• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng Ta Chia Tay Đi​





Phần 15


Tôi sửng sốt quay đầu lại, còn chưa kịp nói “Anh cứ để em uống cho” thì anh đã nâng cốc lên, hướng về phía anh Luân và con bạn tôi:


– Tôi không thường xuyên uống rượu lắm nhưng vài ly thì chắc là uống được. Trà bị viêm dạ dày, mấy chén này để tôi uống thay.
– Trà bị viêm dạ dày ạ? Bị hồi nào thế anh? Sao em không biết nhỉ?


Anh không trả lời, chỉ cười:


– Bệnh này có thể chữa được, nhưng trước hết là hạn chế sử dụng chất kích thích. Thế nên cứ để tôi uống thay.
– Bác sĩ đã nói thế thì không những Trà phải làm theo chỉ định mà bọn em cũng phải nghe ấy chứ. Thế giờ uống hết 100% nhé bác sĩ?
– Ừ. Cạn ly.


Dứt lời, anh uống liền một mạch bốn chén, trong đó có 2 ly của anh và uống thay cả hai ly của tôi, tôi ngồi bên cạnh muốn can cũng không can nổi. Cuối cùng đành đợi khi bọn họ uống xong rồi, tôi mới len lén rót đầy ra một ly nước lọc, đẩy về phía anh:


– Anh uống nước lọc đi, uống liền bốn cốc đầy thế dễ say lắm.
– Không sao đâu.


Uống nhiều thế mà ngoài mặt anh vẫn không hề có biểu hiện gì cả, vẫn điềm đạm ôn hòa như cũ, thậm chí lát sau còn lặng lẽ gắp một miếng bạch tuộc vừa mới được mình nướng chín, đem bỏ vào bát của tôi.


Thu ngồi ở bên đối diện thấy thế thì lập tức rú lên:


– Eo ơi hai cái người này chăm sóc cho nhau kỹ thế. Không biết đâu, bắt đền anh Thành đấy, em là người rủ anh đến đây mà cuối cùng anh lại chỉ uống đỡ rượu cho Trà, xong còn nướng đồ ăn cho mỗi nó nữa. Anh phân biệt đối xử vừa thôi nhé.
– Hôm nay Trà là nhân vật chính mà. Em muốn ăn gì, anh nướng cho.
– Thôi nghe miễn cưỡng quá, em ngồi nhìn hai người ăn thôi.


Tôi lườm con bạn một cái, ý bảo nó đừng trêu mình nữa, thế mà Thu vẫn cố ý phớt lờ ánh mắt của tôi, còn nhơn nhơn bảo:


– Nhìn hai người ăn cũng thấy no rồi. Giờ ngồi cạnh nhau thế này mới thấy anh với Trà đẹp đôi thật đấy, đẹp cực kỳ luôn.


Động tác lật đồ nướng của anh lập tức khựng lại, đến nước này thì tôi hết chịu nổi, định lấy đồ ăn nhét đầy mồm Thu cho nó im đi, thế nhưng còn chưa kịp làm thì anh Luân lại bỏ mấy con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ vào trong bát con bạn tôi, nhẹ nhàng nói:


– Trà có Thành chăm sóc rồi, đàn ông bọn anh ngồi gần ai thì cũng chăm sóc người ấy mà. Anh ngồi cạnh em nên đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc em đây. Em ăn tôm đi. Anh nướng chín rồi đấy.


Có người nào đó đang nham nham nhở nhở, thấy thế thì đột nhiên im bặt, sau đó cúi đầu nhìn thức ăn trong bát mình, lát sau mới miễn cưỡng đáp:


– À… cảm ơn anh. Anh cũng ăn đi.
– Ừ. Mọi người ăn đi. Hôm nay ăn mừng Trà độc thân, nhân tiện đây cũng hỏi luôn, những ai ở đây còn độc thân để uống một ly ăn mừng luôn nhỉ?


Tôi nhìn về phía Thu, cố ý trêu lại:


– Bạn em độc thân từ năm này qua năm khác. 25 mùa quýt vẫn độc thân. Anh Luân uống với Thu đi.
– Thật á? Sao trên đời người đẹp toàn độc thân hết thế này?
– Xu hướng mà. Bây giờ độc thân mới là mốt. Bác Hồ chẳng bảo không có gì quý hơn độc lập tự do còn gì. Anh chẳng bắt kịp xu hướng gì cả.
– Anh cũng đang ế vợ, thế cũng là bắt kịp xu hướng rồi còn gì. Thế Thành có người yêu chưa hay vẫn còn độc thân?


Trước lúc nằm viện, tôi thấy mấy chị bác sĩ và y tá hay bàn tán về anh, nói chung không biết anh đã có người yêu chưa nhưng phụ nữ hâm mộ anh cũng không hề ít. Cho nên tôi nghĩ ít nhiều gì anh cũng đã từng có người yêu hoặc đang có người yêu rồi, thế nhưng anh lại trả lời:


– Tôi thì thảm hơn, 32 mùa quýt rồi chưa mảnh tình vắt vai.


Nghe xong câu này cả bàn liền cười rũ rượi, nhất là Thu, nó cầm ly lên rồi bảo:


– Bình thường không nghĩ anh nói chuyện duyên kiểu này đấy. Duyên chết đi được. Nào, em uống riêng với anh một ly, ăn mừng vì bốn người bọn mình quen nhau nhé.
– Ừ.


Suốt cả buổi hôm ấy hết anh Luân rồi lại đến Thu viện đủ lý do để chúc rượu anh, tôi nháy mắt ra ám hiệu mãi không được, mà anh thì cũng chẳng từ chối bọn họ nên tôi chỉ còn cách ngồi nhìn.


Cứ như thế cho đến khi tàn cuộc thì hai người kia cũng đã say ngất ngưởng, chỉ riêng anh mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn nhân lúc mọi người không chú ý, đi ra thanh toán tiền giúp tôi.


Khi tôi gọi phục vụ tính tiền thì bọn họ nói “cái anh đẹp trai kia trả rồi”, tôi không biết phải làm sao cả, lúc ra đến cửa nhà hàng mới kéo áo anh nói:


– Anh say chưa? Có lái xe về được nữa không?
– Anh vẫn lái bình thường. Em đi gì đến đây?
– Lúc nãy anh Luân tiện đường chở em đến.
– Luân chắc giờ không lái nổi nữa rồi.


Tôi nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện ra ông Luân đang trốn ở một góc móc họng nôn. Nhớ lần trước khi công ty tôi mở tiệc chiêu đãi Bảo Long, anh Luân cũng bảo bị dạ dày nên không uống được rượu, thế mà hôm nay vì sĩ gái nên uống rõ nhiều.


Giờ say thế này, đến đi còn không nổi, nói gì đưa tôi về.


Nhìn thấy thế, trong đầu tôi vừa nghĩ đến việc gọi taxi để đi về thì anh bảo:


– Anh vẫn còn lái được, để anh đưa mọi người về.
– Anh cũng uống nhiều rồi, hay để em lái cho.
– Không tin anh à?
– Không phải, sợ làm phiền anh. Hôm nay em mời mà anh lại trả tiền giúp em, giờ còn đưa từng người về tận nhà nữa thì em ngại lắm.
– Không sao đâu. Bình thường anh ít có thời gian đi chơi, cũng không có bạn. Hôm nay gặp mọi người vui mà. Về muộn tý cũng không sao.
– Nhưng mà…
– Không sao đâu, công an có phạt thì cùng lắm là tước bằng lái ô tô 6 tháng thôi. Anh vẫn còn bằng xe máy nữa, vẫn đi làm được bình thường.


Nghe đến đây, tôi đang thấy áy náy cũng phải phì cười, anh cũng cười, sau đó kéo tay tôi:


– Đi thôi.


Bởi vì trên quãng đường về, nhà tôi ở xa nhất nên sau khi đưa cả anh Luân lẫn Thu về nhà rồi, chỉ còn lại mình anh lái xe chở tôi về.


Hôm nay tôi không say, tầm ấy cũng muộn rồi, đường phố vắng người, tôi sợ anh lái xe một mình thì buồn ngủ nên đành tìm chuyện để nói:


– Sao anh lại biết em bị viêm dạ dày thế? Em nhớ là anh chưa siêu âm dạ dày cho em bao giờ.
– Anh để ý triệu chứng.


Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh là bác sĩ nên nhìn qua sẽ biết bệnh nhân bị gì nên vừa cười vừa đáp:


– Thật ạ? Triệu chứng gì hả anh?
– Nôn. Anh gặp em uống rượu mấy lần, dù ít hay nhiều gì thì lần nào cũng nôn. Bình thường em không hay uống rượu phải không?
– Vâng, thỉnh thoảng mới uống. Nhưng chắc từ giờ phải thường xuyên uống rồi.
– Vì được thăng chức hả?
– Vâng, thăng chức thì phải đi gặp nhiều người hơn, xã giao nhiều hơn.


Anh im lặng không nói, tôi thấy vậy thì vô thức quay đầu lại nhìn. Ánh đèn đường màu vàng ở hai bên đường vụt qua, chiếu lên nửa khuôn mặt anh, khi đó ngoài vẻ ôn hòa thường thấy ra, tôi còn cảm thấy người đàn ông này có chút gì đó rất u buồn.


Một sự u buồn sâu thẳm rất khó diễn tả, phảng phất như một mình đơn độc giữa thế giới, có tất cả nhưng lại chẳng có gì.


Mà càng như vậy, bỗng dưng trong lòng tôi lại trỗi dậy cảm giác muốn khám phá con người anh nhiều hơn…


– Bị viêm dạ dày thế này có dùng thuốc gì để chữa được không hả anh?
– Điều trị thì được, nhưng anh nghĩ bệnh của em là về thần kinh. Em không thường xuyên uống rượu mà bị như thế, lý do có thể là vì căng thẳng và stress suốt thời gian dài. Muốn điều trị được thì trước hết phải vui vẻ lên cái đã.
– Từ giờ trở đi chắc chắn sẽ vui vẻ.
– Thăng chức sẽ bận hơn. Nhưng cũng nên chú ý sức khỏe bản thân mình, nhớ không?


Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác như trong miệng có thứ gì đó ngọt ngào tan ra, thấm vào tận trong đáy lòng:


– Em biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
– Muốn ăn bánh khoai mì nướng không, anh mua cho em.
– Vụ này để em bao đi. Hôm nay anh trả tiền rượu rồi.
– Thế thì anh phải ăn nhiều mới được.


Tôi phì cười, giơ một ngón cái lên:


– Oke, không no không về.
– Không no không về.


Tối đó trời tháng mười hai vừa rét vừa nhiều sương muối, hai người chúng tôi trên tay cầm hai cái bánh khoai mì nóng hổi ngồi bên vệ đường. Chú bán bánh ở gần đấy nhìn tôi và anh như nhìn hai đứa thần kinh từ trên trời rơi xuống, bảo bọn tôi:


– Trời mưa sao không vào ô tô ngồi ăn, ngồi đấy hứng sương à hai đứa?
– Ngồi ngoài này mới mát chú ạ.
– A, cô này hôm trước mua bánh xong không ăn, chạy ra gốc cây đằng kia nôn đúng không?


Tôi nham nhở gật đầu:


– Chú vẫn nhớ cháu ạ?
– Nhớ chứ, cậu kia hôm đó còn chạy lại hỏi tôi chỗ mua nước cho cô mà.


Nghe thế, tôi quay sang nhìn anh, ban đầu cứ nghĩ anh mang sẵn nước, thế nhưng giờ mới biết là trước đó anh đã chạy đi mua cho tôi. Nửa đêm, hầu như hàng quán đóng cửa hết, anh chạy đi đâu mua cho tôi nhỉ? Mà tại sao lại phải mua cho tôi?


Tôi muốn hỏi nhưng thấy anh không nói gì, chỉ tập trung ăn bánh khoai mì trên tay, thế nên tôi không hỏi nữa, trả lời chú bán bánh qua loa vài câu rồi cũng chuyên tâm ăn bánh của mình.


Lát sau khi anh đưa tôi về đến nhà, trước khi xuống xe tôi mới nói:


– Cảm ơn anh nhé. Vì những việc anh đã làm cho em.
– Không có gì đâu.
– Với em thì lại có gì đấy, nhiều là đằng khác. Anh giúp em nhiều như thế mà không cảm ơn thì đêm em ngủ không ngon, thế nên anh nhận lời cảm ơn của em đi.
– Anh nhận thì em sẽ ngủ ngon à?
– Vâng. Không áy náy nên sẽ ngủ ngon.


Anh khẽ cười, nghiêng đầu bảo tôi:


– Ừ, nhận lời cảm ơn rồi. Em vào nhà đi.
– Anh có lái xe về được thật không đấy? Đi một mình có buồn ngủ không?
– Đến lượt em định đưa anh về à?
– Anh đưa em về, rồi em lại đưa anh về. Cứ như thế hết cả đêm thì hết một bình xăng xe anh không?
– Anh mới đổ xăng lúc chiều. Chắc là đủ.


Thấy anh nói năng vẫn còn đủ khiến người ta phải cười như thế, tôi mới tạm yên tâm, mở cửa bước xuống rồi vẫy vẫy tay bảo anh:


– Đi cả đêm thế mệt lắm, mai anh không đi làm được đâu. Em về đây, hẹn anh lúc khác đi hết đêm nhé.
– Ừ.
– Anh nhớ đi cẩn thận đấy, về đến nhà nhắn tin thông báo cho em đỡ lo nhé. Em chưa ngủ luôn đâu.
– Anh biết rồi, em vào nhà đi.


Tôi vào nhà trước, đóng cổng cẩn thận rồi mới nghe tiếng xe anh nổ máy rời đi. Thế nhưng lúc tôi vừa mới định bấm mật mã vào cửa thì bỗng nhiên có một bóng đen thì sau gốc cây sát hiên nhà vụt ra, tôi còn đang hoảng chưa kịp hét lên thì nghe giọng người kia nói:


– Cô giỏi thật đấy. Tôi đoán không sai mà. Hóa ra cô bày mưu tính kế ly dị tôi là vì thằng bác sĩ kia. Loại đàn bà lăng loàn.


Mất đến sáu bảy giây tôi mới trấn tĩnh lại được, dù tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi cố nuốt khan mấy ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Thái:


– Anh đến đây làm gì?
– Đến để xem con đĩ lẳng lơ như cô làm gì sau lưng tôi đấy.
– Anh ăn nói cho đàng hoàng, tôi với anh li dị rồi, tôi đi đâu làm gì không liên quan đến anh. Đừng có xúc phạm người khác thế.
– Mới li dị chưa đầy tháng mà đi chơi với trai đến nửa đêm mới về. Chẳng biết lúc chưa li dị thì cắm cho nhau mấy cái sừng rồi. Tưởng cô thần kinh, giờ mới biết hóa ra là lòng dạ rắn rết chứ chẳng vừa. Không những ngoại tình sau lưng chồng mà còn lừa chồng cướp hết tài sản, tìm cớ ly hôn để dễ bề tằng tịu với trai. Cô bảo tôi ghê tởm nhưng cô còn ghê tởm hơn cả trăm lần.
– Khi tôi còn bình tĩnh thì anh đi ngay khỏi đây. Đi ra khỏi nhà tôi.
– Tôi không đi thì sao? Định gọi thằng kia đến à?
– Anh có đi không hay để tôi gọi công an? Đây là nhà tôi, anh tự tiện xông vào nhà tôi như thế là xâm phạm bất hợp pháp đấy.
– Nhà cô?


Anh ta nhếch môi cười khinh bỉ, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cay cú:


– Cách đây một tháng vẫn là nhà của cả tôi nữa đấy. Thằng này mấy năm nay lao động cho nhà cô như con chó, kiếm tiền về cho nhà cô, duy trì cái công ty của bố cô. Thế mà giờ cô cô đủ lông đủ cánh rồi thì lại lừa tôi, cướp hết mọi thứ của tôi rồi tống cổ tôi ra đường. Cô là cái loại gì nhỉ? Ăn cháo đá bát à? Hay qua cầu rút ván?
– Những thứ gì anh đáng được nhận thì anh đã được nhận rồi. Anh có người tình, sắp có cả con, anh đâu thiệt cái gì mà đến hơn thua với tôi? Có thời gian rỗi thì sang nước ngoài với thư ký của anh đi. Đừng đến đây làm phiền tôi.
– Cô thì cũng có hơn gì tôi, mới đi ngủ với thằng kia về à? Làm bác sĩ nên oai lắm đúng không? Câu được thằng bác sĩ cơ mà, giỏi thật đấy. Thấy thằng này hết giá trị nên mới thế đúng không?


Tôi mệt không muốn trả lời anh ta nữa, chỉ lẳng lặng giơ điện thoại lên:


– Giờ anh đi không hay định chờ công an đến đưa anh đi?


Anh ta liếc màn hình điện thoại của tôi, thấy trên đó đang kết nối đến số 113 thì lập tức sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi bảo:


– Cô giỏi. Giỏi thật.
– Đi ra khỏi nhà tôi.
– Cô cứ đợi đấy, đừng tưởng qua cầu rút ván với thằng này là xong. Đã có gan cắm sừng thằng này thì đừng hòng thằng này để yên cho chúng mày yên ổn. Cứ đợi đấy.


Tôi không nói gì, chỉ giơ tay đẩy anh ta ra rồi mở cửa vào nhà, sau đó vội vàng khóa cửa lại.


Khi đã an toàn ở bên trong rồi, phải qua một lúc sau tim tôi mới có thể đập bình thường trở lại, lúc đó tôi không còn giữ nổi bản mặt lạnh lùng cứng ngắc ban nãy nữa mà ngồi sụp xuống run lẩy bẩy.


Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng yếu đuối và hoảng loạn khi nửa đêm gặp chuyện như vậy. Lúc ấy tôi chỉ sợ anh ta nổi điên bóp cổ tôi hoặc đè tôi ra để cưỡng bức giống như lũ cặn bã năm xưa thôi. Con người như anh ta một khi đã bị đẩy đến đường cùng thì việc gì cũng dám làm, thế nên sau khi ngả bài, tôi mới cố ý chừa cho anh ta một con đường sống, cũng là chừa cho mình một con đường.


Nhưng mà hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây làm tôi cảm thấy sợ, tôi không nghĩ anh ta sẽ theo dõi tôi. Có trời mới biết ban nãy tôi đã cảm thấy sợ đến như thế nào…


Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của tôi sáng lên, báo có tin nhắn đến. Anh Thành nhắn:


– Anh về đến nhà rồi, em ngủ chưa?


Như vớ được một tấm phao cứu sinh giữa lúc hoảng loạn, tôi vội vàng nhắn tin lại, dù ngón tay vẫn còn run rẩy:


– Anh ơi, em gọi điện cho anh được không?


Vừa nhắn xong, còn chưa kịp nhận được tin nhắn trả lời thì thấy số anh gọi điện đến. Anh nói:


– Sao thế? Em có chuyện gì à?
– Kh…ông. Tại vì nhà rộng, ở có một mình, nên… em… em…
– Tự nhiên sợ à?
– Vâng, tự nhiên sợ.
– Không sao, ma chỉ bắt người xấu thôi, không bắt người tốt đâu.
– Em là người xấu.
– Em không phải người xấu. Mà dù em có là người xấu thì ma cũng không bắt em.
– Tại sao thế?
– Tại vì có anh ở đây rồi. Ma kị bác sĩ, nên không bắt em đâu.


Lý do nghe chẳng có tý thuyết phục nào, nhưng lại rất có sức khiến tinh thần người khác cảm thấy dễ chịu đi ít nhiều. Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:


– Lần đầu tiên em nghe thấy ma kị bác sĩ đấy, anh lấy thông tin này từ đâu thế?
– Người ta bảo “bác sĩ là người giành giật mạng sống của con người với thần chết mà”, solo cả với thần chết thì ma vặt vãnh chắc cũng phải sợ chứ, đúng không?
– Ừ đúng đúng. Anh thông minh thật.
– Rồi, giờ em cứ mở điện thoại đấy rồi nhắm mắt ngủ đi, không có ma nào đến gần em đâu.
– Không cần đâu, như thế tốn tiền điện thoại của anh lắm.
– Tài khoản điện thoại của anh có nhiều mà không biết gọi cho ai, cứ để anh tiêu tốn một hôm đi. Đằng nào vẫn còn mấy nghìn phút gọi nội mạng miễn phí.
– Thật ạ.
– Thật.


Tôi cầm điện thoại ngước nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy bên ngoài vắng lặng không còn ai nữa mới len lén hít sâu một hơi, đứng dậy đi vào phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.


Tôi bảo:


– Cảm ơn bác sĩ dám solo với thần chết vì bệnh nhân nhé. Em yên tâm rồi. Em ngủ đây.
– Ừ.
– Chúc bác sĩ ngủ ngon.
– Ngủ ngon.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK