Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.
Em tôi bị tôi bóp c.ổ ch-t.

Tôi dùng một chiếc khăn lụa thắt chặt cổ nó, và nó mềm nhũn ngã vào lòng tôi, đợi đến khi tôi tỉnh táo lại thì nó đã ch-t rồi. Tôi bỗng chốc phát điên rồi.

Tôi hoàn toàn không nhớ tại sao tôi lại bóp c.ổ nó.

Tôi ngồi bệt xuống đất vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, ân hận vô cùng.

Càng khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là, tôi không hề có chút đau buồn nào trước cái ch-t của em gái mình.

Điều tôi sợ là việc này sẽ bị bại lộ. Tôi hối hận là vì gi-t người phải đền mạng.

Thi thể cần được xử lý! Tôi tự nói với bản thân mình.

Trong đầu tôi nhanh chóng tìm kiếm các phương pháp giấu x.á.c trong các bộ phim mà tôi đã xem trước đây.

Tôi nhanh chóng kéo cái x.á.c vào phòng tắm, tạm thời đặt nó ở đó.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, thì cửa nhà mở ra. Mẹ tôi vừa thay giày vừa la lên: “Nhịn ch-t tôi rồi”.

Thay giày xong, bà ấy ôm bụng chạy vội vào phòng tắm.

Trong đầu tôi "Ầm" một tiếng, vội lao vào phòng tắm, hét lớn: "Con đau bụng quá, để con vào trước!"

Tôi ào vào khóa cửa phòng tắm lại, đợi khi tôi quay đầu lại nhìn xuống đất, tôi hét lên vì sợ hãi.

“Có chuyện gì vậy?” mẹ tôi gọi từ bên ngoài.

Tôi chậm một chút mới trả lời: "Không có việc gì, con bị trượt chân ngã." Thi thể của em gái tôi đã biến mất!

Rõ ràng là hai phút trước, tôi vừa kéo xác nó vào phòng tắm và ném xuống nền. Trong phòng tắm chỉ có một cửa sổ bị đóng từ bên trong, cái xác làm sao lại biến mất trong hư không?

Tôi ngã xuống đất, nửa ngày cũng không thể bình tĩnh lại.

Tôi trì hoãn bấn loạn nửa ngày, mới từ trên đất bò dậy, mở cửa phòng tắm. Lúc này, mẹ tôi đã đi vệ sinh xong ở một phòng tắm khác, ba mẹ tôi đều ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi.

Thấy tôi đi ra, mẹ tôi hỏi: "Vừa nãy con có bị thương không? Có phải là bị tiêu chảy không, chạy nhanh như vậy?" Tôi trả lời một cách qua loa rằng không có việc gì.

Trên TV đang phát tin tức, tôi đột nhiên nghe thấy tên mình—— Tần Ý Hoan. Tôi được vinh danh là thanh niên tiêu biểu của năm.

2.
Cuộc sống của tôi tưởng chừng như là phiên bản thực tế của nữ chính motip sảng văn.
Tôi là một phóng viên, nằm gai nếm mật làm nội ứng để vạch trần những âm mưu đen tối của một công ty đa quốc gia.

Tôi đã viết cuốn hồi ký này, nó gây chấn động cả nước. Câu chuyện cũng đã được dựng thành phim, gây tiếng vang lớn tại phòng vé. Tôi biến thành sứ giả chính nghĩa.

Tôi được nhảy vọt lên chức, tiền nhuận bút xuất bản khi về đến tôi vẫn còn chùn tay.

Mới trong hôm nay, tôi còn trở thành thanh niên tiêu biểu. Nhưng bây giờ mọi thứ đã bị phá hủy! Tôi đã thành một kẻ sát nhân.

Bố mẹ hoàn toàn không biết chuyện gì, nói buổi tối phải ăn mừng một chút.

Tôi đang muốn từ chối, bên phía nghiệp vụ đã gửi đến một tin tức.

Tin tức nói, bên ngoài mưa xối xả làm sạt lở thân núi, đường đã bị tắc, tối nay đường sẽ không đi được.

Biệt thự này nằm ở trên đỉnh núi, chỉ có một con đường ra vào, đồng nghĩa với việc chúng tôi đã bị phong tỏa tại khu biệt thự này.

Mẹ tôi nghe nói đường bị tắc, nên lo rằng em gái tôi cũng không về được.

Bà ấy gọi điện thoại cho em tôi, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng khách truyền đến.

Một giọng trẻ con lanh lảnh đi kèm với thứ âm nhạc kỳ dị, vang lên bên tai mọi người, nghe được khiến tôi sởn cả da gà.

Mẹ tôi tìm thấy điện thoại di động của em gái tôi trong khe hở của ghế sô pha: "Lạc Lạc, con bé này lúc ra ngoài quên mang điện thoại rồi, thật kỳ lạ, con bé từ trước đến nay chưa bao giờ quên mang theo điện thoại di động. "

Không ai trong số họ chú ý đến, đây là nhạc chuông của "Cuộc gọi nhỡ ".(*)

(*) Một bộ phim kinh dị của Nhật

Điện thoại của em tôi từ trước đến nay chưa bao giờ là nhạc chuông đó.

Đúng lúc này, một tiếng sấm vang lên, cửa mở ra, Tần Hiểu Lạc trở lại.

Nước mưa theo tóc của nó chảy tỏng tỏng xuống, từ mũi giày chảy ra ngoài.

Nước da của con bé nhợt nhạt khác thường, cổ cứng ngắc, nhìn trông không giống là "người". Tôi sợ đến cả người đều run lên.

Mẹ tôi dường như không phát hiện ra sự khác thường của con bé, tiến lên đón: "Cái con bé này có chuyện gì thế? Ô cũng không cầm theo." Mẹ tôi nắm lấy tay nó: "Lạnh quá!"

Tần Hiểu Lạc mở miệng, nheo mắt nhìn tôi, trong cổ họng phát ra âm thanh "răng rắc" "răng rắc", giống như một loại máy móc rỉ sét nào đó.

Có thứ gì đó màu xanh xám, xuất hiện dưới làn da của con bé. Đó là một hình thù kỳ lạ.
Tôi muốn nói với mẹ, Tần Hiểu Lạc đã ch-t rồi. Nhưng tôi không thể nói.

3.
Tôi bước đến cạnh bố tôi, nhỏ giọng nói với ông ấy:" Bố, bố có thấy em ấy quá không bình thường không?" Bố lườm tôi một cái, lớn tiếng nói:" Chỗ nào không bình thường?" Tròng mắt Tần Hiểu Lạc đột nhiên lồi ra, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không có gì! Con chỉ đùa chút thôi." Tôi giả vờ bình tĩnh.

Lúc này, trong không khí đột nhiên hiện ra hai chữ bất thường: “Trốn mau!” Tôi dụi mắt, sợ mình nhìn sai. Dòng chữ đó lại thay đổi thành: "Trốn ra khỏi nơi này." Những người khác giống như căn bản không nhìn thấy dòng chữ đó. Tôi vội lấy chìa khóa xe ở cạnh cửa, muốn chạy thoát thân.

Bố chặn tôi lại và nói: "Ngoài trời vừa mưa vừa gió, đường lại đang tắc, con muốn đi đâu?"

Cả ba người đều quay đầu lại nhìn tôi, đặc biệt là Tần Hiểu Lạc, khuôn mặt người ch-t đó xanh mét rất đáng sợ.

"Đúng rồi, con quên mất đường đã bị tắc." Tôi sợ đánh rắn động cỏ(*), nên giả vờ bình tĩnh trở về phòng mình, rồi vội khóa cửa lại.

(*) Là một câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.

Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, tôi vô cùng sợ, lập tức bật hết đèn có trong phòng mình lên. Một tiếng sấm dữ dội ‘đoàng’, ánh đèn chập chờn mấy cái, đột nhiên vụt tắt. Tôi nhanh chóng kiểm tra nguồn điện, phát hiện tất cả các ổ cắm đều không có điện.

Ngoài cửa sổ sấm chớp liên tục, trong phòng lúc sáng lúc tối, tôi run rẩy chui vào chăn.

Bỗng bên ngoài cửa có tiếng kêu cứu, tôi nghe ra đó là tiếng của mẹ tôi đang la lớn: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Tôi bật dậy khỏi giường, vừa bước tới cửa, lại do dự lần nữa, hai chân như bị đóng đinh xuống đất, không động đậy được.

“Hoan Hoan, cứu mẹ với!” Tiếng gào thét trong hành lang càng lúc càng kinh khủng. Linh tính mách bảo tôi rằng, không thể mở cửa.

"Ầm" Có một tiếng sấm lớn, hành lang đã yên tĩnh lại, từ bên kia cánh cửa vang lên một tiếng cười trầm thấp: "Tần Ý Hoan, mau mở cửa, mẹ là mẹ của con đây."

Thấy tôi không có động tĩnh gì, bà ấy liều mạng đập cửa, cánh cửa dưới bàn tay của bà ấy trở nên yếu ớt không chịu nổi, lung lay sắp rớt ra, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.

Tôi cố gắng hết sức chặn lại cửa, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Tôi đẩy ghế sofa, tủ và mọi thứ có thể sử dụng trong phòng để chặn cửa.

Thấy không mở được cửa, bà ấy trở nên im lặng, cũng không biết bà ấy đã bỏ đi chưa. Tôi nên làm thế nào để có thể sống sót đây?

Tôi chợt nhớ ra trong tủ có một thanh trường kiếm(*), đó là một thanh kiếm đã được khai quang, trước đây khi đến phỏng vấn tại một đạo quán nổi tiếng, tôi được sư trụ trì tặng cho.

(*) một loại kiếm dài

Tôi lấy Thất Tinh bảo kiếm từ trong tủ quần áo. Rút lưỡi kiếm ra, thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

【 Ầm 】 Một tiếng sấm lớn vang lên, cửa sổ đột nhiên nứt ra, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, gió thi nhau ùa vào, rèm cửa bị gió thổi tung, như đang nhe nanh múa vuốt trong không trung.

Quầng sáng trắng vụt qua, tôi chỉ thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa sổ, đó là Tần Hiểu Lạc. Tóc nó rối bù trên mặt, nhìn tôi chằm chằm một cách ma quái.
"Chị, sao chị lại gi.t em? Sao chị lại gi.t em?" Miệng nó không nhúc nhích, giọng nói như từ địa phủ vọng lên.

"Bởi vì tao hận mày thấu xương." Giây tiếp theo, nó nhảy vào phòng!

Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi, tôi nâng thanh trường kiếm, lao thẳng sang.

Tôi dùng kiếm đâm vào bụng nó, hung ác đẩy một cái, đẩy cả người nó lẫn kiếm từ bệ cửa sổ tầng ba ra ngoài.

Nó như một chiếc cọc gỗ, nặng nề ngã xuống đất, cơ thể xếp thành một tư thế kỳ lạ, các khớp xương bị bẻ ngược.

Đột nhiên đèn trong phòng sáng lên. Tiếng sấm cũng dần nhỏ đi rất nhiều, mưa dường như cũng đã sớm tạnh. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Bố tôi nói:"Giông bão làm cháy mạch điện, bố đã kích hoạt nguồn điện dự phòng. Nhưng sao mẹ và em gái của con lại không thấy đâu nữa? Con có thấy họ ở đâu không" Tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng, đang muốn mở cửa ra. Bỗng trong không khí xuất hiện một dòng chữ.

Dòng chữ đó trôi nổi, lắc lư trên không trung, viết rằng:" Đừng tin vào bất kỳ ai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang