Trình Dã càng nhìn càng không nhịn được cười, chậm rãi tiến tới đỡ Vương Ương xuống - người mà từ nãy đến giờ vốn đã xấu hổ muốn độn thổ.
“Này là trung tâm thành phố, tự mình bắt taxi về đi.”
Vương Ương gật đầu lí nhí cảm ơn.
Trình Dã phất hờ tay thay một lời chào, nhanh như chớp đã mất hút cùng chiếc mô tô.
Vương Ương ngơ ngác ngó quanh, sau đó đi tới hàng ghế bên đài phun nước, ngồi phịch xuống.
Điện thoại tắt ngấm. Túi chẳng dính lấy một xu. Trong phút chốc, cô không biết nên đi đâu về đâu. Nếu phải quay trở lại căn nhà thiếu vắng tình thương đó thì cô thà rằng cứ ngồi mãi nơi quảng trường lộng lẫy đèn hoa này.
Tháp đồng hồ vừa điểm qua hai mươi hai giờ. Mấy cửa hàng lân cận lần lượt khua khua khung cửa sắt, tắt điện và đóng tiệm, trả cho quảng trường cái vẻ trầm ngâm tĩnh mịch vốn có mỗi khi đêm về.
Nỗi cô đơn từ đâu không biết, nhanh chóng phủ lấy tâm hồn héo hon duy nhất trên băng ghế thưa người này, khiến những uất ức bị dồn nén bấy lâu trong cô chực trào mạnh mẽ.
Vương Ương bị hết thảy sự bất công của ngày hôm nay bủa vây, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô vội cúi gằm mặt xuống, nghẹn ngào khóc lặng.
“Này, sao còn ở đây.”
Giọng nói kia tuy hung dữ nhưng khá quen tai. Vương Ương vô thức ngẩng đầu, nửa chừng sực nhớ về cái xấu hổ không giấu đâu cho hết lúc nãy, lại vội cúi mặt tránh né.
“Anh… anh chưa đi sao?”
Trình Dã nhíu mày nhìn Vương Ương một lượt, hắn vừa định ra cửa hàng tiện lợi mua ít bia, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Hắn cúi xuống, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt cô: “Này, cô bé, em khóc hả? Ai bắt nạt em?”
Vương Ương cáu kỉnh đáp: “Không có.”
Trình Dã tùy tiện đưa tay véo má Vương Ương, bắt cô ngẩng đầu, hắn đăm đăm chiêu chiêu đến nỗi giữa hai chân mày hằn lên mấy nếp nhăn: “Còn nói không à. Đã xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt em.”
Vương Ương mím môi, đôi mắt mơ màng vằn lên những tia màu đỏ, long lanh và đục ngầu như ánh mắt của loài thỏ lông trắng.
Tuy rằng giọng điệu của Trình Dã tới bảy tám phần cộc cằn, thô lỗ nhưng hắn là người duy nhất tỏ ra quan tâm đến cô. Chí ít là hôm nay. Một lời vừa rồi, lạ thay đã chạm vào nơi yếu lòng ấy. Và cô đột nhiên khóc nấc lên.
Con người ta thật khó hiểu, khi chẳng được ai quan tâm thì dù bản thân đang trải qua chuyện bất bình khó nhằn đến mấy cũng tự mình nuốt trôi, vậy mà khi có kẻ quan tâm, lại lập tức hóa thành đứa trẻ nhõng nhẽo đòi kẹo. Thế là bao nhiêu ấm ức, ủ dột trong lòng cô cứ thế trút dần ra…
Trình Dã đang không biết nói gì thì nghe thấy Vương Ương khóc òa.
Người qua kẻ lại hiếu kỳ vây xem, hết nhìn dáng vẻ hung dữ của Trình Dã lại nhìn tới cô gái đang gào thét đau khổ ngay cạnh. Họ không khỏi chỉ trích hắn, ánh mắt lên án gần như muốn nhấn chìm Trình Dã vào hố sâu phẫn nộ.
Trình Dã bối rối, loay hoay cõng Vương Ương trên lưng, tới tới lui lui như mắc cửi: “Đi thôi, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện.”
Vương Ương mãi khóc, đến khi được Trình Dã đưa đến một căn hộ lạ, lúc này mới hoàn hồn mà sững người.
Trình Dã lấy chìa khóa mở cửa, đi vào. Còn Vương Ương thì nán ở ngoài, cô nhận ra có gì đó không đúng nên cứ lưỡng lự mãi.
Trình Dã thoáng nhìn cũng biết, vì vậy hắn kéo cô vào, đóng sầm cửa lại.
“Nào, tôi không có hứng thú với em đâu, nhưng cứ ở quảng trường khóc lóc sướt mướt như thế, người khác liền hiểu lầm, cho rằng tôi đã ức hiếp hay làm gì đó có lỗi đại loại vậy… Thật chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu.”
Trình Dã lầm bầm, cất lon bia trên tay vào tủ lạnh và rót cho Vương Ương một cốc nước mát: “Sao vậy, thân là cô nhóc, muộn như vậy sao chưa về nhà? Cãi nhau với gia đình ư?”
“Tôi không phải cô nhóc… Tôi… hai mươi rồi…”
Trình Dã há hốc mồm trong giây lát, hắn nhìn Vương Ương đầy nghi hoặc, cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai, từng lọn tóc mềm vàng óng, giống như một cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn, với đôi mắt xoe tròn, gương mặt tròn và khuôn miệng cũng tròn tròn mỏng mỏng, dáng người teo tóp, hao gầy hệt như con chuột lang nhỏ.
“Quái, tưởng em là học sinh cấp ba, hóa ra hơn tôi đến hai tuổi.” - Trịnh Dã vò đầu bứt tóc, biểu tình nhăn nhó khó hiểu khiến dáng vẻ của hắn lúc này đã từ sư tử bờm vàng biến thành một con chó săn to lớn.
(10)
Vương Ương cũng không ngờ rằng trông Trình Dã già dặn như vậy mà lại kém tuổi hơn mình, giữ không nổi hiếu kỳ mà lén nhìn hắn tới hai lần. Thật, ngó thế nào cũng chẳng giống một thiếu niên!
“Thế thì… to đầu vậy rồi mà không có nhà để về ư, sao lại ngồi bên vệ đường mà khóc lóc?... Thất tình à?”
Vương Ương lắc lắc đầu, chùng lòng chưa muốn nói.
Trình Dã đâu giỏi an ủi người ta, cau mày mất nửa ngày mới khô khan nói ra một câu: “Đừng buồn quá, rồi cũng qua thôi.”
Vương Ương cố nặn ra nụ cười trên môi để đáp lại lòng tốt của hắn nhưng kỳ thực rất gượng gạo.
Trình Dã hừ lạnh, cho rằng cách an ủi bằng lời nói chẳng gãi ngứa nổi sầu muộn trong lòng cô, chần chừ hồi lâu mới đứng lên, đi về phía tủ lạnh lấy mấy lon bia ném lên bàn.
“Uống đi, nếu uống đủ nhiều, lòng đủ say thì sẽ không còn chỗ cho buồn phiền nữa.”
Vương Ương đứng hình. Cô chưa từng dùng qua đồ uống có cồn bao giờ, chứ đừng nói đến việc uống bia với một người con trai xa lạ chỉ vừa mới quen. Đối với cô - người luôn luôn nghe theo và phục tùng mệnh lệnh, đây là việc không thể và cực kỳ đáng khiển trách.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Vương Ương cứ ngây người nhìn mấy lon bia mang thứ màu cấm kỵ kia, bỗng chìa tay ra như thể bị một thế lực ma mị nào đó điều khiển.
Thấy cô cầm lấy lon bia, Trình Dã cười toe toét, làm lộ ra chiếc răng hổ nhỏ nhọn hoắt. Hắn cũng chợp lấy một lon, tay kia lắc lắc rồi đưa lên cao, tay nọ dứt khoát khui “xùyyyy… xoẹt” một tiếng. Bọt trắng phụt ra, trào lan trên khắp cánh tay chàng niên thiếu.
Hắn đưa bàn tay ướt đẫm vị men của mình ra, làm động tác cụng ly với Vương Ương.
“Oang”, hai lon bia va chạm vào nhau. Và khoảnh khắc đó cô thấy sâu thẳm nơi con tim mình cũng vừa sực tỉnh, như đang được ai mở lối: Sự tự do bị đè nén bấy lâu tựa như thứ cỏ hoang gặp nước, điên cuồng sinh trưởng không ngừng.
Vị bọt bia đắng ngắt lăn tăn vào miệng, hòa quyện với những đắng lòng đang ứ nghẹn nơi cổ họng cô. Cứ thế, hết ngụm này đến ngụm khác, hết lon này sang lon khác, Vương Ương cảm thấy tâm hồn dần lâng lâng theo men say, bất giác tưởng đang ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân bồng bềnh trôi theo dòng nước gợn rất dịu, trước mặt là sương khói hư ảo, đầu óc quay cuồng không phân biệt nỗi giờ giấc hay đêm ngày.
Mọi thứ dần dần tiêu tán. Kể cả muộn phiền…
Trình Dã dốc cạn lon bia cuối cùng, thuận tay bóp bẹp vỏ lon, đau đầu nhìn Vương Ương say khướt trên sô pha.
Hắn vốn không định uống nhiều như vậy, ai ngờ cô gái nhỏ này lại uống nhiệt tình quá, đã say mèm song vẫn ngoan cố khui từ lon này đến lon khác. Rốt cuộc cô gục trước!
Trình Dã do dự hồi lâu, đoạn bước tới bế Vương Ương lên, chạy nước kiệu vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, thuận tay cuộc hết vào trong chăn bông, hấp tấp tới nỗi quên giúp cô cởi giày, sau bước nhanh ra khỏi phòng, như thể Vương Ương là ngọn nguồn của một loại vi rút đáng gờm.
Trình Dã rút chìa khóa trên tay nắm cửa, khóa trong, rồi nhét nó vào phòng ngủ qua khe cửa. Lúc này hắn mới kịp thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt căng cứng liền thả lỏng.
“Cô gái nhỏ này… đến chút phòng bị cũng không có, tuổi còn xanh mà dám lao vào hang cọp, không sợ có chuyện xảy ra sao. Giúp cô khóa cửa để sáng mai không gây hiểu lầm. Chà, ta đây đúng là một chàng trai tử tế!”
Trình Dã tỏ ra đắc chí, đưa tay sờ sờ mặt mình, tự cảm thấy đã đẹp trai thêm nữa rồi.
…
Trình Dã thong thả từng bước kéo lê đôi dép nghe “lạch bạch” ra khỏi tiệm điểm tâm sáng. Đối với lớp sương sớm lành lạnh cứ táp vào mặt, hắn chỉ ngáp dài rồi vương tay phủi hờ một cái, cứ thế về đến nhà.
Vừa bước vào, liền nghe tiếng đập cửa “rầm rầm”, Trình Dã giật mình, bung chạy tới trước phòng ngủ và hỏi vọng vào: “Sao vậy!?”
“Mau thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh!”
“Chẳng phải tối qua đã đẩy chìa khóa qua khe cửa cho cô rồi sao? Tìm không thấy?”
“Chìa khóa? Tôi đang… Không có!”
“Tìm kỹ lại xem! Rõ ràng đưa vào rồi, hẳn nó phải nằm đâu đó trên sàn.”
Vương Ương ríu cả hai chân, sáng nay lúc tỉnh giấc, mặc cho đầu óc vẫn còn ong ong và choáng váng toàn thân nhưng cô cũng không thèm quan tâm, đứng dậy định đi vệ sinh thì cửa lại bị khóa.
“Thật sự không có, tôi đang vội, anh có thể giúp tôi mở cửa trước không?”
Trình Dã có chút lúng túng: “Nhưng… nhà tôi chỉ có mỗi chiếc chìa khóa đó thôi…”
Vương Ương suýt ứa nước mắt: “Làm sao đây… tôi gấp lắm rồi…”
(11)
Vương Ương ríu chân, nhịn không nổi nữa, mắt có chút đỏ tự thấy mình như sắp chết đến nơi.
“Cô lùi lại đi, tôi phá cửa cho cô ra ngoài.”
“Đ…Được!”
Vương Ương trực tiếp trả lời trống không, quên luôn phép nói chuyện lịch sự tối thiểu. Vì đã bí bách đến cùng cực, cách cô tránh sang một bên cũng rất khó khăn.
Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, sau đó đột nhiên truyền đến một tiếng “rầm” bạo liệt. Trình Dã đạp cửa xông vào.
Vương Ương cố hết sức kìm nén cơn buồn tiểu nhưng lại bị âm thanh dữ dội vừa rồi làm cho giật bắn mình. Cô bắt đầu cảm giác được sự ấm nóng đang thấm tràn dưới lớp quần jean.
Mái tóc vàng của Trình Dã bị hắn vò rối tung như đám cỏ lau: “Rồi, đi đi…”
Trình Dã còn chưa nói hết câu, Vương Ương đã đẩy mạnh hắn ra, lao thẳng về phía nhà vệ sinh.
Trình Dã tặc lưỡi cho qua, cúi đầu tìm chìa khóa… song lại thấy chút chất lỏng khả khi nơi Vương Ương vừa đứng. Hắn sửng sốt một hồi, lúc lâu mới có phản ứng, vành tai nóng ran ửng đỏ.
“Chết tiệt… Không thể nào…”
…
Vương Ương ngồi trong nhà vệ sinh, xấu hổ đến mức đầu óc trở nên rỗng tuếch. Bỗng có tiếng gõ cửa.
Giọng nói vòng vo khó xử của Trình Dã truyền vào: “Cái đó… cô cứ mặc tạm quần áo của tôi trước. Đồ sẽ để ngoài cửa cho cô.”
Vương Ương rất lâu vẫn không nhúc nhích, mặc dù biết rằng Trình Dã có thiện ý nhưng cảm giác xấu hổ cứ râm ran trong lòng. Lúc sau mới thu hết dũng khí, lấp ló như kẻ trộm, cô đẩy hờ cửa và lôi quần áo vào.
Cô chưa dám mở ra ngay mà để chúng sang một bên, cởi đồ bẩn, tắm rửa, giặt sạch, xong xuôi mới giũ thẳng thớm quần áo của Trình Dã, chuẩn bị thay.
Trình Dã dáng người cao ráo, chiếc áo sơ mi dài tay hắn đưa đủ để Vương Ương ướm vừa làm váy, còn chiếc quần tây suông rộng thì cứ bị tuột lên tuột xuống đến khổ.
Cuối cùng, Vương Ương chỉ đành tuyệt vọng bỏ quần ngoài, làm khô đồ lót bằng máy sấy tóc, rồi vội vàng mặc vào.
Vương Ương nắm chặt mớ quần áo ướt sũng, vừa khẩn trương vừa sợ bị phát hiện, giống như một tên trộm đang phân vân với món trang sức mới hời được.
Dù sao… cũng phải ra thôi.
Trình Dã đang ngồi trên sô pha hút thuốc, nghe thấy động tĩnh, liền đưa mắt hướng về phía ban công, hất đầu ra hiệu. Bề ngoài cố bình tĩnh nhưng lỗ tai hắn thì đỏ bừng.
Vương Ương hiểu ý, lặng lẽ đi tới ban công, cẩn thận phơi quần áo vào một góc, rồi xoay người muốn trở lại phòng khách, song, sự ngượng ngùng đã chôn chân cô ở mép thềm, không thể động đậy.
Thực sự quá xấu hổ, cô chẳng biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Trình Dã dụi điếu thuốc đang hút dở, mở bữa sáng nguội lạnh trên bàn ra, cầm lấy đũa tre dùng một lần, động tác như đưa cho Vương Ương.
Cô khôn ngoan đi tới, nhận lấy đũa và bắt đầu dùng bữa.
Hai người không nói chuyện. Bầu không khí nhất thời im ắng lạ lùng, ngoại trừ lâu lâu sẽ có tiếng xe cộ và tiếng trẻ con í ới gọi nhau từ ngoài ban công vọng vào. Sự bối rối đang tăng lên đỉnh điểm dần dần lắng xuống theo…
Do dự một lúc, Vương Ương mới nhỏ giọng cất lời: “Thật lòng xin lỗi.”
Trình Dã nói “ừm”, sau đó gắp cho Vương Ương một miếng “gà chảy dãi” (*), như để thay cho câu “được rồi, không sao đâu”.
(*) Đại ý: “Gà chảy dãi” là tên một món ăn độc lạ có nguồn gốc Tứ Xuyên.
Vương Ương vừa nâng bát lên cắn lấy cắn để miếng gà, vừa thầm nghĩ: Chà, người này tuy bề ngoài trông dữ tợn nhưng bản chất vẫn là người tốt.
Dùng bữa xong, hai người ngồi trên sô pha mặt đối mặt, trầm ngâm một lát, sự ngượng ngùng vừa mới vụt tắt ban nãy lại bắt đầu len lỏi ngập ngàn.
Vương Ương đang muốn bắt chuyện cho bớt ngượng ngùng thì Trình Dã đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại vội vàng rời đi. Mãi đến khi áo quần của Vương Ương khô rồi cũng chưa trở về.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giặt đồ đã thay, cất đi, sau đó để lại lời cảm ơn và rời khỏi căn hộ.
Với bao nhiêu xấu hổ đã xảy ra, bản thân cô không cho phép mình nán lại lâu hơn.
Mãi cho đến khi Vương Ương đi khá xa, mới sực nhớ rằng mình chưa từng nhìn thấy người nhà của Trình Dã. Đó hình như là loại căn hộ một phòng ngủ. Chẳng lẽ hắn sống một mình sao? Nhưng còn trẻ như vậy…
Đang thả mình theo dòng suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Sáng nay, lúc còn ở nhà Trình Dã, cô đã dùng wifi để đăng ký dữ liệu. Ngay khi vừa mở kết nối mạng, hàng loạt tin nhắn mắng mỏ của Lý Xuân Mai liền ồ ạt xuất hiện như loạt đạn nã vào người Vương Ương, mắng rằng cô là kẻ dốt nát vô dụng, rằng loại vô học như cô mãi chỉ là cặn bã của xã hội mà thôi.
Vương Ương nhìn những lời miệt thị ấy, tinh thần bỗng chốc kiệt quệ, mệt mỏi đến mức chẳng buồn nhắn lại. Nhưng đang có một cuộc gọi tới…
Vương Ương do dự hồi lâu. Và cô nhấc máy.
(12)
Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền oang oang tiếng thét chói tai của Lý Xuân Mai: “Mày còn biết đường nghe điện thoại sao? Đúng là đồ ‘sói mắt trắng’, đồ con hoang… cả gan bỏ nhà đi bụi để dằn mặt tao à, làm hung làm dữ với tao à! Uổng công nuôi nấng từng ấy năm trời, đến thú vật chúng còn biết nghe lời hơn cơ!”
Lý Xuân Mai theo đà mắng xối xả. Vương Ương chỉ kịp thở dài thườn thượt, rồi không thốt ra lời nào, cô cúp máy cái rụp.
Vì cô biết mọi chuyện sẽ thế này mà, sự phỉ báng và buộc tội vô lý vào ngày hôm qua cũng chẳng thể khiến lòng họ gợn chút ăn năn.
Họ tự cho mình là bậc cha mẹ tuyệt vời, luôn bị những đứa con ngu dốt làm cho phật lòng. Dù sâu thẳm tâm can, họ lờ mờ nhận thấy bản thân đã phạm lỗi nhưng sau tất cả, vẫn mạo hiểm lấy thiên chức và quyền uy của đấng sinh thành ra lấp liếm. Họ cố nặn một dáng vẻ tức giận, cố trưng một thái độ bực bội. Và tất nhiên chưa nào thực sự cúi đầu nhận lỗi.
Vương Ương hít thật sâu, nuốt xuống tiếng nấc đang nghẹn ứ ở cổ họng, xua tan mọi suy nghĩ về cái gia đình nhỏ khốn nạn kia. Trước mắt… cần tìm một công việc.
Hiện giờ, khoản tiết kiệm mà cô dành dụm bấy lâu đã bắt đầu vơi dần. Số hồ sơ xin việc rải trong thời điểm này không may cũng bặt vô âm tín. Nỗi lo chồng chất nỗi lo. Thất vọng chìm ngập thất vọng.
Vương Ương chỉ có bằng Tốt nghiệp Trung học phổ thông, những công việc cô có thể chọn về cơ bản là công nhân nhà xưởng, nhân viên bồi bàn hay làm lễ tân. Nhưng trong thâm tâm, cô không muốn dấn thân vào mấy công việc này, vì vậy liên tục xem qua một lượt các sàn tuyển dụng khác liên quan tới phạm trù nghệ thuật. Rất lâu, cô mới tìm thấy một studio đang cần tuyển họa sĩ không chuyên, mà quan trọng là dòng chữ “không yêu cầu nhiều về trình độ học vấn”.
Vương Ương vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng liên hệ với bên đăng tin và xin lịch hẹn phỏng vấn.
Những ngày tiếp theo, Vương Ương chuyên tâm chuẩn bị tất tần tật, thậm chí còn rứt ruột mua lấy một bộ lễ phục chỉnh chu.
Đến ngày hẹn, Vương Ương tươm tất từ sớm, sốt sắng chạy tới địa điểm phỏng vấn, nhưng khi vừa bước chân vào studio, mọi tưởng tượng trong đầu cô lập tức tan thành mây khói.
Vương Ương ngơ ngác nhìn đi nhìn lại tấm bản hiệu tên HeMu Design Studio, đường nét hoa văn tinh xảo đến mức trong đầu cô bật lên hai từ: Cao cấp.
Nam thanh nữ tú lũ lượt ra vào, ai nấy đều toát lên một vẻ đẹp sang trọng từ đỉnh đầu cho tới gót chân.
Còn cô, cô lại khoác lên người bộ lễ phục màu đen rẻ tiền được đặt mua trên Taobao, với những đường chỉ may công nghiệp rất thô; đôi giày da dưới chân tuy đã được đánh bóng nhưng kiểu dáng lỗi thời lắm rồi; mái tóc hoe vàng được vén gọn gàng ra sau; gương mặt trưng một biểu tình sửng sốt như là vô nhầm nơi.
Sự tự ti vốn hằng sâu trong xương tủy thừa dịp túa ra không ngừng, mất hồi lâu, Vương Ương mới lấy lại can đảm, sải bước đến quầy lễ tân và giải thích ý định của mình.
Người phụ nữ đứng ở quầy lễ tân đang điệu đà sơn từng chiếc móng tay sáng loáng, nhìn cô bằng nửa con mắt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo rồi đưa Vương Ương vào trong.
Bộ phận nhân sự đã đợi rất lâu.
Vương Ương rụt rè chào hỏi, khép nép đi tới bàn ngồi xuống, trình lên hồ sơ năng lực và thông tin sơ yếu lý lịch.
Phỏng vấn cô hôm nay là một người đàn ông trung niên, đôi mắt đen láy, mặt nghiêm, vẻ khó chịu cực kỳ. Ông ta lật tới lật lui tập sơ yếu lý lịch của Vương Ương mà mày cứ nhíu lại.
“Cô chỉ có bằng tốt nghiệp Trung học, nghĩa là chưa được đào tạo chuyên sâu về những kiến thức hội họa cũng như chưa có kinh nghiệm trong những mảng liên quan, đúng chứ?”
Vương Ương khẽ gật đầu, nhanh chóng bổ sung: “Dạ vâng, nhưng cháu đã được học qua lớp vẽ vỡ lòng thời Trung học, hiện tại vẫn đang không ngừng tự thân luyện tập. Ở phần sau của tập sơ yếu lý lịch có một số tác phẩm của cháu đấy ạ.”
Người đàn ông đeo kính chẳng thèm ngẩng đầu nhìn cô, thẳng tay gấp tập hồ sơ lại với thái độ trịch thượng: “Cô Vương, tôi xin lỗi, cô không phù hợp với tiêu chí của chúng tôi.”
“Nhưng… Nhưng ngài vẫn chưa xem qua hồ sơ năng lực của cháu… với lại chẳng phải thông tin tuyển dụng ghi rõ rằng không yêu cầu nhiều về trình độ học vấn sao ạ?”
“Đúng vậy, chúng tôi luôn đánh giá cao năng lực cá nhân, nhưng cô tự nhìn lại bản thân mình xem, đến đào tạo về hội họa căn bản còn không có…”
Vương Ương là cô gái giàu lòng tự trọng. Lòng tự trọng của cô cao đến mức nếu như trong trường hợp khác, có lẽ đã dứt khoát xoay người rời đi. Ngặt một nỗi khát vọng tìm kiếm công việc liên quan đến giấc mơ hội họa khiến cô không thể không nhún nhường cầu xin: “Thưa ngài, mong ngài hãy bỏ chút thời gian xem qua những tác phẩm kia và cho cháu một cơ hội được không?”
Người đàn ông đeo kính mất kiên nhẫn, đẩy mạnh tập hồ sơ về phía đối phương: “Cô Vương, thật lòng xin lỗi, điều đó chẳng còn cần thiết nữa, cô hãy soi lại bản thân mình xem, hình ảnh của cô vốn đã lệch khỏi tiêu chuẩn công ty chúng tôi. Quan sát nãy giờ, chắc cô cũng biết nhỉ, nơi đây có những yêu cầu nhất định đối với hình ảnh từng cá nhân. Ừ, là vậy đấy!”
Vương Ương lặng đi…
“Công ty chúng tôi là Studio hợp tác giữa Trung - Hàn. Giám đốc là người Hàn Quốc, ông ấy luôn yêu cầu gắt gao về diện mạo nhân viên, bởi vì lĩnh vực sáng tạo đòi hỏi óc thẩm mỹ tốt và óc quan sát tinh tế, điều này liên quan mật thiết tới hình ảnh cá nhân.” - Ông ta vừa nói vừa trào phúng nhìn Vương Ương, trong mắt chứa năm bảy phần khi dễ, như thể Vương Ương là đồ rác rưởi, chẳng đáng được chú ý, chẳng đáng được để tâm.
Vương Ương cứng người, tay trên đùi siết mạnh, mạnh đến mức suýt chút nữa đã xé toạc góc váy, hai má bừng bừng nóng ran vì nhục nhã.
(13)
Vương Ương lê từng bước chân nặng nề trên con phố vắng người. Thất thần và rệu rạo. Giữa cái nắng xiên khoai rực nóng đến chói mắt, xấp hồ sơ cô đã tâm huyết chuẩn bị kỹ lưỡng vô thức bị vò thành cục nhàu nát.
Số tác phẩm trong hồ sơ năng lực đều là những bức tranh mà cô ưng nhất. Nhưng buồn thay, chúng chẳng đáng được người ta ngó qua dù chỉ một lần.
[Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, cả đời mày chỉ có nước chết đói với cái kiếp vẽ thuê mà thôi! Đừng vọng tưởng hay huyễn hoặc nữa!]
[Tranh mày vẽ đem bán được chắc? Nghĩ mình là thiên tài sao? Thôi thôi cho tao xin, thử soi gương mà xem lại bản thân mày đi…]
Những lời phỉ báng trước kia của ba mẹ giờ phút này lại ong ong trong đầu như triều cường dâng cao, suýt nữa vùi dập cô vào vũng bùn tội lỗi.
Vương Ương thoáng nhìn người qua đường, nhìn những cô gái hãy còn đôi mươi đang lả lướt đi ngang… Đẹp đẽ và rạng rỡ, bất kể ngoại hình có như thế nào, hết thảy họ đều sống động, tựa như nụ hoa xuân đầu tiên vừa chớm nở, đầy duyên dáng và kiêu hãnh.
Và Vương Ương thấy mình giống viên sỏi vừa lấm lem vừa tồi tàn trộn lẫn vào vô vàn hạt ngọc trắng ngần ngoài kia.
Từ nhỏ, cô đã luôn bị đối xử ghẻ lạnh bởi chính gia đình mình, những gì cô mặc toàn là đồ cũ của Vương Bảo Trân để lại. Chị cả Vương Bảo Trân hơn cô 9 tuổi, do vậy đám áo quần kia nếu không phải trông quá già cụ thì cũng bị lỗi thời.
Nhớ ngày còn học cấp 3, vào mùa Đông, Vương Ương chẳng có áo len như chúng bạn. Hàng ngày cô mặc bên ngoài là chiếc áo khoác đồng phục học sinh, bên trong là chiếc áo bông dày cộm mà bà cô may cho Vương Bảo Trân, nhưng Vương Bảo Trân không thích mặc nó, vì lý do trông cứ bẩn bẩn quê kệch.
Thế là cứ đến mùa Đông, dù trong lớp đang bật máy sưởi, cho dù mồ hôi túa ra ướt áo, cô cũng nhất nhất không chịu cởi áo khoác đồng phục ra, vì sợ bạn bè nhìn thấy chiếc áo bông hoa hòe nọ.
Giữa lớp học đông đúc, nữ sinh nào cũng trông hết sức dễ thương khi diện chiếc áo len trơn vừa người, với những đường đan tinh xảo. Còn cô, cô chỉ biết lặng lẽ thu mình trong cái vỏ bọc phì phèo phình to ở một xó lớp.
Cô bước vào tuổi dậy thì khá sớm, nhưng Lý Xuân Mai lại vì tiếc tiền, chỉ mua một số áo lót bèo nhèo từ một sạp đồ bán rẻ, đâu chừng 10 nhân dân tệ. Chúng chẳng khác nào những chiếc khẩu trang bị giãn quai đeo. Vô dụng. Vì vậy, suốt khoảng thời gian đó, cô đành tuyệt vọng, lủi thủi che che đậy đậy, tránh tránh né né trong sự ngượng ngùng xấu hổ.
Sự tự ti đâu phải dễ dàng hình thành trong ngày một ngày hai, mà vốn dĩ nó được tích tụ dần dần theo năm tháng, từ từ ngấm sâu vào máu thịt, ăn mòn tâm khảm, từng chút từng chút một.
Ngay cả bây giờ cô đã thôi học, vẫn không dám trang điểm, ăn diện vì bị ám ảnh bởi sự phẫn nộ của Lý Xuân Mai. Như lần Vương Ương học theo một đồng nghiệp, uốn kiểu tóc hoa lê, Lý Xuân Mai nhìn thấy vô cùng tức giận, cho rằng cô ham ăn biếng làm, học đâu cái thói đua đòi đỏng đảnh, liền xởn nham nhở quả đầu kia, khiến cô trở thành trò cười trong mắt mọi người suốt một thời gian dài.
Vương Ương hít sâu một hơi, kìm nén khóe mi đang hoen lệ…
Đả kích hôm nay, thế là đủ rồi. Chuyện về quá khứ cũng nên dừng lại ở đây thôi, càng hồi tưởng chỉ càng thêm đau!
Cô vươn tay định vứt cục giấy nhàu nát như quả bóng nhỏ, bỗng cảm giác được một lực vỗ nhẹ lên vai từ đằng sau. Vương Ương vô thức quay người lại, đập vào cô là gương mặt lạnh lùng của Trình Dã, không khỏi giật mình, cô lững thững lùi về sau.
Trình Dã vừa cười vừa gãi gãi đầu: “Tôi làm cô sợ à?”
“A, không phải.” - Vương Ương vội xua tay.
“Thật trùng hợp, lại gặp cậu ở chỗ này.”
“Trùng hợp gì chứ, đây là trường của tôi mà.” - Trình Dã chỉ tay về phía xa, nhoẻn miệng cười lớn.
Vương Ương nương theo cử chỉ của Trình Dã, phát hiện ra bên kia đường là một trong những cơ sở Trường Trung học trọng điểm của thành phố Đại Giang.
“Cậu học ở đây…” - Vương Ương đang nói nửa chừng thì chợt nhận ra có gì không đúng, sắc mặt liền thay đổi: “Này, giờ này cậu phải ở trong lớp chứ?”
“À, tôi cúp học.”
Trình Dã thốt ra nhẹ tênh, như thể hôm nào cũng như hôm nào, cậu ấy đều gọi bát mì bò cay tương tự nhau cả.
Vương Ương “à” lên một tiếng, rồi đột nhiên cô chẳng biết nói gì thêm.
(14)
Trình Dã nhìn Vương Ương một lượt từ trên xuống dưới, bộ dạng rũ rượi và cứng nhắc hiện tại của cô khiến hắn trong lòng có chút buồn cười.
“Cô ăn bận như này là chuẩn bị đi làm sao?”
Vương Ương lắc lắc đầu, tâm trạng chùng xuống: “Không phải, tôi phỏng vấn xin việc nhưng trượt rồi.”
“Ồ… Tôi định kiếm gì đó lót dạ, ừm… thế này đi, hôm nay cô xin việc không thành, tôi mời cô một bữa vậy.”
Trình Dã còn chưa nói xong, cánh tay đã vòng qua cổ Vương Ương, tạo thành hình móc câu, chân sải từng bước thong dong.
Vương Ương bất ngờ bị treo vào cánh tay kia cũng chẳng buồn kháng cự, cứ buông thõng hai tay hệt như con búp bê bằng giẻ, mặc cho người ta lôi mình loạng choạng về phía trước.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với con trai đồng trang lứa như vậy, thành ra khó tránh khỏi không cảm thấy bối rối, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Đến khi cô định thần lại và chuẩn bị vùng vẫy thoát ra thì Trình Dã đã tự động buông tay.
Họ dừng tại một quán lẩu xiên que. Cửa tiệm tuy hơi cũ kỹ nhưng đứng bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm sực nức đến nao lòng. Trình Dã chào bà chủ, cũng không hỏi Vương Ương muốn ăn gì, trực tiếp gọi rất nhiều món ngon.
Vương Ương chà xát các ngón tay vào lòng bàn tay, ngồi đối diện với Trình Dã, động tác chẳng ngừng lặp đi lặp lại, cảm giác vô cùng căng thẳng, khó chịu tựa như bị côn trùng đốt tê rần khắp người. Phải, là cô đang ngượng. Cô khó mà cưỡng lại sự đối đãi hết sức tự nhiên và suồng sã của Trình Dã.
Còn Trình Dã, hắn cũng không có ý định bắt chuyện, chậm rãi châm điếu thuốc, vừa hút vừa dán mắt vào màn hình điện thoại, như thể rất biết cách giết thời gian trong khi đợi thức ăn được dọn lên.
Vương Ương rướn thẳng người, ném cái nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện - từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên một tư thế bất động. Có chút bối rối xen lẫn nản lòng. Cô đã vạch thử trong đầu rất nhiều kịch bản để bắt chuyện với hắn nhưng mãi vẫn không dám mở lời.
Đợi đến khi hai người sắp héo hon vì bầu không khí quá đỗi im lặng này, bà chủ mới bưng nồi xiên que đi tới. Bà vặn vẹo thân thể, cố ý nhìn Vương Ương một cách đầy hiếu kỳ: “Á à, Trình Dã, đây là lần đầu tiên chị thấy cưng dẫn một cô gái nhỏ tới quán… Thế nào? Là bạn gái sao?”
“Không phải.”
Trình Dã gạt điếu thuốc ra, thuận tay gắp vài xiên và vào miệng, từ đầu đến cuối mắt cứ dán chặt vào màn hình kia.
Bà chủ đứng nán khá lâu, hết nhìn Trình Dã lại nhìn Vương Ương, gương mặt quá thì hằn rõ vẻ chực chờ buôn chuyện, nhưng chẳng ai tha thiết trả lời. Thế là bà ta chán nản rời đi.
Song, cõi lòng Vương Ương lại bị dao động bởi những lời bông đùa vừa rồi. Cô trộm nhìn Trình Dã một cách dè dặt và cẩn thận.
Đầu hắn cúi thấp, mái tóc vàng nhè nhẹ rũ khuất tầm mắt, chỉ để lộ phần sống mũi cao cao, đường viền xương quai hàm lộ rõ, môi mím chặt; khắp người toát ra khí chất: Tôi đẹp trai, tôi ngầu lòi, tôi nhất định phải giữ mãi thần thái diễm lệ này.
Thật, hắn trông nguy hiểm nhưng quyến rũ lạ lùng!
Càng ngắm nghía, Vương Ương càng chìm đắm trong mớ suy nghĩ táo bạo… nhưng chúng còn chưa kịp sủi bọt liền bị cô trấn áp đi. Vương Ương biết chứ, cô biết những chàng trai như Trình Dã vốn dĩ luôn được nhiều người theo đuổi.
Những thông báo WeChat liên tục nhảy ting ting trên màn hình buộc Trình Dã phải miễn cưỡng bức mình ra khỏi trận thi đấu đang phát sóng trực tiếp. Điều này khiến hắn khó chịu cực kì.
Mới vào hiệp đầu của trận thi đấu bóng rổ đã bị phiền toái bủa vây rồi. Chẳng biết kẻ nào ăn không nhàn rỗi đăng ảnh cá nhân và tài khoản WeChat của hắn lên tường mạng của trường. Cả đám nữ sinh cứ ồ ạt thi nhau gắn thẻ hắn, mỗi người một lý do, mỗi người một câu chuyện. Nhưng toàn bịa đặt và vớ vẩn.
Cái gì mà “Xin lỗi vì tag nhầm cậu, ôi âu cũng là duyên phận nhỉ”; cái gì mà “Trông cậu quen lắm, chúng ta chẳng phải từng học chung cấp 2 sao”... khiến hắn bực chết đi được.
Trình Dã liếc nhìn Vương Ương - người đang thu mình trầm lặng như chim cút. Chà, so với bọn họ, cô gái này lại nổi bật với vẻ điềm đạm, thành thật và hơi kiệm lời. Ăn uống cùng cô ấy thoải mái hơn nhiều so với la cà hàng quán cùng đám lâu la kia, cảm giác cũng vô cùng dễ chịu và không nhàm chán như lúc đi ăn một mình.
Trình Dã càng nghĩ càng thấy vừa mắt, liền gắp cho Vương Ương mấy que xiên. Cô đối với sự chăm sóc đặc biệt này chỉ biết ngoan ngoãn đưa chén ra, hệt như một chú thỏ vậy.
Vương Ương lí nhí hai chữ “cảm ơn” rồi vụng về nhận lấy.
Trình Dã thu tay về, tiện thể cầm lấy cục giấy đã bị vò nhàu nát mà Vương Ương sơ ý ném lên bàn.
“Gì thế này, hình như lúc nãy tôi thấy cô giữ nó kè kè bên mình.”
Vương Ương còn chưa kịp phản ứng, Trình Dã đã mở bung quả cầu giấy ra. Mặt Vương Ương bỗng chốc đỏ bừng và sự chế giễu ban sáng lại một lần nữa dấy lên mạnh mẽ trong lòng cô.
Phải làm sao đây?!? Cậu ta nhìn thấy nó rồi… Cậu ta sẽ không cười nhạo mình chứ? Trình độ gà mờ này mà còn dám nuôi tham vọng trở thành họa sĩ đích thực thì quả là…
(Còn tiếp)