Cho dù biết vị thiếu niên sa sút trước mắt này tương lai sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta cũng phải từ hôn với hắn.
Sống lại một kiếp, ta không chỉ muốn từ hôn, mà còn làm hành động giống như kiếp trước, ta nhìn thiếu niên gầy yếu bị phạt quỳ trong tuyết, hung hăng giẫm lên tay hắn.
Đôi giày làm từ ngân châu giao ti giẫm lên bàn tay lạnh đến nứt nẻ của hắn. Sống lưng hắn gầy gò nhưng thẳng tắp, đến đao cũng không bẻ cong được, ánh mắt của hắn từ đôi giày kia di chuyển lên mặt ta từng chút một, ánh mắt kia giống như băng tuyết lạnh nhất trong đêm đông, ẩn giấu vẻ tàn nhẫn giống như một con sói đơn độc. Hắn lạnh đến mức môi tím tái, tuyết rơi trên gương mặt còn niên thiếu của hắn, hắn không giống như sau này hỉ nộ không hiện ngoài mặt, mà bây giờ đang cắn răng ẩn nhẫn khuất nhục.
*Giao ti (鲛丝): Là sợi tơ được dệt bởi giao nhân (người cá) trong truyền thuyết, là một loại y phục đặc biệt. Trong “Sưu Thần Ký” của Can Bảo có ghi chép: “Ngoài Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, không tốn công dệt vải. Nước mắt có thể hoá thành ngọc trai khi khóc.” Truyền thuyết kể rằng, giao nhân rất giỏi dệt vải, có thể tạo ra sợi tơ rồng, không bị ướt trong nước, nước mắt có thể hoá thành ngọc trai. Dầu của giao nhân, một khi đốt lên sẽ cháy vạn năm không tắt. Người ta truyền rằng, trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng luôn có một ngọn đèn chong cháy bằng dầu giao nhân.
Thẩm Quy Trì năm nay mười bảy tuổi, gia đạo sa sút, trằn trọc nghìn dặm đến Thượng Kinh dự thi, một thân rách nát cầm hôn ước đến cửa nhà ta, phụ mẫu ca ca thu nhận hắn rất chu đáo, chỉ là không nhắc đến chuyện hôn ước.
Ta năm nay mười lăm tuổi, yếu ớt ngang ngược, không chịu được chuyện phải gả cho một người giống như kẻ hành khất, mượn cớ phạt hắn quỳ trong tuyết, một lần quỳ này lại làm cho hắn hận ta cả đời, sau khi hắn quyền khuynh thiên hạ liền tịch thu phủ đệ nhà ta.
Hắn là một thiếu niên có thù tất báo, chỉ nhớ rõ cái xấu xa của người khác, không muốn nhớ những điều tốt đẹp. Hắn cảm thấy nhà ta thu lưu hắn chẳng qua chỉ là một cách để làm nhục, mà vị hôn thê chướng mắt hắn là ta đây lại càng ác độc hơn.
Hắn có bạch nguyệt quang mình thích, là thứ muội mà ta xem thường không đặt trong mắt. Kiếp trước sau khi ta phạt Thẩm Quy Trì không bao lâu liền hối hận, cầm thuốc vội vàng quay lại, nhưng lại nhìn thấy thứ muội của ta đang cười dịu dàng bôi thuốc cho hắn, ta liền xoay người rời đi.
Lúc hắn được đề tên trên bảng vàng, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ ở trên đại điện, hôn ước không thể vứt bỏ, vậy nên hắn liền dùng lễ bình thê cưới thứ muội của ta. Đêm thành hôn, hắn không đến mở khăn trùm đầu của ta, kể từ đó cũng không bước vào chỗ ta.
Quân địch bắt ta và thứ muội, muốn đổi lấy mười rương vàng bạc, hắn chỉ đưa tới năm rương, nói chỉ cần một vị phu nhân là đủ rồi, ngay cả quân địch cũng không khỏi thương hại nhìn ta.
Những điều này vốn cũng không là gì, chỉ là ta đã làm sai hai chuyện. Một là, lúc ta còn nhỏ vô tri lỗ mãng, mới gặp Thẩm Quy Trì đã muốn phạt hắn quỳ. Hai là, sau này ta yêu Thẩm Quy Trì đến thảm thiết. Với khởi đầu như vậy, câu chuyện phía sau sao có thể tốt đẹp lên được?
Ta từng vì hắn mà bôn ba ngàn dặm tìm lương y, vì hắn mà dùng thế lực gia tộc để lung lạc nhân tài, Thẩm Quy Trì cười nhạo ta gió chiều nào theo chiều nấy, không có lợi không làm, ta nhắm mắt lại khàn giọng nói “Phải”.
Tất cả những gì ta còn sót lại chỉ là một trái tim chân thành, nhưng mà trái tim này lại bị chà đạp, bị xé rách, ta cũng chỉ có thể giữ nó cho kĩ, không thể để cho người khác nhìn thấu.
Thứ muội đỡ bụng lớn xuất hiện trước mặt ta, nàng ta đến gần mỉm cười với ta, nàng ta oán Tống gia xem ta như viên minh châu trên lòng bàn tay, nhưng lại không nhịn được mà đắc ý, đắc ý về mưu đồ nhiều năm của nàng ta, nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ngươi chẳng là cái gì cả.”
Sau đó nàng ta ngã xuống trước mặt ta, Thẩm Quy Trì liền cho ta một cái tát, hài tử sinh non, trông rất giống hắn.
Từ khi ta gả cho hắn, hắn rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện, đem nỗi nhục hắn phải chịu đựng trả lại gấp trăm ngàn lần cho ta. Nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, lúc tẩu tẩu ta vừa mới có thêm một tiểu chất nhi, Thẩm Quy Trì đã có địa vị rất cao, hắn tịch thu cả nhà ta. Ta quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nắm lấy cằm ta cười khẽ, giống như lần đầu gặp nhau trong tuyết lúc trước. Ta cắn lưỡi t.ự s.át, lại nhìn thấy hắn kinh ngạc mở to hai mắt, luống cuống nhìn m.áu của ta dính đầy bàn tay hắn, hắn run rẩy ôm lấy ta, nhưng vẻ châm chọc và khinh miệt trên mặt còn chưa tiêu tan hết.
Hắn không nhìn được lúc ta kiêu ngạo nhất, cho nên dùng hết thủ đoạn để trừ bỏ đôi cánh của ta, hắn thấy ta ti tiện như chó, chắc hẳn trong lòng cũng rất sảng khoái. Chỉ là cả đời này của ta, khó tránh khỏi chuyện không như ý.
Ta đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như có thể sống lại một kiếp, lúc mới gặp hắn ta tuyệt đối sẽ không lỗ mãng kiêu ngạo như vậy, ta sẽ nhẹ giọng nói chuyện, ý cười dịu dàng, giống như thứ muội ta đã làm, giả nhân giả nghĩa một chút, có thể khiến cho hắn yêu thích, khiến cho ta cầu được thứ ngày đêm mình muốn trong vô số năm qua.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng đến lúc thật sự sống lại, ta đã giẫm vào bàn tay của hắn một lần nữa.
Thẩm Quy Trì, không xứng để ta đối xử tốt với hắn như vậy.
Thẩm Quy Trì mười bảy tuổi ngẩng đầu nhìn ta, trên hàng mi dài còn đọng tuyết, hắn cắn răng nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tống tiểu thư, chớ khinh thiếu niên nghèo.”
Đương nhiên là ta biết. Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, chậm rãi dời chân, quan sát lại hắn một chút, một năm này hắn đủ sa sút, trời rất lạnh mà ngay cả kiện áo choàng cũng không có để mặc. Nhưng người như vậy, không cần đến ba mươi năm, chỉ cần ba năm, ba năm sau hắn liền có thể leo lên được vị trí cao nhất.
Ta cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thẩm Quy Trì ngây ngẩn cả người, tuyết bay lả tả, giống như những sợi bông. Lan nhân nhứ quả, hoá ra, giữa ta và Thẩm Quy Trì, chưa từng có lan nhân, mà đều là nhứ quả bay phất phơ.
*Lan nhân nhứ quả (兰因絮果): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương. “Lan nhân” nói về mối nhân duyên đẹp; “nhứ” là sợi bông, “nhứ quả” là ẩn dụ về kết cục ly tán.
“Xin lỗi đã để cho ngươi phải quỳ. Tính khí ta không tốt, ngang ngược quá rồi. Nếu ngươi không vui, ta quỳ lại là được. Nói chung, đều là lỗi của ta, ta không có xem thường ngươi.”
Kiếp trước ta vẫn luôn canh cánh trong lòng lời xin lỗi, cả đời ta cũng chưa tìm được cơ hội nói ra khỏi miệng, vốn là chuyện ta làm sai, giày vò ta cả đời, ta thường nghĩ, nếu không phải lần đầu gặp nhau như thế, ta và hắn có lẽ cũng sẽ không đến mức đi đến tình cảnh như vậy.
“Nhưng năm nay ta mới mười lăm tuổi, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, ngươi cũng không thích nữ tử như ta, thay vì hai người trói buộc ở cạnh nhau thống khổ cả đời, hôn sự này không bằng huỷ đi, đúng không?”
Ta không nghe thấy tiếng gió, thiếu niên quỳ trước mặt khẽ ngẩng đầu, sống lưng lại thẳng tắp, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm ta, hắn bình tĩnh nói: “Sao ngươi biết ta không thích kiểu người như ngươi?”
Ta thất thần một lúc. Sao ta có thể không biết, kiếp trước ta đã mất rất nhiều năm mới nhận ra chuyện này, ta luôn cho rằng tư thái của mình quá mức cao ngạo mới khiến cho hắn chán ghét, liền từng chút từng chút thu liễm tính tình, làm thê tử tốt nhất của hắn, vì hắn mà an ủi hạ sĩ, giúp cho đường làm quan của hắn suôn sẻ, khi đó hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.
Hắn nói: “Người Tống gia từ trước đến nay đều giả nhân giả nghĩa, nhưng trong số đó, Tống Nhạn Thư ngươi là khiến người khác buồn nôn nhất.” Ta chưa bao giờ khiến cho hắn yêu thích, cho đến bây giờ cũng chỉ có căm ghét.
Ai có thể ngờ rằng, sống lại một kiếp, lúc hắn mười bảy tuổi sẽ hỏi ta như vậy?
Ta phục hồi lại tinh thần nhìn thiếu niên quỳ trong tuyết, vươn tay từ trong ống tay áo ấm áp bằng lông cáo trắng ra, xuyên qua tuyết bay lả tả chạm vào mặt hắn, hắn giật mình, ta cảm thấy một hồi lạnh lẽo. Hóa ra trận tuyết này lại lạnh đến như vậy.
Trong dư quang, ta thoáng nhìn thấy một góc y phục màu hồng trốn sau cây cột ở hành lang, chính là thứ muội của ta, từ nhỏ nàng ta đã thích cướp đồ với ta, nhưng chưa bao giờ thắng. Kiếp trước, Thẩm Quy Trì là thứ duy nhất nàng ta thắng ta, ta thua cả một đời, lần đầu gặp gỡ tuyết trung tống thán, quả thật là mối nhân duyên tốt từ trên trời giáng xuống.
*Tuyết trung tống thán (雪中送炭): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là đưa than trong tuyết, ý chỉ giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn.
Kiếp trước, có lẽ do ta đã cản trở hôn ước của hai người bọn họ, cũng xem như là một nguyên nhân khiến Thẩm Quy Trì hận ta đến như vậy.
Ta phủi đi lớp tuyết mỏng trên vai hắn, hắn vẫn nhìn thẳng vào ta, không chịu cúi đầu, giống như đang chờ câu trả lời từ ta. Ta suy nghĩ một chút, chỉ vào thứ muội ở bên kia, cười nói: “Chắc hẳn ngươi thích kiểu người như nàng ta.”
Hắn hỏi, “Đó là ai?”
Ta trả lời: “Thứ muội của ta, Tống Doanh.” Tên của nàng ta nghe rất hay, kiếp trước hắn bởi vì cái tên này mà xây một tòa Doanh Nguyệt quán cho nàng ta, trong quán có một đầm nước, có thể phản chiếu một vầng trăng sáng thật lớn.
Ta phải để thời gian cho họ, nên nói lời cáo từ: “Ngươi không cần phải quỳ nữa. Chuyện từ hôn, ta sẽ tự mình thỉnh tội với phụ mẫu gia tộc, ngươi không cần lo lắng sẽ bị huỷ thanh danh của mình. Ta cũng sẽ phân phó cho Tống phủ, ngươi vẫn có thể yên tâm ở lại chỗ này, sẽ không có ai dám thất lễ với ngươi.”
Thẩm Quy Trì trầm mặc hồi lâu, ta đang định mang theo tuỳ tùng rời đi, xuyên qua tuyết bay như sợi bông, duyên phận của cả đời này có lẽ sẽ dừng lại ở đây. Trong nháy mắt ta lướt qua Thẩm Quy Trì, hắn lại vượt quá bổn phận đưa tay ra kéo cổ tay ta, giống như sợ làm bẩn ta, chỉ vươn ra mấy ngón tay để giữ lại.
Tuyết rơi dày đặc trên người thiếu niên sa sút, hắn rũ mắt, giọng nói lại khàn khàn.
“Quan bái nhất phẩm, vạn khoảnh lương điền, mới có thể xứng đôi với Tống tiểu thư, phải không?”
Tì nữ Tiểu Miên của ta đã sớm không nhìn nổi, một tay kéo tay hắn ra, thay ta mắng: “Đại tiểu thư phủ quốc công, những người tới cửa trước kia có ai mà không phải là vương tôn công tử? Tiểu thư nhà ta, chỉ có trăng trên trời mới xứng.”
Trên dưới Tống gia đều xem ta là minh châu bảo ngọc, đối với Thẩm Quy Trì đột nhiên đến cửa tống tiền, tuy rằng trên mặt đều đối đãi khách khí, nhưng trong lòng chung quy cũng không thoải mái. Phụ thân nhìn ra tiền đồ của hắn nhất định sẽ lớn, nhưng lại nói với ta, Thẩm Quy Trì cũng không phải là người tốt. Hắn là thiếu niên sa sút, chịu quá nhiều khổ cực, tâm khí không thấp hơn ta, nếu ta và hắn ở cạnh nhau chỉ sợ phu thê bất hoà.
Ta không tin, nhưng một lời thành sấm.
Ta vịn lấy tay Tiểu Miên, nàng liền ngoan ngoãn lui về phía sau không nói gì nữa.
Ta nói, “Không phải.”
Thẩm Quy Trì ngơ ngác, ta tiếp tục rời đi.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, ta không lừa hắn, thứ ta cần không phải là quan bái nhất phẩm, cũng không phải là vạn khoảnh lương điền.
Ta chỉ muốn ý trung nhân của ta yên vị an ổn trong trái tim ta, không có gì hơn, kiếp trước hắn không làm được.
2
Tuyết rơi không dày, ta ngại phiền toái nên không cần Tiểu Miên che ô, lại bởi vì trên đường đi nán lại chỗ Thẩm Quy Trì một chút, lúc đến chỗ của mẫu thân, trên vai tóc ta đều đã có một lớp tuyết mỏng. Mẫu thân vội vàng sai bà tử cởi áo choàng cho ta, đặt một ấm lô bạc vào trong ống tay áo ta, lại gọi ta đến trước mặt, đưa một chung sữa bò nóng cho ta.
“Có lạnh không? Tuyết rơi dày cũng không biết để cho nha hoàn che ô, nhiễm lạnh thì phải làm sao?” Trong lời nói của mẫu thân tuy là trách cứ, nhưng trên mặt lại đều là thân thiết.
“Không nhiễm lạnh được.” Ta còn chưa dứt lời, khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng, ta vội vàng cầm lấy chung sữa bò nóng nhấp một ngụm, mượn hơi nóng ngăn lại những giọt nước mắt đang sắp trào ra khỏi đáy mắt.
Một năm nay, ta là viên minh châu trên tay Tống gia, ngay cả chuyện dính một chút tuyết cũng không nỡ. Sau đó có một mùa đông, ta vì Thẩm Quy Trì mà vượt ngàn dặm tìm y, cả người và ngựa đều mất phương hướng, suýt chút nữa đã đóng băng c.hết cóng trong tuyết, lại không ai có thể hỏi ta một câu, “Nhạn Thư, có lạnh không?”
Mẫu thân đưa tay giúp ta sửa lại một mấy sợi tóc vụn loà xoà bên tóc mai, dịu dàng nói: “Hôn thư kia của Thẩm gia, nhiều vô số kể. Một lát nữa ta sẽ thương thảo với phụ thân con, thay con giải quyết thật tốt cửa hôn sự này.”
Cửa hôn sự với Thẩm Quy Trì này của ta, là do tổ tông định ra, đáng tiếc Thẩm gia ngày càng lụn bại, hiện giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Quy Trì không nơi nương tựa. Nếu lúc này Tống gia từ hôn, sẽ luôn bị đội cái mũ hiềm bần ái phú, liên lụy đến thanh danh nửa đời của phụ thân.
*Hiềm bần ái phú (嫌贫爱富): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là ghét nghèo yêu giàu; chỉ người lấy chuẩn mực giàu nghèo để đối nhân xử thế.
“Nhạn Thư, mẫu thân mong con có thể tìm được lang quân như ý, sống một đời bình an thuận lợi.”
Ta đưa tay ra nắm lấy tay mẫu thân, thật ấm áp. Ta cảm thấy dường như nước mắt mình sắp rơi, cong môi mỉm cười.
Ta không cần mình có được lang quân như ý gì, cũng không cầu mình bình an thuận lợi gì, chỉ mong Tống phủ bình yên vô sự, tránh khỏi đau khổ vô vọng của kiếp trước.
Mẫu thân thở dài nói: “Đông chí hôm nay, vốn nên làm lớn, bởi vì chuyện của hài tử Thẩm gia kia, trên dưới toàn phủ đều không vui vẻ, cho nên mới gác lại. Ca ca con đã đến trường luyện binh ngoài thành luyện võ từ sáng sớm, ở đó trút giận. Nhìn đã thấy u ám.”
Tay cầm chén trà của ta căng thẳng, ta mở to hai mắt run giọng hỏi: “Hôm nay là Đông chí sao?”
Ta mới nhớ ra, hôm nay vậy mà lại là Đông chí. Ngày này kiếp trước, đã xảy ra chuyện rất lớn. Đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng là Lục Uyên nhận lệnh xuất kinh, lại gặp phải mai phục, ngược lại không c.hết mà bị què một chân. Ca ca nghe tin đến giải cứu, dưới hoảng loạn không có chuẩn bị gì, mất đi nửa cái mạng, chôn rễ bệnh căn, thiếu niên lang vốn có thể rung chuyển trời đất, lại nằm triền miên giường bệnh nửa đời người.
Mùa đông này Thẩm Quy Trì đến, Tống gia liền sống trong bầu không khí u ám như vậy. Người người mắng Thẩm Quy Trì là họa tinh, ở nhà khắc phụ mẫu, đến Tống gia thì lang quân Tống gia đều gặp tai ương.
Ta buông chén xuống, nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, lúc mở mắt ra, đã mang ý cười dịu dàng, “Mẫu thân, con muốn ra khỏi thành thăm ca ca, mẫu thân hãy chuẩn bị cho con một ít bánh trôi ca ca thích ăn, huynh ấy chắc hẳn không vui vẻ lắm, con đi thăm huynh ấy một chút.”
Trước đây ta ở nhà nhận muôn vàn sủng ái, chuyện như vậy mẫu thân chắc hẳn sẽ không cho phép, người lại nhìn bầu trời bên ngoài, cũng may tuyết đã ngừng, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Trời lạnh như vậy....”
Trong lòng ta lo lắng, nhưng vẫn dỗ dành mẫu thân, may là mẫu thân đã gật đầu, ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ta không ngồi xe ngựa, xe ngựa đi quá chậm, hiện giờ đã qua giữa trưa, ta nhớ rõ là lúc trời tối, ca ca ta một thân đầy m.áu được đưa trở về. Không nhanh hơn một chút, sẽ không kịp.
Ta có một con ngựa, tên là Trục Tuyết, toàn thân trắng như tuyết, cưỡi nó có thể truy mây đuổi trăng. Ta lại phái thị vệ đắc lực nhất đi đến binh doanh trước. Còn ta thì muốn đuổi kịp Lục Uyên. Ta thiếu Lục Uyên một cái mạng, lần này ta trả lại cho hắn.
Gió bắc gào thét bên tai ta, ta cưỡi Trục Tuyết qua Thượng Kinh, sau đó ra khỏi cửa thành, đi về phía Thập Lý Đình. Gió lớn lạnh lẽo, thổi vào lồng ngực đau không ngừng, ta lại vung roi tăng tốc.
Kiếp trước, sau khi thánh thượng lâm bệnh mà băng hà, ấu đế chỉ mới ba tuổi, Lục Uyên đảm nhiệm vị trí nhiếp chính vương, cùng với Thẩm Quy Trì ổn định triều cương, hai người cũng không đối phó nhau, nhưng lại là đối thủ chính trị tranh cãi gay gắt. Lục Uyên khập khiễng một chân, mặt lạnh đi cà thọt thượng triều hạ triều, nhưng không có ai dám bất kính với hắn. Mà ta lại từng cười nhạo trước mặt hắn một câu “Vương gia què”.
Nhưng mà, lúc ta và Tống Doanh đồng thời bị quân địch bắt được, Thẩm Quy Trì chỉ đưa tới năm rương vàng bạc, chính Lục Uyên đã dùng một mũi tên bắn c.hết quân địch, cứu mạng ta.
Ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, còn chưa có cơ hội báo đáp hắn đã t.ự t.ử, lần này sống lại, ta sẽ khôi phục hai chân kiện toàn cho hắn, mong hắn vẫn tôn quý, không còn ai cười nhạo hắn khiếm khuyết nữa.
Gió lạnh thấu xương, năm nay tuyết rơi sớm, ngoại ô không có người đi đường, trời âm u đầy tuyết trắng. Ta phất roi thúc ngựa, ta lại yếu ớt, lúc liếm môi đã cảm nhận được mùi m.áu nhàn nhạt, nếu lần này bị gió thổi, không biết khuôn mặt này phải dưỡng thương trong bao lâu.
Mắt thấy Thập Lý Đình ở phía trước, có mấy người đang nghỉ ngơi trong đình, lúc này ta mới thả lỏng. Đi qua Thập Lý Đình một chút, chính là nơi mai phục của tặc nhân.
Trong gió lớn, tà áo bay phấp phới, trâm bạc lung linh bên tóc mai của ta vang lên, ta xoay người xuống ngựa, trước đình lại có người dựa cột nhìn ta thật lâu.
Hắn mặc một thân tử y đai ngọc, bên hông treo một miếng ngọc bội, khắc chữ “Uyên”. Tóc dài búi cao, hơi xoã hai bên tóc mai, bị gió thổi tung bay. Gương mặt Lục Uyên rất đẹp, mi phi nhập mai, đôi mắt hẹp dài, hiện giờ lại nhếch lên vài phần tùy ý. Đôi môi mỏng dưới sống mũi cao, một cỗ thiếu niên phong lưu hoành hành, dù là mùa đông này cũng không che giấu được.
*Mi phi nhập mai (眉飞入鬓): Kiểu lông mày dài như sắp chạm đến tóc mai, hơi xếch lên một chút. Theo tướng số gọi là “mi nhập sơn lâm”, đây là lông mày của anh hùng, tính cách hướng ngoại, tràn đầy sức sống, phân tích sự việc có trật tự, hành vi quả quyết, tính khí nóng nảy, tương đối chủ quan kiêu ngạo. Thơ nói: “Mi nhập sơn lâm tú thả trường, uy quyền chí cao phụ quân vương”, đại khái là lông mày dài đẹp như vậy thì là người có uy quyền chí cao phò tá vua.
Ta giật mình, Lục Uyên trước đây mà ta nhìn thấy cực kỳ âm trầm, thủ đoạn cũng tàn nhẫn cường ngạnh, nhưng hoá ra, trước khi bị gãy chân, hắn lại là thiếu niên đắc ý như vậy.
Hắn nhìn ta từ trên cao xuống, thân tín bên cạnh hắn cũng rất hiếu kỳ khi thấy một tiểu nương tử như ta ở nơi hoang dã này, hết nhìn ta, lại nhìn Lục Uyên, ngạc nhiên nói: “Tiểu vương gia quả thật được hoan nghênh, chúng ta rời kinh xa đến như vậy, còn có quý nữ vội vã đến đưa tiễn.”
Lục Uyên cũng khẽ nâng cằm, đôi mắt hẹp dài của hắn cong lên, hắn hơi nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Ta xoay người lấy hộp thức ăn từ Trục Tuyết, tiến lên vài bước, che mặt giả vờ thẹn thùng nói: “Hôm nay Đông chí, vương gia nhất định vẫn chưa thể ăn được bánh trôi. Ta đến tiễn vương gia một đoạn, thành toàn cho trái tim ái mộ của ta.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, ta tiến lên hai bước, đưa hộp thức ăn về phía Lục Uyên, lại giẫm phải tuyết dưới chân, không cẩn thận trượt chân, ta khẽ hô một tiếng, nhào vào lòng Lục Uyên, ta bị hắn giữ chặt một cánh tay, rốt cuộc cũng không đến gần hắn được nửa phần.
Lục Uyên cắn răng nói một câu “Cô nương tự trọng”, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn thân tín bên cạnh đang mở to mắt xem kịch, bọn họ liền tự giác dời ánh mắt.
Ta lại mượn lúc này nhẹ giọng nói: “Có độc, có phản đồ, có mai phục.”
Lục Uyên văn võ song toàn, nhưng kiếp trước què quặt. Một là, trong những thân tín xuất hiện phản đồ, làm hắn trọng thương từ phía sau. Hai là, bởi vì trúng độc, độc này vốn cũng không chí mạng, chỉ khi vận công mới phát độc, độc xâm nhập toàn thân.
Kiếp trước ta vì giúp Thẩm Quy Trì, những điều này cũng nhất thanh nhị sở, ngay cả phương thuốc giải độc sơ đẳng cũng biết, cuối cùng giúp được Lục Uyên bây giờ.
Hắn hơi trầm mắt xuống, một tay nâng cằm ta, thanh kiếm trong tay áo lóe lên hàn quang dường như sắp trượt ra cắt cổ họng ta, ta lại nghênh đón ánh mắt của hắn, không tránh né, nói một lần nữa: “Ta là đích nữ nhà Tống tướng quốc, nếu vương gia đã xem thường ta như vậy, cũng nên ăn một ít bánh trôi mà ta dày công làm, từ nay về sau ta sẽ dập tắt trái tim này.”
Ta mở hộp thức ăn ra, một mùi thơm toả ra, tự mình ăn trước một viên trắng tròn, “Không độc.”
Ta đ.ánh cược hắn tin tưởng phụ thân ta, Tống tướng quốc.
Ánh mắt đen nhánh của hắn nhìn ta hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng, nhận lấy hộp thức ăn trong tay ta, lúc này mới có thân tín tới khuyên can, hắn khoát tay, cười nói: “Chỉ là một tiểu cô nương, không có gì đáng ngại.”
Hắn ăn bánh trôi một cách miễn cưỡng, nhưng lúc ăn viên đầu tiên lại khẽ nhướng mày, trù nghệ của ta từ trước đến nay đều rất tốt.
Dáng vẻ tuấn tú của Lục Uyên lúc rũ mắt xuống ăn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ như Diêm Vương của kiếp trước. Ta chờ đợi hắn ăn đến mức nhàm chán, ôm mặt cười nói: “Vương gia đã ăn bánh trôi của ta, chắc hẳn cũng có vài phần ý tứ với ta, vừa vặn ta chưa gả...”
Ta còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lục Uyên suýt chút nữa bị sặc, hắn ngước mắt nhìn dáng vẻ có chút bối rối của ta, âm trầm phun ra hai chữ “Câm miệng”. Thân tín bên cạnh hắn cũng không nhịn được mà cười khẽ.
Đợi đến khi hắn ăn xong, ta lấy lại hộp thức ăn, đã thông báo cho ca ca nơi này nguy hiểm cần phải chuẩn bị, hẳn là ca ca đang trên đường tới đây. Ta đã giấu thuốc giải độc ở trong nhân bánh trôi Lục Uyên ăn, chắc hẳn sẽ không có gì nghiêm trọng.
Tuyết lại bắt đầu rơi rải rác dưới đất, ta cảm thấy lạnh đến rùng mình, nhưng lúc lên ngựa lại ung dung khó có được.
Khi ta định thúc ngựa rời đi, lại bị gọi một tiếng, ta quay đầu lại, gió thổi ào ào, Lục Uyên đứng trong đình, tuyết bay lượn bên chân hắn, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Trong lòng ta nhẹ nhõm được một chuyện, tự nhiên vui vẻ thoải mái, liền cười trả lời hắn: “Tống Nhạn Thư. Ta tên là Tống Nhạn Thư.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK