Mục lục
Nhật Nguyệt Bất Năng Chu*
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Nhà họ Chu là võ tướng thế gia, vậy mà sau khi ngươi sinh ra lại dần dần suy tàn, không còn được bệ hạ coi trọng, mọi người đều chỉ trích cái gọi là tình vợ nghĩa chồng sâu nặng của cha mẹ ngươi, cười nhạo ngươi. Bởi mặc dù khi nhà họ Chu không có con trai, cha ngươi vẫn từ chối lấy thêm thê thiếp, cả nhà chỉ có một mình đứa con gái cao lớn cường tráng.
Đứa con gái có sức mạnh vô cùng đó của Chu gia chính là ngươi.
Với sức mạnh thể chất như vậy, có thể nâng kiềng ba chân, nâng được cả một con ngựa cao lớn.
Khi người khác nhìn thấy khả năng của ngươi, họ đều cảm thấy tiếc thay.
Tiếc thay ngươi lại là thân con gái.
Nếu là con trai…
Nếu là con trai…
Nếu là con trai thì sẽ thế nào thế nào.
Bọn họ lúc nào cũng treo mấy lời này trên miệng, ngươi rất không thích nghe.
Cho dù có là nữ nhân, ngươi cảm thấy mình vẫn có khả năng làm rạng danh tổ tiên gia tộc của mình.
Sau khi bị mẹ ép chuyện cưới gả, ngươi nhất quyết không chịu, liền cướp thanh kiếm tuỳ thân của cha, lấy trộm bảo mã và mặc y phục hồi trẻ của ông ấy, chỉnh trang lại ngoại hình, ăn mặc giống một nam nhân bình thường đến biên giới để nhập ngũ làm lính.
Các nước láng giềng hung hăng, chiến tranh xảy ra liên miên, cường quốc Nam triều của ngươi thua trận phải cắt đất cầu hoà nhưng vẫn bị từ chối một cách nhục nhã, ngươi cho rằng nếu trên chiến trường này có thể lấy được vinh quang cho quốc gia, có thể giành lấy chút thể diện cho cha mình, mà Chu quốc cũng có thể trở lại vinh quang trước đây.
Trên đường đến biên giới, ngươi gặp phải một cô gái kì quặc.
Nàng ấy bị bọn côn đồ cướp giật, được ngươi cứu mạng thì chỉ đứng ở một bên, còn rất thích nói chuyện, ríu rít như chim ri, nàng ấy cũng rất xinh đẹp, mắt mày cong lên linh động, khác hẳn với ngươi dù mặc nữ trang cũng chẳng mấy nổi bật.
Nàng ấy hỏi tại sao ngươi lại đến chiến trường đầy nguy hiểm.
“Ta muốn đến biên cương vào quân doanh, ra chiến trường giết địch lập công, làm rạng danh dòng họ, lấy lại vinh quang, còn vì… vì cha ta mà gắng sức.”
“Đi đánh trận sẽ chết đó, Chu ca ca không sợ sao?”
Nàng ấy kéo cánh tay ngươi, không vui lắm hỏi ngươi.
Ngươi ngập ngừng một lúc, nghĩ về cha mẹ ở quê nhà, lắc đầu.
“Không sợ.”
Không sợ chết, nhưng ngươi sợ cha mẹ buồn lòng.
Ngươi sẽ tự chăm sóc bản thân mình, cũng sẽ bảo vệ tính mạng của chính mình.
Cô bé không vui lắm nhưng vẫn ậm ừ, ôm lấy eo và cánh tay ngươi, lớn tiếng nói.
“Vậy ta đi cùng huynh! Huynh đi đâu ta đi đó!”
Ngươi sững người một chốc, nghiêm túc mà nói với nàng ấy rằng ra ngoài chiến trường sẽ chết đó.
Cô bé rất bướng bỉnh, cho dù ngươi có ngăn cản thế nào, nàng ấy cũng bám theo ngươi.

2.

Chiến trường hung hiểm, mỗi lần giết địch xong trở về doanh trại, máu tươi đầm đìa, thân thể nữ nhi dưới áo giáp khiến ngươi kiêng kị không dám tắm cùng đồng đội trong quân, may thay, cô bé kia làm việc trong quân y, biết ngươi thích sạch sẽ, mỗi lần ngươi trở về đều chuẩn bị sẵn nước tắm cho ngươi.
Ngày hôm đó, ngươi vẫn như thường lệ đi tìm nàng, ở trong lều nàng rửa sạch máu trên vết thương, không ngờ…
Cô bé xông vào.
Nàng ấy ngây người nhìn ngươi, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hai phần thịt phẳng lì trên ngực ngươi.
Chắc là do ngực ngươi quá nhỏ, làn da lại rám nắng, khắp người toàn là cơ bắp và vết sẹo, hình dáng quái dị này khiến nàng sợ hãi, khóc lớn chạy ra ngoài.
Cô bé ngày thường đi được hai bước đã thở hổn hển, làm nũng đòi ngươi cõng, hôm đó lại chạy nhanh kinh khủng, ngươi thay vội quần áo chạy theo cũng đuổi không kịp, nàng ấy biến mất trong nháy mắt.
Đợi đến tối mới thấy nàng ấy trở về, nhưng vừa nhìn thấy ngươi là sẽ tức giận trừng mắt nhìn ngươi, không nghe ngươi xin lỗi, ngươi đi tìm nàng ấy thì liền bị đuổi ra khỏi lều.
Mấy tên đồng đội trong quân đều bảo ngươi chọc tức nàng ấy rồi, phải dùng mấy trò chai mặt dỗ nàng mới xong.
Lúc này ngươi mới nhận ra, nàng ấy thân là nữ tử, ngươi lại là một nữ nhân giả nam không ai biết, nếu ngươi cứ thường xuyên đến thăm nàng ấy, lại còn lúc nào có thời gian là đến lều của nàng ấy, chỉ đến lúc điều binh mới từ lều đi ra ngoài, nhiều lúc còn ở lại trong đó qua đêm, hành vi như vậy đã dấy lên bao hiểu lầm, khiến thanh danh của nàng ấy bị huỷ hoại.
Thảo nào cô bé ngó lơ ngươi, xem ra sau này phải ít đến đi vậy.
Ngươi nghĩ thầm, lại nghe thấy tiếng trống trận, liền cầm kiếm lên, cùng đám đồng đội đi ra ngoài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang