhiều do hắn đều phải ngồi học ở trong thư phòng, mà ta thì lại chơi đùa cùng với các công chúa ở ngự hoa viên.


Cô mẫu của Thẩm Uẩn là phi tử của Hoàng thượng, tính tình nhu nhược mềm yếu, cũng thường mang Thẩm Uẩn vào chơi. Do tiếp xúc nhiều, mối quan hệ giữa ta với Thẩm Uẩn cũng ấm dần lên.


Lúc còn nhỏ ta cao hơn Thẩm Uẩn, ỷ vào cái này mà ta luôn luôn khi dễ hắn, không biết ta đã đánh nhau gây sự với hắn bao nhiêu lần, thậm chí còn đòi Hoàng hậu nương nương phải vì ta mà chủ trì công đạo.


Về sau lớn lên cũng không thường vào cung nữa, nhưng cũng thường xuyên có cơ hội gặp Thẩm Uẩn. Nghe hý kịch ở vườn hoa lê, đi lễ Phật ở chùa Chung Sơn, thậm chí đi dạo phố ngắm đèn hoa đăng cũng có thể gặp được hắn.


Mối tình đầu thưở sơ khai, đầu óc ngoại trừ hình bóng Thẩm Uẩn ra không còn chứa được ai khác, chỉ tiếc là tình yêu thời thanh xuân đó lại không chống lại được thế sự vô thường.


Thẩm Uẩn rời đi ba tháng và trở lại vào tiết Thượng Nguyên. Trong ba tháng hắn rời đi, không có ngày nào là ta có thể an giấc, ngày ngày trong ngóng hắn bình an trở về.


Lúc hắn thắng trận khải hoàn trở về kinh, Đế Hậu ở cửa thành thân nghênh.


Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn mang ngân giáp, bội kiếm đeo bên hông, bước trên chỉ riêng mà đến. Quả nhiên là thiếu niên lang mà ta đã nhìn trúng, chưa từng làm ta phải thất vọng mà.


Ta nhân danh Đế Hậu, bên trong vô số những phần thưởng phong phú mà Lương Ngọc ban cho hắn, đã thêm vào rất nhiều châu báu, tơ lụa và cả bùa bình an.


Lần này hắn lập được quân công hiển hách, được đề bạt làm tướng quân, khó có thể đảm bảo sau này Lương Ngọc sẽ không thể điều hắn ra biên quan một lần nữa. Vậy nên ta chỉ có thể đem tâm ý của mình rót vào những tấm bùa bình an lẫn vào bên trong.


“Xắn Xắn, đến đây nào.” Lương Ngọc gọi ta đến thư phòng.


“Bệ hạ”. Tôi cúi người hành lễ.


Lương Ngọc đỡ ta đứng dậy, kéo ta đi đến trước án thư. Bày ở trên đó đều là chân dung của các thế gia nữ tử.


“Bệ hạ muốn tuyển tú sao?” Ta nhìn kỹ những bức chân dung trên đó, quả nhiên đều là mỹ nữ.


Ta không để ý rằng Lương Ngọc vẫn tiếp tục nhìn ta.


“Không phải, đây là để chọn lựa thê tử cho Thẩm tướng quân.”


Ta lập tức đóng băng tại chỗ.


Lương Ngọc đến bên ôm lấy ta, thì thầm nói khẽ bên tai ta: “Xắn Xắn, ta có nàng là đủ rồi.”


Vậy nhưng ta lại chỉ cảm thấy tay chân rét run, hơn nửa ngày mới có thể nặn ra một nụ cười để ứng phó.


“Hôn phối của Thẩm tướng quân hẳn phải do Thẩm quốc công phu nhân lo liệu, chúng ta nhúng tay vào như thế này có tốt không?”


“Trẫm dự định ra mặt để chọn một vị lương thê cho hắn, thứ nhất là để biểu thị tâm ý của Hoàng gia chúng ta, lo lắng quan tâm đến cuộc sống của thần tử, thứ hai là cũng có thể lôi kéo Thẩm gia.”


Ta đã gả cho người khác, hiện giờ hắn cũng nên có hôn phối, ta thực sự không có tư cách để phản đối tràng hôn sự này.


Cuối cùng ta vẫn không thể chọn được một thê tử nào cho hắn, mấy bức chân dung trên án ta không cần nhìn nhưng trên cơ bản những người đó ta đều quen biết. Thế gia trong sạch, đánh đàn vẽ tranh, cư xử lễ độ.


Sau vẫn là Lương Ngọc có chủ ý, lựa chọn Tam tiểu thư của Tấn An bá.


Ta cắn môi gật đầu, trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc trước đồng ý xuất giá. Tựa hồ như chỉ một giây sau là ta có thể đem bức chân dung kia xé nát vụn.


Hôm thánh chỉ ban hôn được đưa đến Thẩm gia, ta đang bồi mẫu thân đi đến chùa Chung Sơn lễ Phật. Tâm không yên tĩnh, tự nhiên niệm kinh không thành. Ta liền đến phía sau núi để đi dạo, lúc này, Thẩm Uẩn hẳn là đã lĩnh chỉ tạ ơn rồi.


“Nàng bởi vì ta mà lựa chọn lương thê cho ta?” Thẩm Uẩn, người đáng lý ra lúc này phải đang lĩnh chỉ tạ ơn, lại ngăn ở trước mặt ta.


Ta bị sự xuất hiện của hắn làm cho sững sốt, nhất thời không biết phải nên đáp lại như thế nào.


“Hoàng hậu vì vi thần mà lựa chọn lương thê?” Thẩm Uẩn bước từng bước đến gần ta, đôi mắt đỏ hoe.


“Tấn An bá rất coi trọng Thẩm tướng quân. Tam tiểu thư thục lương hiểu lễ, đây chính là lương duyên.” Ta đường đường chính chính trả lời.


“Hứa Kinh Xắn!” Thẩm Uẩn trực tiếp gọi thẳng tên họ của ta, ta thực sự chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy.


“Chỉ ngắn ngủi ba ngày khoa cử thôi, nàng đã thay lòng đổi dạ biến thành như vậy, Lương Ngọc có thực sự tốt không?”


Vừa nói hắn vừa đem ngọc bội trên tay ném mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh.


Chỉ liếc mắt nhìn qua ta có thể nhận ra được, đó chính là ngọc bội ngày chúng ta định tình.


“Thẩm Uẩn!” Ta tức giận mắng hắn: “Ta chính là quý nữ của Thái phó, nếu phải gả nhất định phải gả cho người có gia thế hiển hách mới có thể xứng đôi được. Còn ngươi thi đỗ trạng nguyên thì thế nào, cũng chỉ là thoát khỏi cái bóng của gia tộc truyền thừa mà thôi.”


“Lại nói, trước đó ta không hề thực sự thích ngươi, lúc ấy chỉ là nể tình mối quan hệ trước đó của hai chúng ta, sợ ảnh hưởng đến việc tham gia khoa cử của ngươi ta mới không có cự tuyệt. Nhưng mà bây giờ ta và Bệ hạ tình nghĩa sâu đậm, Thẩm tướng quân cũng tiền đồ như gấm. Thỉnh ngài hãy tự trọng!”


Ta nói xong liền bước đi không thèm quay đầu lại, ta sợ rằng chỉ lưu lại thêm một khắc nữa thôi, vẻ ngụy trang trên mặt ta ngay lập tức sẽ bị lật tẩy.


Bởi vì ta biết rằng ám vệ của Lương Ngọc ở cách đó không xa, đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta.


Đi vào sương phòng, ngoại trừ Tiểu Nhu đang đứng ở bên ngoài, bốn bề vắng lặng, những sợi dây thần kinh đang căng chặt trong đầu ta mới có thể buông xuống, yên lặng rơi lệ.


Ngày chính mình xuất giá, ta đã đã xác định mình không còn đường lui nữa rồi, chẳng thà tranh thủ cơ hội này cắt đứt sạch sẽ, giải quyết hết thảy nhớ nhung cho dù có làm cho hắn hiểu lầm đi chăng nữa.


Vậy nhưng, cảm giác này thực sự rất khó chịu, ta ngang ngược đẩy hắn ra, còn không bằng bị đao lăng trì cho thống khoái.


Ta cũng cảm giác được Lương Ngọc đã bắt đầu có ý thăm dò rồi, tính tình hắn trời sinh đa nghi, ta một bước cũng không thể đi sai.


Đến khi ta trở về hoàng cung, Lương Ngọc đang ngồi chờ ta.


“Bệ hạ.” Ta đoán tất cả những chuyện xảy ra hôm nay hắn đã biết hết.


“Xắn Xắn.” Hắn ôm lấy ta, vùi đầu vào hõm cổ ta: “Chúng ta có hài tử đi.”


Cái gì? Hắn không hỏi ta bất cứ điều gì về Thẩm Uẩn sao? Trên đường trở về ta đã suy nghĩ cách ứng đối, luyện tập trong đầu vô số lần.


Đến khi hồi thần lại, ta đã bị Lương Ngọc ôm đến trên giường rồi.


“Bệ hạ, thần thiếp còn chưa tắm rửa đâu.” Ta đè tay hắn đang muốn cởi quần áo của ta ra.


“Xắn Xắn như thế nào ta đều thích.”


Không để ta nói thêm một lời nào, hắn đã đặt lên môi ta một nụ hôn.


Mặc dù ta chưa bao giờ kháng cự hắn cùng ta làm chuyện phu thê, nhưng cũng không hứng thú lắm, chỉ đáp lại cho có lệ.


Thậm chí đôi lúc tình nồng nhất, ta lại còn nghĩ đến Thẩm Uẩn.


Ta cùng Thẩm Uẩn chưa từng có tiếp xúc da thịt, chỉ có lúc đi dạo phố ngắm hoa đăng, trong biển người chen chúc, hắn lo lắng ta bị đoàn người xô đẩy nên vô thức cầm lấy tay ta, ta cũng nắm lấy tay hắn. Đến sau khi phản ứng lại, ta với hắn cùng đỏ mặt, đến vành tai của hắn cũng đỏ cả lên. Nhưng từ lúc đó hai chúng ta không buông tay ra nữa, ở giữa biển người, chúng ta vụng trộm nắm tay nhau cho đến lúc trở về mới thực sự tách nhau ra.


Ta thực sự không nghĩ đến việc vì Thẩm Uẩn mà thủ tiết, cũng chưa từng vì Lương Ngọc mà hồi tâm chuyển ý. Ta thật sự quá bất trung trinh.


Lúc ta tỉnh lại thì Lương Ngọc đã lên triều rồi, đợi ta rửa mặt xong, tính toán thời gian thì cũng đến giờ hạ triều.


Lúc ta đang ăn sáng, tổng quản thái giám hầu hạ Lương Ngọc đột nhiên cầu kiến.


“Nương nương, Thẩm tướng quân trên đại điện công nhiên kháng chỉ khiến cho Bệ hạ tức giận. Hiện giờ Thẩm tướng quân vẫn đang quỳ trước đại điện không chịu nhượng bộ, Hoàng thượng cũng giam mình trong ngự thư phòng, xin nương nương nhanh nhanh đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi ạ.”


Hôm qua ta đã buông ra những lời tuyệt tình đến như thế, không nghĩ tới Thẩm Uẩn đồ cứng đầu này vẫn kháng chỉ.


Hành động này sẽ phải chịu bao nhiêu miệng lưỡi đổ vào đây? Giành được chiến công nên tự ngạo, không biết trời cao đất rộng gì đó!


Khi ta đuổi tới ngự thư phòng, Lương Ngọc vẫn còn đang răn dạy Thẩm Uẩn trước mặt Tấn An bá, bảo rằng hành động của hắn quá bốc đồng và liều lĩnh.


“Bệ hạ bớt giận.”


Ta biết tình huống bây giờ rất khó giải quyết, Thẩm Uẩn bây giờ không chỉ làm mất mặt Hoàng thượng, mà còn làm cho Tấn An bá khó xử, Tam tiểu thư bị người cự tuyệt mất hết danh tiếng.


“Tấn An bá, việc tứ hôn này là do bản cung và Hoàng thượng suy xét chưa chu toàn. Ta cùng Thẩm tướng quân từ nhỏ có quen biết, cũng biết rằng tính tình hắn ngang ngược, đến bây giờ làm việc càng không có phép tắc gì hết. Bản cung hồi còn khuê các đã từng có giao tình với Tam tiểu thư Bá phủ, nàng đối xử với mọi người dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng thấu tình đạt lý. Thẩm tướng quân chưa chắc đã là lương nhân của Tam tiểu thư.”


Tấn An bá trực tiếp quỳ gối xuống đất.


“Khởi bẩm Bệ hạ, nương nương, mối hôn sự này vốn là do Hoàng gia tứ hôn, hoàng ân cuồn cuộn, thần không dám không nghe theo. Nhưng mà bao nhiêu thế hệ Từ gia chúng ta đều là quan văn, mặc dù Thẩm tướng quân chiến công hiển hách, Từ gia chúng ta cũng không đành lòng để ái nữ chịu đựng nỗi nhục nhã như thế này.”


“Chuyện này quả thật là đã làm ủy khuất Tam tiểu thư rồi, nếu Tấn An bá nguyện ý, bản cung xin nhận Tam tiểu thư làm nghĩa muội, sẽ lấy công chúa chi lễ để chọn một phu quân vừa ý.”


Ta ngược lại quỳ xuống trước mặt Lương Ngọc: “Mong Bệ hạ thành toàn.”


“Xắn Xắn, nàng đây là làm gì?” Lương Ngọc đỡ ta đứng lên.


“Hết thảy đều theo lời Hoàng hậu nói. Chỉ cần Tấn An bá nguyện ý, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ. Về phần Thẩm tướng quân, trẫm chắc chắn sẽ cho Tấn An bá một câu trả lời thỏa đáng.”


“Vi thần cảm tạ long ân.”


Lương Ngọc đích thân tiễn Tấn An bá lên xe ngựa.


Trong lòng ta nóng như lửa đốt, kháng chỉ là một chuyện có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng việc làm của Thẩm Uẩn lúc này, là đang khiêu chiến hoàng uy, lại phải lo lắng cho thể diện của Tân An bá phủ. Mặc dù thế hệ Tân An bá phủ đều là quan văn thanh lưu, hiện nay là có suy thoái nhưng những chuyện như bái tướng hay thái miếu…


“Xắn Xắn.”


Ta đang suy nghĩ đến xuất thần, không nhận ra Lương Ngọc đã đi tới trước mặt.


“Bệ hạ muốn xử trí Thẩm tướng quân như thế nào?”


“Xắn Xắn có đối sách nào không?”


Lương Ngọc hỏi ngược lại, tuy rằng trên môi vẫn nở nụ cười nhưng trong mắt lại không có một tia cảm xúc.


Vẫn còn thăm dò ư?


“Nếu đã được thụ phong là tướng quân, thì hãy để hắn tiếp tục phòng thủ biên cảnh đi. Đợi thêm vài năm nữa mọi chuyện lắng xuống, mới để cho hắn hồi kinh.”


Đây đã là đề nghị tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra để bảo vệ hắn lúc này.


“Vẫn là Xắn Xắn lan tâm huệ chất.” Lương Ngọc tựa hồ rất hài lòng với đề nghị này.


“Thẩm tướng quân dĩ hạ phạm thượng, không coi ai ra gì. Nể tình lập công giết địch ở bên cảnh, đặc phái đi biên cương để phòng thủ biên quan, trong vòng ba năm không được phép trở lại kinh đô.”


Ta một thân một mình đến chùa Chung Sơn lễ Phật, nói với Lương Ngọc rằng ta đến đó cầu xin một đứa con.


Thực ra ta đã cầu xin thêm một lá bùa bình an cho Thẩm Uẩn.


Biên quan lạnh thấu xương, xung quanh còn có quân giặc. Hắn vốn là một người từ nhỏ chỉ đọc sách thánh hiền, bây giờ lại thành kẻ nhiều năm tay cầm binh khí, sinh hoạt thiếu thốn ăn bữa hôm lo bữa mai.


Ta lấy danh nghĩa của Tam tiểu thư phủ Tấn An bá, đem phù bình an đến Thẩm quốc công phủ, trên tờ giấy viết chính là: Tuy không nên duyên vợ chồng, chỉ mong người bình an.


Ta cho rằng hành động của mình một giọt nước cũng không lọt, nhưng rồi vẫn bị Thẩm Uẩn ngăn lại ở sương phòng.


Mấy bức tường của chùa này vô dụng vậy sao? Tường đã ngăn không được hắn, vậy thì những thị vệ kia đâu, Lương Ngọc tốn công nuôi mấy người đó vô ích à?


Ta bị Thẩm Uẩn đè lên ghế không thể nhúc nhích được, rất tức giận.


Thủ đoạn bị người vạch trần, càng tức giận hơn.


“Thẩm tướng quân chớ có tự mình đa tình, bản cung chỉ là đi cầu xin một đứa con, cũng không cần phải cực khổ cầu cái bùa bình an này làm gì.” Miệng ta vẫn cứng rắn như vậy.


“Thật sao? Vậy tờ giấy này thì sao? Chỉ cần nhìn thoáng qua ta có thể nhận ra được nét chữ của nàng.”


Ta bất cẩn rồi, lúc viết xuống mấy dòng chữ này ta không kìm nén được tâm tình mà nước mắt thi nhau rơi xuống.


Nét chữ của ta là do Thẩm Uẩn một tay chỉ dạy. Bởi vì phụ thân ta bận rộn với việc dạy học cho Thái tử, mà Thẩm Uẩn lại viết chữ đẹp, nên để tránh bị phu tử mắng, ta đã nhờ Thẩm Uẩn dạy cho ta, sau đó cũng học được từ hắn bảy tám phần.


Ta không còn gì để nói.


“Xắn Xắn, trong lòng nàng có ta.” Thẩm Uẩn thấy ta không phản bác, dường như càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng: “Nàng đi theo ta đi, cho dù có bị bắt lại thì vũ lực của ta cũng có thể bảo hộ nàng chu toàn.”


Nếu như ta chỉ là Hứa Kinh Xắn, ta đã bỏ đi cùng hắn từ lâu rồi, nhưng phía sau ta còn có cả Hứa gia.


“Ngươi có thể bảo hộ cho ta, nhưng ngươi có thể bảo hộ cả Hứa gia không?”


Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.


“Lương Ngọc từ trước đến nay không hiển lộ sự tức giận ra bên ngoài, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn. Nếu bây giờ chúng ta rời đi, làm sao ngươi biết hắn sẽ đối đãi với hai nhà Hứa Thẩm như thế nào?”


Thẩm Uẩn ngoại trừ vị trí tướng quân của mình, cái gì cũng không có. Hai người họ không thể nào có thể tiêu sái bỏ đi như thế được.


“Ngươi cho rằng tại sao ta lại nguyện ý bị vây khốn trong hoàng cung, ngươi và ta có thể rời đi, nhưng Thẩm gia có thể đi sao, còn Hứa gia phải thoát thân như thế nào. Hứa gia đã đi theo Lương Ngọc bao nhiêu năm, đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, lẽ nào chỉ bởi vì ta mà toàn bộ đổ sông đổ bể sao?”


Ta từng chút một cảnh tỉnh hắn.


“Ta và ngươi từ lâu đã mỗi người một ngả rồi, ngươi cũng căn bản không thể bảo hộ được ta. Lấy năng lực của ngươi bây giờ, Lương Ngọc bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đầu của ngươi.”


“Đừng có tới tìm ta nữa!”


4


Đây là câu cuối cùng ta để lại cho Thẩm Uẩn trước khi hắn rời đi.


Ta ở tại chùa Chung Sơn trai giới ba ngày rồi mới bãi giá hồi cung.


“Xắn Xắn để cho ta đợi thật lâu.” Lương Ngọc mấy ngày nay có chút hốc hác tiều tụy, dưới mắt thâm quầng.


“Bệ hạ mấy hôm nay ngủ không ngon giấc sao?”


“Ta nhớ Xắn Xắn đến không ngủ được.”


Không lâu sau đó, ta mang thai, Hứa gia lại có thêm một chỗ để dựa vào.


Lương Ngọc rất vui vẻ, ngày ngày bồi tiếp ta. Hậu cung rất ít người, hắn đăng cơ đã hơn một năm rồi nhưng vẫn không tuyển tú, ta cũng từng khuyên nhủ mấy lần.


Mỗi lần như thế Lương Ngọc đều nói: “Có nàng là đủ rồi.”


Ta cũng không thể nói cái gì thêm nữa, đối với ta, thực sự hắn cực kỳ dịu dàng.


Thế nhưng ở gần vua như gần cọp, điều này ta hiểu rõ hơn bất cứ ai.


Ta đã gặp qua dáng vẻ Lương Ngọc giết người mà không đổi sắc mặt. Xử lý loạn đảng, bắt gian thần, lật lại bản án cũ, căn cơ cũng dần dần ổn định lên, triều đình không người không phục.


Cuối cùng mà ngày mà ta lo sợ nhất đã đến. Đúng vào ngày ta hạ sinh, phụ thân ta bị cách chức tống vào ngục, toàn bộ Hứa gia bị cấm túc.


Ta chỉ biết được vào mấy ngày sau đó.


Ta quỳ gối trước cửa ngự thư phòng, chính là vào tháng chạp lúc mùa đông khắc nghiệt nhất.


Khi đó thân thể ta sau khi sinh xong vẫn chưa có khôi phục, không chống đỡ được bao lâu liền hôn mê bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại, đã thấy Lương Ngọc đang ở bên cạnh ta.


Ta nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, quỳ gối trên giường.


“Bệ hạ, phụ thân thần thiếp cả đời trung thành với ngài, vì ngài mà bày mưu tính kế, chẳng lẽ ngài chỉ bởi vì những lời nói một chiều của người khác mà đã nhanh chóng định tội hay sao?”


“Tham ô gian lận trong khoa cử không phải là chuyện nhỏ. Xắn Xắn, chỉ có việc này là ta không thể theo nàng.”


Phụ thân ta bị mười mấy tên đại thần liên hợp trình tấu thư tố giác, tố giác ông tham ô gian lận trong khoa cử triều đình, vì tiền bạc mà mê muội. Từ khi bắt đầu được phân công giám sát các khoa thi cho đến nay, mỗi năm đều nhận hối lộ, thậm chí còn trực tiếp tiết lộ đề thi ra ngoài.


Ta không cần nghĩ cũng biết đây là vu khống, văn nhân vốn thanh cao và chính trực. Hơn nữa, địa vị của phụ thân ta vốn đã cực cao như vậy, danh tiết chính là thứ mà ông luôn hướng đến và mùi tiền là thứ mà ông ít muốn bị vương vào nhất.


Lương Ngọc chắc hẳn cũng biết điều đó, thế nhưng ta lại không thể đoán ra được tâm tư của Lương Ngọc.


“Vậy thì xin Bệ hạ cho thần thiếp được vào thăm phụ thân một lần.”


“Chuẩn.”


Bên trong địa lao, ta gặp được phụ thân ta. Cũng may trên thân thể không có vết thương nào cả, rõ ràng Lương Ngọc không hạ lệnh dùng hình với ông ấy.


“Phụ thân, nữ nhi phải làm thế nào mới có thể giúp được ngươi?”


“Xắn Xắn, con đã làm rất tốt rồi, ta từ lâu đã biết ngày hôm nay sẽ đến, nhưng mà yên tâm đi, Hứa gia sẽ không có việc gì.”


“Là sao ạ? Nữ nhi không hiểu.”


Toàn bộ Hứa gia vẫn đang bị cấm túc, khó có thể bảo đảm sẽ không có người nào đi vào để khuấy cho nước càng đục hơn, chẳng lẽ Lương Ngọc đã đáp ứng với phụ thân điều gì để bảo toàn cho Hứa gia.


“Đây là đạo làm quân thần, Xắn Xắn không cần thương tâm, cũng đừng có trách cứ bệ hạ.”


Đạo làm quân thần, quân muốn thần chết thần không thể không chết.


“Phụ thân…” Vậy ta trong hai năm qua đã nỗ lực hết sức để ổn định Lương Ngọc, nhưng vẫn không thể thay đổi được điều gì cả, ý nghĩa ở đâu?


“Vi phụ tâm ý đã quyết rồi.”


Ta thần hồn phách lạc đi ra khỏi nhà ngục.


Ngồi trong phòng cả đêm đến rạng sáng, cuối cùng có người đến truyền báo, Hứa thái phó ở bên trong ngục lấy cái chết làm rõ ý chí của mình, chỉ để lại một bức tấu thư nói rõ hàm oan.


Lúc trước ta gả cho Lương Ngọc là cho thấy sự trung thành, bây giờ phụ thân tự sát cũng là để biểu hiện lòng trung thành đó.


Vậy công bằng ở chỗ nào?


Tất cả chỉ có thể lựa chọn vào thời điểm bất lực nhất hay sao? Vì Hứa gia, vì phụ thân, ta gần như đã từ bỏ hết tất cả mọi thứ của mình, từ bỏ Thẩm Uẩn, từ bỏ tương lai của chính ta.


Cuối cùng chỉ có thể đổi lấy cái chết của phụ thân, toàn bộ Hứa gia bị biếm thành bình dân để qua loa kết thúc sự việc.


Tất cả chỉ như một trò đùa!


“Bệ hạ thật là cao tay.”


Ta hung hăng tát Lương Ngọc một cái thật mạnh, hộ giáp bật ra, nhưng ta một chút cũng không cảm thấy đau nhức.


“Ngài đem phụ thân ta đặt ở vị trí đôn đốc giám sát khoa cử chí cao như thế. Rồi đối với ta là độc sủng, trước khi A Du ra đời đã hứa hẹn vị trí thái tử cho nó, để cho Hứa gia ở trên triều đình mang tiếng là một tay che trời, làm cho các triều thần khác đỏ mắt. Chính là chờ đợi đến ngày hôm nay đem phụ thân ta hung hăng ném xuống đất như vậy sao!”


“Bây giờ căn cơ của ngài đã vững chắc, sớm không còn là một thái tử non trẻ cánh chim không gió như trước nữa, không cần có một thần tử có uy tín quyền lực như Hứa thái phó nữa. Một khi kiêng kị lực lượng hắn ra, sẽ dứt khoát nhổ tận gốc.”


“Vậy bước kế tiếc của bệ hạ là gì đây? Phế hậu ư?”


Ta la hét đến khàn cả giọng, từng bước từng bước một bức hỏi hắn.


“Xắn Xắn, trẫm chưa từng có ý nghĩ động tới nàng.” Lương Ngọc muốn bước tới gần ta.


Ta dùng sức đẩy hắn ra: “Đủ rồi, đừng có lừa gạt ta nữa.”


Buồn nôn lắm.


Ta bệnh nặng một trận, suốt cả mùa xuân, ta không ngừng phát sốt, cảm thấy đầu mình như bị đốt cháy lại thành một đống bột nhão.


Ta nằm ở trên giường, không muốn mở mắt ra nữa. Nhưng dường như ta nghe thấy tiếng khóc nỉ non của A Du, hắn đang gọi ta, ta lại nằm mơ thấy Thẩm Uẩn, đang một mình chiến đấu ở biên cảnh, trên người đầy rẫy vết thương nhưng không có một ai bên cạnh để bảo vệ hắn.


Ta thực sự muốn trở về quá khứ ôm chầm lấy hắn, hỏi hắn một câu rằng hắn có đau hay không.


Bàn chân nặng trịch tựa như đeo đá, ta cố gắng giãy dụa, trong nháy mắt ta lại rơi vào hỗn độn đến vô tận.


Đợi đến khi ta tỉnh lại, Lương Ngọc đang ôm lấy A Du ngồi bên giường ta, ta cũng không biết mình đã mê man trong bao lâu.


Ta liền bế A Du qua, từ sau khi sinh hắn ra, ta cũng chưa từng nhìn kỹ hắn, một đứa trẻ chưa đủ tháng thì ra nhỏ đến như vậy.


Mãi cho đến khi Lương Ngọc rời đi, ta cũng chưa từng ngước mắt lên nhìn hắn.


Ta bỏ hết cả ra sau đầu, ngừng suy nghĩ về những chuyện bên ngoài cửa sổ, cho đến tận khi A Du tròn tháng, Lương Ngọc cũng không đến tìm ta.


Điều này càng thêm hợp ý ta, ta cũng vui vì được thanh nhàn.


A Du đủ tháng, tổ chức đại yến trong hoàng cung, hơn phân nửa quan viên kinh thành và người nhà đều đến chúc mừng, hồi trước ta thích náo nhiệt đến bao nhiêu thì bây giờ càng thấy ầm ĩ đến bấy nhiêu.


Cũng không ở lại được bao lâu, ta liền lấy cớ rời tiệc.


Đã là đầu xuân năm mới, Thẩm Uẩn đã đi được gần một năm rồi.


“Xắn Xắn, gió mạnh lắm.” Lương Ngọc thân mật khoác áo khoàng cho ta.


Ta cũng lười hành lễ với hắn: “Tạ ơn bệ hạ.”


“Xắn Xắn, lúc nào thì nàng cho phép ta vào cung của nàng?” Dáng vẻ Lương Ngọc tỏ ra ủy khuất đến cực điểm.


Ta cười lạnh: “Cả hoàng cung này đều là của Bệ hạ, sao lại đến phiên thần thiếp cho phép hay không.”


“Nàng đừng có dùng những lời lẽ sắc như dao này đâm ta nữa.”


Ta không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình quay trở về cung.


Ta cảm giác được Lương Ngọc một đường lẽo đẽo sau lưng ta, hắn cũng có thời điểm phải chịu thua như thế này sao?


Vào đại sảnh, ta ném lại chiếc áo choàng cho Lương Ngọc.


“Xắn Xắn.” Lương Ngọc có chút bất đắc dĩ.


“Lương Ngọc.” Đây là lần đầu tiên ta trực tiếp gọi thẳng tục danh hắn.


“Ngươi là thực lòng yêu ta sao?”


“Xắn Xắn, ta thực lòng yêu nàng.” Lương Ngọc ở trước mặt ta bày ra bộ dáng công tử ôn nhuận như ngọc: “Chẳng lẽ lâu như vậy mà Xắn Xắn còn không phát hiện ra sao?”


“Vậy được, ta lại tin ngươi một lần nữa.”


Ta chủ động bước tới dựa vào trong lòng Lương Ngọc, xem như đó là một sự thỏa hiệp.


Ta cùng với Lương Ngọc bắt tay giảng hòa nối lại tình xưa, hắn ngày qua ngày ở lại trong cung của ta, có khi còn kiên nhẫn giúp ta dỗ dành A Du ngủ.


Nhưng mấy ngày hôm nay, Lương Ngọc ở lại ngự thư phòng để bàn bạc chính sự, nước Đông Lăng ngăn cách Đại Lý bởi một dãy núi và một con sông rộng đang muốn động binh, không ngừng phải người khiêu khích đến biên quan bách tính.


Hai nước có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh.


Nhưng càng đau đầu hơn chính là….


Thẩm Uẩn.


Mắt ta trợn trừng nhìn chằm chằm hắn đang leo tường vào, ta liền ra hiệu cho Tiểu Nhu canh chừng ở cửa.


Tự tiện trở về kinh, thậm chí ban đêm xông vào hoàng cung.


“Ngươi không muốn sống nữa à!” Nếu hắn mà bị phát hiện sẽ khó tránh khỏi cái chết.


“Xắn Xắn, ta nghe nói nàng bị bệnh.” Thẩm Uẩn đi đến trước mặt ta, đã hơn một năm rồi ta không gặp hắn, nhìn thấy hắn có vẻ thành thục hơn, lệ khí thiếu niên đã bị mài mòn không còn chút gì hết.


“Ta còn nghe nói, Hứa thái phó và Hứa gia xảy ra chuyện, ta lo lắng cho nàng.” Thẩm Uẩn đi đến gần ta, đứng ở khoảng cách không gần không xa: “Nàng vẫn ổn chứ?”


“Phụ thân ta là hắn cam nguyện chịu chết. Hứa gia chỉ là bị bãi miễn chức quan thôi, còn lại cũng không đáng lo ngại.”


Hắn vội vàng chạy về đây, chỉ bởi vì quan tâm đến ta.


“Ta hiện tại rất tốt.”


“Thật may là nàng không có việc gì.” Thẩm Uẩn dường như thở một hơi dài nhẹ nhõm.


“Còn ngươi thì sao, có bị thương ở đâu không?”


Hiện giờ biên cảnh rối ren, chỗ hắn lại là ở tuyến đầu, đứng trên đầu sóng ngọn gió, chắc chắn là phải chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.


“Không sao, bằng vào vũ lực của ta bây giờ đã gần như không còn ai có thể đánh bại ta nữa rồi, chỉ là bọn giặc Oa nhỏ bé há có thể làm tổn thương đến ta.”


Thẩm Uẩn nói nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt hắn lại tránh né ta, ta biết quá rõ rằng hắn đang nói dối. “Thật sao? Nói thật đi.”


Hắn bị ta vạch trần, có chút mất tự nhiên.


“Lúc ta truy kích giặc Oa có chút khinh địch nên mới bị một vài vết thương nhỏ, đã khỏi từ lâu rồi.”


“Đừng có quá liều mạng như thế. Thẩm quốc công phu nhân ngày ngày lễ Phật vì ngươi mà cầu phúc đó.”


Ta cũng không đủ sức để tiếp nhận thêm tin tức ngươi xảy ra chuyện nữa.


“Ta hy vọng sau khi hết thời hạn ba năm, ngươi có thể bình an hồi kinh.”


“Được.”


Ta bình thản nhìn bóng lưng Thẩm Uẩn rời đi, có chút thất thần. Ta đã bước đi trong đêm tối một thân một mình quá lâu, thì ra vẫn có người quan tâm đến ta như vậy.


Ở trong hoàng cung như bước đi trên một tầng băng mỏng, chỉ có thể thận trọng bước từng bước một, hiện giờ ta cũng đã chầm chậm xây dựng nên thế lực riêng của mình, ở ngoài hoàng cung thu nạp môn khách, lấy kỹ quán, quán trà, tửu lâu làm bình phong, âm thầm thu thập tin tức.


Lương Ngọc, có giống những thứ ta học từ ngươi không?


Thẩm Uẩn bị thương, sau khi ngồi ngẫm lại ta vẫn thấy có gì đó không thích hợp, liền sai người đi tìm hiểu.


Hôm đó, Thẩm Uẩn một mình theo dõi một tên giặc Oa, cải trang tìm cách xâm nhập doanh trại địch, muốn tìm thời cơ thích hợp để lấy đầu nguyên soái của bọn chúng, cuối cùng đầu người không lấy được mà mệnh của hắn cũng thiếu chút nữa mất đi. May mà những người trong doanh trại phát hiện Thẩm Uẩn không có ở đó, liền lần theo dấu hiệu hắn để lại để đi tìm, mới có thể mở đường máu từ trong doanh trại địch xông ra, cứu về nửa cái mạng cho hắn. Hắn phải mất trọn vẹn hai tháng trời hôn mê nằm trên giường.


Sau đó khi thương thế của Thẩm Uẩn mới tốt lên chưa được bao lâu, liền trăm dặm thêm roi gấp gáp trở về gặp ta.


Lúc nghĩ về cái này, tim ta đập nhanh không thôi.


Sai rồi.


Có điều gì đó không thích hợp.


Thẩm Uẩn mặc dù là người qua loa, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tính mệnh mình ra để đánh cược như thế.


……..


Lúc A Du đầy tuổi, trước khi tổ chức cung yến, ta đã nhờ Lương Ngọc cùng ta đến chùa Chung Sơn để lễ Phật, tích đức cho A Du.


“Bệ hạ cẩn thận!” Một mũi tên phá không xuất hiện, thẳng tắp bắn vào đầu vai Lương Ngọc.


Không ngờ ở dưới chân thiên tử lại có kẻ to gan đến như vậy, dám ngang nhiên hành thích Hoàng thượng.


Ám vệ Lương Ngọc ngay lập tức bắt được thích khách, đó là sát thủ Đông Lăng, chỉ tuân lệnh Đông Lăng vương.


Đại Lý chính thức tuyên chiến với Đông Lăng, nền hòa bình duy trì nhiều năm đã bị một tờ chiến thư xé nát. Lương Ngọc điểm Hộ quốc tướng quân tự mình mang binh, đội quân của Thẩm Uẩn ngay tại biên quan làm quân tiên phong.


Trên mũi tên có tẩm độc, cũng may nó không phải là một loại độc lạ khó giải quyết gì, độc tố trong cơ thể được loại bỏ ngay lập tức, chỉ là độc tính quá bá đạo, quá trình giải độc rất thống khổ. Trong suốt quá trình Lương Ngọc phải chịu đựng đau đớn đó, ta cũng ngày đêm canh giữ bên giường hắn để đút thuốc bưng canh.


Mỗi lần sau khi châm cứu và giải độc, Lương Ngọc đều sẽ không ngừng nôn mửa, lại phát sốt từng cơn, sắc mặt tái nhợt, ta nhìn thấy đều sẽ khóc một hồi.


“Xắn Xắn, đừng khóc.” Lương Ngọc cố gắng chịu đựng càng nhiều, gân xanh trên trán càng dày đặc. Nhưng hắn vẫn cố gắng đưa tay lau nước mắt cho ta một cách dịu dàng.


Ta hai mắt đẫm lệ: “Bệ hạ không nên làm thần thiếp sợ.”


Lương Ngọc ôm ta vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành ta.


Đông Lăng vốn yếu ớt, quốc vương chính sách tàn bạo, bách tính lầm than, ngay cả binh sĩ cũng không có nhiều sĩ khí nên trận đầu toàn thắng.


Thừa thắng xông lên, chỉ không đến nửa tháng, không chỉ đem toàn bộ Đông Lăng quân đẩy lùi mà còn chiếm được hai tòa thành trì.


Chiến báo mỗi ngày đều sẽ được đưa đến ngự thư phòng, báo cáo tường tận tình hình cuộc chiến. Kỳ thật Đông Lăng nhỏ bé không có gì đáng sợ, phái Hộ quốc tướng quân xuất binh chỉ là để răn đe bọn chúng, rằng uy nghiêm của Hoàng gia là không thể xâm phạm.


Lại chiến đấu thêm nửa tháng nữa, cuối cùng Thẩm Uấn lấy được thủ cấp nguyên soái Đông Lăng quân, cho nên Đông Lăng đành phải hạ cờ đầu hàng, ký kết hiệp ước trăm năm không thể xâm phạm để chấm dứt cuộc chiến.


Hộ quốc tướng quân cùng với Thẩm Uẩn cùng nhau hồi kinh báo cáo công tác.


“Bệ hạ làm sao lại triệu cả Thẩm tướng quân trở về, không phải chỉ cần Hộ quốc tướng quân là được rồi sao, Tấn An bá phu nhân cũng có mấy lời chỉ trích đó.”


Chuyện cự hôn mới qua được một năm, năm trước hôn sự của Tam tiểu thư mới chính thức được định ra. Sau một trận chiến lớn như vậy mà hồi cung, chắc chắn sẽ làm cho bọn họ sinh vài phần bất mãn.


“Hộ quốc tướng quân tuổi đã cao, lần này ông ấy nguyện ý xuất chinh cũng là muốn kiến lập được một cái công lao cuối cùng trước khi trở về dưỡng lão. Thư cáo lão về quê của Hộ quốc tướng quân đã được đệ trình lên chỗ trẫm mấy ngày trước rồi.”


Vậy cái này thì có quan hệ gì đến Thẩm Uẩn chứ?


“Binh phù cần có một người tiếp nhận, trẫm chuẩn bị giao cho Thẩm Uẩn, phong hắn làm Hộ quốc tướng quân.”


“Lại để hắn ta ở lại kinh thành à?”


Lương Ngọc muốn làm cái gì đây, muốn giở lại thủ đoạn cũ sao?


Triệu hồi Thẩm Uẩn giao cho binh phù, sau đó lại cô lập một góc để cho người ta hãm hại.


“Bệ hạ không thể được, Thẩm tướng quân mới trấn thủ biên cương không quá hai năm, cho dù hộ quốc có công nhưng cũng phải để ý đến cái nhìn của những cận thần khác nữa chứ?”


“Binh phù là một chuyện vô cùng quan trọng, để hắn luyện thêm nơi biên ải mới không cô phụ được niềm tin bệ hạ dành cho hắn.”


“Xắn Xắn không muốn để Thẩm tướng quân hồi kinh sao?”


“Thần thiếp đang vì Bệ hạ mà phân ưu.”


Tuyệt đối không thể để Thẩm Uẩn dẫm vào vết xe đổ của phụ thân được.


Chí ít trước khi Lương Ngọc chết, không thể để cho hắn hồi kinh.


Cuối cùng Lương Ngọc vẫn đem binh phù giao lại cho Thẩm Uẩn, phong hắn làm Hộ quốc tướng quân, ban tước hiệu cho Thẩm quốc công phủ, toàn bộ những người Thẩm gia đang làm quan đều được thăng thêm một cấp.


Nhận được thịnh sủng hoàng ân, ta chỉ cảm thấy ớn lạnh.


Thẩm Uẩn ở lại nửa tháng, cuối cùng mới rời đi, ta mới hơi cảm thấy an tâm một chút.


“Xắn Xắn, giúp trẫm xem xét tấu chương một chút, trẫm mệt quá.”


“Được.”


Thân thể Lương Ngọc ngày càng sa sút, càng ngày càng dễ mệt mỏi, vậy nên ngày ngày ta đều bồi hắn ở ngự thư phòng.


Thái y nói là độc dược từ lần trước đã làm ảnh hưởng đến cội rễ, còn làm bệnh cũ tái phát, mấy năm trước hồi Lương Ngọc vẫn còn là thái tử đã từng bị mai phục ở ngoại ô kinh thành, lần đó quả thật cũng đã đi một vòng quỷ môn quan.


Lúc đầu ta chỉ giúp hắn xem xét tấu chương, về sau hắn nguyện ý để cho ta đặt bút phê vào đó, quả thật cũng giống hắn không sai biệt nhiều lắm.


Trong nháy mắt mấy tháng nữa đã trôi qua, mùa đông lại tới.


“Bệ hạ còn đang ngủ sao?”


Đêm đã khuya, ta khó khăn lắm mới xem được hết tấu chương, cả ngày ngồi trước án thư, cả người cũng cảm thấy đau nhức.


Hôm nay Lương Ngọc ngủ trưa đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.


“Triệu thái y đến xem cho Bệ hạ.”


Thái y vẫn trước sau như một nói cần phải nghỉ dưỡng nhiều hơn, không thể lao tâm lao lực như trước đây nữa.


Ta nhìn Lương Ngọc đang nằm ở trên giường.


Sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như giấc ngủ cũng không quá an ổn, hắn liên tục chau mày.


Ta có hơi mềm lòng, đưa tay vuốt thẳng lông mày cho hắn.


“Xắn Xắn.” Lương Ngọc đột nhiên tỉnh lại.


“Xắn Xắn vội vàng quá rồi.”


“Bệ hạ đang nói cái gì thế?” Ta tỏ vẻ không hiểu.


“Lúc này mới chưa đến một năm, ta đột nhiên băng hà nhất định sẽ làm cho triều đình hoài nghi, hơn nữa A Du còn quá nhỏ, mẫu tử hai người nhất định sẽ rất khó khăn.”


“Bệ hạ đều biết hết?”


Mặc dù ta có hơi bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu, kẻ có thể đi từng bước một giành lấy đế vị, tất sẽ hiểu bày mưu tính kế.


“Bệ hạ nói như vậy, là muốn bồi thần thiếp thêm sao?”


Nếu như không phải là bởi vì những tình cảm của hắn đối với ta, những thủ đoạn nho nhỏ của ta chỉ một chút là có thể vạch trần.


“Trẫm ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, có thể chính là hôm Thẩm Uẩn trở về biên quan, trẫm liền biết thứ nàng đút cho trẫm chính là độc dược.”


“Không phải đâu, Bệ hạ, so với lúc đó còn sớm hơn nữa.”


Sau này ta mới biết được, kẻ đã dẫn Thẩm Uẩn tiến vào vòng vây của quân địch, chính là người do Lương Ngọc phái đi. Tên giặc Oa đó trên thân mang theo huân hương đặc thù của hoàng thất, nhất cử nhất động cố ý từng bước để lộ làm cho Thẩm Uẩn tưởng rằng đó là gian tế do Hoàng cung phái ra mới có thể liều lĩnh đuổi theo. Đợi cho đến khi Thẩm Uẩn tiến vào trong doanh trướng bọn chúng, lại giống như để lộ ra tin tức của thủ lĩnh bọn chúng rồi nhanh chóng rút lui.


Lương Ngọc giỏi nắm bắt lòng người, không uổng phí một binh một tốt nào cũng đã có thể để cho Thẩm Uẩn chết trong doanh trại địch. Cũng may là Thẩm Uẩn vẫn còn lưu lại một chút lý trí, để lại thư và dấu hiệu, nếu không ta cũng chỉ có thể nghe thấy tin tức tử nạn của hắn mà thôi.


“Ta vốn không muốn giết ngài, phụ thân đã từng khuyên ta không nên bởi vì cái chết của ông mà oán trách ngài.”


“Ta đã nghe, thậm chí ta còn muốn tin ngài thêm một lần nữa.”


“Nhưng mà Lương Ngọc à, ngài không nên động đến Thẩm Uẩn.”


Ngay khi ta vừa biết Thẩm Uẩn suýt chút nữa phải bỏ mình ở biên cương, tim ta liền thắt lại, ta cũng không thể nhìn người ta yêu rời bỏ ta mà đi.


“Cho nên ta đã an bài để ngài bị sát thủ Đông Lăng hành thích.”


Đông Lăng vương lòng lang dạ thú, từ lâu đã có mưu đồ xâm phạm Đại Lý, lúc ta sai người tra xét chuyện Thẩm Uẩn bị thương đã ngẫu nhiên tra ra được sát thủ Đông Lăng đang ẩn náu trong kinh thành.


Ta cố ý để lộ tin tức của Lương Ngọc, nhưng Đông Lăng lại chậm chạp không chịu động thủ. Cũng đúng thôi, Đông Lăng chỉ là tiểu quốc, làm sao dám khiêu khích hoàng uy Đại Lý?


Ta liền tìm vài kẻ liều mạng trong giang hồ giả mạo làm sát thủ Đông Lăng, để ám sát Lương Ngọc, ta cố ý dẫn Lương Ngọc đến chùa Chung Sơn để lễ Phật, lấy cớ vì tôn kính Phật tổ để sắp xếp toàn bộ thị vệ ở bên ngoài chùa.


Ta cần phải có cơ hội này để cơ thể Lương Ngọc có lý do trở nên sa sút, ta ngày ngày phụng dưỡng ở bên, từng li từng tí chăm sóc đút thuốc cho hắn, chính là để cho hắn có thể uống độc dược mà ta đã chuẩn bị cẩn thận mà thôi.


Ta không thể để cho Thẩm Uẩn phải chịu nguy hiểm một lần nữa, mà người thao túng toàn bộ bàn cờ chính là Lương Ngọc, vậy nên ta đành phải giết hắn.


“Phải lên kế hoạch trước để tránh những rắc rối có thể xảy ra trong tương lai.” Lương Ngọc nhìn ta, đột nhiên mỉm cười:


“Xắn Xắn quả thật thông minh hơn là ta nghĩ.”


“Đó là do Bệ hạ dạy tốt. A Du là hài tử duy nhất của ngài và thần thiếp. Bệ hạ tranh giành như thế còn chưa đủ phải không?”


“Ngày Bệ hạ tới xin thú ta hôm đó, trong lòng ngài nói có nhiều ẩn ý làm cho phụ thân ta trong lòng đại loạn, đành phải nhẫn tâm đem ta gả cho ngài. Ta cũng ngốc nghếch tưởng rằng bởi vì bảo hộ Hứa gia mà đành phải từ bỏ Thẩm Uẩn. Về sau ngài cũng từng bước dẫn dụ ta đoạn tuyệt tình cảm với Thẩm Uẩn, thậm chí còn để chính ta phải mở miệng đưa hắn đến biên cương.”


“Ngài nghĩ rằng vì ta đã có A Du, sẽ không tùy tiện rời bỏ ngài nữa, cho nên ngài thừa dịp ta đang ở trong phòng sinh, xử lý Hứa gia, giết Thẩm Uẩn.”


“Những gì Bệ hạ làm còn độc ác hơn cả thần thiếp nhiều.”


Hơn một năm qua, ngày này qua ngày khác ta ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi. Thế nhưng ta đã không còn gì để mất, còn không bằng buông tay đánh cuộc một lần.


“Xắn Xắn cuối cùng cũng chịu nói với ta một lời thật lòng.”


“Vậy nhưng mà, Xắn Xắn.”


“Nàng có nghĩ Thẩm Uẩn có thể an toàn trở về kinh không?”


Mấy hôm trước ta cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng vẫn tra không được Lương Ngọc muốn làm gì.


“Ta tin hắn, sẽ bình an trở về.”


Vậy là ta lại một lần nữa đánh cược, toàn bộ tiền đặt cược đều đặt cả ở trên người Thẩm Uẩn.


Toàn bộ ám vệ của Lương Ngọc đã bị ta giam lại ở địa lao.


Ta giam lỏng Lương Ngọc ở Phong Hòa điện, về đối ngoại xưng bệnh cũ của Lương Ngọc phát tác, không thể tảo triều.


Ta phái hộ vệ canh giữ tầng tầng lớp lớp ở xung quanh hoàng cung, ta một mình ngồi trong chính điện rộng lớn, chờ Thẩm Uẩn của ta, Hộ quốc đại tướng quân khải hoàn hồi kinh.


Cuối cùng ta đã chờ được hắn trở lại, Tử Lâm của ta.


Lúc còn nhỏ, ta chờ hắn đến tìm ta chơi; Lúc mới biết yêu, ngày ngày ta ra đường chờ được gặp hắn; Lúc định tình, ta chờ hắn đến thú ta.


Hiện tại, ta chờ hắn cùng đến canh giữ non sông này.


Lần nào hắn cũng đến đúng hẹn, kể cả lần này.


Trên đường hồi kinh, Thẩm Uẩn bị sát thủ do Lương Ngọc phái đi bao vây mai phục, Thẩm Uẩn chỉ mang theo một nhóm kỵ binh tinh nhuệ, bị mấy chục người hướng về phía Thẩm Uẩn mà đến, mỗi một chiêu một thức đều sát phạt quả quyết.


Những sát thủ đó cố ý không làm thương tổn các binh lính khác, chỉ đánh gục họ, rồi cố ý dẫn Thẩm Uẩn vào rừng sâu chém giết.


Khi bình minh ló dạng, Thẩm Uẩn đi ra, cả người đầy máu, chỉ còn là hai con mắt phát sáng lóe lên vẻ hung ác kinh người.


Hắn đã có thể trở thành một nhiếp chính vương hợp cách rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK