Buổi chiều không mưa.
Nỗi sợ hãi của tôi đã không xảy ra.
Tôi bước nhanh về phía sân, và va phải Thẩm Duật Phong, người đang đi làm về.
Bước chân tôi khựng lại.
Ánh mắt của Thẩm Duật Phong rơi vào cuốn sổ trong tay tôi, anh mím môi.
Tôi chợt nhớ ra ngày hôm qua anh ấy ra ngoài với vẻ mặt rất tức giận, không biết hôm nay anh ấy đã bình tĩnh lại chưa.
Tôi tính đi đến gần.
Thẩm Duật Phong im lặng một lúc, sau đó chủ động bắt chuyện với tôi: "Nhạc Doãn ,cô ra ngoài trồng khoai tây à?”
"..."
Lời nói vừa nói ra, Thẩm Duật Phong mới ý thức được những gì mình vừa nói , và vẻ mặt của anh ấy rõ ràng có chút khó chịu.
Mặc dù tôi không biết anh ấy đang nói về cái gì
Tôi lễ phép đáp: “Dạ”.
Anh cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, hỏi:
"Hôm nay cô có xem TV không?"
Tôi thành thật lắc đầu.
Giọng anh đột nhiên cao lên: "Không, sao?!"
Tôi không hiểu: "Không xem mà."
Tôi quả thực đã ngồi xem TV với cháu trai nhỏ của mình, nhưng lúc đó tôi lại mải nghĩ chuyện khác.
Anh bình tĩnh lại một chút: "Vậy cô có lên mạng không?"
Tôi nghĩ về khoai tây của mình cả ngày, làm gì có thời gian online?
Tôi lắc đầu.
Thẩm Duật Phong im lặng một lúc, nghiến răng: "Được, tốt lắm, tiểu thư Khoai tây, cô đi chơi với khoai tây của cô đi."
Sau đó anh ấy tức giận đá vào sofa, rồi lại bị đau đến mức ôm chân nhảy lò cò.
Anh ấy có vẻ không ổn cho lắm.
Tôi lắc đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
5.
Ban công phòng ngủ của Thẩm Duật Phong ở ngay phía trên chỗ tôi trồng khoai tây.
Lúc tôi ngẩng đầu lên để lau mồ hôi thì nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại trên ban công.
Anh ấy không biết tôi ở phía dưới, giọng nói rất lớn, giọng điệu vừa hung ác vừa tức giận.
“Phép khích tướng không có tác dụng.”
"Tôi còn không bằng cả một củ khoai tây bình thường.”
"Cậu nghe thấy không ?”
“Ông đây không bằng cả củ khoai tây trong tay cô ấy!”
“Vậy mà ông đây phải ở lại đây ghen với củ khoai tây!”
“Đợi kiếm đủ tiền rồi, ông đây nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ khoai tây trên thế giới này.”
“Không, là phải tiêu diệt khoai tây trong cả vũ trụ.”
Tôi ngẩng mặt nhìn lên, gọi: “Thẩm Duật Phong.”
Giọng nói của Thẩm Duật Phong im bặt.
Tôi lại gọi tên của anh: “Thẩm Duật Phong.”
Thẩm Duật Phong phản ứng lại, điện thoại của anh rơi xuống chỗ tôi.
Anh ấy trốn một lúc lâu mới ngó ra nhìn xuống chỗ tôi, lý lẽ hùng hồn nói: “Làm...làm sao?”
Tôi chỉ chỉ mảnh đất bên cạnh: “Đây không phải là khoai tây bình thường.”
Thẩm Duật Phong im lặng, sau đó dò xét hỏi: “Là khoai tây trong thơ của Vương Duy sao?”
Tôi: “...”
Tôi đau đầu: “Nếu như anh không thích khoai tây, vậy thì tôi không trồng nữa.”
Thẩm Duật Phong suy nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Những lời tôi vừa nói, cô nghe được bao nhiêu rồi?”
Tôi trả lời thật: “Nghe thấy hết rồi.”
Thẩm Duật Phong giống như có chút phát điên: “Nghe thấy hết rồi nên cô có kết luận là tôi không thích khoai tây sao? Không có kết luận khác à?”
Tôi nghĩ một lúc: “Có.”
Ánh mắt Thẩm Duật Phong sáng lên: “Là cái gì?”
“Anh còn muốn tiêu diệt hết tất cả khoai tây.”
“...”
Ngay lập tức nụ cười nhạt của Thẩm Duật Phong cũng biến mất luôn, đóng sầm cửa ban công lại, giọng nói buồn buồn truyền ra.
“Khương Nhạc Doãn! Nếu tôi còn nói chuyện với cô một câu thì tôi .... Tôi, tôi sẽ đi lùi!”
Anh ấy lại tức giận.
Hơn nữa lần tức giận này giống như còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Thậm chí đến bữa tối cũng không ra ăn.
Tôi một mình ăn xong bữa tối, trở về phòng nhàm chán mà nghịch điện thoại.
Lúc này điện thoại reo lên, là wechat của Thẩm Duật Phong nhắn đến.
“Này, tiểu thư khoai tây.”
Tôi dừng lại chốc lát rồi trả lời lại: “Sao thế?”
Trạng thái “Đối phương đang nhập tin” khoảng ba bốn phút.
Anh ấy nhắn: “Nếu đi lùi va vào người khác, có phạm pháp không?”
Tôi: “...”
Mặc dù không phạm pháp.
Nhưng sẽ bị coi thường.
6.
Tôi đã không trả lời lại anh ấy.
Anh đợi một lúc lâu, không đợi được nữa, liền chạy xuống nhà và gõ cửa phòng tôi.
Tôi mở cửa, thấy anh chỉ đứng ở cửa mà không đi vào, tôi chưa kịp nói gì hết thì anh đã nói như súng liên thanh.
"Tôi còn chưa ăn, cô có phải là vợ tôi không? Tôi có ăn hay không sao cô không quan tâm? Tôi đã gầy như vậy, sáng mai ngủ dậy chắc sụt 5 cân mất. Cô đối xử với chồng mình như sao?"
Tôi bĩu môi: "Tôi nấu mì anh có muốn ăn không?”
Sau đó ngước mắt lên nhìn anh, không biết từ đâu lại nói thêm một câu: "Chồng."
Thẩm Duật Phong nghe thấy câu này, miệng đang huyên thuyên đột nhiên im bặt, âm u nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng ửng đỏ.
Tôi tò mò hỏi anh ấy: "Sao…”
Lời còn chưa dứt, anh ấy đột nhiên ngồi xổm xuống, đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực.
Tôi đứng sững sờ một lúc, rồi tôi nghe thấy giọng anh ấy có chút nghèn nghẹn.
"..."
Tôi chợt hiểu ra: “Thẩm Duật Phong, anh đang xấu hổ sao?”
Thẩm Duật Phong sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên : "Ai? Ai cơ? Ai xấu hổ? Tôi không có."
Anh vừa nhắc đi nhắc lại câu "Tôi không biết xấu hổ là gì", anh vừa quay người bước đi: "Không phải cô muốn ăn mì sao? Tôi nấu mì cho cô, nấu mì."
Tôi: "..."
Tôi kéo tay áo anh: "Đợi chút."
Thẩm Duật Phong nhìn chằm chằm phía trước, mặt không đổi sắc: “Sao vậy?”
Tôi: "Đó là nhà vệ sinh."
Thẩm Duật Phong: "..."