5.
Một soái ca kính râm xuất hiện đập cho đám lưu manh một trận rồi nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
“Đường Phượng, cô ổn không?”
Thì ra là đại ca lái xe.
Quả nhiên anh ta vô cùng quan tâm đến môn tiếng Anh của kỳ thi nghiên cứu sinh, đến tìm tôi nhờ giảng bài đây mà.
Tôi ngồi trên đường lớn hít mấy ngụm không khí trong lành, sau đó mới thoải mái nói:
“Đại ca, chúng ta hợp tác đi. Anh bảo vệ tôi an toàn, tôi bảo kê anh thi đậu nghiên cứu sinh.”
Đại ca lái xe trầm mặc, lát sau hắn quay đầu nhìn lên biển tên trường tôi, sau đó gật gật đầu.
Tôi xúc động đến mức muốn khóc luôn.
“Chỉ là phí bảo kê vẫn phải thu, bớt cho cô một chút, một ngày 500 tệ.”
Miệng tôi méo xệch.
“Trước thiếu đã nha, về sau tính tiếp.”
Khi chúng tôi đến dưới lầu ký túc xá, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Trước đây quên hỏi, tên của anh là gì vậy?”
“Lý Long.”
Bảo sao tôi với anh là chân ái, một đứa là rồng, một đứa là phượng, quá là amazing gút chóp luôn.
Nghe tên hai đứa tôi thôi là biết đủ chuẩn làm nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu nông thôn thời đại mới luôn.
“Anh có thể tháo kính râm xuống không?”
Anh ấy từ từ tháo kính râm nhìn qua.
Bảo sao ngày nào ảnh cũng đeo kính râm, không chỉ để trông đẹp trai ngầu lòi, mà còn bởi vì hai quầng thâm mắt của ảnh không hề thua gì mấy con quốc bảo cả.
“Đại ca, một ngày anh ngủ mấy tiếng vậy?”
Ảnh không thèm trả lời.
“Đường Phượng, thời gian không còn sớm nữa. Tôi phải về nhà đọc sách đây.”
Sau đó anh đeo lại kính râm, quay lưng lặng lẽ bước ra khỏi cổng trường.
Đúng vậy Đường Phượng, tôi rất cần phải về nhà, nhưng tôi càng muốn cứu em trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Lúc tôi về đến ký túc xá, Tô Linh Linh nhìn thấy vết hằn trên cổ tay tôi, vẻ mặt trở nên tái nhợt.
“A, tiểu Phượng, cậu bị sao thế này? Có ai khi dễ cậu hả?”
Tôi rất mệt mỏi, mệt đến mức không buồn diễn kịch, chỉ lắc đầu không nói lời nào.
Bạn cùng phòng thấy vậy liền hỏi tôi: “Tớ có thuốc bôi này, cậu có cần không?”
“Cảm ơn cậu, Tiểu Hoàng”
Bạn cùng phòng đưa thuốc cho tôi, nói: “Tên của tớ là Tiểu Hồng.”
Chớt, gọi nhầm rồi.
“Cảm ơn cậu nha tiểu Hồng.”
Tô Linh Linh không chịu buông tha cho tôi: “Tiểu Phượng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Có cần báo cảnh sát không? Gặp phải chuyện như vậy, chúng ta không thể nhẫn nhịn cho qua được. Cậu đừng sợ, nhất định phải làm lớn chuyện lên, dù sao đó cũng không phải là lỗi của cậu.”
Tôi mệt mỏi thoa thuốc.
“Tô Linh Linh, đi ngủ sớm đi. Sáng mai còn cần phải đi làm.”
Tô Linh Linh mặt mày vẫn lo lắng, kéo lấy tay tôi nói: “Tiểu Phượng, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Tôi vô cùng bình tĩnh hỏi cô ta: “Tô Linh Linh, lúc nãy tôi cầu cứu cậu, cậu có nghe thấy không?”
Tô Linh Linh buông tay tôi ra.
“Không, tớ không có nghe thấy gì cả.”
“Tô Linh Linh, thật ra lúc nãy cậu có nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi đúng không?”
Khuôn mặt Tô Linh Linh vô cùng khẩn trương: “Không có, tớ thật sự không có nghe thấy. Lúc đó tớ đang nghe Lạc Cảnh Hoài nói về chuyện trong nhà của anh ấy. Tớ thật sự không nghe thấy gì cả.”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm: “Vậy sao? Nhưng tôi vẫn chưa nói tôi cầu cứu lúc nào mà?”
Tôi nằm dài trên giường nghĩ nghĩ, lần tiếp theo chắc là muốn ép tôi hiến giác mạc nhỉ.
Tác giả rốt cuộc là vô tri tới cỡ nào dị? Bắt người sống hiến tạng là vi phạm luật pháp đó.
Nhưng bởi vì theo như nguyên tác, nữ chính bị xã hội đen tấn công nên gặp tai nạn giao thông, đôi mắt bị tổn thương.
Đường Phượng bởi vì quá yêu nam phụ.
Cô ấy không muốn nhìn thấy Lạc Cảnh Hoài dằn vặt đau khổ.
Sau một hồi bị hắn ta bắt cóc đạo đức, liền đồng ý hiến giác mạc.
Vậy nên tôi có thể tự tin tuyên bố, muốn phá game này thì cứ gọi là dễ!
Chỉ cần tôi không tham gia vào cái bùng binh của ba người họ, liền có thể bảo vệ đôi mắt long lanh sáng ngời này rồi.
Làm người ấy mà, muốn sống tốt thì phải cách đám nhân vật chính xa một chút.
6.
Sáng hôm sau Tô Linh Linh vẫn cư xử bình thường, dậy sớm trang điểm rồi ăn sáng.
Tôi vẫn như cũ, môi đỏ, váy ngắn.
Có đôi khi chơi bể còn có tác dụng hơn so với việc cố chống lại đám nhân vật chính.
Tôi ngồi ở bàn làm việc vừa nhàn nhã uống cà phê vừa tìm tài liệu thi nghiên cứu sinh sau đại học.
Dù sao tôi cũng đã hứa sẽ giúp Lý Long thi đậu nghiên cứu sinh. Ưu thế duy nhất của tôi trong chuyện xuyên sách chính là nằm ở đây.
Ngoài đời tôi cũng vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tìm việc khó khăn khắp nơi, cuối cùng nhận chức cố vấn pháp lý của một công ty với mức lương hàng tháng vỏn vẹn 4500 tệ.
Vừa mới vào đời làm nô lệ cho tư bản thì xuyên sách.
“Đường Phượng, liên hệ công ty luật lấy tài liệu”
“Đường Phượng, xem lại bản hợp đồng này.”
“Đường Phượng, ở đây có một bản hợp đồng lao động.”
Tôi: “Khoan đã.”
Tôi học theo kiểu nũng nịu của Tô Linh Linh.
“Chị ơi chị dạy em được không.”
“Mọi người sẽ không thấy chết không cứu chứ.”
Trường hợp tệ nhất là gì? Là mấy người sa thải tôi ư? Vậy thì tôi còn phải cảm ơn mấy người đó, cho tôi có cơ hội rời khỏi cái đám nhân vật chính này.
Tôi còn đang lăn lộn ra dẻ thì nhìn thấy Tô Linh Linh đỏ mặt chạy ra từ phòng tổng giám đốc.
Sau đó cô ta thì thầm nói với tôi: “Anh Cố bảo tớ ngày mai đi công tác với anh ấy.”
Không hổ danh là một tổng giám đốc bá đạo, lại bắt đầu diễn một màn cường thủ hào đoạt.
Quản gia nói: “Thiếu gia đã rất lâu không có cười rồi.”
Bạn thân là bác sĩ nói: “Tôi nói cậu ăn mặn cũng phải kiềm chế một chút chứ, nửa đêm đem người ta dày vò thành dạng này rồi.”
Nữ phụ của phụ là tôi cười khẩy: “Tránh xa tôi một chút, cậu quấy rầy tôi nghiên cứu việc thi nghiên cứu sinh rồi.”
Ánh mắt Tô Linh Linh dừng lại trên máy tính của tôi một giây, sau đó im lặng nhích ra một chút.
Tôi tải file xuống, nén lại rồi gửi sang cho Lý Long.
Trong đó chứa toàn bộ tài liệu cho kì thi tuyển sinh sau đại học mà tôi tìm thấy, cùng với một số kinh nghiệm và bí quyết tâm đắc do tôi biên soạn.
Hắn vẫn như cũ mang một cặp kính đen, tôi đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ nói: “Xem kỹ một chút, đừng phụ kỳ vọng của chị đẹp đây nha.”
Tôi cùng Tô Linh Linh đi tàu điện ngầm về nhà, cô ta nhỏ giọng nói: “Tiểu Phượng, cậu và tài xế đó quen thân lắm hả?”
“Không thân.”
Vẻ mặt Tô Linh Linh trở nên kỳ lạ, “Tớ có cảm giác cậu thay đổi rồi, thay đổi như thế nào thì tớ không diễn tả được. Tiểu Phượng, cậu có gì hiểu lầm với tớ hả?”
Vừa nói cô ta vừa bật khóc nức nở.
Mọi người trên tàu đều nhìn sang.
Bất cứ ai cũng cảm thấy chúng tôi đang diễn một màn chị đại với đôi môi đỏ choét bắt nạt cô nữ sinh đại học thuần khiết.
Chơi chiêu với chị hả em? Tôi giả vờ lớn tiếng an ủi cô ấy:
“Đừng khóc mà, không sao đâu. Đứa trẻ trong bụng cậu, chúng ta sẽ cùng tìm ra phương pháp xử lí thích hợp nhất.”
Sắc mặt của Tô Linh Linh tái nhợt, thấp giọng hỏi: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
Tôi gật đầu, vừa vỗ lưng cô ta vừa gật gù tỏ vẻ thấu hiểu. Ánh mắt của Tô Linh Linh cuối cùng không còn là vẻ ngây thơ thiểu năng nữa, bắt đầu hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Cô ấy lạnh mặt nói: “Đùa kiểu này không vui đâu.”
Tôi cười nói: “Có phải cậu đã đăng lên confession của trường, ngầm ám chỉ nói tôi bị đám lưu manh bắt được, đã sớm không còn trong sạch rồi không? Cậu làm vậy có được ích lợi gì không? Đây là chuyện bạn cùng phòng nên làm sao?”
Bộ dáng khẩn trương của Tô Linh Linh nhìn cũng rất đẹp.
Cô ta giống như đang bị oan ức, cảm thấy tổn thương vô cùng.
Tôi mỉm cười rạng rỡ: “Linh Linh, cậu biết là tớ hay thích nói đùa mà. Chúng ta là bạn tốt nhất, đúng không?”
7.
Tôi vừa về đến trường học liền nhận được một tin nhắn từ Wechat.
“Đường Phượng, có phải trong lúc làm việc Linh Linh bị khi dễ không? Hôm nay tôi cảm thấy tâm trạng của em ấy không tốt lắm.”
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn Tô Linh Linh, cô nàng còn đang vô cùng vui vẻ sắp xếp hành lí, chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai.
Người này là người được đánh dấu quan trọng trong điện thoại của Đường Phượng.
Tôi ném điện thoại qua một bên, bắt đầu lên mạng tiếp tục tra cứu về kì thi nghiên cứu sinh.
“Long ca, anh đang học bài hả?”
“Tôi tìm được hai đề thi thật của trường em trong những năm gần đây, giờ tôi gửi qua cho anh nha.”
Long ca: “OK”
Tôi do dự một chút, vẫn gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Long ca, anh có thể hứa với tôi là sẽ bảo vệ tốt đôi mắt này của tôi không?”
Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết sẽ có biến số gì xảy ra không nữa.
Mở cuốn sách về luật hình sự ra, tôi không kịp cầm chặt bìa.
Đột nhiên một tờ đơn rơi ra.
Thư chiêu sinh của đại học Berlin?
Khoan đã, hình như trong nguyên tác có nhắc đến việc nữ chính cuối cùng đã đến Đức du học.
Tại sao bây giờ thư chiêu sinh lại nằm trong tay Đường Phượng?
Ở phía sau lá thư có ghi một vài lí do vì sao không nên du học, dưới cùng còn có một hàng chữ, viết:
“Tô Linh Linh nói đi Đức du học là một chuyện quá sức với một người có tính cách như tôi.”
Ờ cũng đúng, những chuyện tốt đẹp nhất chỉ có thể “phù hợp” với nhân vật chính thôi, làm gì đến lượt tép riu chứ.
Đi công tác ở cùng một khách sạn chính là cơ hội để cho nam nữ chính gia tăng tình cảm.
Đặc biệt là rạng sáng nay, Tô Linh Linh nhắn tin nói với tôi.
“Tiểu Phượng, hôm nay tớ có uống một ly với Trương tổng bên phía đối tác, Cố tổng hình như có chút không vui, mặt mũi lạnh te từ chiều đến giờ. Tớ phải làm gì đây?”
“Tiểu Phượng, hình như tớ say rồi.”
Tôi có thể tưởng tượng ra một số tình tiết trong tiểu thuyết.
Tổng tài bá đạo lạnh mặt ôm Tô Linh Linh vào gian phòng, dùng khăn nóng lau mặt cho cô ta.
Tô Linh Linh sẽ bắt đầu lèm bèm: “Họ Cố kia, tại sao anh lại kéo tôi đi, đừng tức giận nữa được không?”
Sau đó tổng giám đốc bá đạo sẽ bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi không tức giận.”
Chỉ có tôi và anh Long “chân ái” là phải trả giá vì bọn họ.
Lúc đầu tại sao tôi lại rớ phải cuốn tiểu thuyết chó má này chứ, hình như còn được quảng cáo là tiểu thuyết đại nữ chủ (*).
(*): ý chỉ kiểu nữ chính tự mình vươn lên, có nhan sắc, có bản lĩnh, lấy nữ chính làm trung tâm của câu chuyện.
Hiện tại bị như thế này là đáng đời tôi.
Thế nhưng tôi quên mất một chuyện, khi tình cảm của bọn họ vừa có tiến triển thì nữ chính sẽ gặp tai nạn giao thông, một trong những lí do đó là vì tôi cũng không biết tai nạn sẽ xảy ra vào ngày nào.
Lúc này tôi đang vừa nhìn đèn giao thông, vừa băng qua đường. Vào lúc tôi nhìn thấy Tô Linh Linh đứng bên kia đường, tôi liền ý thức được.
Tai nạn đó nhất định sẽ xảy ra vào hôm nay!
Tôi nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi sự cố xảy ra.
Thế nhưng đã không kịp rồi.
Dòng người qua lại quá đông, tôi căn bản trốn không thoát được,
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Tô Linh Linh bị một chiếc xe đen đụng vào, tôi ngồi bệt xuống đất, nhấc điện thoại gọi cho Long đại ca.
“Long ca êi, lại có chuyện xảy ra rồi.”
Tô Linh Linh chỉ cách tôi có một đoạn thôi, tôi không thể mặc kệ cô ấy được.
Trong bệnh viện, Cố Thần vội vàng chạy đến, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh chất vấn tôi: “Tại sao cô không trông chừng cô ấy?”
Tôi trả lời với vẻ mặt lạnh lùng: “Cố tổng, chúng ta đều là người trưởng thành. Tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ hay trông chừng ai cả.”
Cố Thần gằn từng chữ một: “Tôi đã xem video trích xuất từ camera giám sát. Tôi có thể khẳng định chính cô cố ý vẫy tay gọi cô ấy qua.”
Cố ý cmm, lúc đó tôi rõ ràng là xua tay ra hiệu cho Tô Linh Linh đừng đi qua.
Trong nguyên tác, chiếc xe màu đen làm tổn thương Tô Linh Linh là đối thủ kinh doanh của Cố Thần.
Trong nguyên tác, Đường Phượng cũng có mặt tại hiện trường của vụ tai nạn trên.
Đường Phượng vẫn luôn tự trách bản thân bởi vì không kịp kéo Tô Linh Linh lại, mới khiến cho cô ấy gặp tai nạn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến việc cô ấy bị mọi người bắt cóc đạo đức, khiến cho cô ấy phải “tình nguyện” hiến giác mạc của mình cho Tô Linh Linh.
“Cố tổng, thay vì ở đây kiếm chuyện với tôi, tôi nghĩ anh vẫn nên dành thời gian đi điều tra lai lịch của chiếc xe màu đen nọ thì hơn.”
Cố Thần vừa bước đến gần tôi vừa nói: “Đường Phượng, chuyện này không tới lượt cô quan tâm. Đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô tự xem lại dáng vẻ của bản thân đi, còn không bằng một sợi tóc của Tô Linh Linh.”
Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
“Hahaha, ừ tôi thích anh quá trời, yêu anh quá đất luôn á má. Thích anh đẹp trai tuấn tú, thích anh bá đạo vô tình. Nhưng mà nói thật đó, vụ đụng xe này không liên quan gì đến tôi đâu, anh thích thì báo cảnh sát đi.”
Có lẽ bởi vì lời bày tỏ đầy “chân thành” này của tôi khiến cho Cố Thần cảm thấy buồn nôn, ngay cả nhận tôi làm thế thân cũng không thèm. Hắn nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Trùng hợp đụng phải Lý Long.
Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận tôi vẫn không bị sứt mẻ gì thì giống như khẽ thở phào một hơi.
Sau đó mới vô cùng bình thản gọi một tiếng “Cố tổng”.
Lý Long không thèm để ý tới tôi, tôi cũng không thèm ngó ngàng đến anh ta.
Trực tiếp bỏ ra ngoài.
Đoạn thời gian này chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở yên trong trường thì sẽ không có vấn đề gì.
Thế giới này nhất định sẽ không để nữ chính trở thành người mù.
Nhưng còn Đường Phượng thì hên xui.
Tôi bắt đầu gặp đủ loại sự cố ở trường.
Lạc Cảnh Hoài mang theo một đám người đến tìm, vô cùng đường hoàng mà ngang ngược bắt nạt tôi.
Tóc tôi dính đầy kẹo cao su do đám bọn họ nhổ ra.
Quần áo và túi xách bị nhét đầy đồ ăn thừa.
Bị ngáng chân ngã xuống cầu thang là chuyện gặp như cơm bữa.
“Đường Phượng, sao mày còn không ch.ết đi? Mày có báo cho trưởng khoa đi nữa, bọn họ cũng chỉ nói đây là trò đùa giỡn giữa các bạn học thôi.”
Tôi vừa ra khỏi trường liền nhìn thấy hai người tầm 40-50 tuổi, ăn mặc giản dị đứng chờ.
Người phụ nữ đó kéo tay tôi: “Tiểu Phượng, con lại gây ra họa gì rồi? Con muốn mẹ tức ch.ết mới chịu đúng không?”
Thì ra đây là cha mẹ của Đường Phượng.
Tôi còn chưa kịp giải thích thì đã ăn một bạt tay vào mặt.
Mẹ Đường kéo tôi qua che chở trong ngực: “Có gì từ từ nói, sao tự nhiên lại đánh con?”
Không biết tại sao, mũi tôi cảm thấy chua xót, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Trên xe taxi, mẹ Đường không ngừng kể lể bảo gia đình cũng không khá giả gì, phải vét từng đồng cuối cùng để nuôi tôi học đại học. Sau đó lại khóc lóc bảo trong nhà còn có một đứa em trai đang học cấp 2, cha Đường thì đã già, không thể suốt ngày ra công trường làm việc.
“Vậy nên ba mẹ đã hứa với ngài Cố rồi. Chỉ cần con chịu hiến giác mạc, ba mẹ sẽ chăm sóc con cả đời được không?”
Tôi rời khỏi vòng tay của bà ta, đưa tay lau nước mắt.
“Hắn đã cho các người bao nhiêu tiền?”
8.
“Tiền bạc cái gì! Bản thân mày tự gây họa, lại muốn cả nhà họ Đường phải gánh cùng sao?”
Người cha từ đầu đến cuối vẫn im thin thít của tôi cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Thứ nhất, tôi không có làm gì sai cả. Thứ hai, tôi có chết cũng đừng mơ tôi hiến giác mạc.”
Cuối cùng tôi được mang đến bệnh viện, toàn thân trên dưới ngoại trừ đôi mắt ra thì đều có vết tích bị đánh đập.
Đúng là phận pháo hôi không thể mạnh mồm làm bộ dạng anh hùng thấy chớt không sờn như nữ chính.
Lúc trông thấy Lý Long, tôi giật giật khóe miệng, dùng khẩu hình miệng nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Bác sĩ đến trước mặt ba người chúng tôi hỏi: “Có tự nguyện hiến giác mạc không?”
“Không tự nguyện.”
“Nó tình nguyện.”
Cả ba người chúng tôi đồng thanh trả lời.
Bác sĩ ghi chú vài chỗ trên hồ sơ phẫu thuật, nghiêm túc nói: “Đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật đi.”
Chân dài của Lý Long bước nhanh đến, chặn ở trước mặt tôi, nói với bác sĩ: “Anh bị điếc à? Rõ ràng Đường Phượng nói cô ấy không tình nguyện.”
“Người nhà đồng ý là được rồi.”
“Lý Long, cậu bị đuổi việc.”
Cố Thần lên tiếng, ra hiệu cho bác sĩ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.
“Chờ đã, Đường Phượng nói cô ấy không tự nguyện!”
“Còn có, các người làm như thế này rõ ràng là đang vi phạm pháp luật!”
Lý Long kéo tôi ra sau lưng: “Có tôi ở đây, xem ai dám động vào cô ấy!”
Câu này phát ra từ miệng Lý Long có vẻ không uy tín lắm.
Lúc nhìn thấy Lý Long đầu đầy má.u bị một đám vệ sĩ ấn xuống đất, tôi thở dài.
“Chân ái” à, tôi đã bảo phận pháo hôi thì đừng có mạnh miệng mà, sao anh cứ thích đi theo vết xe đổ của tôi thế?
Cuối cùng tôi cũng ý thức được cái gọi là có tiền có thể sai ma khiển quỷ của tổng tài, nhưng rất tiếc, tôi không phải nữ chính.
Mắt thấy cách phòng phẫu thuật ngày càng gần, tôi không khỏi hoảng hốt.
“Đợi đã.”
“Chúng tôi là cảnh sát.”
Cuối cùng cũng đến. Ít ra hệ thống pháp luật của thế giới này vẫn còn có chút hữu ích.
“Có người báo án bị bạo hành.”
Tôi chậm rãi giơ tay lên: “Là tôi.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, “một nhà” ba người chúng tôi được dẫn đến cục cảnh sát.
Khi tôi rời đi, Lý Long đứng trong góc nhìn tôi mỉm cười.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy ấm áp khi đến đồn cảnh sát. Tôi làm đơn tố cáo, vào nghiệm thương, sau đó không đồng ý hòa giải.
Mặc dù trong mũi tôi toàn là máu, tôi vẫn mỉm cười toe toét.
Đường Phượng à Đường Phượng, tôi nhất định khiến bọn họ phải trả một cái giá thật đắt để đền bù lại cuộc đời bị hại đến thê thảm của cô.
Sau khi nhập viện, tôi phát hiện ra người nằm giường bên cạnh là Lý Long.
Không hổ danh là chân ái của đời tôi, vào viện cũng phải vào viện chung.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi bật cười ra tiếng, hai đứa tôi bị đánh đến mức trông như hai cái đầu heo.
“Anh biết tôi đã gọi cảnh sát rồi mà.” Tôi nhẹ nhàng nói một câu.
Hắn nằm trên giường, qua một lúc lâu mới trả lời tôi: “Nhưng tôi muốn đảm bảo em sẽ không gặp phải bất cứ bất trắc gì.”
Tiểu Hồng thỉnh thoảng sẽ mang đến một ít tin tức cho tôi.
Ví dụ: Tô Linh Linh chỉ bị thương nhẹ ở khóe mắt, hiện tại đã xuất viện rồi.
Tôi ngẫm nghĩ, rõ ràng lúc đó cô ta bị thương khá nặng đến mức phải thay giác mạc, hiện tại sao lại thành chỉ bị thương nhẹ rồi. Rốt cuộc là do bác sĩ không đáng tin hay đằng sau có ẩn tình gì khác?
Lý Long hồi phục nhanh hơn tôi một chút.
Tôi chỉ chỉ tấm gương ở bên cạnh, ra hiệu cho Lý Long đưa nó cho tôi.
Tôi nhìn chính mình ở trong gương, đúng là dáng vẻ có chút giống Tô Linh Linh.
Chỉ là trước giờ Đường Phượng thường mang kính, cột tóc đuôi ngựa, lại không trang điểm, vậy nên mọi người không thể nhìn thấy sự tương tự giữa cô ta và Tô Linh Linh.
Chỉ có đôi mắt là không giống.
Đôi mắt tôi không linh hoạt lấp lánh khiến người khác động lòng như Tô Linh Linh, thứ duy nhất toát ra từ đôi mắt tôi chính là nét sắc sảo lạnh lùng.
Trong nguyên tác, sau khi Đường Phượng hiến giác mạc cho Tô Linh Linh thì luôn nhắm chặt mắt, tóc xõa dài.
Lúc ấy nhìn cô ấy rất giống với Tô Linh Linh.
“Long ca, có phải anh cảm thấy tôi rất giống Tô Linh Linh không?”
Lý Long giúp tôi cất gương đi, nhẹ giọng trả lời: “Trông không giống chút nào.”
Cái công ty khốn nạn của Cố Thần cũng sa thải tôi rồi, hiện tại hai chúng tôi chính là hai nhân vật bị sủng văn chối bỏ.
Lý Long không đi làm nên dồn sức ôn tập để thi nghiên cứu sinh. Tôi nhìn kỹ Lý Long, sau khi vết bầm tan đi, mặt mũi của hắn thật ra rất ưa nhìn, rất có dáng vẻ của một chàng trai trong sáng thuần khiết.
Vào khoảnh khắc ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, hắn đột nhiên quay mặt đi, nói: “Tôi đã khỏi rồi, phải về nhà tiếp tục ôn tập.”
Tôi để ý lúc hắn rời đi khuôn mặt ửng hồng, dáng vẻ có chút vội vàng.
Tôi vội vàng lớn tiếng hô: “Này cái kẻ cùng phòng bệnh kia, không có anh thì tôi sống kiểu gì đây! Ngày mai tôi muốn ăn thịt kho tàu, nhất định đừng có quên đó!”
Lý Long đi một mạch không ngoảnh lại.
Trong nửa tháng qua, tôi bởi vì nằm viện mà bỏ lỡ không ít bài vở.
Dù sao hiện tại tôi cũng không muốn ở lại trường nữa, vì vậy Lý Long đã giúp tôi thuê một phòng gần trường luyện thi tiếng Đức.
Khi tôi trở lại ký túc xá để thu dọn đồ đạc thì tình cờ gặp được Tô Linh Linh.
Có lẽ vì mới xuất viện nên cô ấy trông càng mỏng manh, quyến rũ động lòng người.
Cô ta lôi kéo tay tôi, nhìn từ trên xuống dưới: “Tiểu Phượng, tớ nghe nói cậu bị cha cậu đánh, cậu không sao chứ?”
Tôi nhẹ nhàng hất tay cô ấy ra, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô ấy thấy tôi phớt lờ mình thì quay sang nói với tiểu Hồng và tiểu Hoàng: “Thật sự là không nói đạo lý, bất kể cậu ấy có làm gì sai thì cũng không thể đánh người như vậy. Tớ nghe nói tiểu Phượng còn phải nằm viện tận hai ba tuần đó.”
Tôi thu dọn mấy món đồ dùng ít ỏi hằng ngày của Đường Phượng, bình tĩnh nói: “Cũng không có gì to tát. Chỉ là có người bỏ ra năm mươi vạn mua giác mạc của tôi, mà tôi thì không đồng ý.”
Sắc mặt của Tô Linh Linh thoáng chốc trở nên tái nhợt, nhìn lướt qua hồ sơ du học trên tay tôi nói: “Rõ ràng cô biết rõ chiếc xe màu đen đó là của ai, vậy mà còn mặt mũi nói đạo lý ở đây sao? Chẳng phải cô cùng bọn họ cấu kết với nhau hại tôi à? Đường Phượng, thừa nhận đi, cô trước giờ vẫn luôn ghen tị với tôi.”
9.
Tôi buông thõng tay, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
“Nếu như lời của cô là đúng, vậy thì tôi cũng quá đáng thương rồi.”
Tô Linh Linh vẫn mang vẻ mặt nữ thần chính nghĩa, nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi nói này, nếu như thật sự trước nay tôi vẫn luôn phải ghen tị với cô, vậy thì tôi cũng quá đáng thương rồi. Dù sao thì..”
Tôi liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
“Cô có cái gì đáng để tôi phải ghen tị chứ.”
Tôi biết việc cố tình gây sự với đám nhân vật chính không mang lại được lợi ích gì.
Hồ sơ du học kia, là tôi cố ý để cô ta nhìn thấy.
Nguyên nhân chính là do tôi biết dựa vào năng lực và trình độ hiện tại của bản thân không cách nào có thể tranh lại cô ta.
Nếu cô ta đã muốn ra nước ngoài, vậy thì cút nhanh hộ.
Lý Long lái một chiếc xe van đậu ở dưới lầu ký túc xá.
Ánh nắng tháng chín có chút chói chang, khiến cho tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cảm ơn nha, làm phiền anh rồi.”
Anh ngơ ngác nhìn tôi: “Thì ra cô cũng biết cảm ơn đấy.”
Nói rồi hắn cúi xuống tiếp tục giúp tôi khuân đồ. Lý Long lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, không khí giữa hai chúng tôi có chút kỳ lạ.
Tôi biết đời trước Lý Long cùng Đường Phượng là định mệnh, còn tôi hiện tại lại mang tâm lý đến đâu hay đến đó.
Thế nhưng khi đối diện với hắn, tôi vẫn có chút không biết phải làm sao.
“Lý Long, tại sao anh lại muốn thi nghiên cứu?”
Hỏi ra câu hỏi vĩ mô này xong, tôi hận không thể cho mình một bàn tay. Phụ đạo cho người ta chưa đủ, bây giờ còn muốn kiêm nhiệm tổ tư vấn thi tuyển sinh sau đại học sao.
Hắn vừa nhìn con đường phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Còn cô, cô tới đây làm gì?”
Tim tôi giật thót một cái: “Anh có ý gì?”
“Không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy cô có một loại dũng khí cùng nghị lực hơn hẳn người thường.”
Tôi nhếch miệng, cái tên này tốt nhất không nên nhắc lại chuyện hai đứa chúng tôi bị đánh thành hai cái đầu heo.
Có lẽ để giảm bớt ngượng ngùng, hắn nói tiếp: “Cảm ơn cô.”
Tôi đang muốn pha trò thì hắn nói thêm một câu.
“Tôi rất ngưỡng mộ cô đấy.”
“Thật ra tôi chấp nhận ký đơn hòa giải cho cha tôi rồi. Lý do chủ yếu là do tôi không muốn ông ta trở thành vết bẩn duy nhất trên hồ sơ của tôi. Đổi lại họ sẽ không bao giờ có quyền can thiệp cuộc đời của tôi nữa.”
Sau khi bận rộn cả ngày, tôi cuối cùng cũng sắp xếp xong gian phòng nhỏ.
Lý Long vì giúp tôi mà bận trước bận sau, hết đóng giường lại gắn tủ. Tôi tranh thủ chạy xuống dưới lầu mua hai chai nước ngọt, rủ hắn ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ xíu, vừa uống nước ngọt vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tiếng ve gọi hè ngân vang, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, bắt gặp đôi mắt trong trẻo của Lý Long.
Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, sau đó tôi đánh trống lảng: “Gần đây quầng thâm mắt của anh tốt hơn trước nhiều rồi đó.”
Hắn cụp mắt xuống, tủm tỉm cười ấm áp: “Dù sao thì tôi cũng nằm viện lâu vậy mà.”
Tôi quay đi, thầm nghĩ, tên tiểu tử này chắc là người bình thường duy nhất trong cái bộ tiểu thuyết sủng ngọt mất não này.
Một người bình thường nhưng lại đối xử không tệ với tôi.
“Học tập thật tốt, chuyên chú tập trung vào thi cử. Có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Sau khi tiễn Lý Long về, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho việc phản công.
Thay vì ngồi chờ chết, tôi quyết định chủ động tấn công.
Tôi tìm được một vị trí ở một công ty luật, sau khi làm luật sư được hai tháng, tôi hay tin Tô Linh Linh đi Berlin học đại học từ miệng tiểu Hồng.
Nữ chính của tôi, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tôi đứng dưới lầu công ty của Cố Thần, hôm nay tôi đã tỉ mỉ trang điểm thật lâu.
Sau khi che đi nét lạnh lùng trong mắt, tôi vậy mà lại có bảy phần giống Tô Linh Linh.
“Tô tiểu thư, không phải cô đã xuất ngoại sao?”
“Xin chào, tôi là Đường Phượng, hôm nay tôi sang đây để bàn công việc với bộ phận pháp lý.”
“Đường Phượng, tại sao cô lại ở đây?”
Tôi quay mặt sang, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Cố Thần, cười nhạt một tiếng:
“Tôi là luật sư. Vậy nên, Cố tổng, thật không may, tôi tình cờ làm việc trong công ty luật do công ty của ngài thuê về.”
Ánh mắt Cố Thần tối sầm lại, thế nhưng vẫn không tránh được việc đảo qua đảo lại trên người tôi.
10.
Thật ra thái độ của tôi với công việc lần này chính là không phải gây rắc rối, chỉ cần im lặng làm tốt công việc của bản thân là đủ rồi.
“Cô xem Đường Phượng có phải trông rất giống Tô Linh Linh không? Người không thân có khi còn nhận nhầm đấy.”
“Thôi đừng nhắc tới Tô Linh Linh nữa, nghe nói cô ta cùng một nam sinh cùng trường ra nước ngoài du học rồi. Tháng này Cố tổng ngày nào cũng mượn rượu giải sầu còn gì.”
Tôi bước từ phòng vệ sinh ra, gật đầu: “Chư vị cứ tự nhiên, tôi đi trước.”
Mỗi khi tôi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc đều cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng dán ở sau lưng.
Một ngày tìm tôi hơn chục lần, tôi có thể không hiểu sao.
“Đường Phượng, Cố tổng kêu cô đến văn phòng của ngài ấy.”
Tôi ngoan ngoãn gõ cửa: “Cố tổng, ngài tìm tôi.”
Sau khi tôi vào cửa, hắn nhấn chốt khóa cửa rồi ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Cởi đi.”
Tôi hỏi hắn: “Cởi cái gì?”
Hắn chán ghét nói: “Cô cho rằng chỉ cần ăn mặc giống Linh Linh thì sẽ khiến tôi nhìn cô nhiều thêm một chút sao?”
Tôi ngồi xuống đối diện hắn: “Nhưng sự thật thì Cố tổng đúng là có nhìn tôi nhiều thêm một cái mà.”
Tôi nói tiếp: “Anh rốt cuộc là muốn nhìn dáng vẻ của tôi khi mặc bộ trang phục này hay là muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi khi cởi nó xuống?”
Cố Thần có chút hứng thú nhìn chằm chằm tôi, giả vờ trầm ngâm một chút rồi nói:
“Làm sao đây, tôi đều muốn thấy.”
“Vậy Cố tổng đưa tôi về nhà đi, anh muốn làm gì tôi đều được.”
Trong chuyện này, chưa biết ai là thợ săn, ai là con mồi đâu.
Tôi nói xong liền chuồn luôn. Thật ra tôi cũng không biết Cố Thần nghĩ gì, nhưng mà chỉ cần đến sáng mai tôi sẽ rõ thôi.
Tôi nhấp vào tài khoản của Tô Linh Linh, xem ra cuộc sống gần đây của “bạn tốt” tôi khá suôn sẻ.
Bình luận đầu tiên dưới mỗi bài viết luôn đến từ Lục Cảnh Hoài.
“Chào buổi sáng, hoa nhài bé nhỏ của anh.”
Vào buổi họp hằng tháng vào ngày hôm sau, Cố Thần vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Chỉ là hắn ta phê bình bộ phận pháp lý rất nhiều.
Tôi thở mạnh một hơi, bước vào văn phòng Tổng giám đốc: “Cố tổng, anh đang cố tình nhằm vào tôi sao?”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hờ hững nói: “Đường Phượng, nếu cô muốn ảo tưởng thì biến đi chỗ khác đi, tôi không rảnh để nói chuyện với cô.”
Tôi buồn cười nhìn hắn: “Vậy sao Cố tổng vẫn còn chưa sa thải tôi?”
“Cô cho rằng tôi không dám sao?”
Tôi nhếch môi: “Thì anh cứ sa thải thôi, cùng lắm thì tôi sang Lạc thị làm.”
Thừa dịp hắn còn chưa nổi giận, tôi chạy trước.
Tôi biết trong khoảng thời gian này Cố thị cùng Lạc thị đang tranh chấp một hạng mục.
Tôi chỉ cần cho thêm một mồi lửa thôi.
Hôm nay bởi vì lượng công việc quá tải, tôi phải tăng ca đến khuya.
Tôi biết Cố Thần vẫn cố ý ở lại.
Tôi gõ cửa, hắn vừa gạt tàn thuốc, vừa ra hiệu cho tôi vào.
Tôi cũng không muốn nói bóng gió với hắn.
“Cố Thần, nếu như anh muốn khiến Lạc thị rơi đài, tôi có thể giúp anh.”
Vì sao tôi lại tự tin như vậy? Bởi vì trong nguyên tác, Lạc thị đúng là có vi phạm pháp luật.
Cuối cùng bị Cố Thần nắm được thóp.
Chỉ là tôi cần phải đẩy nhanh tiến độ, khiến cho Cố Thần tín nhiệm tôi.
“Vì sao cô lại giúp tôi?”
Tôi chỉnh lại tóc, sau đó nói: “Quanh đi quẩn lại cũng vì chuyện nam nữ thôi. Trước đây tôi thích Lạc Cảnh Hoài, Lạc Cảnh Hoài lại chỉ một mực vây quanh Tô Linh Linh. Hiện tại tôi muốn mượn việc công trả thù tư một chút.”
Đôi mắt Cố Thần nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lại tiếp tục bịa chuyện: “Nhưng hiện tại tôi đã hồi tâm chuyển ý đem tình cảm đặt lên người Cố tổng rồi. Nếu không thì tội tình gì tôi phải bắt chước Tô Linh Linh chứ.”
Biểu cảm của Cố Thần lại chuyển thành chán ghét.
Chỉ là sự chán ghét này vẫn xen lẫn chút do dự.
Tôi biết sự do dự này đến từ việc tôi và Tô Linh Linh trông quá giống nhau.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK