Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Sau tiết học buổi trưa, tôi xuống dưới tầng chờ Chu Hoài.

Trong tay anh ta, thế mà lại cầm quyển "Năm tháng" do Khương Nguyệt viết.

Tôi giả vờ như không thấy gì cả, thế nhưng trong bữa ăn, Chu Hoài vẫn chủ động nhắc đến:

"Anh đọc quyển sách do chị em viết rồi, khả năng văn chương của em ấy rất giỏi."

Tôi siết chặt đũa, ngước mắt lên nhìn anh ta:

"Ý anh là sao?"

Anh ta dường như bị dáng vẻ như gặp địch của tôi chọc cười:

"Em đừng căng thẳng như thế."

"Anh chỉ cảm thấy chị gái em cũng khá thú vị thôi."

Trưa hôm sau, tôi không đợi Chu Hoài mà đi đến tòa nhà giảng dạy của lớp 12 bên cạnh để tìm anh ta.

Lúc này đáng ra anh ta phải tìm tôi cùng đi ăn trưa, vậy mà vẫn còn ngồi trong phòng học.

Mà người ngồi đối diện anh ta...

Là Khương Nguyệt!

Chị ta cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm nhìn anh ta:

"Em và Tiểu Huỳnh là chị em ruột mà, dù cho là hiểu lầm gì em đều sẽ không trách con bé."

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Chu Hoài quá chói mắt, tôi không nhìn thấy biểu hiện của anh ta, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu đau lòng và thương tiếc của anh ta mà thôi.

"Nhưng Khương Huỳnh không nghĩ vậy. Từ trước tới nay em ấy chưa từng xem em là chị gái."

"Em cần gì phải nghĩ tốt cho em ấy như thế?"

Khương Nguyệt cắn môi, dáng vẻ xúc động sau khi nghe anh ta nói.

Trong mắt chị ta còn xuất hiện sự khổ sở và yếu ớt, Khương Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

"Vậy anh có muốn an ủi em không?"

Vừa mới dứt lời, Chu Hoài lập tức đưa tay giữ chặt vòng eo chị ta, kéo mạnh người từ trên bàn học xuống.

Khương Nguyệt cả người nhào vào trong ngực anh ta, bị Chu Hoài giữ đầu vùi vào ngực.

"Như vậy có đủ không?"

"Không đủ."

Khương Nguyệt lắc đầu, chống tay lên ngực Chu Hoài, ngửa đầu hôn lên.

Tôi đứng bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ xem hết tất cả, rất lâu sau đó mới quay người rời đi.

7.

Rất ăn ý, tôi không chủ động tìm Chu Hoài, anh ta cũng xem như không nhớ đến tôi.

Mãi đến khi trở về nhà sau tiết tự học thứ Sáu, khi tôi đang nhốt mình trong phòng ngủ chật hẹp, đắm chìm trong thế giới văn chương muốn viết ra một bài thi tốt hơn thì cửa phòng bị ai đó đập ầm ầm.

"Khương Huỳnh, mày ra đây cho tao!"

Tôi đặt bút xuống, đi ra mở cửa. Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã vung tay tới tát cho tôi một cái trời giáng. Mặt tôi bỏng rát, khoang miệng tràn ngập máu tươi.

Hai tai ù đi, tôi chậm rãi quay đầu lại.

"Chị gái mày làm gì mà mày hận nó đến thế hả!"

Mẹ tôi quát tháo.

"Nếu như không có bạn học phát hiện ra, trời lạnh thế này, chị gái mày có phải sẽ bị mày nhốt trong phòng học đàn cả đêm không!"

Ánh mắt của tôi nhìn ra sau lưng bà ấy, bắt gặp khuôn mặt đẫm nước mắt của Khương Nguyệt, cùng với Chu Hoài đang đứng bên cạnh chị ta.

Trên người Khương Nguyệt còn khoác áo khoác của Chu Hoài, mu bàn tay và bả vai có vài vết trầy xước.

Chị ta rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng gượng cười:

"Không sao đâu ạ, Tiểu Huỳnh không phải cố ý, chắc là em ấy muốn đùa với con thôi."

"Hơn nữa, con cũng tự trèo ra ngoài cửa sổ rồi mà."

Từ bé đến lớn, chị ta luôn luôn biết cách châm ngòi cho sự tức giận của ba mẹ.

Quả nhiên, lửa giận của mẹ tôi càng tăng lên.

"Đến mức này rồi mà chị gái mày còn nói đỡ cho mày đó!"

"Khương Huỳnh, mày có lương tâm hay không hả?"

Tôi cười lạnh:

"Con không làm gì chị ta hết."

Tôi lười quan tâm, đang muốn xoay người trở về phòng thì cổ tay bỗng nhiên bị một người túm lấy.

Là Chu Hoài.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:

"Đồ dối trá."

"Cô chính miệng nói với tôi là cô căm ghét chị gái mình."

"Cô chép tác phẩm của em ấy đi dự thi bị phát hiện nên ôm hận trong lòng, cố ý trả thù em ấy chứ gì!"

Ánh mắt tôi nhìn xuống bàn tay đang siết lấy cổ tay mình.

Đó là cảm giác quen thuộc, hơi ấm thân thuộc mà chúng tôi nắm tay nhau trước đây.

Lần nào đi qua lúc tập thể dục giữa giờ, anh ta đều sẽ mỉm cười, len lén nắm tay tôi giữa dòng người đông đúc.

Có đôi khi trong tiết tự học buổi tối, Chu Hoài sẽ len lén từ tòa nhà giảng dạy bên cạnh lẻn ra, gõ cửa sổ, đưa cho tôi một hộp sữa ấm.

"Em học chăm chú quá."

Khi đó, anh ta cố ý nghiêm mặt, tỏ ra tủi thân:

"Bạn trai em đến tìm mà em cũng không để ý."

Để dỗ dành, tôi sẽ lấy tay mình xoa xoa lòng bàn tay của anh ta. Chu Hoài sau đó tai đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng:

"Khụ, em mau uống đi, có đề bài nào không hiểu thì nhắn tin cho anh."

Bây giờ, vì chị gái tôi, anh ta bóp tay tôi đau đớn như vậy, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Trong lòng tôi chua xót, cúi đầu:

"Anh biết là tôi chỉ muốn thoát khỏi cái bóng của chị ta thôi mà..."

Còn chưa nói xong, Chu Hoài đã cắt ngang tôi:

"Thiên phú của cô vốn không bằng chị gái mình, sao cứ muốn giẫm lên em ấy chứ?"

"Khương Huỳnh, con người cô, thật sự rất ghê tởm."

8.

Buổi tối, vì dỗ dành Khương Nguyệt, tôi bị mẹ nhốt vào nhà kho tối tăm.

Ngày hôm sau, tôi bị sốt nhẹ, cố gắng chịu đựng sự mơ hồ trong đầu rồi viết một bài dự thi mới.

Một tháng sau danh sách thí sinh lọt vào vòng bán kết được công bố, tôi và Khương Nguyệt đều có tên.

Chị ta chặn tôi trong phòng tự học không có người:

"Tiểu Huỳnh, đừng uổng phí sức lực nữa, mày không thắng được đâu."

Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mọi ngày, nhưng không khó để tôi nhìn ra sự khó chịu trong mắt Khương Nguyệt.

"Đừng sủa loạn nữa."

Tôi lạnh lùng nói, đẩy chị ta ra ngoài, lấy một hộp sữa trong máy bán tự động.

Đến khi trả tiền thì gặp Chu Hoài.

Ngày hôm ấy, sau khi anh ta đưa Khương Nguyệt về nhà, tôi đã đề nghị chia tay.

Lúc ấy Chu Hoài cười nhạo một tiếng:

"Người nên nói chia tay hẳn là tôi chứ?"

Nhưng chờ cho đến khi tôi thực sự đi xa rồi quay đầu thì thấy anh ta đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng về phía tôi.

Trong ánh mắt Chu Hoài, dường như có vẻ mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất.

......

Tuy nói ra lời chia tay rất quả quyết, nhưng nỗi đau trong lòng tôi là thật.

Trong cuộc đời này, tôi mãi mãi không thể bằng được Khương Nguyệt.

Chu Hoài là người đầu tiên ra sức lấy lòng tôi.

Tôi tưởng anh ta là một người đặc biệt.

Thế mà cuối cùng vẫn dễ dàng bị Khương Nguyệt cướp đi.

Trong trường học bắt đầu có lời đồn, đều là chuyện của Chu Hoài và Khương Nguyệt.

Nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó, bởi vì kỳ thi cuối năm đang đến gần.

Tôi vất vả ôn tập, rà soát kĩ lưỡng các câu hỏi có thể gặp, mong muốn giành lại hạng nhất.

Lần này tôi hiếm khi may mắn, tuy đề thi rất lệch nhưng những kiến thức kia tôi đã từng xem qua rồi.

Tôi gần như chắc chắn có thể lấy lại vị trí của mình.

Thế nhưng trong khi sắp thi xong môn Hóa học cuối cùng thì giáo viên tuần tra đột nhiên xuất hiện trong phòng thi.

Sau đó, tôi được đưa ra ngoài rồi áp giải đến lớp.

Các giáo viên vây quanh tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Bạn học Khương Huỳnh, có người tố cáo em lấy trộm đề thi."

Đầu óc tôi choáng váng, theo bản năng muốn phản bác:

"Em không lấy..."

"Người tố cáo là chị gái Khương Nguyệt của em."

"Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, sau giờ học em đến phòng làm việc của giáo viên ra đề."

Tôi nhận ra điều gì đó, mặt mũi tái nhợt, bàn tay buông thõng bên cạnh bắt đầu run rẩy.

Tôi run rẩy hỏi:

"Nhân chứng là ai ạ?"

"Bạn Học Chu Hoài lớp 12A6."

9.

Trước mặt tất cả các giáo viên, Khương Nguyệt rơi nước mắt nói:

"Tiểu Huỳnh là em gái em, em không thể nhìn em ấy đi lầm đường..."

Không phải tôi không cố gắng giải thích, thế nhưng không ai tin điều đó cả.

Nhất là sau khi kiểm tra mấy bài thi trước đó, họ phát hiện tôi làm được hết những đề mục kiến thức mới này.

Cuối cùng, tôi bị buộc tội gian lận và kết quả thành tích của tôi bị hủy bỏ.

Khương Nguyệt vẫn là hạng nhất, chuyển vào lớp chọn của trường.

Tôi bị xếp xuống lớp cá biệt.

Mỗi ngày lên lớp, tiếng đám nam sinh ồn ào nghịch ngợm át cả tiếng giáo viên giảng bài.

Càng lố bịch hơn là, trong cuộc thi sáng tác toàn quốc kia, khi tôi nộp tác phẩm dự thi bán kết, bởi vì trên trang cá nhân của một tài khoản mạng nào đó phát hiện tác phẩm tương tự mà quy ra tôi đạo văn, bị huỷ bỏ thành tích.

Khương Nguyệt xếp hạng nhất trong vòng bán kết, tiến thẳng vào chung kết.

Tài khoản mạng đăng tác phẩm kia là tài khoản phụ của chị ta.

"Bài văn đó em viết mấy tháng trước, bởi vì cảm thấy không hài lòng lắm nên đã đăng lên tài khoản phụ."

Đối mặt với ống kính phỏng vấn, nụ cười của chị ta nhẹ nhàng, tràn đầy bất lực:

"Không biết làm thế nào em ấy tìm thấy nó nữa."

"Nhưng mà, mặc kệ ra sao thì em ấy đều là em gái của em. Em sẽ cố gắng thay phần của Tiểu Huỳnh, đạt hạng cao trong vòng chung kết."

Danh tiếng của tôi trở nên khó nghe vô cùng.

Ngay cả đám học sinh dốt trong lớp cá biệt cũng bắt đầu gọi tôi là "con nhỏ đạo văn".

"Đã gian lận còn đạo văn, Khương Nguyệt sao mà quá đi, có một đứa em gái như vậy."

"Là do ghen ghét chứ gì, việc xấu gì cũng dám làm."

Trận chung kết là vòng thi sáng tác tự do, giới hạn thời gian và phải hoàn thành ngay tại hội trường thi.

Khương Nguyệt đoạt chức vô địch, lập tức được lên hot search.

Người trao giải cho chị ta là một thiếu niên tóc nhuộm đỏ, dáng vẻ cà lơ phất phơ tự cao tự đại.

Nghe nói là tiểu thiếu gia con nhà thế lực lớn, tên là Giang Xuyên. Cuộc thi này do nhà hắn tài trợ.

Tôi xem video, Khương Nguyệt đứng trên đài quán quân vẫy chào.

Mẹ tôi đẩy cửa phòng, giọng điệu khó chịu mắng:

"Mau ra ngoài ăn cơm đi — Khương Huỳnh, mày xem cái gì vậy hả! Còn có mặt mũi khóc sao?"

Giơ tay lên sờ, lúc này tôi mới phát hiện mặt mình đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ.

Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy người đứng trên bục nhận thưởng đó, đáng lẽ phải là tôi.

10.

Sau khi Khương Nguyệt trở lại trường học, ngoài chiếc cúp vô địch còn mang về thêm một người.

Tiểu thiếu gia tên Giang Xuyên kia, sau cuộc thi đó cũng chuyển tới trường chúng tôi.

Dựa vào quan hệ trong nhà, hắn không cần thi vẫn được chuyển vào lớp chọn, trở thành bạn cùng bàn của Khương Nguyệt.

Hôm sau hắn đến lớp của chúng tôi, ngồi trên bàn tôi, nhìn tôi cười xấu xa:

"Cô chính là con nhỏ tâm địa xấu xa, lúc nào cũng muốn dìm hàng chị gái đây hả?"

"Tôi muốn nhìn thấy mặt trăng luôn luôn tươi sáng, vì vậy ..."

"Cô xong đời rồi."

Tôi thực sự không muốn nhớ lại những ngày tháng đó.

Nó giống như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc vậy.

Khương Nguyệt đến gõ cửa phòng ngủ của tôi, cười nói:

"Tiểu Huỳnh, tao đã nói rồi mà, nỗ lực của mày sẽ không có kết quả đâu."

Chu Hoài thi tốt nghiệp, đỗ vào Bắc Đại.

Anh ta nói với Khương Nguyệt:

"Anh ở Bắc Kinh chờ em đến."

Giang Xuyên căn bản không để anh ta vào mắt.

Hắn vẫn luôn theo đuổi Khương Nguyệt, nhưng chị ta luôn giữ khoảng cách nhất định, nửa xa nửa gần.

"Thời đại này, hàn môn khó có quý tử, rất khó để dựa vào chính mình vượt qua phân biệt giai cấp."

Chị ta nói với Giang Xuyên:

"Nhưng tôi không tin, tôi muốn dốc hết sức thử một lần."

"Cho nên, chờ đến khi chúng ta đứng ở vị trí bình đẳng đã."

Những lời này, đối với vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ mà nói cực kì chấn động.

Hắn đối với Khương Nguyệt, quả thực là từ thưởng thức đến sùng bái, xem chị ta như tín ngưỡng của mình.

Mà tôi dẫu cho bị mọi người khinh bỉ và làm khó, vẫn một mực học tập điên cuồng.

Thế nhưng bởi vì nhiều chuyện xảy ra, tôi vẫn không thoát được khỏi lớp cá biệt.

Ngày phỏng vấn tuyển sinh, mẹ tôi cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi và Khương Nguyệt.

Nhưng bà ấy biết rõ tôi bị dị ứng đậu phộng, thế mà vẫn bỏ bơ đậu phộng vào trong bánh của tôi.

Hơn nữa còn không nói cho tôi biết.

Bánh còn chưa ăn xong, cổ họng tôi giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, dần dần không thở nổi.

"Mẹ, Tiểu Huỳnh hình như không thoải mái, mẹ mau đến xem đi."

Khương Nguyệt ngồi đối diện tôi lo lắng mở miệng, giống như rất lo lắng cho tôi.

Thế nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt chị ta toàn là ý cười vui sướng.

Tôi há miệng, gần như không thể phát ra âm thanh:

"Là chị..."

Chị ta cố tình làm vậy, là sợ tôi cạnh tranh với chị ta sao?

Nhưng những câu sau đó dù tôi cố gắng thế nào, vẫn không thể nói nên lời.

Tôi nghẹt thở, chìm trong bóng tối vô tận.

Đến khi thức dậy trong phòng bệnh viện, mặt trời đã xuống núi.

Tôi đã bỏ lỡ cuộc phỏng vấn.

Mà Khương Nguyệt lần nữa đạt hạng nhất, cộng thêm giải thưởng và điểm cộng, hoàn toàn được đại học Thanh Hoa chú ý đến.

11.

Sau khi công bố kết quả, Giang Xuyên biết được thì rất vui.

Anh ta mời cả trường uống Starbucks, ngoại trừ tôi.

"Đom đóm sao có thể so được với mặt trăng đây?"

"Có vài người trời sinh nên ở trong vũng bùn, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngoi lên."

Mọi người uống đồ uống hắn mời, đương nhiên đều hùa theo hưởng ứng.

Tôi hỏi mẹ:

"Con bị dị ứng đậu phộng, mẹ nhớ suốt mười năm mà, tại sao ngày hôm đó lại bỏ bơ đậu phộng vào?"

Bà ấy không dám nhìn vào mắt tôi, lẩm bẩm:

"Vội quá nên quên mất."

Cha tôi đập bàn, quát mắng tôi:

"Không thích thì tự nấu mà ăn!"

(...)

Chỉ còn 3 tháng nữa là đến kỳ tuyển sinh đại học, tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn trọ nhỏ gần trường.

Vị trí trọ rất hẻo lánh, mỗi đêm sau khi tan tiết tự học buổi tối trở về, tôi đều phải dùng đèn pin soi đường, kinh hồn bạt vía mà đi.

Khoảng thời gian đó tôi căn bản không nhớ tới Khương Nguyệt, ngày ngày liều mạng thức khuya cày đề, tóc tai cũng rụng gần hết.

Niềm tin cuộc sống của tôi, chính là không thể gặp khó khăn mà từ bỏ.

Đêm trước kỳ tuyển sinh đại học, mẹ tôi đột nhiên đến gặp tôi.

Bà ấy nói xin lỗi, nấu cho tôi một bàn thức ăn rồi vỗ vai tôi:

"Tiểu Huỳnh, cố lên."

Nhưng tôi không dám ăn một miếng nào cả.

Đến đêm, trước khi đi ngủ, tôi cẩn thận kiểm tra đồng hồ báo thức trên điện thoại nhiều lần. Đến khi thức dậy vào ngày hôm sau, nó vẫn bị tắt đi một cách kì lạ.

Cũng may đồng hồ sinh học của tôi đã được rèn luyện, đúng 6 giờ sẽ tự tỉnh dậy.

Tôi kiểm tra giấy chứng nhận và túi bút, chuẩn bị đi bộ đến phòng thi cách đó 2 km.

Khi rẽ vào một con đường hẻo lánh, trời bỗng tối sầm.

Giây tiếp theo, tiếng gầm lớn của động cơ từ xa vọng đến gần.

Một chiếc Ferrari phanh gấp, chắn ngang qua mặt tôi.

Người lái xe đẩy cửa xe đi xuống, để lộ mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, mỉm cười với tôi:

"Đi thi à?"

Trái tim tôi dường như chìm xuống vực thẳm không đáy ngay lập tức.

Tôi vừa run rẩy đưa tay ra sau lưng, muốn lấy điện thoại trong túi ra, vừa giả vờ bình tĩnh nói:

"Giang Xuyên, hôm nay cũng là ngày thi đại học của cậu mà."

"Chậc, thi đại học."

Hắn cười lạnh một tiếng:

"Tôi không thi cũng có thể học trường tốt nhất, cô cho rằng tôi giống cô chắc?"

Bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, suy nghĩ của tôi trở nên trì trệ.

Đến khi kịp phản ứng lại, đã bị hắn dùng sức đạp vào bụng.

Cả người tôi ngã nhào xuống đất, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng hắn trở lại xe, khởi động lại rồi tăng tốc về phía tôi.

"Muốn đi thi đại học chứ gì? Được thôi."

"Chân gãy, thì cô bò đến phòng thi đi."

12.

Lốp xe Ferrari nghiền nát mắt cá chân của tôi.

Tôi dường như nghe thấy cả tiếng xương nứt vang lên.

Trong cảm giác đau đớn như sắp chết, tay tôi bấu chặt mặt đất, từng chút từng chút bò về phía trước, ở trên mặt đất kéo ra một vết máu dài đứt quãng.

Phía sau, vọng đến tiếng cười kiêu ngạo của Giang Xuyên.

"Ô, bò thật à."

"Dm, giống y như một con chó vậy."

......

Cuối cùng tôi vẫn đánh mất cơ hội trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nằm trong bệnh viện, xương cẳng chân gãy nát, đau đớn đến độ ngày nào cũng phải tiêm thuốc giảm đau.

Tôi thậm chí còn không có quyền đòi công lý cho bản thân.

Chỉ vì tôi chưa trưởng thành, những điều pháp lý đó đều được quyết định bởi người giám hộ của tôi.

Thời gian tôi nằm viện, cảnh sát có đến thăm.

Trước mặt họ, Giang Xuyên xin lỗi tôi, sau đó ba mẹ tôi chọn lấy tiền rồi hoà giải.

Tôi dựa vào đầu giường, nhìn họ với ánh mắt bình tĩnh.

Mẹ tôi hình như có chút áy náy, không dám nhìn thẳng tôi, chỉ cúi đầu gọt táo:

"Con có biết không, đó là tiểu thiếu gia Giang gia, nhà hắn tay mắt thông thiên, đối nghịch với hắn không có kết cục tốt đâu. Hơn nữa hắn và Nguyệt Nguyệt..."

Gọt xong, mẹ đưa táo đến cho tôi.

Tôi khàn giọng hỏi:

"Vì sao không dứt khoát chỉ sinh ra một mình Khương Nguyệt?"

Sau đó "rầm" một tiếng, quả táo bị ba tôi hất ra.

Ông chỉ vào mũi tôi mắng:

"Đừng có mà được voi đòi tiên."

"Dù sao thì mày cũng gian lận sao chép không phải một lần hai lần, muốn gian lận trong phòng thi đại học hả, tao muốn từ mày còn không được đây!"

Tôi biết, người nhà Giang Xuyên đã chào hỏi với bố tôi, chức vụ mười năm không thăng tiến được của ông ấy giờ đã tiến triển không ít.

Tôi cũng biết rằng kết quả kì thi hôm nay, trạng nguyên tỉnh chính là Khương Nguyệt.

Chai truyền dịch có thành phần thuốc an thần, sau khi hai người họ tức giận rời đi, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có người đẩy cửa phòng đi vào.

"Ái chà, thảm quá vậy."

Là giọng nói của Khương Nguyệt, xen lẫn sự ác ý cực lớn.

"Có phải rất buồn không? Tất cả những gì tao có được bây giờ, vốn là của mày mà."

"Dựa vào cái gì mà mày có hào quang nữ chính, tuổi trẻ thành danh, một đường thuận buồm xuôi gió?"

"Tao chính là khó chịu, chính là muốn đem mày dìm xuống đó."

Tôi cố gắng mở mắt ra, cả người giống như bị vật nặng gì đè ép, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Cho đến khi vang lên tiếng đóng cửa, tiếng bước chân của chị ta dần dần biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang