Mục lục
Không Làm Hoàng Hậu Nữa《皇后不干了》
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

4
Sau khi ta và Hạ Hồng Diệp đối chiếu thông tin một phen, phát hiện mấy năm nay thật sự đã bị Lý Viễn lừa gạt không nhẹ.

Một khắc kia, ta thậm chí còn hoài nghi mình xuất thân từ tiểu quốc Mông Cổ, nếu không làm sao có thể bị hắn lừa gạt cả đời*.

*Nguyên văn là “蒙在鼓里” (Mông tại cổ lý): Ví với người hồ đồ, không nhận ra được đâu là chân tình, không biết chút nào đến chuyện liên quan đến mình, thường được ví với chân tướng không rõ ràng, bị người khác đ.ánh lừa.

Một khi Hạ Hồng Diệp hạ thủ thì cực kỳ chuẩn xác vững vàng, ba ngày sau nàng liền gọi đường muội vào cung.

Đó là một buổi chiều đầy nắng gió rực rỡ, thị nữ Tiểu Thúy của ta vội vội vàng vàng chạy vào nội điện.

“Nương nương! Xảy ra chuyện rồi!”

“Có chuyện gì?”

Tiểu Thúy thở hổn hển hai hơi bình tĩnh lại một chút: “Hạ quý phi và Lâm tần đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên, phát hiện ở phía sau hòn non bộ ——”

Hai mắt ta sáng lên: “Mau nói đi!”

“Phát hiện hoàng thượng và đường muội của Hạ quý phi mặc y phục xộc xệch đang ôm nhau!”

“Nghe nói, yếm uyên ương màu đỏ của đường muội Hạ quý phi vẫn còn treo trên thắt lưng của hoàng thượng!”

Ta cố nén nụ cười trên khóe miệng, cố gắng nhớ lại vẻ mặt xấu xí của Lý Viễn, vội vàng đứng dậy thay y phục.

“Mau dẫn bổn cung đi xem! Sao lại có nữ tử không biết liêm sỉ đến như vậy!”

Lúc ta chạy đến, Hạ Miên Miên đã mặc xong y phục, cúi đầu rơi lệ.

Lâm tần co rúm lại một góc, chỉ thiếu việc hét to lên là không nhìn thấy ta.

Cũng không thể trách nàng, đầu năm có ai bắt gian hoàng thượng mà không muốn chạy.

“Bệ hạ, người cũng quá lỗ mãng rồi!”

“Trẫm, trẫm chỉ là, khó kiềm lòng được.”

Bây giờ cánh chim của Lý Viễn chưa phải lúc cứng cáp, từ trước đến nay nói chuyện với ta vẫn luôn cẩn thận, giờ phút này lại càng yếu ớt hơn.

“Bổn cung nghe nói muội muội của quý phi vẫn là nữ tử khuê các. Quý phi, muội đừng trách bổn cung nhiều lời, giáo dưỡng của tỷ muội trong gia tộc, muội phải chú ý nhiều hơn.”

Hạ Hồng Diệp ngồi ở một bên thở dài, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương dạy phải.”

“Luận về lý, quyến rũ hoàng thượng là tội c.hết, nhưng dù sao Hạ cô nương cũng là muội muội của quý phi, hoàng thượng cũng thích, không bằng cứ ở lại trong cung đi.”

Lý Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười gượng nói: “Chuyện này là trẫm không đúng, cứ làm theo ý của hoàng hậu đi.”

Ta gật đầu, lại nói: “Nhưng suy cho cùng, Hạ cô nương rốt cuộc cũng không đoan chính, nếu không trừng phạt, e là sẽ có người noi theo.”

“Chi bằng vả miệng mười lăm cái, sau đó lại ban một phân vị đi.”

“Cái này ——”

Lý Viễn do dự một chút, nhìn thoáng qua Hạ Miên Miên đang lắc đầu dữ dội, cuối cùng quay mặt đi, cắn răng đáp ứng.

Lúc cung nhân ấn Hạ Miên Miên xuống, nàng ta đã khóc đến mức suýt chút nữa ngất đi.

Ta rũ mắt cười khẽ, lần này, ngươi cũng không có cái mạng tốt như kiếp trước kia, trong sạch mà tiến cung.

“Bệ hạ định ban phân vị nào cho Hạ cô nương đây?”

Lý Viễn không nói gì, Hạ Hồng Diệp liền nói trước: “Không bằng phong thành lục phẩm bảo lâm, ở trong cung của thần thiếp.”

Lý Viễn lưỡng lự nói: “Có thấp quá không?”

Ta giả vờ kinh ngạc liếc hắn một cái: “Bệ hạ, đây vốn là tội c.hết, nếu là phân vị cao, sau này ai cũng noi theo thì phải làm sao?”

“Người cũng không cần lo lắng, quý phi và Hạ cô nương là tỷ muội ruột thịt, Hạ cô nương ở trong cung quý phi chẳng lẽ còn có thể chịu khổ sao?”

“Đúng vậy.”

Hạ Hồng Diệp nói: “Thần thiếp định ban Hải Đường cho Miên Miên, cũng tốt để cho Miên Miên quen thuộc cung quy.”

Lý Viễn sửng sốt: “Hải Đường là lão nhân trong cung nàng đã quen dùng, nàng ——”

“Lão nhân trong cung mới biết lạnh biết nóng, cho dù để cho bệ hạ an tâm, thần thiếp cũng phải chăm sóc Miên Miên thật tốt mới đúng.”

Hải Đường lén lút nhìn Lý Viễn, vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tì không muốn rời khỏi nương nương!”

“Chủ tử đang nói chuyện, lý nào cho ngươi xen vào?” Ta lạnh lùng nói.

Hạ Hồng Diệp lạnh lùng nhìn Hải Đường, lại nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, Hải Đường, sau này ngươi hãy đi theo Miên Miên đi.”

Trong lúc nói chuyện, Hạ Miên Miên đã được đưa trở lại.

Vốn là một khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, lúc này lại sưng đỏ lên, không đến mười ngày nửa tháng, e là sẽ không tiêu tan được hết.

Cung nhân nhắc nhở nàng ta: “Hạ cô nương, nên hành lễ tạ ơn bệ hạ và nương nương rồi.”

Hai mắt Hạ Miên Miên đẫm lệ quỳ xuống, miệng lưỡi nói không rõ lời: “Tạ bệ hạ, nương nương ban thưởng.”

Ta khoát tay, nói: “Được rồi, hoàng thượng đã phong ngươi làm lục phẩm bảo lâm, sau này ngươi tiến cung, cũng không nên phạm vào loại sai lầm này nữa.”

Nhìn thấy ánh mắt lén lút của Lý Viễn và Hạ Miên Miên đau xót nhìn nhau, ta không nhịn được mà cười lạnh trong lòng.

Hạ bảo lâm, ngày tháng tốt đẹp của ngươi vẫn đang ở phía trước.

5
Hạ Miên Miên dùng cách mất mặt này tiến cung, nàng ta và Lý Viễn hẳn là đều rất ảo não, vì sao lại khó kiềm lòng được ở Ngự Hoa Viên?

Nói đến thì có chút xấu hổ, chuyện này, một nửa là do ta làm.

Kiếp trước kể từ khi Hạ Miên Miên nhập cung làm tiểu chủ, ta liền cho người theo dõi nàng ta.

Nàng ta và Lý Viễn yêu nhau sâu đậm, vừa gặp mặt đã như củi khô bốc lửa.

Sau khi Hạ Hồng Diệp biết được, tỏ vẻ muốn thêm củi vào lửa cho tình yêu của bọn họ, liền đặt thuốc trợ hứng trên núi giả ở hoa viên hai người bọn họ hẹn hò.

Tình yêu của bọn họ khiến cho ta cảm động rơi nước mắt, không lãng phí thuốc một chút nào.

Hậu cung có quan hệ mật thiết với tiền triều, Hạ Miên Miên có hành vi như thế nhập cung, liền bị ngự sử mắng một trận.

Theo tin tức trong tay Tiểu Thúy, ngự sử đại phu đã mắng đến đỏ mắt, ngay cả phụ thân của Hạ quý phi cũng bị liên luỵ tội danh trị gia không nghiêm.

Ai da, miệng lưỡi văn quan, sắc bén như đao.

Đợi đến khi mọi người mắng hết xong, ta mới đưa tin tức cho phụ thân ta, để phụ thân nói giúp Lý Viễn một hai câu.

Phụ thân ta giả vờ làm người tốt, chuyện này ta biết, Lý Viễn biết, văn võ bách quan tiền triều cũng biết.

Nhưng mọi người cũng chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận.

Ngươi xem, người có quyền thế, chính là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Chẳng hạn như, từ nhỏ ta đã biết rõ, người mà ta sẽ gả cho là thái tử. Thái tử tên là Lý Viễn hay Lý Cận đều không quan trọng, mà điều quan trọng chính là, ta nhất định sẽ là thái tử phi.

Ta và Lý Viễn là phu thê từ thời niên thiếu, nhưng trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, cuối cùng không đi cùng một con đường, cũng là vận mệnh chú định.

Hạ Hồng Diệp có danh là sủng phi của Lý Viễn, triệu muội muội vào cung, kết quả là muội muội nẫng mất hoàng đế, bị người khác cười nhạo một hồi.

Ta đã nói, làm người phải khiêm tốn một chút, Hạ quý phi bình thường luôn phô trương quá lớn, nên mới có nhiều người chờ xem náo nhiệt của nàng như vậy.

Vẫn là bổn cung có nét đẹp trong tâm hồn.

Bởi vì Hạ Miên Miên bị thương trên mặt, ta bảo nàng ta tĩnh dưỡng thật tốt, đợi đến khi có thể gặp người rồi hẵng ra ngoài.

Hôm nay, Hạ quý phi rốt cuộc cũng mang theo đường muội của nàng đến thỉnh an bổn cung.

Phi tần trong hậu cung đã mong chờ điều này từ lâu, ngay cả Tĩnh phi vốn luôn sinh bệnh như sắp chuyển thế cũng chạy tới.

Lúc Hạ Miên Miên đến, tỷ muội hậu cung sớm đã trông mòn con mắt.

Hạ Hồng Diệp hành lễ, sau đó liền đi đến ngồi xuống bên dưới ta, Hạ Miên Miên không biết là ngốc thật hay giả ngốc, cũng đi theo.

“Hạ bảo lâm, mấy ngày nay ngươi đã học kỹ cung quy chưa?”

Hạ Miên Miên ngơ ngác nhìn ta không nói gì, Hải Đường lại nhanh nhạy thay nàng ta trả lời: “Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay Hạ bảo lâm đều dưỡng thương, bệ hạ nói cung quy có thể đợi đến khi thương tích khỏi hẳn rồi học.”

Ta nhàn nhạt liếc nhìn Hải Đường, lúc này Tiểu Thúy liền bước đến cho nàng ta một cái bạt tai.

“Nương nương đang hỏi Hạ bảo lâm, một nô tì như ngươi lắm miệng cái gì?”

Sau khi Tiểu Thúy đ.ánh người xong, ta mới chậm rãi nói: “Tiểu Thúy, bổn cung đã nói bao nhiêu lần rồi, hành sự không được nóng nảy.”

“Nô tì biết sai rồi.”

“Được rồi, trở về đi, cẩn thận dọa đến Hạ bảo lâm, khiến bệ hạ khó xử.”

Hải Đường quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, liên tục thỉnh tội.

“Hải Đường, ngươi cũng từng đi theo quý phi rất nhiều năm, Hạ bảo lâm không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?”

“Lát nữa tự mình lui xuống lĩnh phạt.”

Ta khoát tay: “Dẫn chủ tử ngươi đến chỗ nên ngồi đi.”

“Nếu đã nhập cung, chính là tỷ muội nhà mình, có một số lời bổn cung không muốn nói nhiều, nhưng trong lòng các muội phải biết.”

Chúng phi tần vội vàng đứng dậy, miệng đều nói: “Hoàng hậu nương nương dạy phải.”

“Miễn lễ.”

Mọi người đều ngồi xuống, mặt mày hỗn loạn, chỉ có Hạ Hồng Diệp giống như bị điếc, chỉ chuyên tâm uống trà, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều đang suy đoán, Hạ quý phi đối với đường muội này rốt cuộc là có tâm tư gì.

Nếu là tốt, Hạ Miên Miên nằm trên lửa, nàng lại không nói một lời. Nếu là không tốt, nàng lại đưa đại cung nữ mình xem trọng nhất cho đường muội.

Sau khi nghe những câu chuyện phiếm vô dụng cả buổi sáng, nhân vật nặng cân Hạ bảo lâm hôm nay giống như dê vào miệng hổ, bị một đám phi tần ghen tuông từ đầu đến chân, suýt chút nữa đã bật khóc tại chỗ.

Ta thấy không khí không sai biệt lắm, mới ám chỉ cho Tiểu Thúy ra mặt giải vây, để cho chúng phi tần mỗi người đều trở về các cung.

“Hạ quý phi ở lại, bổn cung còn có chút chuyện dặn dò muội.”

6
Đợi đến khi đám đông giải tán hết, trong phòng chỉ còn lại ta và Hạ Hồng Diệp.

Lúc này Hạ Hồng Diệp mới bật cười ra tiếng.

“Mấy ngày nay đường muội ta sáng nào đêm nào cũng khóc, bệ hạ đến thăm vài lần, mỗi lần đến còn giả bộ đến nói chuyện với ta.”

“Ta thật giống như nữ tử ác độc trong mấy vở kịch, chuyên làm chuyện gậy đ.ánh uyên ương.”

Bây giờ cánh chim của Lý Viễn chưa cứng cáp, vừa không dám đắc tội Hạ Hồng Diệp có phụ thân ca ca tay cầm trọng binh, cũng không dám làm khó ta xuất thân từ thế gia, nên chỉ có thể để cho người trong lòng chịu ủy khuất trước.

Ta tự tay rót cho Hạ Hồng Diệp một chén trà, rũ mắt nói: “Hải Đường, không thể giữ lại lâu.”

Hạ Hồng Diệp lạnh lùng cười: “Đâu chỉ có Hải Đường?”

“Lần trước ngươi nói thái y có thể tin, ta liền gọi hắn đến chẩn mạch.”

“Từ nhỏ ta đã cùng phụ thân luyện võ, thân thể xương cốt cực kỳ tốt, nhưng ngươi đoán xem hôm nay như thế nào?”

Trong lòng ta khẽ động: “Lý Viễn ——”

“Không hổ là tài nữ nổi danh của Đại Chu, thật thông minh.”

Hạ Hồng Diệp oán hận nói: “Thái y nói, ta đã uống nhiều thuốc gây tổn thương thân thể, sau này sợ sẽ khó có thai, cho dù có mang thai cũng sẽ không giữ được.”

Ánh mắt nàng lạnh như đao, nghiến răng nói: “Ta vẫn cho rằng là ngươi hại ta sinh non, không nghĩ tới, thủ phạm chính là bệ hạ của chúng ta.”

“Hắn đề phòng ta, không phải một sớm một chiều.”

Lý Viễn, ngươi không làm hoàng đế thì thật sự lãng phí tài năng!

Luận về thủ đoạn ngoan độc trở mặt không nhận người, Lý Viễn tuyệt đối không có đối thủ!

Ta trầm giọng nói: “Lý Viễn quả thật nhẫn tâm.”

Sắc mặt Hạ Hồng Diệp tối tăm: “Nếu đã sống lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không đi lại con đường cũ nữa.”

Nàng xoay người, lộ ra vài phần trịnh trọng hiếm thấy, giống như là đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Tạ Hoản Nhĩ, kiếp trước ta xem ngươi là kẻ thù lớn nhất, nhưng ta biết trái tim của ngươi không ở trên người Lý Viễn.”

“Kiếp này, Hạ Hồng Diệp ta sẽ nghe ngươi sai phái, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải để cho ta báo thù rửa hận.”

“Kiếp trước, hai chân của đệ đệ ta, còn có mạng của hài nhi chưa ra đời của ta, ta muốn Lý Viễn và Hạ Miên Miên nợ m.áu phải trả bằng m.áu.”

Nói mấy lời này, thật giống như ta không có thù oán gì với Lý Viễn.

Kiếp trước, Lý Viễn bức ép nhi tử ta tạo phản, nhân cơ hội g.iết cả phụ thân và huynh trưởng của ta, lúc ta c.hết, nhi tử ta còn đang bị giam cầm.

Vốn dĩ ta lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu, nhưng bây giờ ta sống lại một lần nữa, ta há có thể buông tha cho cẩu hoàng đế Lý Viễn này?

*Lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu (落子无悔, 愿赌服输): Khi đ.ánh cờ thì không thể hối hận sau khi nước cờ đã tàn, đã đ.ánh cược thì phải chịu thua.

Ta và Hạ Hồng Diệp ăn nhịp với nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lúc này bắt đầu tỏa ra những tâm địa xấu xa.

“Đường muội của ngươi cực kỳ ngu xuẩn, hay là bắt đầu từ nàng ta trước.”

Hạ Hồng Diệp nghe vậy mỉm cười: “Thần thiếp được bệ hạ sủng ái, hiện giờ đường muội không hiểu chuyện như vậy khiến cho thần thiếp không có mặt mũi, thần thiếp có nổi giận một chút cũng là điều đương nhiên.”

Vấn huyền ca nhi tri nhã ý, ta nhìn Hạ Hồng Diệp ý vị thâm trường nói: “Ngươi phải từ từ một chút, nếu bệ hạ cảm thấy đau lòng trước thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

*Vấn huyền ca tri nhã ý (问弦歌知雅意): Nghĩa đen là nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó; nghĩa bóng là giỏi suy luận, suy đoán, chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm.

Hạ Hồng Diệp cười nhạo một tiếng: “Hắn dám sao?”

“Phụ thân ta đóng quân ở Tây Bắc, Nam Man như hổ rình mồi, bây giờ chính là thời buổi rối loạn, hắn dám vì Hạ Miên Miên mà to tiếng với ta sao?”

Cũng đúng, Lý Viễn người này, đại khái giống như vương bát đản, đặc biệt có thể nhịn.

Kiếp trước, hắn có thể nhịn cho đến khi nhà ta ngã xuống, cho đến khi đệ đệ của Hạ Hồng Diệp gãy chân, mới gây khó dễ với hai người chúng ta, kiếp này hắn nhất định càng có thể nhịn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK