Mục lục
RUNG ĐỘNG NƠI GÓC TỐI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

Tôi vẫn luôn biết rằng anh Khương Thành rất đẹp trai, năm đó trong chương trình tuyển chọn, anh ấy cũng lên hot search nhiều ngày vì ngoại hình của mình.

Nhưng không nghĩ đến, em trai anh Khương Thành cũng đẹp trai quá mức cho phép như vậy.

Nếu như nói anh Thành là chàng trai mang vẻ đẹp trưởng thành, chính trực.

Thì em trai của anh ấy lại mang vẻ đẹp của một yêu tinh chuyên đi mê hoặc lòng người.

Nhưng tiểu yêu tinh này cũng khỏe thật đấy, mông tôi bây giờ vẫn còn đau đây này!

Tôi nhìn chằm chằm bóng ma, bóng ma cũng quay sang nhìn tôi, Cố Nhất hết nhìn tôi rồi lại nhìn bóng ma.

Bầu không khí lúng túng trong vài giây.

Anh tôi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hai đứa không phát sinh chuyện gì chứ?"

Bóng ma mỉm cười lễ phép, trả lời rất thẳng thắn: "Không có."

Không có?

Mặc dù cậu ta rất đẹp trai, nhưng là việc đá tôi là không thể tha thứ!

Tôi đi đến bên cạnh con ma, nhỏ giọng nói: "Cậu đạp tôi, còn giả thần giả quỷ dọa tôi, cậu quên hết rồi à?"

Con ma hơi quay đầu về phía tôi, một bên mặt quyến rũ hiện ra.

Tôi thậm chí còn không nỡ chớp mắt.

Quả nhiên là trẻ tuổi, làn da này non mịn đến mức có thể bóp ra nước.

"Chị, chị nghĩ lại xem trước khi mọi chuyện xảy ra thì chị đã làm gì?"

Giọng nói của cậu ta rất trầm, ngữu điệu lạnh lùng.

Nhưng giờ phút này tôi nghe lại thấy có chút hững hờ trêu chọc. Khoảng cách được rút ngắn, giống như vang lên sát ngay bên tai tôi.

Một câu ngắn ngủi nhưng cảm giác tê dại từ tai lan hết toàn thân, cũng khơi gợi kí ức của tôi.

Trước khi cậu ta đạp tôi, hình như tôi đã sờ vào một đám lông nhung...

Không đúng, trên giường chỉ có tôi và cậu ta, lấy đâu ra đồ chơi bằng lông nhung?

Nhớ tới cảm giác mềm mềm, bông xù, tôi cẩn thận nghĩ lại.

Ờ uhm… Cảm xúc tôi như quả bóng bay bị xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.

Tôi nhìn con ma với vẻ không thể tin được, con ma cũng đang nhìn tôi.

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy khó hiểu, cậu ta gật đầu như thể khẳng định.

Trong ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ và... cơn buồn ngủ không dứt.

Sau khi được xác nhận, tôi bị sặc nước bọt của chính mình, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng con ma, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn chăm chú rơi trên người tôi.

Cố Nhất: "Tiểu Thần, em mới từ nước ngoài về, vẫn còn đang bị lệch múi giờ, mau trở về ngủ đi."

Bóng ma nhìn tôi, mỉm cười yếu ớt, "Anh Cố, em vẫn nên ngủ ở ghế sofa thôi."

Có lẽ vì áy náy trong lòng, tôi đưa tay đẩy cậu ta.

"Đêm nay cậu ngủ trên giường đi, không cần cảm ơn tôi."

Trời đất chứng giám, ban đầu tôi chỉ muốn đẩy nhẹ lưng cậu ta một cái.

Nhưng cũng có thể do thức đêm và hôm nay nhận quá nhiều kích thích.

Tay của tôi như có định vị, chính xác rơi xuống vị trí bên dưới thắt lưng của bóng ma, thậm chí còn tạo ra âm thanh.

Rất giống những thằng đàn ông tệ bạc trêu đùa con gái nhà lành.

Cố Nhất trợn tròn mắt, khẩu hình miệng như đang nói "Nữ lưu manh" .

Tôi đông cứng tại chỗ, cơ thể cứng đờ, cúi xuống nhìn tay mình.

Nó đã hạ cánh ở nơi mà nó không nên hạ cánh những hai lần!

Cái tay biến thái không nghe lời này, không cần cũng được!

Bóng ma xoay người nhìn tôi, đôi mắt díu lại gần như không thể mở ra.

Giọng nói mơ hồ, nhẹ nhàng vì buồn ngủ.

"Chị, đừng đánh em mà, em sẽ nghe lời chị."

......

Hình như cậu ta hiểu nhầm tôi rồi.

Nhưng mà, việc này cũng không quan trọng lắm.

Quan trọng hơn là, hình như tôi đã động lòng rồi.

Thế quái nào có thể từ chối một tiểu yêu tinh mê người đang buồn ngủ đến mất trí thế này cơ chứ!

4.

Sau khi bóng ma trở về phòng ngủ, Cố Nhất kéo tôi đến phòng thu âm của anh ấy.

Vẻ si mê, nụ cười ngớ ngẩn trên mặt tôi chưa kịp dấu đi.

Cố Nhất chọc chọc trán tôi, "Cố Tinh Tinh, vừa rồi mày làm anh sợ muốn chếc. Lần đầu tiên gặp mặt mày đã vỗ mông con nhà người ta, anh sợ mày gãy xương."

"Gãy xương?"

Vỗ mông và gãy xương có quan hệ gì?

Đây cũng đâu phải mông làm bằng sắt. Rõ ràng rất mềm mại mà.

Cố Nhất vẫy tay với tôi.

Tôi thành tâm lại gần hóng hớt .

Cố Nhất nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Khương Thần bị bệnh."

Bốn chữ nhẹ nhàng lại như chuỳ sắt lớn hung hăng nện vào lòng tôi.

Trong nháy mắt, tôi hận đời vô đối.

Meo!

Làm sao một chàng trai xinh đẹp như vậy có thể bị bệnh?

Chẳng lẽ là bởi vì nước ngoài quá cởi mở?

Cũng đúng thôi, cậu ta có khuôn mặt đẹp như yêu tinh vậy mà, khẳng định xung quanh không thiếu mấy chị gái xinh đẹp.

Thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã tự phá hủy hạnh phúc của đời mình.

Dù sao đâu có ai có thể chấp nhận tình yêu không tình dục cơ chứ, nhất là với một anh chàng đẹp trai như vậy?

Bạn có thể ngắm nó nhưng chẳng thể ăn.

Tôi không nhịn được muốn khóc thật to.

Bi thương ngẩng đầu, lại bắt gặp gương mặt đầy dấu chấm hỏi của Cố Nhất.

Cố Nhất: "Vẻ mặt này của mày là có ý gì? Mày nghĩ Khương Thần là người thế nào?"

Tâm trạng buồn bã của tôi đột ngột ngừng lại.

Nói như vậy, tôi còn có hi vọng phải không!

Cố Nhất nhìn tôi, thở dài.

"Bệnh của Khương Thần là không thể hôn với người khác, nếu hôn sẽ phát sốt. Em ấy cũng không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nếu có sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng."

???

Còn có loại bệnh này hả?

Tôi: "Vậy nếu như tiếp xúc thân mật, sẽ như thế nào?"

Cố Nhất sờ cằm trả lời: "Anh Thành nói, hồi cấp ba có nam sinh cố ý trêu chọc Khương Thần, cuối cùng bị gãy xương."

Tôi âm thầm nuốt nước bọt, hoạt động cánh tay một chút, trộm vía chưa gãy.

May mắn thay, hôm nay có thể vì Khương Thần đang buồn ngủ nên hạn chế cậu ta phát huy.

Nếu không, với mức độ của tôi, có lẽ tôi sẽ tàn tật suốt đời...

Cố Nhất xoa đầu tôi như xoa đầu con chóa: "Tinh Tinh, khi nào mày mới yêu đương, qua năm nay, mày cũng hai mươi bảy, bốn bỏ lên năm, tính là ba mươi đi......"

Tôi vặn lại: "Bốn bỏ lên năm, anh cũng bốn mươi. Ngày nào em cũng hỏi, anh nổi tiếng chưa? Anh có nổi tiếng không? Anh kiếm đủ tiền trả tiền thuê nhà chưa?"

Cố Nhất che tim, giả vờ đau khổ: "Cố Tinh Tinh, anh là anh của mày, anh ruột."

Ban đầu tôi còn muốn tìm hiểu thêm về tình trạng của Khương Thần.

Ví dụ như, độ dài của nụ hôn và mức độ phát sốt có tương quan không?

Có tồn tại tình huống bug nào không?

Kết quả Cố Nhất tiếp liên tục năm, sáu cuộc điện thoại, căn bản không có thời gian để ý đến tôi.

Nghe nội dung cuộc điện thoại, bên kia đầu dây chắc là người phụ trách của chương trình âm nhạc nào đó.

Hóa ra những hành động kỳ quái của anh tôi gần đây là vì việc này.

Anh Khương Thành từ ngàn dặm xa xôi bên nước ngoài trở về, chắc cũng để giúp anh tôi thực hiện ước mơ.

"Nào, nào. Tinh Tinh, có việc gì ngày mai hẵng hỏi anh."

Cố Nhất vui vẻ mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Tôi xoa xoa trán: "... Anh, anh còn chưa thay quần kìa."

Vẫn là một màu đỏ chót.

Cũng không biết anh tôi chấp niệm với việc “đỏ” *nổi tiếng đến mức nào, từ case điện thoại đến quần đùi, tất cả đều một màu đỏ chói.

Còn khoe khoang trên Weibo, chúng rất rẻ và bền.

Cố Nhất quay lại, hếch cằm kiêu ngạo: "Anh biết thừa, vừa nãy anh đi ra xem thời tiết thôi. Anh đã xem thiên tượng tối nay, lần này nhất định có thể nổi tiếng."

"Thật ra không nổi tiếng cũng không sao, quan trọng nhất là, cuối cùng anh cũng có thể tiếp tục ca hát trên sân khấu."

Vừa nói, anh tôi vừa hát ca khúc nổi tiếng của Khương Thành.

Vui vẻ như một đứa trẻ mới được phiếu bé ngoàn, khoa tay múa chân cười ngây ngô.

Tôi: "..."

Anh trai tôi chắc đã nhận được một số phiếu giảm giá.

Ví dụ như là tuổi tác là ba mươi lăm trừ ba mươi, trí thông minh hai trăm năm mươi giảm hai trăm.

5.
Đêm đó, tôi có một giấc mơ đặc biệt điên rồ.

Trong mơ, tôi không chịu nổi cám dỗ, cưỡng hôn Khương Thần.

Sau đó, cả Khương Thần và tôi đều phải vào ICU.

Cậu ta sốt cao dai dẳng, còn tôi bị chảy máu trong.

Bệnh viện sắp xếp cho chúng tôi một gói dịch vụ cặp đôi.

......

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, mở ra điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Cố Nhất gửi tối qua.

Cố Nhất: "Tinh Tinh, em biết anh và anh Thành của em đều rất coi trọng tình cảm gia đình. Cho nên giữa việc tham gia chương trình và việc chăm sóc Khương Thần......"

"Anh và anh Thành không chút do dự chọn việc tham gia chương trình. Tối nay anh lên máy bay, ba tháng sau sẽ về. Em ở nhà, không được bắt nạt Tiểu Thần nghe chưa."

Nhìn màn hình điện thoại di động, tôi sững người vài giây, khóe miệng dần nhếch lên.

Bản tính nổi loạn, là điểm giống nhau nhất của tôi và Cố Nhất khi là anh em ruột.

Biết rõ không thể làm...... Nhưng cũng không thể kìm nén được.

Khó khăn, càng khiến người ta muốn thử thách nhiều hơn.

Tôi lấy mĩ phẩm từ trong túi ra, cẩn thận trang điểm. Trang điểm xong cũng vừa đúng tám giờ.

... Đã đến lúc gọi Khương Thần dậy rồi.

Tiểu yêu tinh còn buồn ngủ, khẳng định sẽ rất mềm mại và dễ thương hihi.

Tôi làm màu đẩy cánh cửa ra.

Ngoài cửa, Khương Thần đã ăn mặc chỉnh tề, giơ tay lên, có vẻ đang chuẩn bị gõ cửa.

Tôi đóng băng tại chỗ.

Thất sách, tại sao tiểu yêu tinh dậy sớm thế!

Trong đôi mắt lạnh lùng của Khương Thần ánh lên ý cười dịu dàng "Chị dậy rồi."

Giọng nói lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại có chút hững hờ lười biếng.

Tim tôi lỡ nhịp trong giây lát.

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt.

Chẳng cần cố sức quyến rũ, phát huy bình thường cũng đã đủ khiến người ta thần hồn điên đảo.

Khương Thần nhìn mặt tôi mấy giây, sau đó nhẹ nhàng cong môi.

" Chị, đi ăn sáng thôi."

Tôi đi theo Khương Thần đến bàn ăn.

Một bàn ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng.

Khương Thần mỉm cười đưa đũa cho tôi: "ANh Cố nói chị kén ăn nên em làm nhiều món một chút, chị nhìn thử xem có món nào chị thích không?"

Mí mắt tôi giật một cái, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

" Ngoài nói tôi kén ăn, Cố Nhất còn nói gì nữa không?"

Khương Thần giọng điệu bình thản nói: "Anh Cố nói tính khí chị nóng nảy, thích đánh người, dặn em phải cẩn thận."

Nụ cười của tôi không giữ được nữa, nghiến răng gằn từng chữ: "Còn gì nữa không?"

Khương Thần: "Anh Cố còn nói, chị có rất nhiều bạn trai cũ, thỉnh thoảng sẽ có người đến đòi nợ tình, dặn em không được mở cửa lung tung."

Rất tốt, Cố Nhất, anh cứ dám tuyên truyền bậy bạ về em?

Vậy thì đứng trách em không khách khí.

Trong tay tôi còn giữ mấy tấm ảnh lịch sử đen tối của Cố Nhất trong thời gian nhập ngũ, đầu đinh, đen như than.

Tôi hít sâu một hơi, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh chị thích nói đùa lắm, em đừng tin."

Khương Thần gật gật đầu: "Em không tin, em chỉ tin chị thôi."

Ngoan quá đi, còn biết nghe lời nữa chứ...

Rất muốn ôm về nhà.

Đáng tiếc, chỉ sợ tôi chưa kịp ôm lấy thì tôi đã nằm bệnh viện rồi.

Sau khi ăn sáng xong, để thể hiện trước mặt Khương Thần, tôi giành việc rửa bát.

Khương Thần không tranh được với tôi, chỉ có thể yên lặng nhìn tôi bưng bát vào phòng bếp.

Kết quả, bởi vì không biết cấu trúc cơ bản nhà bếp của anh trai tôi .

Vừa tiến vào phòng bếp, tôi đã vấp ngã.

Người không có việc gì, nhưng bát rơi xuống đất, choang, leng keng, mảnh sứ vỡ vương vãi đầy sàn.

Tôi oán hận nhìn bậc thang nhỏ dưới chân mình.

Cũng không biết Cố Nhất lấy linh cảm thiết kế từ đâu.

" Chị có bị làm sao không?" Khương Thần vội vàng chạy tới cửa, muốn đi đến.

Nhìn qua đống mảnh vỡ, tôi theo bản năng ngăn cản Khương Thần.

6.

Kết quả quê chếc đi được, tôi một lần nữa quên mất bậc thang nhỏ này.

Ngay khi bước lên, tôi một lần nữa bị mất trọng tâm.

Vào thời khắc nguy hiểm, con người không còn suy nghĩ được nữa .

Thế là tôi quả quyết giang hai tay ôm lấy Khương Thần.

Khương Thần cũng thuận thế ôm lấy eo của tôi.

Chờ sau khi tôi đứng vững, ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với Khương Thần.

Đây là đôi mắt xinh đẹp nhất tôi từng gặp, xán lạn như sao trời, óng ánh chói mắt.

Đồng tử đen nhánh như một cái động không đáy, có thể hút đi tất cả những ánh sáng xung quanh khiến người ta không tự chủ được mà sa vào bên trong.

Nhưng một giây sau, bàn tay Khương Thần ở phía sau lưng tôi hơi run, bán đứng suy nghĩ chân thực bây giờ của cậu ta.

Tuy không muốn buông ra nhưng tôi vẫn nhanh chóng lui về sau hai bước, thoát khỏi cái ôm của Khương Thần.

Dù sao gãy xương cũng không phải chuyện đùa đâu huhu.

Khương Thần vẫn còn giữ tư thế lúc ôm tôi, sắc mặt có vẻ ủ dột, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhưng mà, ngay sau đó, cậu ta lại trở về dáng vẻ mê người, cười yếu ớt, " Chị, để em dọn cho."

Nói xong Khương Thần trực tiếp sải bước vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn này.

Nhìn đường cong lưng mượt mà, vòng eo hẹp gầy, hồi tưởng lại cảm xúc ấm áp vừa rồi.

Tôi không khỏi nuốt nước bọt, vô cùng hối hận.

Nếu biết bây giờ sẽ hối hận, tôi đã ôm cậu ta lâu thêm chút nữa, một giây trước khi cậu ta động thủ thì...

Buông ra.

Nghĩ tới đây, tôi tự bổ não, tưởng tượng ra cảnh:

Khương Thần đứng ở bóng tối và ánh sáng giao thoa, vươn tay về phía tôi, ngữ khí thâm tình chậm rãi.

"Yêu đương không? Kiểu gãy xương ấy."

Tôi bật cười thành tiếng, Khương Thần quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng nín cười, giả vờ muốn giúp đỡ mà không biết phải xuống tay từ đâu.

Khương Thần ngồi xổm trên mặt đất, khóe môi cong cong, quay đầu, giống như đang nhịn cười.

... Chắc cậu ta không chê cười tôi đâu đúng không?

Mấy tuần sau, tôi cố gắng thể hiện trước mặt Khương Thần, mục đích muốn gây ấn tượng với cậu ta bằng sức hấp dẫn cá nhân.

Cứu vãn hình tượng đã sớm tan nát của tôi .

Tôi giả vờ vô tình hỏi anh Thành về những điều cấm kị cũng như mẫu con gái yêu thích của Khương Thần.

Những điều cấm kỵ, anh Thành chỉ nói Khương Thần có bệnh thích sạch sẽ, nhất là không thích sử dụng chung một bộ đồ ăn với người khác.

Mẫu con gái yêu thích.

Khương Thành chỉ cho tôi một vài tính từ chung chung.

Chăm chỉ, nhẹ nhàng, tốt bụng.

Vì vậy, xoay quanh ba từ này , tôi đã vạch ra một kế hoạch tấn công hoàn mỹ.

Tôi thề son sắt với Khương Thần: "Em vừa về nước, nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi việc cứ để chị lo."

Kết quả, chỉ sau ba ngày giả vờ chăm chỉ, buổi sáng tôi không thể dậy nổi, đồng hồ báo thức cũng không cứu nổi.

Mỗi ngày Khương Thần đầu dậy sớm, đi ra ngoài chạy thể dục, về làm xong đồ ăn sáng, tắm rửa xong, mới đến gõ cửa phòng tôi.

Có lúc, tôi nằm ỳ trên giường, dọn dẹp chậm chạp, cậu ta vẫn đứng ngay bên ngoài chờ tôi, không thúc giục cũng không khó chịu.

Có một lần Khương Thần đến gõ cửa, tôi đáp lại rồi ngủ tiếp, trọn vẹn ngủ hai mươi phút mới tỉnh.

Tôi tưởng Khương Thần đang bận bịu việc khác. Vì vậy không trang điểm, đầu bù xù như ổ gà, quâng thâm mắt đen xì, mở cửa muốn đi vệ sinh.

Kết quả lại đâm vào ngực của Khương Thần.

Mũi tôi đụng phải ngực cậu ta, đau đến mức tôi suýt rơi nước mắt.

Đang buồn tiểu cũng bị dọa sợ.

Tóm lại, không biết bắt đầu từ khi nào, kể cả khi tôi dậy sớm hay dậy muộn.

Mỗi ngày vừa mở mắt, mở cửa nhìn thấy gương mặt đẹp trai đến yêu nghiệt của Khương Thần.

Cậu ta dựa vào cửa, tóc đen mềm mại rủ trên trán, sắc môi đỏ bừng.

Giống như một cây nhỏ thẳng tắp, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Khiến người ta...... Thèm chảy nước miếng.

Hại tôi mấy đêm liên tiếp nằm mơ những giấc mơ khiến người ta mặt đỏ tai hồng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang