Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

“Đừng uống! Canh này bị hạ dược đó!”

Dù ta cố gắng la hét thế nào, Phó Cảnh vẫn không nghe được.

Ta sốt ruột cố gắng dùng toàn bộ sức lực, trên mặt bát canh nổi lên từng gợn sóng.

Nhưng mà cũng không thể làm nên chuyện gì.

“Lạ thật, sao trong phòng mà gió lớn vậy.”

Giang Duẫn Hòa sai Tinh Nhi đóng cửa sổ lại.

Ta chứng kiến Phó Cảnh uống hết bát canh đã bị hạ dược, trên mặt lập tức xuất hiện hai rạng đỏ ửng kỳ lạ.

Bát canh trong tay rơi ra, hắn ngã xuống giường.

Giang Duẫn Hòa thấy thế mừng rỡ như đ/i/ê/n, gọi Tinh Nhi tới, hai người cùng lôi kéo Phó Cảnh ra giữa giường.

Sau khi làm mọi chuyện xong xuôi, Tinh Nhi hạ mành xuống, rời khỏi phòng.

Giang Duẫn Hòa nhìn Phó Cảnh bằng ánh mắt đầy si mê, bàn tay không an phận sờ từ mặt đến cổ hắn.

Phó Cảnh không hề hay biết.

Môi Giang Duẫn Hòa dần dần ghé sát Phó Cảnh.

“Đừng!”

Ta vươn tay ra chắn trước người Phó Cảnh nhưng cũng chẳng thể ngăn cản nàng ta.

Nghĩ đến sự tình chuẩn bị phát sinh, ta đành nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc đó, Phó Cảnh trở mình, môi Giang Duẫn Hòa trượt qua tóc hắn.

Nàng ta nghĩ Phó Cảnh tỉnh dậy, giật mình, vội vàng đứng dậy.

Nàng ta đứng ở đầu giường, quan sát một hồi rồi vươn tay đẩy đẩy Phó Cảnh, thấy hắn không phản ứng gì mới yên tâm lại:

“Trở mình thôi mà, làm người ta sợ muốn ch*t.”

Nàng ta nhấc tay Phó Cảnh lên, định cởi quần áo của hắn.

Quần áo của Phó Cảnh rườm rà phức tạp, Giang Duẫn Hòa vật lộn một hồi mới cởi xong áo ngoài.

Khi tay nàng ta chuẩn bị tháo dây lưng của Phó Cảnh… hắn đột nhiên mở mắt ra.

Hắn nhìn chằm chằm Giang Duẫn Hòa, giống chim ưng đang quan sát con mồi.

Hắn vươn tay, không chút do dự đánh ngất Giang Duẫn Hòa.

Nàng ta ngất xỉu, ngã vào người hắn.

Trên mặt hắn đầy vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn, ném nàng ta xuống giường, mạnh mẽ phủi phủi những chỗ Giang Duẫn Hòa vừa chạm vào.

Sau đó hắn mặc lại quần áo đàng hoàng, đi tới hậu viện.

Ta vội vàng đuổi theo hắn.

A Khánh người phủ đầy tuyết, đứng ở bên hồ đợi đã lâu.

“Tìm được nàng rồi à?” Phó Cảnh chờ mong.

A Khánh lắc đầu.

Mặt Phó Cảnh ỉu xỉu.

“Nhưng…” A Khánh ấp úng, “Thuộc hạ có một phát hiện khác, là…”

“Là gì?”

A Khánh chỉ chỉ mặt hồ đã đóng bắng.

“Trong hồ có một x///ác ch*t nữ nhân, tạm thời chưa nhìn rõ, cũng không xác định được thân phận, cần Hầu gia tự mình tới xem.”

“Có lẽ là tỳ nữ trong phủ, đợi lát nữa vớt lên xem.”

Phó Cảnh gọi mấy hạ nhân khỏe mạnh tới, sai bọn họ cùng A Khánh phá băng vớt cái x///ác trong hồ lên.

Là ta!!! Đó chính là ta!

Trước nay ta chưa từng kích động như vậy, x///ác được phát hiện rồi, thân phận của ta sẽ được xác nhận, khả năng cao ta sẽ tìm lại được ký ức.

Mấy nam nhân vật lộn phá băng gần một canh giờ mới lôi được x///ác của ta lên.

Vì thời tiết mùa đông giá rét nên thithe ta vẫn còn hoàn hảo, chưa bị phân hủy.

Nhưng toàn thân dính đầy bùn.

Phó Cảnh sai bọn họ múc ít nước lên rửa ráy cho ta.

Tốn thêm nửa canh giờ, ta mới hoàn toàn sạch sẽ.

Khi thấy rõ gương mặt thithe, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

7.

Phó Cảnh không nói một lời, những người khác cũng nơm nớp lo sợ không dám hé răng.

Không khí như ngưng đọng, hoàn toàn yên tĩnh.

Cuối cùng A Khánh thử mở miệng thăm dò: “Hầu gia, nàng ấy… ngài muốn an táng ở đâu?”

Phó Cảnh hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng.

Hắn nhắm hai mắt lại, khóe mắt hình như ươn ướt.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại mở trừng mắt ra, nhanh đến mức khiến ta nghĩ rằng giọt lệ kia chỉ là ảo giác của mình.

“Mang vào mật thất, bảo quản cẩn thận cho ta.”

“Hầu gia, vậy không được, người đã mất nên được an táng…”

Một hạ nhân lanh mồm lanh miệng không nhịn được bật ra nói.

A Khánh lập tức bịt miệng hắn lại.

Ta theo sát thithe kia, muốn tiến vào xem xem “chỗ ở” tương lai của mình thế nào.

Nhưng tới cửa mật thất, ta va phải một bức tường vô hình, không thể nào đi vào được.

Ta ngẩng đầu lên liền thấy trên cửa dán một lá bùa.

Những ký tự màu đỏ trên nền giấy vàng chặt đứt hoàn toàn niệm tưởng của ta.

Ta bại trận hoàn toàn.

Sau khi đưa thithe vào trong, Phó Cảnh lại gọi người vào dặn dò hồi lâu mới ra ngoài.

Ta vội vàng đi theo hắn.

Giống như có ánh mắt đang nhìn theo ta.

Có lẽ là ảo giác thôi, ta nghĩ.

Quay về phòng, Giang Duẫn Hòa vẫn còn hôn mê.

Phó Cảnh tìm đại phu đến, ấn huyệt một hồi nàng ta mới từ từ tỉnh lại.

“Sao ta lại ngất xỉu?”

Mặt nàng ta ngơ ngác nhìn Phó Cảnh.

“Nàng bị bệnh nên mới ngất đi, đừng động, nằm yên đi, để đại phu chẩn trị.”

Phó Cảnh cười dịu dàng, bảo đại phu kê vài đơn thuốc.

Sắc thuốc xong, hắn xắn tay áo, ngồi trên mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Giang Duẫn Hòa.

Ánh mắt Phó Cảnh nàng ta vô cùng thâm tình, cực kỳ giống ánh mắt trong đêm trăng đó.

Trái tim ta bỗng nhiên đau xót.

Ta ôm ngực, trong đầu hiện lên vài mảnh ký ức vụn vặt.

Cũng có người từng canh ở đầu giường ta, bón từng muỗng từng muỗng thuốc cho ta.

A Khánh tới.

Phó Cảnh đặt chén thuốc xuống, đi ra hành lang bên ngoài nói chuyện với A Khánh.

“Hầu gia, thứ trong mật thất kia, giữ lại làm gì?”

A Khánh khua tay múa chân, ý đang muốn nói đến thithe ta.

“Trắc phu nhân bị bệnh, ngươi đi xẻo trái tim thithe đó lại đây làm thuốc dẫn.”

“Tuân mệnh.”

Nếu linh hồn có sắc mặt, chắc hẳn giờ này mặt ta đã trắng bệch.

“Ừ. Đừng để Thái phu nhân biết chuyện này.” Phó Cảnh dặn dò A Khánh.

Thái phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu, mẫu thân của Phó Cảnh, ta chưa từng gặp.

Chỉ nghe nói quan hệ giữa bà ấy và Phó Cảnh không tốt lắm.

Phó Cảnh đối xử với bà ấy lễ nghi đầy đủ, quà cáp trân bảo tặng không ít.

Không giống thân nhân mà giống như khách quý.

Nhưng mối quan hệ giả dối này đã hoàn toàn sụp đổ từ lần cuối bà ấy và Phó Cảnh gặp nhau.

Đó là một ngày trước đại hôn của Phó Cảnh, Thái phu nhân lần lần đầu chủ động tìm Phó Cảnh.

Mẫu tử hai người gặp nhau không hề hỏi han quan tâm gì mà lập tức giương cung bạt kiếm.

Thái phu nhân không hài lòng về xuất thân của Lăng Kim Ngân, lấy cái ch*t ra ép Phó Cảnh từ hôn.

Thái độ Phó Cảnh cứng rắn, kiên quyết không chịu từ hôn.

Ngay ngày hôm sau, Lăng Kim Ngân mất tích.

8.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Phó Cảnh, Giang Duẫn Hòa nhanh chóng khỏe lại.

Khoảng thời gian này, Phó Cảnh đối với Giang Duẫn Hòa có thể nói là ngoan ngoãn, phục tùng.

Hắn mua cho nàng ta hộp phấn hiếm gặp vạn lượng khó cầu, váy áo rực rỡ đắt đỏ cùng những chiếc trâm cài tóc tinh xảo.

Ánh mắt nhìn nàng ta cũng tràn ngập tình cảm.

Khi Giang Duẫn Hòa thẹn thùng đưa ra yêu cầu viên phòng, Phó Cảnh lấy lý do nàng ta chưa khỏi hoàn toàn để từ chối.

Trừ chuyện này ra, hai người họ có thể nói là hòa hợp yêu thương.

Người đời đều khen Phó Cảnh thâm tình, là gương lang quân tốt cho mọi người noi theo.

Không ai nhắc về Lăng Kim Ngân nữa.

Thậm chí Phó Cảnh còn chủ động tìm tới Thái phu nhân nhận sai.

Tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng ta không kiên trì được nữa, sau khi bị xẻo tim, linh hồn ta ngày càng suy yếu, đã trở nên trong suốt.

Nếu không được nhập luân hồi nữa, ta sẽ hồn bay phách tán.

Chỉ có khi ở cạnh Phó Cảnh, linh hồn ta mới dễ chịu hơn một chút.

Tôi ngày càng bám sát hắn hơn.

Hôm nay hắn đang ở trong thư phòng.

Lâu lắm mới thấy hắn ở một mình, không ở cạnh Giang Duẫn Hòa.

Hắn lấy một bức họa từ trên kệ sách xuống, mở ra ngắm.

Ngọc bội bên hông hắn leng keng rung động.

Ta cũng muốn nhìn bức họa xem thế nào.

Nhưng thân hình hắn đã che đi mất.

Sau đó, một hồi gõ cửa dồn đập đánh tan sự yên lặng.

Phó Cảnh cũng không để ý, cuộn bức họa lại, cầm trong tay.

Người ngoài cửa không thấy ai trả lời, tự đẩy cửa đi vào.

Là Giang Duẫn Hòa.

Ánh nắng lập tức chiếu vào phòng.

Ta suýt nữa bị bỏng rát, nhanh chóng lùi về chỗ âm u cạnh kệ sách.

Phó Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta, trên mặt mang theo lo lắng.

Chẳng lẽ… hắn nhìn thấy ta?

Theo ánh mắt hắn, ta nhìn thấy gần ta có một bức họa đang chuẩn bị rơi xuống.

Hắn vươn tay đẩy nó trở lại.

Ồ! Ta nghĩ nhiều rồi, con người sao có thể nhìn thấy linh hồn.

“Phu quân, chàng không trả lời, thiếp thân còn tưởng chàng ngất trong thư phòng rồi.”

Giang Duẫn Hòa hờn dỗi nói.

Nàng ta tự minh bưng chén canh trong tay Tinh Nhi xuống, đi đến trước bàn.

Ngón tay thon dài cầm muỗng, nhẹ nhàng quấy chén canh. Chén canh bốc khói, uốn uốn lượn lượn trên tay nàng ta, tạo nên một vẻ đẹp mơ hồ.

Tay nàng ta đẹp thật.

Ta không nhịn được so sánh với tay mình, đầy vết chai, không thể nào sánh với nàng ta.

“Hầu gia, thiếp thân bón cho chàng.”

Tay Phó Cảnh vẫn cầm bức họa kia, nghe lời há miệng ra.

Hắn là người cực kỳ nghiêm khắc, người trong phủ không ai dám làm sai quy củ.

Chỉ có Giang Duẫn Hòa được đối xử đặc biệt.

Phó Cảnh uống mấy miếng canh xong lắc đầu nói không muốn nữa, Giang Duẫn Hòa đưa lại chén canh cho Tinh Nhi, bảo nàng ta ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, nàng ta như con rắn uốn éo, leo lên người Phó Cảnh.

“Hầu gia, thiếp thân đã khỏi hắn rồi, hay là…”

Nàng ta vừa nói chuyện vừa sờ loạn xạ trên người Phó Cảnh.

Ta quay đầu đi chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.

Một lát sau, chuyện tưởng sẽ phát sinh lại không xảy ra.

Ta quay đầu lại thấy bức họa trong tay Phó Cảnh không biết từ lúc nào đã ở trong tay Giang Duẫn Hòa.

“Đưa cho ta.”

Phó Cảnh vươn tay về phía Giang Duẫn Hòa, giọng nói lạnh lùng kiên quyết.

Giang Duẫn Hòa làm ngơ trước lời Phó Cảnh.

Nàng ta bắt đầu rút dây trên bức tranh ra.

Bức họa được mở ra, nội dung bên trong hiện ra trước mắt.

Ta nhìn thoáng quá một góc bức họa, là vạt áo của một nữ tử, so với những bức họa khác tinh xảo hơn nhiều.

Khi toàn bộ bức họa được mở ra, mặt Giang Duẫn Hòa biến sắc.

“Xem đủ chưa, còn không trả lại cho ta?”

Giọng Phó Cảnh vang lên.

Giang Duẫn Hòa buông tay ra, bức họa rơi thẳng xuống đất.

Mà chính nàng ta cũng như diều đứt dây, ngã ngồi xuống đất.

Ta bay qua đó xem.

Vừa liếc mắt, ta ch*t đứng như bị sét đánh.

Người trong bức họa… giống ta như đúc.

9.

Đầu ta ong ong, một suy nghĩ buồn cười hiện lên —— ta chính là Lăng Kim Ngân.

Nếu ta là Lăng Kim Ngân, tức là vị hôn thê của Phó Cảnh, vậy sao ta lại mặc quần áo rách rưới, không có ai bảo hộ, ch*t dưới hồ băng.

Nhưng nếu ta không phải Lăng Kim Ngân, vậy sao ta lại ch*t trong Hầu phủ, mà người Phó Cảnh vẽ trong bức họa lại giống ta như đúc.

Ta rốt cuộc là ai.

Linh hồn ta kêu gào đầy đau đớn.

Không thể nhớ ra chuyện gì.

Đến khi ta bình tĩnh lại, Phó Cảnh đã đặt bức họa kia trở lại kệ sách.

Lúc này ta mới để ý, trên kệ này có đến một nửa là những bức họa được cuộn tròn.

Phó Cảnh nhìn những bức họa đó, đáy mắt phảng phất đau thương.

Giang Duẫn Hòa vẫn ngồi dưới đất, có vẻ như không thể chấp nhận những gì mình vừa thấy, bật khóc.

Mỹ nhân rơi lệ, nhìn mà thương.

“Đừng khóc nữa.”

Phó Cảnh ngồi xổm xuống, đỡ Giang Duẫn Hòa dậy, dùng ngón tay khẽ lau nước mặt trên mặt nàng ta.

“Chỉ là một bức họa thôi mà, đã là quá khứ rồi, nếu nàng để ý thì đốt đi.”

“Người trong bức họa đó là người Hầu gia yêu, thiếp thân sao dám đốt chứ.”

“Sao lại không, bản hầu trước nay chỉ yêu một người, nàng xem, từ lúc chúng ta thành hôn tới giờ, ta có để ý đến ai khác không?” Hắn ôm Giang Duẫn Hòa, vỗ về nàng ta, “Nàng không vui thì để bản hầu vẽ tặng nàng một bức, treo trong thư phòng này ngắm mỗi ngày.”

Lúc này Giang Duẫn Hòa mới nín khóc.

Chỉ trong thời gian nửa chén trà, Phó Cảnh đã vẽ xong.

Người trong tranh mặc váy màu trắng, thướt tha lả lướt.

“Nhưng hôm nay thiếp thân mặc váy màu hồng mà.”

Giang Duẫn Hòa cầm bức họa, có chút bất mãn.

Phó Cảnh ôm nàng ta từ sau lưng: “Chỉ là bản hầu nghĩ nàng mặc váy trắng sẽ đẹp hơn.”

“Nào, tranh cũng vẽ rồi, không cho nàng tức giận nữa, ta còn chưa trị nàng tội tự tiện xông vào thư phòng đâu đó.”

Hắn chọc chọc mặt Giang Duẫn Hòa.

Lúc này Giang Duẫn Hòa Hắn chọc một chút Giang Duẫn Hòa gương mặt.

Giang Duẫn Hòa lúc này mới chịu cười, ôm lấy Phó Cảnh, nói mấy lời ngọt ngào.

Phó Cảnh dịu dàng dỗ dành Giang Duẫn Hòa một hồi, cuối cùng nàng ta cũng chịu rời thư phòng.

Giang Duẫn Hòa có vấn đề gì đó.

Nàng ta có gì đó bất thường, không giống trước đây nhưng ta nghĩ mãi không ra.

Ta ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới phát hiện ra manh mối —— làn sương đen bao quanh người nàng ta đã tiêu tán rồi.

Ta nghĩ đến chén dược mà Phó Cảnh cho nàng ta uống hàng ngày, chẳng lẽ là dược đó có vấn đề…

Không đợi ta nghĩ thông, một đợt cảm giác khó chịu ập đến.

Lẽ nào ta sắp hồn bay phách tán rồi.

“Lăng Kim Ngân!”

Giọng Phó Cảnh truyền đến từ sau lưng, ngữ khí hoảng loạn.

10.

“Người nhìn thấy ta?”

Phó Cảnh khẽ gật đầu.

“Sao có thể? Ta rõ ràng đã…”

Đã ch*t rồi mà.

“Rất nhanh thôi, nàng sẽ được quay lại.”

“Chờ ta.”

Không đợi ta mở miệng, tay hắn đảo qua mặt ta, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

Đến khi ta tỉnh lại, trời đã tối om, không biết đã qua bao lâu.

Ta đang ở trong một chiếc bình lưu li nhỏ đặt ở góc tường.

Xuyên thấu qua chiếc bình, ta có thể nhìn rõ toàn bộ căn phòng.

Phòng không lớn lắm, không có giường, không giống phòng ngủ.

Trên tường và cả sàn đầy bùa chú, toàn bộ nguồn sáng đều dẫn đến chính giữa phòng.

Nơi đó đặt một cỗ quan tài bằng gỗ, xung quanh là cả dàn nến, giống như một nghi thức hiến tế gì đó.

Trong quan tài, chính là thithe của ta.

Phó Cảnh bảo quản thithe của ta rất tốt, da trắng môi hồng, chỉ giống như đang ngủ say.

Chỉ là không có trái tim.

Đây chính là gian mật thất kia, sao Phó Cảnh lại nhốt ta ở đây.

Ta hơi buồn.

“Trắc phu nhân, người không thể vào, Hầu gia nói không có ai vào đây.”

Có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.

“Mở cửa ra ngay, nếu không hôm nay ngươi phải ch*t ở đây.”

Giang Duẫn Hòa nổi giận.

Tính tình nàng ta lỗ mãng, không đổi chút nào.

Im lặng một hồi.

“Cạch!”, tiếng xoay chìa khóa vang lên.

Giang Duẫn Hòa đi trước.

Tinh Nhi cùng thị vệ theo sát phía sau.

Liếc mắt nàng ta đã thấy chiếc quan tài đặt giữa phòng, ghé sát vào nhìn.

“Sao lại là nàng ta…”

Giang Duẫn Hòa che miệng, mắt trợn trừng, biểu cảm không tin nổi.

Tinh Nhi cũng ngây người.

Giang Duẫn Hòa xoay người, cau mày hỏi thị vệ: “Sao ở đây lại có một cái x///ác?”

“Thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ phụng mệnh Hầu gia trông coi mật thất, đây cũng là lần đầu thuộc hạ vào đây.”

Nhìn anh ta lạ lắm, không phải một trong những người đào x///ác ta lên hôm trước.

“Thật không tin nổi, con tiện nhân này đúng là âm hồn không tan, đã ch*t rồi vẫn khiến ta ghê tởm.” Giang Duẫn Hòa hừ lạnh, chỉ thị vệ kia, “Ngươi… mang cái x///ác này quăng ra ngoài cho chó ăn.”

Thị vệ lập tức quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu, trán đã tóe máu, miện xin tha.

Tinh Nha cũng khuyên Giang Duẫn Hòa đừng làm vậy.

“Thế này đi, ngươi ra ngoài canh cửa để ta xem lại, xem xong ta sẽ ra.”

Tên thị vệ kia thở phào một hơi, run rẩy lui ra ngoài.

“Ha ha ha ha ha ha, hắn lừa ta, trong lòng hắn vẫn có tiện nhân này.” Giang Duẫn Hòa đi quanh quan tài, giơ tay miết mặt ta, móng tay đỏ tươi như muốn đâm thủng da ta: “Không biết tiện nhân này có biện pháp gì mà khiến Hầu gia nhớ mãi không quên, dược của ta còn không làm được.”

“Trắc phu nhân, miếng ngọc bội này hình như Hầu gia cũng có.”

Tinh Nhi chỉ vào chỗ eo ta.

Giang Duẫn Hòa nhìn theo tay Tinh Nhi, kéo miếng ngọc bội bên hông ta xuống, cẩn thận xem xét.

“Đúng là một đôi với ngọc bội của Hầu gia.” Nàng ta cầm miếng ngọc bội: “Nhưng mà… từ giờ nó là của ta.”

Trước khi rời đi, nàng ta còn liếc ta một cái.

“Chờ đi! Ngươi có ch*t ta cũng không cho ngươi ch*t tử tế.”

Cửa mật thất bị đóng lại thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK