Mục lục
Chàng vệ sĩ của tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6

Tôi dừng lại rồi nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, thích thì phải chớp thời cơ, nếu không thử thì làm sao biết không được?"

Đáy mắt Lục Thanh Dã tràn đầy sự giãy dụa, hắn thở dài nói: "Đại tiểu thư, em như trăng sáng trên trời cao, mà tôi chỉ là bụi bặm trên mặt đất. Từ khi sinh ra, sự chênh lệch giữa chúng ta đã như trời với đất rồi."

Đạo lý này tôi hiểu, hắn muốn nói hắn không xứng với tôi.

Từ trước đến nay ba tôi là người luôn chú trọng đến quy củ. Từ nhỏ tôi đã được dạy rằng, tôi là đại tiểu thư còn Lục Thanh Dã là vệ sĩ của tôi. Tôi là chủ nhân còn hắn là bề tôi trung thành. Đạo lí này, khoảng cách này, từ khi còn bé tôi và hắn đã luôn ý thức được.

Nếu không phải vì kiếp trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngay chính tôi cũng cảm thấy tôi sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối với mình.

Tôi nỉ non nói với hắn: "Bụi bặm cũng có thể bay lên trời, không phải ánh trăng cũng chiếu xuống mặt đất đó sao?"

Tôi nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt Lục Thanh Dã, dường như hắn đã được khích lệ bởi những lời tôi nói.

Nhưng trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt hắn lại tối đi.

Chắc là hắn nghĩ đến lễ đính hôn của tôi và Thẩm Trăn vào ngày mai.

Hắn cho rằng tất cả đã muộn, nhưng cũng không hẳn là quá muộn đâu nhé.

Tôi thì thầm: "Đi giúp tôi xả nước đi."

"Được." Hắn đứng dậy, giúp tôi xả nước tắm.

Trưa hôm sau là buổi tiệc đính hôn của tôi và Thẩm Trăn.

Lễ đính hôn được tổ chức tại khách sạn 5 sao của nhà tôi, chỉ mời ba mẹ và người thân của hai bên.

Kiếp trước, hôm nay là ngày tôi và Thẩm Trăn đính hôn, sau đó ba tháng sẽ tổ chức hôn lễ.

Tiệc đính hôn vừa mới bắt đầu, tôi đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, thật ngại quá, cháu không muốn đính hôn với Thẩm Trăn. Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, cháu vẫn muốn thận trọng suy nghĩ nhiều hơn."

Họ hàng hai bên nghe vậy thì cứng đờ, Thẩm Trăn cũng thay đổi sắc mặt, "Sương Nhiễm, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Hai chúng ta vốn dĩ đã hiểu rất rõ về nhau, em còn muốn suy nghĩ cái gì chứ?"

Đúng vậy, tôi và Thẩm Trăn cùng nhau lớn lên, quả thật rất quen thuộc lẫn nhau.

Giữa chúng tôi cũng có tình nghĩa thanh mai trúc mã, thế lực hai nhà lại ngang nhau, môn đăng hộ đối, vốn là một đôi trời đất tạo thành.

Đáng lẽ tôi không nên do dự.

Chính bởi vì kiếp trước tôi đã quá mức tự tin, cũng quá mức tin tưởng Thẩm Trăn nên mới bị hắn ta giáng cho một đòn đau đớn.

Ba tôi xụ mặt xuống, nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, không được làm loạn, mau rút lại lời con vừa nói."

Tôi lắc đầu: "Ba, con không nói đùa, cũng không muốn rút lại những lời vừa nói."

Ngược lại, tôi nói với Thẩm Trăn: "Thẩm Trăn, để tôi suy nghĩ lại đi, anh cũng nên cân nhắc cẩn thận xem tôi có phải là người anh thật sự muốn cưới hay không, đừng vì hôn ước giữa hai nhà mà vội vàng muốn kết hôn."

Thẩm Trăn cảm thấy rất mất mặt, hắn tự tìm cho mình bậc thang: "Không sao, Nhiễm Nhiễm, tôi chờ em suy nghĩ rõ ràng."

Bữa tiệc đính hôn tan rã trong không vui. Sau khi về nhà, vào lúc ba tôi đang chuẩn bị dạy dỗ tôi, ông nội tôi, người từ nhỏ đã rất cưng chiều tôi trừng mắt nhìn ba tôi một cái, nói câu công bằng: "Nhiễm Nhiễm không muốn đính hôn thì để con bé suy nghĩ lại, con bé vừa mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, kết hôn sớm như vậy để làm gì? Hơn nữa tôi không quan tâm Thẩm Trăn ra sao, tôi chỉ biết đây là hôn nhân đại sự của cháu gái bảo bối của tôi, thận trọng vẫn là tốt nhất.”

Ta khoác tay ông nội, làm nũng: "Ông nội là tốt nhất."

Lục Thanh Dã đứng hầu ở một bên, khoé mắt tôi liếc qua, thấy khóe môi hắn khe khẽ nhếch lên.

7
Năm giờ tối cùng ngày, Diệp Vũ Đường gọi điện thoại mời tôi đi cắm trại. Hôm nay cô ta mở party trên đỉnh núi ở vùng ngoại ô.

Diệp Vũ Đường cố ý dặn dò qua điện thoại: "Sương Nhiễm, không phải hôm nay cậu đính hôn với Thẩm Trăn à? Gọi anh ấy đi cùng đi, để tớ tiện thể chúc mừng hai người luôn."

Hôm nay tiệc đính hôn của tôi và Thẩm Trăn chỉ có người thân hai bên tham dự, việc tôi hủy bỏ hôn ước không được công bố ra bên ngoài, tôi cũng chưa nói cho Diệp Vũ Đường biết.

Tôi đồng ý: "Được, để tớ gọi hắn."

Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Trăn: "Thẩm Trăn, bạn thân của tôi, Diệp Vũ Đường, tổ chức cắm trại, anh có muốn tới tham gia cùng không?"

Tôi biết chỉ cần là tôi gọi Thẩm Trăn, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.

Dù sao Diệp Vũ Đường cũng là một tiểu hoa đang nổi tiếng, Thẩm Trăn cũng từng nhắc tới bạn thân tôi ở trước mặt tôi, nói hôm nào hẹn ra gặp mặt.

Thẩm Trăn lập tức nói: "Được, gửi địa chỉ đi, anh lái xe qua."

"Ừm, anh nhớ gọi cả Thẩm Cân nữa. Địa chỉ tôi sẽ gửi qua Wechat của anh."

Tôi cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho Thẩm Trăn.

Hơn 7 giờ tối, tôi ăn mặc chỉnh chu, kêu Lục Thanh Dã lái chiếc Lamborghini của tôi đến khu cắm trại.

Sau bộ phim lần trước của Diệp Vũ Đường, người đại diện cho cô ta nghỉ phép một tuần. Có thể nói là tuần này ngày nào cô ta cũng mở party.

Khi tôi đến, mọi người đã bắt đầu uống rồi.

Thẩm Trăn và Thẩm Cân đến sớm hơn tôi.

Diệp Vũ Đường ngồi bên cạnh Thẩm Trăn, quấn lấy hắn chơi trò đoán chữ.

Thái độ của Thẩm Trăn đối với cô ta lạnh nhạt hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.

Thẩm Trăn thấy tôi tới thì vẫy tay với tôi, "Sương Nhiễm, lại đây ngồi đi."

Tôi định đi qua thì Diệp Vũ Đường lại giữ chặt tay lấy tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Cô ta ghé sát bên tai tôi, nhỏ giọng hỏi: "Sương Nhiễm, tớ nghe nói hôm nay cậu với Thẩm Trăn không đính hôn?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tớ còn đang suy nghĩ."

"Anh ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, thế mà cậu còn muốn suy nghĩ á? Thẩm tổng ưu tú như vậy, nếu cậu không nắm chặt thì coi chừng bị người khác cướp mất đó nha." Diệp Vũ Đường nửa đùa nửa thật nói, "Đàn ông là loại không chịu nổi cám dỗ, cậu nên nắm chặt vào."

Tôi chỉ cười không nói, chuyển đề tài: "Không nói những thứ này nữa, nào, đến uống rượu."

Lục Thanh Dã ở một bên nướng thịt rồi mang qua đây cho tôi ăn.

Qua ba đợt rượu, Diệp Vũ Đường đã hơi ngà ngà say.

Cô ta thấy Lục Thanh Dã tỉ mỉ chăm sóc tôi, nửa đùa nửa thật nói: "Sương Nhiễm, nói thật nha, Thanh Dã vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, thân thủ cũng rất tốt, làm vệ sĩ cho cậu có hơi uổng phí. Với điều kiện này của hắn mà vào giới giải trí là đảm bảo có thể nổi tiếng, không đến ba năm là có thể trở thành đỉnh lưu."

Trước kia Diệp Vũ Đường cũng thường xuyên ở khen Lục Thanh Dã trước mặt tôi nhưng tôi chưa bao giờ coi trọng.

Hiện tại, cô ta lại nói như vậy trước mặt Thẩm Trăn, sắc mặt Thẩm Trăn thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn Lục Thanh Dã nhiều thêm chút thâm ý.

8

Kiếp trước, Thẩm Trăn và Lục Thanh Dã không có gút mắc gì với nhau.

Hiện tại Thẩm Trăn mất đi hứng thú uống rượu, cầm lấy đùi gà nướng trong tay Lục Thanh Dã rồi hỏi: "Vậy sao?”

Hành động này của Thẩm Trăn khiến cho trong lòng Diệp Vũ Đường không thoải mái, giọng điệu cô ta chua xót: "Thẩm tổng, anh thật biết chăm sóc. Đúng rồi, tối hôm qua nhờ anh đưa em về nhà..."

Diệp Vũ Đường nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại làm cho người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.

Thẩm Trăn nhíu mày: "Diệp tiểu thư, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tối hôm qua tôi cũng không có đưa cô về nhà."

"Thẩm tổng, anh đúng là biết nói đùa. Tối hôm qua là Sương Nhiễm gọi anh đến quán bar mà. Sau khi anh đưa em về còn ngồi trong nhà em một lát rồi mới đi."

Diệp Vũ Đường nhấn chữ "ngồi" kia có chút nặng.

Tôi có chút nghe không nổi, kiếp trước tôi nhìn cô ta qua bộ lọc “bạn thân”, từ sau khi bộ lọc “bạn thân” vỡ tan tành, lời cô ta nói ra lúc nào cũng ngửi thấy mùi trà nồng nặc.

Ánh mắt Thẩm Trăn càng lúc càng tối sầm, hắn nhìn tôi, giải thích: "Sương Nhiễm, tối hôm qua anh không hề nhận được cuộc điện thoại nào của em, có phải Diệp tiểu thư đây nhầm lẫn gì đó không?"

Diệp Vũ Đường thấy Thẩm Trăn nói chuyện phũ phàng thì sắc mặt thay đổi, cô ta tức giận hỏi tôi: "Sương Nhiễm, tối hôm qua cậu không gọi Thẩm Trăn đến quán bar?"

Tôi gật đầu: "Tối hôm qua tớ uống nhiều quá, lúc gọi điện thoại bấm nhầm thành Thẩm Cân."

Sắc mặt Diệp Vũ Đường tái nhợt, nhìn thoáng qua Thẩm Cân đang nướng thịt ở một bên, suýt nữa tức đến ngất đi.

Cô ta đứng dậy, kéo cánh tay Thẩm Cân đi về phía xa xa.

Thẩm Trăn tiến lại gần, hỏi tôi: "Sương Nhiễm, vì sao tối hôm qua em gọi điện thoại cho Thẩm Cân mà không gọi điện thoại cho tôi?"

Tôi hỏi ngược lại: "Sao, anh có hứng thú với Vũ Đường? Muốn đưa cô ta về nhà à?"

"Ý anh không phải thế." Thẩm Trăn kiềm chế sự ghen tuông, giọng điệu ôn hòa trở lại: "Anh chỉ hy vọng khi em có chuyện thì trước tiên hãy nghĩ đến anh mà thôi, về phần Diệp tiểu thư, cô ấy là bạn thân của em cơ mà, sao anh có thể có hứng thú với cô ấy chứ?"

Mịa, tôi thực sự muốn thưởng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

Nếu tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho hắn để hắn đưa Diệp Vũ Đường về nhà, với thủ đoạn quyến rũ của Diệp Vũ Đường, hắn có thể kìm chế được sao?

Việc này đã được kiểm chứng ở kiếp trước.

Xa xa, Diệp Vũ Đường và Thẩm Cân đang cãi nhau, bạn bè bắt đầu chạy đi khuyên can.

Tôi bình tĩnh ăn thịt nướng.

Thẩm Cân tức giận xông tới, kết nối điện thoại di động với máy chiếu ngoài trời.

Hình ảnh trên máy chiếu thu hút ánh mắt của mọi người trong nháy mắt.

9
Thì ra tối hôm qua Thẩm Cân đã lén quay lại video Diệp Vũ Đường quyến rũ hắn.

Trong video, Diệp Vũ Đường coi Thẩm Cân là Thẩm Trăn, đôi mắt say mê nói:

"Thẩm tổng, mỗi lần Sương Nhiễm uống say, Lục Thanh Dã đều đưa cô ta về. Anh có sợ bọn họ say rượu loạn tính không?”

"Sương Nhiễm thích lén nhìn cơ bụng đàn ông, cô ta đã từng nói, vệ sĩ nhà cô ta có cơ bụng rất đẹp, cũng rất dễ sờ.”

"Thẩm tổng, ngày mai anh sẽ đính hôn với Sương Nhiễm, có muốn phóng túng một lần cuối cùng không?”

"Sương Nhiễm cho anh đội nón xanh, anh ngủ cùng bạn thân cô ta cũng chẳng có gì quá phận."

Cứu mạng, cay lỗ tai quá.

Tôi không ngờ lúc riêng tư Diệp Vũ Đường ăn nói bạo như vậy.

Diệp Vũ Đường xông qua hòng tắt video, Thẩm Cân ngăn cản cô ta, ấn nút tua nhanh.

Toàn bộ hình ảnh phía sau đều là những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, Diệp Vũ Đường đập máy chiếu xuống đất thì hình ảnh mới chấm dứt, nhưng âm thanh vẫn được phát lại.

Tiếng gọi "Thẩm tổng" khiến Lý Liên Kiệt còn nổi da gà.

Mặt Thẩm Trăn đen như nhọ nồi, muốn kéo tay tôi rời đi: "Sương Nhiễm, nhân phẩm bạn thân của em có vấn đề, sau này đừng qua lại với cô ta nữa.”

Tôi hất tay Thẩm Trăn ra, nhìn Diệp Vũ Đường đang ngồi xổm khóc như mưa bên cạnh, hỏi Thẩm Trăn: "Thẩm Trăn, nếu tối hôm qua người đưa cô ta về nhà là anh, anh có tin bản thân thật sự có thể giữ mình trong sạch không?"

"Đương nhiên." Giọng điệu Thẩm Trăn chắc chắn.

"Nhưng tôi thì không, đó là lí do tại sao tôi không muốn đính hôn với anh. Thẩm Trăn, chúng ta chấm dứt tại đây thôi.”

Nói xong tôi quay sang nói với Lục Thanh Dã: “A Dã, về nhà thôi.”

Buổi cắm trại giải tán trong không vui.

Lúc tôi chuẩn bị bước vào trong xe, Diệp Vũ Đường nhào ra chặn đường tôi.

Cô ta oán hận nhìn tôi: "Ngu Sương Nhiễm, là cô cố ý kêu Thẩm Cân đùa giỡn tôi đúng không? Uổng cho mấy năm nay tôi luôn xem cô là người bạn thân nhất, bây giờ cô lại huỷ hoại thanh danh của tôi, còn khiến Thẩm Cân nắm được nhược điểm của tôi trong tay nữa. Tại sao cô có thể độc ác như thế? Tại sao cô có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy?”

Nếu đã trở mặt rồi thì chẳng có gì phải kiêng dè nữa.

“Cô nói tôi độc ác? Diệp Vũ Đường, để tôi nhắc cho cô nhớ, là do cô chủ động quyến rũ Thẩm Cân nên hắn mới có cơ hội quay video lại.”

"Cô còn nói tôi nhẫn tâm? Cô cũng nên xem lại coi tối qua cô đã nói những gì đi, biết rõ hôm nay tôi và Thẩm Trăn sẽ đính hôn thế mà còn muốn lôi kéo hắn phóng túng. Cô đừng có sỉ nhục hai chữ “bạn thân” như vậy chứ."

Nói xong tôi liền ra hiệu cho Lục Thanh Dã lái xe đi.

Xe chạy như bay đường núi, Thẩm Trăn cũng lên xe rồi đi theo phía sau.

Hắn gọi điện thoại đến, tôi cúp máy, nói với Lục Thanh Dã: "Đợi lát nữa ở trên đường cao tốc thì cắt đuôi hắn đi."

"Ừm." Lục Thanh Dã đáp lại.

Sau khi ra khỏi đường núi, Lục Thanh Dã nhanh chóng bỏ xa Thẩm Trăn. Hắn thay đổi lộ trình, chạy đến một bãi biển mà chúng tôi thường đến.

Sau đó chúng tôi ra khỏi xe, cùng đi dạo trên bãi cát.

Nhiệt độ ban đêm ở ngoài biển rất thấp, Lục Thanh Dã cởi áo khoác âu phục của hắn ra khoác lên cho tôi.

Tôi bị mùi hương tuyết tùng mát lạnh của hắn nhè nhẹ vây quanh.

Đây là mùi nước hoa hai năm trước tôi thuận tay mua cho hắn ở sân bay.

Thỉnh thoảng hắn sẽ dùng nó, mỗi lần chỉ dùng một ít, như thể sợ dùng nhiều sẽ hết mất vậy.

10

Ánh mắt tôi hướng về phía biển, hỏi Lục Thanh Dã: "A Dã, anh nói xem, hoàn cảnh nào có thể đưa đẩy con người đến mức phải chọn việc trầm mình xuống đại dương để tìm kiếm sự giải thoát?”

Hắn giật mình, sau đó trả lời: “Chắc là khi lòng mình đau đến mức không thể đau hơn, là khi bản thân không còn bất kỳ thứ gì để lưu luyến trên thế giới này. Đại tiểu thư, sao em lại đột ngột hỏi vậy?”

Thì ra kiếp trước sau khi tôi c.h.ết, Lục Thanh Dã đã cảm thấy hắn không còn bất kỳ thứ gì để quyến luyến trên thế giới này.

Hắn thực sự muốn ch.ết.

Tôi luồn tay vào lòng bàn tay Lục Thanh Dã, ôm lấy eo hắn, trịnh trọng nói: "Lục Thanh Dã, làm bạn trai em nhé."

Lục Thanh Dã được thương mà sợ, cúi đầu nhìn tôi, lỗ tai đỏ lên: "Tiểu thư, em say rồi sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, trong tầm mắt chính là gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của hắn: "Em không say, em không được phép thích anh sao?”

Lục Thanh Dã đeo túi xách ra sau lưng, thấp giọng hỏi: "Hai ngày nay em cư xử có chút kì lạ, là bị cái gì đó kích thích sao?”

Đúng là tôi đã có một trải nghiệm khó quên.
Thật ra tôi muốn nói thẳng cho hắn biết, nhưng sự thật huyền bí đến khó tin ấy khiến tôi không có cách nào có thể giải thích được.

"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy anh là người rất tốt, vậy nên em muốn đối xử tốt với anh..." Nói xong tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, "A Dã, nếu anh cũng thích em thì hãy đáp lại đi."

Cảm nhận được vòng ôm phía sau dần thu hẹp, gắt gao ôm chặt lấy tôi.

Trong nháy mắt, hắn hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng tựa như thăm dò.

Tôi đáp lại hắn khiến hắn như được cổ vũ trở nên nhiệt tình hơn.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, hắn dùng tấm lưng cùng đôi cánh tay rắn chắc để bao bọc, chắn lại hết thảy gió lạnh cho tôi.

Chúng tôi không biết rằng, một màn này đã bị Thẩm Trăn đuổi theo từ xa nhìn thấy.

Hắn đứng trong bóng tối dùng điện thoại chụp lại hình ảnh Lục Thanh Dã ôm hôn tôi trên bờ biển.

Trở về xe, Lục Thanh Dã ôm tôi lên ghế phụ, thân mật thắt dây an toàn cho tôi.

Hắn cúi người hôn lên trán tôi, nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, công chúa của tôi, sau này anh sẽ dùng cả tính mạng này để yêu em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK