2.
"Trì Trì, tan học cậu có đi cà phê không, mình giới thiệu cho cậu một người bạn."
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Mạnh Thanh xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cau mày, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ngày 24 tháng 10 năm 2015.
Hôm nay chính là ngày tôi quen biết Tống Dĩ Hiên.
Mạnh Thanh thấy tôi không nói gì, kéo tay tôi: "Trì Trì, đi với mình đi mà chiều nay sẽ có một soái ca siêu cấp đẹp trai, cậu không đi sẽ tiếc lắm đấy."
Tôi cố ghìm cơn kích động muốn lườm nguýt, giả bộ ngây thơ chớp mắt: "Đẹp trai cỡ nào, có đẹp trai hơn Lục Cảnh Trình không, nếu không đẹp bằng cậu ấy thì mình không đi."
Mạnh Thanh vốn định trả lời, nhưng lúc nghe thấy tên Lục Cảnh Trình, cô ta bỗng sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: "Trì Trì, không phải cậu không thích Lục Cảnh Trình sao, nhắc tới cậu ta làm gì."
Tôi lật giở sách giáo khoa trước mặt, dựa vào lưng ghế: "Ai nói mình không thích Lục Cảnh Trình."
Vừa dứt lời, Mạnh Thanh giống như phát hoảng, vội vàng nói xấu Lục Cảnh Trình lia lịa: "Trì Trì, người như cậu ta sao xứng để cậu thích chứ? Ngày nào cậu ta cũng bắt nạt cậu, đến mình còn nhìn không nổi, có phải cậu bị sốt đến chạm mạch nào rồi không?"
Mạnh Thanh nói xong đưa tay sờ lên trán tôi, tôi ghét bỏ hất tay cô ta ra.
"Ai bị sốt chứ, cậu bị sốt thì có, Lục Cảnh Trình sao lại không xứng để mình yêu chứ, mình nói cậu biết, Khương Trì Trì mình đời này thích Lục Cảnh Trình nhất! Mình! Không! Phải! Cậu! Ấy! Không! Gả!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ loảng xoảng.
Tôi nghe tiếng nhìn lại, hóa ra là Lục Cảnh Trình vừa đi lấy nước về.
Đột nhiên, tôi đỏ mặt tới mang tai.
Cảm giác xấu hổ xông lên đầu, tôi theo bản năng chui xuống dưới bàn học núp, trong lòng không ngừng khấn: "Cậu ấy không nghe được, cậu ấy không nghe được..."
Dưới gầm bàn, tôi thấy một đôi giày Nike đang sải bước đi về phía tôi, trên đầu vang lên tiếng nói có chút buồn cười của Lục Cảnh Trình: "Khương Trì Trì, cậu làm gì đấy?"
Tôi cắn môi, vỗ vỗ mặt mình mấy cái, sau đó làm như không có chuyện gì trả lời hắn: "Không có gì... Mình... làm rơi bút, đang tìm bút, ha ha."
Nói xong, dưới gầm bàn có thêm một cái đầu khác.
Vào khoảnh khắc đối mặt với hắn, ráng mây đỏ trên mặt tôi vừa mới nhạt bớt bỗng nhiên càng đậm hơn.
Lục Cảnh Trình cười rất dịu dàng: "Tìm được bút chưa?"
Tôi khóc không ra nước mắt, vội vàng bỏ chạy trối chết.
3.
Sau buổi trưa hôm ấy, tôi theo bản năng né tránh Lục Cảnh Trình, lúc tan học, tôi xách cặp sách như chuột nhắt lén lút chuồn ra khỏi lớp.
Buổi tối, tôi trốn trong chăn, vừa nghĩ tới Lục Cảnh Trình, tim tôi lại đập thình thịch liên hồi, là cảm giác trước đây chưa từng có với Tống Dĩ Hiên.
Tôi sờ ngực, tự lẩm bẩm: "Đây... chắc là yêu."
Sáng sớm hôm sau, tôi xách bánh bao sữa đậu đi tới lớp, trong lòng xoắn xuýt không biết hôm nay có nên trốn Lục Cảnh Trình hay không, kết quả là vừa mới phân tâm đã tông người khác một phát nổ đom đóm.
Sữa đậu nành đổ đầy người tôi, tôi lại nhìn người trước mặt, trên người hắn cũng dính sữa đậu.
Tôi theo bản năng xin lỗi, mà đối phương tựa như sớm đoán trước, móc khăn giấy trong túi ra: "Chào bạn, là lỗi của mình, cậu lau người đi này."
Giọng nói thật quen thuộc, tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Dĩ Hiên.
Sao vẫn gặp hắn thế này?
...
Lúc này, Mạnh Thanh không biết núp ở đâu chui ra, trong nháy mắt tôi hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là vở kịch dựng sẵn.
"Dĩ Hiên, sao cậu lại ở đây, khoan đã, Trì Trì người cậu bị sao vậy?"
Tôi cau mày, không muốn nhìn Mạnh Thanh giả mù sa mưa đóng phim trước mặt tôi, xoay người định rời đi, nhưng lại gặp phải một bóng người đứng chắn trước mặt tôi.
"Sao lại bất cẩn thế chứ."
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt rất đẹp của Lục Cảnh Trình.
Mạnh Thanh thấy Lục Cảnh Trình, mắt sáng lên như đèn pha, vội vàng cười nói: "Không sao không sao, để Dĩ Hiên dẫn Trì Trì đi xử lý là được, bọn mình về học trước đi."
Tôi lườm cô ta một cái, cũng nỗ lực ghê ha, còn muốn tạo không gian riêng cho tôi nữa chứ, lần này tôi đâu có đ.iên đâu mà lọt hố lần nữa.
"Khỏi đi..."
"Khỏi đi."
Không chờ tôi nói xong, Lục Cảnh Trình đã cướp lời từ chối, nắm tay tôi bỏ đi.
Lục Cảnh Trình đi rất nhanh, tôi chỉ có thể bước thấp bước cao đuổi theo, lúc quay đầu, tôi thấy được Mạnh Thanh đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ngoan độc.
Thấy tôi nhìn lại, cô ta lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười.
Thật là buồn nôn.
...
Tôi bị Lục Cảnh Trình lôi xuống dưới lầu, tôi hất tay hắn ra, ngồi dưới đất thở hồng hộc như trâu nước.
"Sao lại bất hòa với bạn thân con chấy cắn đôi của cậu rồi?"
Lục Cảnh Trình đứng cạnh tôi, khoanh tay nhìn.
Tôi khoát tay một cái, chống gối đứng dấy: "Thân gì mà thân, ai nói cô ta là bạn thân của mình?"
Lục Cảnh Trình hơi mắc cười, nhìn tôi một cái: "Hai ngày trước là ai nói, Mạnh Thanh chính là người bạn tốt nhất đời này của Khương Trì Trì tôi, ai cũng không thể chia tách hai bọn tôi?"
Hắn bắt chước y hệt ngữ điệu nói chuyện của tôi lúc trước.
Đồ hẹp hòi, chút chuyện cỏn con ấy mà vẫn còn nhớ, nhưng ngẫm lại thì đúng là tôi có nói vậy thật.
"Mình còn nói cả đời này không thèm thích cậu nữa kìa."
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn đột nhiên áp sát: "Cậu nói cái gì?"
Tôi cắn môi, hung dữ giẫm vào chân hắn một cái: "Không nói!"
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
4.
Tôi vào WC lau khô hết sữa đậu trên người xong, đứng dậy chuẩn bị quay về lớp.
Vừa ra khỏi cửa WC, đã thấy bóng dáng quen thuộc của Tống Dĩ Hiên.
Hắn vừa thấy tôi, lập tức bước tới. Hắn đã thay một bộ đồ khác, sau đó lại lần nữa lấy khăn giấy trong túi ra.
Không đợi tôi nói chuyện, hắn đã rút một tờ giấy ra định đưa tay giúp tôi lau chỗ ướt trên người.
"Xin lỗi cậu, tại mình không cẩn thận, lúc nãy còn chưa kịp xin lỗi cậu đàng hoàng, để mình lau giúp cậu."
Tôi nhảy bắn ra, tạo khoảng cách với hắn.
Hắn sững sờ tại chỗ, lúng túng đẩy gọng kính lên.
Động tác này nháy mắt đánh thức ký ức kiếp trước của tôi.
Trước đây mỗi lần Tống Dĩ Hiên tức giận, đều theo bản năng đẩy gọng kính lên.
Ban đầu tôi còn không hiểu, sau đó quen biết nhau rồi, hắn chỉ cần đưa tay lên chạm hờ gọng kính, là tôi đã như con c.h.ó xù nhào đến chỗ hắn xin lỗi lia lịa.
Nói ra kể cũng lạ, lúc đó tôi không hề thích hắn, nhưng vẫn không tự chủ tìm cách lấy lòng hắn, nhưng động tác vừa nãy khiến tôi hiểu ra rồi.
Tôi bị hắn thôi miên!
"Đừng! Tại mình bất cẩn thôi, mình phải lên lớp đây, đi trước nhé."
Một khi đã hiểu ra, tôi lại càng ghét Tống Dĩ Hiên hơn, nhấc chân chạy trốn ngay tắp lự.
Tống Dĩ Hiên còn định đưa tay cản tôi lại, nhưng tôi đã khuất dạng.
Lúc về lớp, vừa nghe tiếng chuông vào tiết, tiết này là tiết toán, tôi thấy chỗ bên cạnh đã thành người khác, là Mạnh Thanh.
Cô ta thấy tôi, bèn kéo tôi ngồi vào chỗ.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, Mạnh Thanh lập tức sáp lại nói: "Trì Trì, tiết này mình với cậu cùng học nè, hi hi."
Tôi cau mày, ai muốn cùng học với cô chứ.
"Nếu cậu không thích thì cứ về đi, cậu ở đây, tôi cũng không tập trung nghe giảng được."
Có vẻ như cô ta không nghe ra vẻ bực bội trong giọng nói của tôi, thế mà còn ôm tay tôi dụi dụi.
"Ôi chà, chỉ là một tiết học thôi mà, Trì Trì không nghe cũng học được."
Tôi toát mồ hôi hột, nếu là ở đời trước, tôi đã bị câu này của tôi ta nịnh cho sướng rơn lên rồi.
Tôi há miệng định nói, nhưng giáo viên đã bước vào mất rồi.
Không kịp...
Tôi đỡ trán, không nói tiếp nữa.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK