Mục lục
CẢ NHÀ “THƯƠNG” NHAU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

Không có ai đến đón tôi, nhưng tôi biết tự bắt xe.

Dựa vào trí nhớ tốt, tôi thuận lợi trở về nhà.

Giang Vọng ở trong phòng khách, thấy tôi trở về một chút cảm xúc cũng không có, ngữ khí có chút tức giận:

"Tôi và Giang Phán Quy cũng không có quan hệ huyết thống, tôi thích cô ấy, cũng sẽ cưới cô ấy, hy vọng sau này cô ngậm cái miệng thối của mình lại."

Hắn nghĩ một chút rồi nói thêm: "Phán Quy đã vì cô mà khóc rất lâu.”

Ánh mắt hắn dường như tràn đầy trách cứ.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Cũng chưa đến nỗi làm cô ta khóc đến chết đi?"

Tôi vốn cho rằng Giang Vọng lại dùng sức mắng tôi, ai biết hắn chỉ muốn nói lại thôi chỉ nhìn chằm chằm tôi.

Lúc tôi không kiên nhẫn muốn lên lầu, Giang Vọng gọi tôi lại.

"Này, tôi biết trong phòng tắm chỉ là cá chạch, tôi đã đi xem, tại sao cô không nói rõ ra?"

Tôi dừng bước, có chút buồn cười xoay người.

“Tôi nói ra rồi sẽ như thế nào?”

Giang Vọng nghĩ một chút, hơi mất tự nhiên nói:

"Tôi và Phán Quy đã sống cùng nhau mười lăm năm rồi, tôi không thể rời xa cô ấy, cô ấy lương thiện như vậy, cô ấy nhất định là bị dọa cho nên mới không thấy rõ là cá chạch hay là..."

“Đây chính là nguyên nhân tôi không nói. "

Tôi liếc mắt một cái rời đi, cũng không quay đầu lại.

Đây cũng là lý do vì sao tôi không có nói cho Tống Lê, con gái bà ấy đem về nuôi mười lăm năm là đầu sỏ hại tôi cùng bọn họ phải chia cách.

Từ ngày đó ở cục cảnh sát, Giang Vọng nắm tay cô ta rất cẩn thận tôi có thể nhìn ra.

Tôi rất giỏi trong việc tránh và giảm thiểu những tranh cãi vô nghĩa.

Giang Vọng nghẹn họng, nhìn tôi chằm chằm không nói một câu.

Tôi cũng không e dè, cứ mặc cho hắn nhìn như vậy.

Lúc bị giam cầm, bị nhốt trong lồng sắt, tôi đều ngoan ngoãn chịu đựng ánh mắt của rất nhiều người.

Sao tôi có thể sợ chứ?

Giang Phán Quy từ trên lầu đi xuống, ánh mắt vẫn còn đỏ như thỏ, cô ta tràn ngập địch ý nhìn tôi một cái sau đó chạy đến khoát tay Giang Vọng.

Tống Lê nghe xong, thấy tôi cũng không che giấu sắc mặt không tốt:

"Lần sau cô còn làm ra chuyện khác người như vậy, sẽ không chỉ đơn giản là đưa cô đến cục cảnh sát đâu.”

Được rồi.

Tôi gật đầu, rất nhu thuận tỏ vẻ đã biết.

Có lẽ là thái độ của tôi khiến bà ấy hài lòng, giọng Tống Lê lại mềm đi mấy phần:

"Ta biết bản tính con xấu nhưng con người luôn phải thay đổi. Có thời gian thi vào khoa chính quy dành cho người lớn, hoặc là xin bố con một chức vị ở công ty, Giang gia chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, anh trai và em gái con sau khi tốt nghiệp đều phải vào ban quản lý.”

Vừa nói trong mắt bà ấy vừa mang theo vài phần chế nhạo.

Tôi cười khẽ một tiếng, cũng không nói tôi dù ở nơi tham sống sợ chết kia vẫn không quên học tập.

Bởi vì bà ấy từng nói, trẻ con chăm chỉ học tập rất ngoan.

Tôi nghĩ, sợ sau khi trở về bà ấy sẽ bởi vì tôi cái gì cũng không biết mà ghét bỏ tôi.

Quên chuyện đó đi.

Giang Phán Quy đắc ý nói: "Mẹ, chị trở về còn chưa làm tiệc tẩy trần cho chị ấy, chúng ta có nên tổ chức cho chị không, ít nhất cũng nói cho người khác biết thân phận của chị ấy.”

Tống Lê có chút ghét bỏ.

Tôi biết, Tống Lê chê tôi sẽ khiến bà mất mặt.

Thân phận của tôi như vậy làm sao có thể thông báo cho mọi người biết.

Tâm tư của Giang Phán Quy tôi cũng hiểu rất rõ ràng.

Cô ta chính là muốn cho mọi người biết, tôi so với thiên kim giả nhiều năm như cô ta thật thấp kém và thô bỉ cỡ nào, cô ta muốn tất cả mọi người đem hai chúng tôi ra so sánh, để cho bọn họ cảm thấy tôi không xứng với thân phận đại tiểu thư của Giang gia.

Trong khoảng thời gian tôi trở về, trong lòng cô ta đã rất mù quáng, cảm thấy tôi và cô ta đứng cùng một chỗ cô ta sẽ bị người khác đem ra làm chủ đề bàn tán.

Tống Lê không chịu nổi Giang Phán Quy làm nũng, bất đắc dĩ đồng ý.

Toàn bộ quá trình không có chỗ cho tôi lên tiếng.

Xem kìa, thật buồn cười.

Rõ ràng bữa tiệc là dành cho tôi nhưng quyền quyết định lại thuộc về Giang Phán Quy, tôi cười khẽ một chút không phản đối.

Phía sau truyền đến một tiếng cười sảng khoái, tôi quay đầu lại trong nháy mắt nhìn thấy ông tôi liền biết, là ba tôi Giang Kiến Quốc.

Âu phục giày da toát lên vẻ giàu có, vẻ mặt bóng loáng, ông ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt thỏa mãn lại tán thưởng.

Bởi vì tôi thường xuyên bị bỏ đói, thức ăn không đủ chất dinh dưỡng dẫn đến cánh tay và bắp chân của tôi vô cùng mảnh khảnh.

Cho dù trên người tôi chằng chịt vết thương nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra làn da trắng nõn của tôi.

Chỉ cần chăm sóc kĩ càng nhất định cũng là một mỹ nhân.

Cho nên lúc trước dù cả người tôi có bẩn thỉu, cũng có rất nhiều tên đàn ông nhìn tôi với ánh mắt tham lam đầy dục vọng.

Ông ấy nói: "Chọn thời gian cho bữa tiệc đi, ta sẽ đích thân đến đó và giới thiệu con với mọi người."

Ánh mắt ông ấy nheo lại.

Một thiên kim nhà hào môn không có học thức, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thì tác dụng duy nhất chính là liên hôn.

Tôi cười một cách ngoan ngoãn: "Được."

Ngay cả ánh mắt Tống Lê nhìn tôi cũng tràn ngập thương hại, nhưng bà ấy cũng không ngăn cản.

Tôi cúi đầu che khuất thần sắc trong mắt mình.

6.

Có lẽ là thấy tôi sắp có giá trị lợi dụng trong bữa tiệc, mấy ngày nay Tống Lê chiếu cố tôi rất tốt.

Tìm cho tôi một bác sĩ nổi tiếng quốc tế, để nhanh chóng điều trị vết thương.

Bác sĩ nói:

"Thân thể tiểu thư đã tổn hại nghiêm trọng, tôi bên này chỉ có thể dùng hết khả năng điều trị."

Liên tiếp một tháng, Giang Phán Quy cùng Giang Vọng đều không xuất hiện ở trước mặt tôi.

Trong khoảng thời gian này tôi hồi phục rất khá, tích cực đối mặt trị liệu, chỉ có một vết sẹo thật dài trên lưng tôi rất rõ ràng không có cách nào xoá mờ hết được.

Tống Lê có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ: "Với tính cách này của con, ở bên ngoài khẳng định bị khi dễ không ít."

Điều bà ấy không biết chính là, nếu như không có tính cách này của tôi hiện tại tôi đã chết rồi.

Ngày diễn ra bữa tiệc đã đến.

Tôi mặc lễ phục đắt tiền, Giang Vọng cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi trong một tháng qua, sắc mặt dịu đi một chút nói với tôi:

"Nếu em cảm thấy xấu hổ thì có thể đi bên cạnh anh."

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: "Không cần, tự tôi có thể đi.”

Giang Phán Quy rất vui vẻ, thừa dịp Tống Lê không chú ý, ra vẻ thần bí tiến đến nói với tôi:

"Tao nghe nói những người đàn ông kia, mỗi người đều hơn năm mươi tuổi, mày cần phải chọn cho tốt nha. A đúng rồi, tao còn nghe nói trong đó có mấy người đàn ông bởi vì quá mức biến thái đã hại ch.ết vài người vợ.”

Cô ta tỏ vẻ tiếc nuối thở dài:

“Cho dù bây giờ mày trở về được thì đã sao….. Tao không tin ở nơi khủng khiếp đó mày vẫn còn sạch sẽ.”

Tôi mặt không chút thay đổi nói: "Cô muốn nói cái gì?"

Cô ta hung tợn nói: "Ba mẹ và anh trai mày đều là của tao, bây giờ mày còn nhìn không rõ sao? Biết khôn một chút thì mau cút đi.”

Ồ.

Giang Phán Quy tới tới lui lui chỉ có mấy trò này.

Đến bữa tiệc, tôi phát hiện Giang Phán Quy thật sự không có nói dối.

Giang Kiến Quốc hăng hái dẫn từng người đàn ông trung niên bụng phệ đến trước mặt tôi, rất kiên nhẫn giới thiệu với tôi.

"Ký Nguyệt, đây là chủ tịch Vương thị làm bất động sản."

"Đây là công tử của Lưu thị, Lưu thị tuy rằng không tính là đại phú đại quý nhưng tuyệt đối đều là nhân tài mới xuất hiện rất có tiền đồ ..."

Mà Giang Phán Quy lại đứng một bên xem kịch cùng với đám chị em tốt của cô ta, cười đùa chỉ trỏ về phía tôi.

Tôi chỉ cứng nhắc gật đầu, không biểu hiện cảm xúc cũng không có phản kháng với bất kì tên đàn ông nào.

Những tên đó nịnh nọt tôi, cùng tôi nói chuyện lại bị lời nói tẻ nhạt của tôi làm xấu hổ chỉ biết cười cho qua.

Một lúc sau Giang Kiến Quốc cả người đều mệt mỏi, ông ấy không khỏi đối với tôi có chút trách cứ:

“Con có thể cho ta một chút thể diện hay không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy: "Tôi sẽ không."

Ông ấy sửng sốt.

Đúng vậy tôi chưa từng tham gia bữa tiệc nào, cũng chưa từng một lần đối mặt với nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể chứ?

Khi còn bé tôi là hòn ngọc quý trên tay Giang Kiến Quốc, ấn tượng của tôi đối với người cha này dừng lại ở việc ông bảo tôi cưỡi trên cổ ông giơ cao.

Ông ấy nói, có thể dẫn tôi đi hái sao trên trời.

Nhưng bây giờ tôi chỉ là công cụ để ông ấy trèo lên cao.

Trải qua mười lăm năm ông ấy đối với tôi trong mắt đã không còn loại tình thân này.

Tôi thở dài trong lòng.

Giang Kiến Quốc dường như còn muốn nói gì đó, Giang Vọng kịp thời tiến lên nắm tay tôi:

"Con dẫn con bé sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát, một người đàn ông như con cũng không chịu nổi xã giao lâu như vậy."

Thấy anh em chúng tôi hòa thuận, thần sắc Giang Kiến Quốc dường như nhu hòa trong nháy mắt, miễn cưỡng gật đầu.

Sau khi rời đi, tôi rút tay ra khỏi tay Giang Vọng.

Hắn nói: "Sao em không cảm ơn anh?"

Tôi đi đến ghế ngồi xuống, tùy tiện lấy bốn bình rượu trái cây uống từng ngụm nhỏ: "Anh tự nguyện muốn giúp tôi thì sao tôi phải cảm ơn?"

Nói tôi không có lương tâm cũng được.

Dù sao……

Hiện tại nếu để cho tôi cảm kích hắn, chuyện kế tiếp tôi làm không phải thành lấy oán trả ơn sao?

7.

Nghe tiếng ồn ào ở cửa, tôi để chai rượu xuống, tay nhắm ngay Giang Vọng làm hình súng lục.

“Bang!”

Giang Vọng biến sắc, vội vàng đi ra cửa.

Ở trước cửa có hai người trung niên một nam một nữ quần áo tả tơi, hành vi thô lỗ, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.

Người đàn ông có giọng rất lớn: "Giang Phán Quy đâu? Ra đây cho tao! Cái đồ ăn cháo đá bát, nếu không ra đây tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Người đàn bà ủy khuất ngồi phịch trên mặt đất khóc:

“Thật không có đạo lý mà! Tôi mới là mẹ ruột của Giang Phán Quy! Giang gia không thể ỷ thế hiếp người như vậy!”

Rất nhiều người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cái tên Giang Phán Quy này chính là tên của thiên kim hào môn đỉnh cấp đế đô, đủ để hấp dẫn lòng tò mò của bọn họ.

Giang Vọng lao ra, sắc mặt rất khó coi: "Làm càn! Các người là ai? Sao dám gây sự ở chỗ này! Giang Phán Quy là em gái của tôi, các người sao dám sỉ nhục cô ấy như vậy?”

Hắn muốn gọi người đuổi hai người kia ra khỏi cửa, hai người bọn họ phản ứng cực nhanh ôm lấy chân hắn.

“Tôi tên là Vương Ngọc Thanh, là mẹ ruột của Giang Phán Quy.”

“Tôi tên là Lý Phú Quý, là ba ruột của Giang Phán Quy.”

"Con nhỏ ch.ết tiệt kia trước đó còn liên lạc với chúng tôi, bắt chúng tôi làm việc cho nó, kết quả sau khi chúng tôi giúp xong nó liền không để ý tới chúng tôi, tôi có chứng cớ!"

"Con nhỏ ch.ết tiệt kia đối xử với chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng không thể để cho nó sống tốt!"

Tôi nhìn thấy mặt Giang Vọng trắng bệch.

Giang Kiến Quốc càng tức giận đến phát run: "Chuyện gì đang xảy ra?”

Mà Giang Phán Quy vốn cao cao tại thượng ở giữa một đống tiểu thư nhà hào môn, trong nháy mắt chân run rẩy chạy đến cửa, theo thói quen nhào vào trong ngực Giang Vọng:

"Không phải, bọn họ đang nói bừa, em không biết bọn họ!"

Nhưng trong mắt mọi người, rõ ràng có nghi ngờ.

Thấy Giang Phán Quy không thừa nhận, Vương Ngọc Thanh và Lý Phú Quý làm sao vui lòng, không chịu buông tha liền nhào tới kéo tóc Giang Phán Quy.

Cảnh tượng cực kỳ khó coi.

Tôi thở dài, rót hết rượu trái cây còn lại hài lòng liếm liếm môi, đứng lên.

Tôi đi tới cửa, trừng mắt nhìn cô ta:

"Đây là cha mẹ ruột của cô sao, không phải tôi nghe nói cha mẹ cô mất sớm, thiếu chút nữa chết ở dưới xe của chúng tôi, cho nên mới được Giang gia nhận nuôi sao?"

Giang Vọng giữ chặt tay tôi, sắc mặt rất đen: "Em đừng nói nữa, hiện tại ở đây đang có rất nhiều người."

Đâu chỉ là rất nhiều người.

Phóng viên tôi tìm tới, hiện tại cũng như ong vỡ tổ ở bên ngoài, đang mong chờ tôi bộc lộ tin tức.

Mặt tôi không chút thay đổi rút tay về.

Giang Phán Quy mặt xám như tro tàn, sau khi phản ứng lại, chỉ vào tôi:

"Đều là cô, nhất định là cô hãm hại tôi, cô muốn tôi thân bại danh liệt cho nên mới làm như vậy, cô sẽ không thực hiện được đâu!"

Giang Kiến Quốc cũng không thể nhịn được nữa: "Giang Ký Nguyệt, con như vậy sẽ không có ai muốn kết thông gia với nhà ta nữa đâu!”

Nhìn xem ông ấy kìa.

Tôi chỉ là nói vài câu đã nóng nảy như vậy rồi.

Màn kịch chính còn chưa có lên đâu.

Tôi lấy cuộn băng ra.

"Giang Ký Nguyệt, trong mười lăm năm mày rời đi, tao đã hoàn toàn có được ba mẹ, mày mới là kẻ dư thừa!"

"Ba mẹ và anh trai mày đều là của tao, bây giờ mày còn nhìn không rõ sao? Biết khôn một chút thì mau cút đi.”

…………

“Mày nói xem, nếu hiện tại tao chạy ra ngoài nói với mẹ tao bị mày thả rắn ra cắn, bà ta sẽ tin tưởng ai đây?”

“Giang Ký Nguyệt, sao mày không chết ở bên ngoài luôn đi?”

………….

Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh, phóng viên kích động ấn nút chụp liên tiếp, Giang Vọng luôn đặt tình cảm dành cho Giang Phán Quy lên đầu cũng không khỏi sửng sốt.

Cuối cùng, là Tống Lê xông lên cho tôi một cái tát.

Tôi nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của người mẹ ruột này.

“Tôi sớm nên nghĩ đến, cô ở bên ngoài đã bị dạy hư rồi, làm cho Phán Quy của tôi tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn con bé mất mặt trước bao nhiêu người như vậy!"

Tôi nhìn thấy người mẹ ruột ngày thường luôn tỏ ra ôn nhu này đang nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho Giang Phán Quy, bọc kín cô ta lại muốn đưa cô ta rời khỏi hiện trường.

Làm xong những động tác này, bà ấy còn ngẩng đầu cảnh cáo tôi:

"Cô không cần quay về Giang gia, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài đi học chỉ vì nể tình trong xương cốt của cô có máu của tôi, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ huyết thống!"

Nói xong bà ấy thất vọng muốn rời đi.

Giang Phán Quy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn tôi lại mang theo đắc ý giống như đang nói: “Xem đi, đây chính là chênh lệch giữa chúng ta.”

Cho dù tôi có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù cô ta gây ra tội ác tày trời.

Tôi cũng không có được tình yêu của mọi người.

Cô ta cũng giống như đang nói: “Mày làm như vậy đối với tao một chút ảnh hưởng cũng không có. Tao vẫn là thiên kim Giang gia, mà mày hoàn toàn mất đi quyền lợi cạnh tranh với tao.”

Tôi hỏi: "Tống Lê, mẹ có thật lòng vì tôi trở về mà rất vui không?”

Tống Lê quay đầu, vẻ mặt tức giận: "Loại người xấu xa như cô, xứng sao?"

Tôi nở nụ cười, nhìn về phía Giang Vọng: "Còn anh?"

Giang Vọng quay đầu đi, bộ dáng cũng rất thất vọng với tôi:

"Anh từng nghĩ sẽ đối xử tốt với em nhưng em không cảm kích, em cũng không học được điều gì tốt, anh đối với em gái khi còn bé đã không còn ký ức gì, nhưng anh biết nếu cô ấy lớn lên sẽ thành người tốt, tuyệt đối không có khả năng giống như em."

Tôi nhìn về phía Giang Kiến Quốc, muốn hỏi, lại tự giễu cười cười: "Quên đi, không hỏi ba nữa, một người coi tôi là công cụ kết hôn còn không bằng hai người bọn họ đâu.”

Giang Kiến Quốc đen mặt: "Nói xong chưa? Có thể kết thúc trò khôi hài này chưa?”

Trên mặt ông ấy cực kỳ không kiên nhẫn.

Không thể không nói, tôi vẫn cảm thấy đau lòng trong nháy mắt.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Tôi vươn tay, ngăn ở trước mặt Tống Lê và Giang Phán Quy: "Ai nói các người có thể đi?"

Giang Vọng lên tiếng cảnh cáo tôi: "Giang Ký Nguyệt, cô đừng quá đáng."

Tôi cười, lấy thẻ cảnh sát trong người ra.

“Tôi là cảnh sát, hiện tại bắt giữ Giang Phán Quy với nhiều tội danh sau buôn người, buôn bán nội tạng, giam giữ người phi pháp.”

Chống lừa đảo, tôi là người chuyên nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK