Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

03

Tuần thứ hai cũng đã đến, Ly Ly mang theo một balo đầy ụ.

Nhìn Ly Ly lấy tuyển tập các bài thơ cổ, bút lông viết thư pháp, bột và hàng tá thứ đồ khác từ balo ra, Andre đã bị dọa cho hết hồn.

“Đây là gì vậy?”.

Ly Ly không trả lời. Cô ngồi xuống đối diện với cậu bên chiếc bàn học, bắt đầu giảng cho cậu về chữ Hán. Andre đã có một ít khái niệm cơ bản về Hán ngữ, nên cậu ta đã có thể nói được những từ như “tôi”, “bạn”, “tốt”,… và một số từ khác. Song ngay cả khi cậu ta đọc tiếng Trung thì trong đó cũng mang đầy hơi thở của nước Anh, nghe chẳng khác gì một đứa trẻ đang bi bô tập nói.

Andre quả là một thiên tài, khả năng ghi nhớ và mô phỏng đều rất tốt. Tốc độ học của Andre khiến Ly Ly vô cùng ghen tị, nhưng tiếc là cậu ta hiếm khi sử dụng sự thông minh ấy vào chuyện gì ngoài Toán học.

Sau giờ học, Ly Ly dọn dẹp nhà bếp cho Andre, sau đó nhào bột, cắt mì, nấu thành một bát mì trường thọ đơn giản.

“Mặc dù có hơi muộn một tí…”, trong làn khói mờ ảo, Âu Dương Ly Ly cười nói với cậu ta: “Chúc mừng sinh nhật, chúc cậu luôn bình an”.

Bốn chữ cuối cùng, cô nói với cậu bằng tiếng Trung nên cậu ta nghe chẳng hiểu gì.

Đây là lần đầu tiên Andre được ăn món ăn từ phương Đông, nên ngay cả nước luộc mì cậu ta cũng húp cho bằng cạn mới thôi. Cậu không ngần ngại mà tâng bốc tay nghề nấu nướng của Ly Ly lên tận trời xanh, cũng rất nghiêm túc hỏi xem cô có nguyện ý trở thành bếp trưởng của cậu hay không.

Cô dở khóc dở cười, nói rằng ở Trung Quốc, đây là món ăn cực kỳ đơn giản.

“Trung Quốc xa lắm phải không?”.

Ly Ly gật đầu, bảo rằng cô phải đi cả tháng trời trên biển bằng tàu thủy mới có thể đến được đây.

“Vậy cậu sẽ trở về chứ?”, cậu ta hỏi.

Cô bỗng ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.

Cô vẫn còn nhớ như in những lời cậu ta từng nói: “Không phải cậu nói tớ là người Trung Quốc thứ hai cậu gặp sao, thế người đầu tiên là ai vậy?”.

Cậu ta cười: “Là một nghệ nhân lang thang tớ gặp trên đường phố Luân Đôn. Ông ấy chơi một cây vĩ cầm đặc biệt lắm. Nó chỉ có hai dây đàn thôi, mà tiếng đàn lại rất thê lương”.

Âu Dương Ly Ly bật cười: “Đó gọi là đàn nhị. Chỉ có đất nước của tớ mới có loại nhạc cụ như vậy thôi”.

Cô lại nói tiếp: “Cậu có biết không? Đất nước tớ có bốn phát minh vĩ đại. Chúng tớ dùng thuốc súng để tạo ra pháo hoa, còn người phương Tây các cậu lại dùng nó để gây nên chiến tranh”.

Cậu ta nhún vai: “Nếu không phải là kế sách cuối cùng, thì ai lại đồng ý phát động chiến tranh cơ chứ?”.

Thế là, mối quan hệ của hai người cứ tiếp diễn như thế. Ly Ly dạy Andre nhận biết mặt chữ, nấu bữa tối cho cậu, đồng thời cũng học theo cậu ta cách giải một số mật mã. Cũng có vài lần cậu đề nghị dạy Ly Ly chơi đàn, nhưng cô luôn khước từ. Thật ra thì cô chẳng muốn học đàn đâu. Bởi ở Trung Quốc, đàn chính là thứ xa xỉ nhất, cô chẳng cách nào mua nổi. Có điều, cô muốn nghe cậu đánh đàn.

Một lần, Ly Ly kể cho cậu ta nghe về bài thơ số nổi tiếng do Trác Văn Quân sáng tác: “Một lần chia biệt. Hai nẻo tương tư. Nói rằng ba, bốn tháng. Ai ngờ năm, sáu năm. Đàn bảy dây không muốn gảy. Tám lối viết không còn hồn. Bài ca chín khúc đứt đoạn. Đình mười dặm ngóng trông mỏi mòn. Trăm nỗi ai oán. Ngàn nỗi nhớ mong. Vạn niềm trách chàng chẳng đừng”.[1]

Cậu ta nghe không hiểu. Thế nên Ly Ly giải thích cho cậu: “Từ một đến mười nghìn, không có ‘tỷ’. Mà ‘tỷ’ lại đồng âm với ‘nhớ’, trong tiếng Trung, ‘nhớ’ là biểu hiện của sự tương tư”.

Andre cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao cứ phải vòng vo thế nhỉ? Yêu hay không yêu, tại sao lại không thể trực tiếp nói rõ ra?”.

Ly Ly nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời: “Chúng tớ gọi đấy là khéo léo. Có một vài lời, không nhất thiết phải trực tiếp nói ra”.

Đương nhiên, cậu ta chẳng thể nào hiểu hết được.

“Hoặc là bởi vì cậu vẫn chưa có người yêu đấy”. Ly Ly trả lời cậu ta như thế.

Mùa hạ đến, Âu Dương Ly Ly phát hiện tóc mình ấy thế mà đã rất dài rồi. Thế là cô mượn Andre cây kéo, định là sẽ cắt ngắn lên một ít.

Cậu ta lại hiếu kỳ: “Tớ giúp cậu cắt nha?”.

Ly Ly sững người. Cô chưa kịp phản ứng thì bản thân đã ngồi xuống bên cửa sổ, chàng trai trẻ phía sau cầm sẵn kéo, giúp cô cắt đi phần tóc thừa một cách nhẹ nhàng.

Thật ra là cô muốn nói rằng, ở đất nước của cô, mái tóc dài của con gái tượng trưng cho rất nhiều điều. Song, chắc hẳn là cậu ta cũng chẳng hiểu được đâu.

Ánh sáng cùng chiếc bóng rơi trên chiếc váy lanh của cô. Giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng chiếc kéo trong tay Andre đang nhẹ nhàng chuyển động. Cô gói kỹ mái tóc đã cắt vào một tờ giấy trắng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi Andre: “Chỗ cậu có dây thừng đỏ không?”.

Hỏi thì hỏi thế thôi chứ Ly Ly biết rõ, tất nhiên là không có rồi. Cô đành xé sợi chỉ trên vạt áo của mình, buộc những những sợi tóc đã bị cắt đi thành một chùm. Nhưng nút đồng tâm quá khó thắt, cô chỉ có thể buộc thành một nút ch.ết[2]. Cô vốn muốn tặng nó cho Andre, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi, tốt nhất vẫn là nhân lúc cậu ta không chú ý nhét nó vào một quyển sách nào đó trong phòng sách vậy.

Lúc ấy, Andre đã có thể ghi nhớ rất nhiều bài thơ. Ly Ly thử dạy cậu ta “Kinh Thi”: “Xanh xanh áo ai. Lòng ta bồi hồi”.[3]

Cô cũng đề cập đến chuyên khảo Toán học đầu tiên của Trung Quốc, “Cửu chương Toán thuật” và “Chu Bễ Toán kinh”. Thật ra về vấn đề này, cô cũng không hiểu sâu cho lắm. Âu Dương Ly Ly tiếc nuối nói: “Đất nước của tớ có một nền văn minh vô cùng rực rỡ”.

Cậu ta cười: “Nếu như có cơ hội, tớ nhất định sẽ đến thăm một lần”.

Âu Dương Ly Ly cũng dạy cậu ta viết thư pháp. Với một cây bút lông sói nhỏ nhắn, chỉ cần nâng cổ tay lên, rồi đặt bút xuống và viết chữ. Chữ đầu tiên mà cậu ta học viết là tên của cô, “Ly”; sau đó là đến họ “Âu Dương”. Không ngờ rằng, thư pháp của cậu ta quả thật không tệ. Ly Ly nghĩ, có lẽ là do tâm tịnh. Một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi, thế mà tâm hồn lại tĩnh như vầng trăng sáng nơi chân trời.

Mùa đông năm 1913 này, tình hình thế giới nhiều rối ren. Vật giá trong thành phố Luân Đôn cũng bắt đầu tăng vọt. Andre thì ngày càng say đắm vào việc tính toán định lý cuối cùng của Fermat. Khi không có gì làm, Ly Ly sẽ đọc sách trên kệ của cậu. Nhiều năm sau, cô nhớ lại những thành tựu trong suốt cuộc đời mình, hóa ra phần lớn đều là nhờ phòng sách của Andre.

*Chú thích:

[1]. Nguyên văn là “Nhất biệt chi hậu, nhị địa tương huyền, chích thuế thị tam tứ nguyệt, hựu thùy tri ngũ lục niên, thất huyền cầm vô tâm đàn, bát hành thư vô khả truyến, cửu liên hoàn tòng trung đoạn, thập lí trưởng đình vọng nhãn dục xuyên, bách tư tưởng, thiên hệ niệm, vạn bàn vô nại bả lang oán…”. Bên trên là bản dịch thơ của Ngư Ca Tử.

[2]. Nút ch.ết: là nút không thể tháo ra.

[3]. Nguyên văn là “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm”. Bên trên là bản dịch thơ của Ngọc Mai.

04.

Khi Cambridge bị trúng quả b.om đầu tiên, Âu Dương Ly Ly và Andre đang ở bên cạnh đài phun nước trong công viên. Lúc ấy, cô đang nghĩ ra một bài mã hóa để kiểm tra Andre đồng thời hứa rằng, nếu như cậu ta có thể giải được nó trong vòng năm phút, thì cô có thể lén làm bài kiểm tra Vật lý thay cậu.

Đấy là môn học mà Andre ghét nhất từ trước đến nay. Cũng giống như sự bất đồng giữa nhà Toán học và nhà Vật lý học vậy, cậu ta tin rằng, Vật lý chỉ là một viên sỏi bị che lấp bởi hào quang của Toán học.

Quả bom rơi xuống cách họ chỉ chừng đâu mười mấy mét, theo sau là một tiếng nổ vang trời. Cây cối và các công trình kiến trúc quanh đấy đều bị sức công phá của quả bom làm cho nổ tung. Ai ai cũng hoảng sợ, la hét và chạy tán loạn khắp nơi. Âu Dương Ly Ly và Andre vốn chẳng kịp phản ứng gì thì đã phải chịu một cú sốc cực lớn. Cây cối và những chiếc ghế từ đâu đổ xuống, đè lên người họ và vùi họ vào trong đống đổ nát.

Trong màn đêm u tối, Ly Ly từ từ mở mắt, một tia sáng yếu ớt chui lọt vào tầm ngắm. Cô thử di chuyển cơ thể yếu ớt, và nhận ra có ai đó đang ở bên cạnh mình. Thì ra, vào giây phút cuối cùng, Andre vẫn luôn bảo vệ cô.

May thay, cả hai chỉ bị thương nhẹ. Họ trầy trật lắm mới có thể nâng được tảng đá đang đè trên người mình lên. Vào khoảnh khắc cả hai trồi lên khỏi đống đổ nát, chẳng biết sao Andre lại phá lên cười.

“Tớ biết rồi nhá!”.

Cậu ta ôm cô vào lòng. Những tòa nhà đổ nát vùi lấp đi một phần cơ thể của họ trong đống hoang tàn. Tấm ván gỗ rơi xuống khiến bả vai cậu bị thương, máu tươi thấm vào chiếc sơ mi trắng. Mái tóc nâu của cậu cũng rối xù cả lên. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen thẫm của cậu vẫn tỏa ra hào quang rực rỡ như ngày nào.

“Là một cặp mật mã Playfair gồm ba ký tự, LISAO ban đầu là chìa khóa, đối chiếu với bảng bính âm tiếng Trung của cậu, ciphertext[1] là…”, cậu ta vừa nhớ lại vừa nói: “OUYANGLILI, Âu - Dương - Ly - Ly, tên của cậu”.

Ly Ly nhìn vào đôi mắt sáng rực của cậu, trong sự hoảng loạn của đám đông, giữa đống đổ nát thê lương sau trận b.om ngu.yên t.ử, hai người vẫn nhìn nhau cười an nhiên.

Đấy là câu nói ngọt ngào nhất, tuyệt vời nhất mà Ly Ly từng được nghe trong đời.

Tháng 8 năm 1914, ch.iến tra.nh thế giới lần thứ nhất nổ ra, người người đều phải đối mặt với hiểm nguy từ cuộc chiến khốc liệt. Âu Dương Ly Ly nhận được điện báo từ phương Đông, bố mẹ cô giục cô phải nhanh chóng về nước. Du học sinh Trung Quốc tại Cambridge tụ họp lại với nhau, thảo luận về việc quay trở về quê hương.

Tiết trời đang độ sang đông, các trường học cũng bắt đầu đóng cửa. Hành trình trở về Trung Quốc đã được định một cách vội vàng như thế. Ly Ly cô độc ngồi bên cửa sổ. Trong suốt bốn năm học tập và gắn bó chốn này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thành phố chuyển mình từ đêm tối sang rạng rỡ ánh bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Andre đẩy cửa phòng bước ra. Cậu lại thấy Ly Ly ngồi trên bậc thềm cầu thang một lần nữa.

Cô mặc chiếc áo khoác dày cộm, nhìn cậu và nở một nụ cười nhạt.

“Có thể đi dạo cùng nhau một lát không?”, cô hỏi cậu.

Lúc này đây, cậu ta vẫn chưa biết chuyện cô sắp quay về Trung Quốc, nên chỉ vô thức mở cửa, gật đầu.

Đường phố chẳng có mấy ai, hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng cửa. Họ đi dọc theo con sông Thames, bước chân dẫm trên những mảnh băng lạnh tạo ra âm thanh sột soạt. Ly Ly cảm thấy hơi căng thẳng, các ngón tay cũng vô thức xoa vào đôi găng tay. Ở đằng xa vẫn còn truyền đến những tiếng nổ yếu ớt.

Cô đột ngột dừng lại, nói: “Tớ phải quay về rồi”.

Ly Ly nói câu này bằng tiếng Trung, nên Andre phải mất một lúc lâu mới có thể hiểu được ý của cô lúc này.

“Hả…”, cậu ta khẽ gật đầu. “Thượng lộ bình an”.

Trong kỷ nguyên đầy chi.ến tr.anh này, câu nói này nghe nặng nề vô cùng.

Âu Dương Ly Ly nhìn vào đôi mắt đen tuyền của cậu, như một đứa trẻ vừa mới tập nói, cô chầm chậm nói ra từng chữ: “I love you”.

Đã yêu từ lúc nào? Cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Đối với đoạn tình cảm nặng trĩu này, cô chẳng thể giấu trong lòng, cũng chẳng cách nào chịu đựng thêm được nữa. Cô sắp phải lên đường trở về phương Đông - nơi có biết bao chàng trai lịch lãm, nho nhã, mặt mũi đẹp tựa tranh vẽ, song lại không ai có thể sánh được với cậu.

Lúc này chia tay, có lẽ sẽ chẳng thể tương phùng.

Tuyết ở Cambridge đã rơi đầy trên các cành cây. Tiếng chuông của chiếc đồng hồ Big Ben rơi rớt từng nhịp bên bờ sông Thames. Cậu ta quấn một chiếc khăn kẻ sọc màu đen trắng, nhìn cô cười một nụ cười cay đắng.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Ly Ly đã thu dọn hành lý kỹ càng. Cô đến trước cổng trường - nơi các du học sinh tập hợp - sớm hơn cả nửa ngày, vừa hay lại gặp được viện trưởng. Ly Ly chào hỏi thầy, thầy hỏi trong ngờ vực: “Sao em lại ở đây?”.

Đợi khi cô chạy đến đứt hơi tới chỗ ga xe lửa thì đoàn tàu đã xuất phát rồi. Ga tàu lúc này chỉ còn lại những vị khánh chưa rời đi, cùng những người phụ nữ đang lau đi dòng nước mắt bằng những chiếc khăn tay.

Ly Ly gục bên cây cột nơi sân ga, nhìn đoàn tàu hơi nước mất dần vào xa xa.

Chính nó cũng đã mang người yêu của cô đi đến chốn xa xôi.

Andre đăng ký nhập ngũ. Vì trình độ Toán học khá tốt và là nhân tài hiếm hoi trong ch.iến tr.anh nên cậu được điều về Phòng Truyền tin Hải quân ở tiền tuyến. Cũng bởi trễ chuyến tàu nên Ly Ly chẳng thể đến kịp để nói với cậu câu bảo trọng.

Bồ câu trắng xa xa, thu.ốc sú.ng mịt mù.

Ly Ly quay về trước cổng trường. Mọi người cũng đã tập trung đông đủ. Với gương mặt đầy sự mệt mỏi, cô nói với mọi người: “Thật xin lỗi, em quyết định sẽ ở lại đây”.

Cô nhờ những người bạn giúp mình mang thư về. Trong thư, cô viết cho cha mẹ mình rằng: Thứ cho con gái bất hiếu.

Từ hôm đó, cô chuyển đến nhà của Andre. Vào những ngày cuối tuần, cô sẽ đến bệnh viện để giúp đỡ một số việc lặt vặt.

Trong phòng của Andre, sách và giấy nháp nằm rải rác trên sàn. Ly Ly cũng không muốn dọn dẹp phòng cho cậu nữa, duy chỉ có cây đàn piano thì cô vẫn lau chùi nó mỗi ngày.

Hai tháng sau, cô nhận được lá thư đầu tiên từ Andre.

Nó chỉ là một mảnh giấy mỏng, trên đó viết đầy những chữ số khó hiểu, ngoài ra còn có một bức vẽ hình lá cây. Người khác có thể nhìn không hiểu gì, nhưng Âu Dương Ly Ly chỉ trong một khoảnh khắc đã có thể hiểu được. LEAF - đây chính là chìa khóa mà cậu để lại.

Andre không hề hay biết việc Ly Ly quyết định ở lại, nên trong thư cậu ta chỉ kể về chính mình: “Hôm nay ở Fox có mưa, tớ thì ăn một lát bánh mì dở tệ” v.v…

Tuyến đường bưu điện luôn bị gián đoạn nên những bức thư như này phải khó khăn lắm mới có thể đến được tay cô. Hôm đó, Ly Ly đi đến nhà thờ. Rất nhiều tín đồ đã từ bỏ việc cầu nguyện, chỉ riêng Linh mục là quyết không rời bỏ nơi này. Ánh sáng từ những ô cửa kính rực rỡ sắc màu chiếu rọi khiến tiền sảnh cũng thêm phần sặc sỡ. Gương mặt Chúa bình tĩnh, an nhiên. Âu Dương Ly Ly quỳ trước Chúa - người mà trước đó cô chưa bao giờ tin tưởng - để cầu nguyện cho cậu bình an trở về.

Ly Ly viết thư hồi âm cho cậu, gạt cậu ta rằng đường thủy đã bị chặn nên cô đành phải ở lại đây. Một lá thư khá dài đã được viết xong bằng phương pháp mật mã hàng rào: một từ chia thành hai dòng trên và dưới, cuối cùng hợp lại thành một. Cách giải cũng rất đơn giản, chỉ cần cắt và chèn liên tục các câu ấy là được. Cuối lá thư, cô nói: chi.ến tra.nh rồi sẽ kết thúc thôi.

Chỉ riêng câu này, Ly Ly không hề mã hóa.

Hai tháng một lá thư, vậy một năm nhiều nhất sẽ có sáu lá. Trong thời đại chi.ến tra.nh tàn khốc này, Âu Dương Ly Ly một thân một mình ở lại Luân Đôn. Cô vẫn tiếp tục chiến đấu cùng thành phố này đến giờ đều nhờ vào sáu lá thư mà chỉ cô mới có thể hiểu được.

Có một đêm, cô gặp được cậu trong giấc mơ. Cô mơ thấy cậu trong hình dáng người chiến sĩ đang mặc quân trang. Bộ đồng phục kaki buộc cùng chiếc thắt lưng khiến vóc dáng cậu thêm cao lớn hơn. Cậu đội một chiếc mũ vành lớn kiểu quân đội, che mất đi đôi mắt lấp lánh sáng ngời.

Cô mơ thấy cậu đang viết thư cho cô trong đêm khuya. Ngọn đèn trên đầu tỏa ra màu vàng mờ nhạt. Đột nhiên, một quả bo.m rơi xuống, mắt cô tạm thời mất đi ánh sáng. Sau khi định thần lại, cô chỉ thấy Bộ Chỉ huy Hải quân đã bị dội bom thành một đống đổ nát.

Trong mơ cô khóc đến bi thương, rồi sau đó giật mình tỉnh dậy. Nhìn bản thân trong gương, Ly Ly nhận ra mình đã gầy đi rất nhiều. Chiến tranh loạn lạc làm con người ta già đi trong tức khắc.

Cô quyết đi tìm Andre.

Âu Dương Ly Ly bắt đầu đi đến Fox. Cô giả trai, hòa mình vào đám đông. Thân hình gầy gò khiến người khác chỉ xem cô là một thiếu niên phương Đông thanh tú. Lúc đến Fox, cô mệt mỏi và mất nước đến mức ngã gục trước cửa đồn binh.

Andre lại đón cô bên đường một lần nữa. Cô sốt cao, tinh thần đã rơi vào vô thức. Cậu bế cô đến phòng y tế, tiêm thuốc cho cô. Cậu ta lúc này, lúng ta lúng túng hệt như một đứa trẻ.

Quân y cười Andre: “Cô ấy không bị thương gì đâu, chỉ là quá lao lực thôi”.

Cậu ta ngồi bên cửa sổ, chau mày, hai mắt đỏ bừng. Hoàng hôn rực màu máu, tiếng nổ xa xa vẫn cứ truyền lại.

Ly Ly tỉnh dậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đụng trúng ánh mắt của Andre.

Ánh mắt đen tuyền ấy dường như đang dẫn cô quay trở về quê hương. Cô chậm rãi vươn tay chạm vào đôi gò má cậu, nước mắt cũng từ từ rơi xuống.

Đến khi cô hồi phục, sự dịu dàng, ân cần của Andre cũng đột nhiên biến mất. Cậu ta giận dữ hỏi cô, liệu có biết nơi này nguy hiểm như nào không.

Ly Ly không trả lời, chỉ ôm chặt cậu vào lòng.

Cậu ta quay lưng lại, cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu vài cái, cuối cùng vẫn nói trong lo lắng: “Cậu về đi!”.

“Tớ chỉ muốn gặp cậu thôi”, cô nói.

Trên chặng đường nghìn dặm ấy, bất kể băng qua biết bao thuốc súng và khói lửa, bất kể mỏi mệt vì dặm trường, cô cũng chẳng màng tính mạng, chỉ vì muốn được gặp cậu một lần, biết được cậu vẫn bình an vô sự.

Cậu ta mở miệng, nhưng thân thể vẫn bất động: “Cậu về đi, tớ sẽ không viết thư cho cậu nữa đâu”.

Cô lại tiếp tục ôm cậu từ phía sau, nước mắt của cô làm ướt đẫm bộ quân phục sau lưng cậu. Cậu ta mặc quân phục màu kaki hệt như trong giấc mơ của cô. Từ một cậu bé kiêu căng, ngạo mạn, cậu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và giỏi kiềm chế.

Ngày hôm sau, Andre ép Ly Ly phải quay trở về. Ô tô đã khởi động, bụi cuồn cuộn bay, cô choàng người ra khỏi cửa sổ xe ô tô, lớn tiếng gọi tên cậu: “Andre, Andre…”.

Cậu ta vẫn không quay đầu lại.

Lúc này, Ly Ly đột nhiên có cảm giác rằng, có lẽ, cả đời này, cậu ta sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.

*Chú thích:

[1]. Ciphertext: Thông tin, dữ liệu đã được mã hóa. Ở dạng đọc nhưng không thể hiểu được.

05

Quả thật, Andre nói được làm được. Từ đó về sau, cậu ta không còn viết thư cho cô nữa. Dẫu vậy, Ly Ly vẫn kiên trì viết thư cho cậu. Mọi người đều đang đồn thổi về việc ch.iến tra.nh sắp kết thúc, vì thế cô cũng bắt đầu quét dọn mạng nhện và gián trong nhà.

Ly Ly làm những món ăn phương Đông mà cậu thích như mì, thịt ba chỉ, kim chi.

Thậm chí cô còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cậu ngồi cùng bàn với cô rồi cùng cô ăn cơm. Cậu ta dùng đũa không thạo, đôi đũa cứ bắt chéo thành hình chữ thập. Cậu ta vừa cay đến đỏ bừng đôi môi vì ớt vừa nghiêm túc nói với cô: “Cái mật mã hàng rào lúc trước của cậu không hoạt động tốt chút nào đâu”.

Ly Ly bắt đầu mơ mãi một giấc mơ, mơ rằng đến lúc tuyết ở Luân Đôn rơi, Andre mặc chiếc áo khoác quân đội dày dặn, đội chiếc mũ quân đội có viền đen, gõ cửa nhà một cách mệt nhọc.

Cô chạy như bay xuống mái hiên, cậu ta nhìn cô và nở một nụ cười mệt mỏi, cậu ta nói: “Tớ về rồi đây”.

Năm tháng và chi.ến tr.anh đã hằn lại những nét trưởng thành trên gương mặt cậu. Cô ngã vào vòng tay cậu rồi khóc một trận thật to.

Tháng 11 năm 1918, nước Đức đầu hàng. Chi.ến tr.anh thế giới lần thứ nhất kết thúc với thắng lợi thuộc về phe đồng minh.

Năm châu bốn bể, cả thế giới hò reo vui mừng. Các chiến sĩ trở về quê hương trong tiếng khóc của những người thân đang lang thang nơi hè phố.

Thế nhưng, Âu Dương Ly Ly lại không đợi được lúc Andre quay về.

Ở giai đoạn cuối của cuộc chi.ến tra.nh, quân đội Đức nghiên cứu ra Zeppelin - máy bay ném b.om hạng nặng Stark R - để tiến hành màn báo thù cuối cùng với Anh và Pháp. Người Đức đã dốc toàn lực như vậy. Và vụ ném b.om đó sau này được gọi là “Thả.m họ.a Zeppelin”, trở thành th.ảm h.ọa thương tâm nhất cho cả Anh và Đức.

Đơn vị hải quân nơi Andre làm việc đã bị phá hủy bởi cuộc bắn phá điên cuồng ấy.

Sau khi ch.iến tr.anh kết thúc, Ly Ly bất ngờ nhận được lá thư cuối cùng của Andre. Lúc mở lá thư chính là lúc Ly Ly đang tham gia lễ truy điệu của cậu. Buổi lễ được tổ chức tại Đại học Cambridge. Hầu hết những người tham dự đều là những giáo sư từng rất phẫn nộ với cậu khi cậu còn đang trên ghế nhà trường.

“Cậu ta nói gì vậy?”, người bên cạnh hỏi Ly Ly.

“Cậu ta nói…”, cô nhìn dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, những con số được viết ra bằng máu, và chỉ cô mới có thể hiểu được những lời cuối cùng ấy của cậu. Cô không biết phải dịch chúng ra sao, chỉ có thể nói: “Cậu ta yêu đất nước này”.

Lòng ta đã thích đã ưa, dẫu rằng chín ch.ết có chừa được đâu.

Đây là câu đầu tiên trong “Ly tao” mà cô đã chỉ cho cậu, cũng chính là nguồn gốc của tên cô.

Có lẽ do viết quá vội nên các con số cùng chữ cái đều vô cùng xiêu vẹo, thậm chí cậu còn không kịp viết chìa khóa giải mật mã vào trong thư. Tuy nhiên, cô cũng đã đoán nó rất chính xác. Chìa khóa cuối cùng là ENGLAND - tên Tổ quốc của cậu.

Mắt cô nhỏ lệ, từng giọt rơi xuống mảnh giấy mỏng manh khiến dòng chữ dần dần mờ đi. Đấy là câu nói cuối cùng mà cậu lưu lại trên thế gian này.

Nước Anh sau ch.iến tr.anh cũng bắt đầu bắt tay vào tái kiến. Căn nhà cũ của Andre phải dỡ bỏ. Ly Ly bị đuổi ra ngoài với một chiếc xe đầy sách. Dưới sự tiến cử của các giáo sư, cô ở lại giảng dạy tại trường, đồng thời cũng học lại chuyên ngành Văn học Anh. Song lần này, đã không còn ai ngăn cản cô mà nói Văn học Anh là thứ nhàm chán nhất trên đời nữa rồi.

Ly Ly vừa học vừa làm. Và chỉ sau ba năm, cô nhận được bằng cử nhân thứ hai tại Đại học Cambridge.

Thậm chí Ly Ly còn học chơi cả piano. Vào những lúc rảnh rỗi, cô hầu như không ra ngoài mà chỉ ngồi chơi lại các mật mã cậu đã viết trên những phím đàn đen trắng. Cậu ta từng nói rằng, thanh âm và tần số là những mật hiệu cảm động nhất trên thế gian này.

Tháng 9 năm 1939, ch.iến tr.anh thế giới lần thứ hai bùng nổ. Ly Ly tình nguyện ra trận chiến đấu. Những mật mã học được trong trận chiến này đóng vai trò quan trọng trong việc xoay chuyển tình thế.

Tháng 9 năm 1945, chi.ến tra.nh thế giới lần thứ hai kết thúc. Nước Anh lại một lần nữa giành được thắng lợi. Vậy mà lần này, ‘đế chế không bao giờ sụp đổ’ ấy cuối cùng cũng từng bước đi đến bờ vực ‘sụp đổ’.

Andre được truy tặng theo công trạng. Trong nghĩa trang liệt sĩ, cỏ đã mọc um tùm trên phần mộ của cậu. Chỉ duy cô vẫn còn nhớ, đôi mắt sáng rực cùng cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng đầy sáng chói của cậu.

Một mùa đông nữa lại đến, sương mù Luân Đôn bắt đầu tan dần. Sau chiến tranh, Đại học Cambridge bước vào năm học mới, và nó vẫn sẽ là nơi quy tụ những tinh hoa của thế giới để tiếp tục tạo nên những huyền thoại. Âu Dương Ly Ly kể cho sinh viên của mình nghe về nguồn gốc của những mật mã, và đầu tiên là mật mã Caesar. Nhiều năm về trước, từng có một cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú vừa cười vừa đưa cho cô tờ giấy với dòng chữ “BẠN THẬT XINH ĐẸP”.

Từ kệ sách, cô lấy ra quyển “Mật mã cổ điển” vốn đã không còn xuất bản nữa, đặt nó trước máy chiếu rồi cho các sinh viên xem. Chuyển sang trang tiếp theo thì thấy một lọn tóc đang kẹp giữa trang sách ấy. Nó được buộc bởi một sợi dây đỏ, kế bên còn có một mảnh giấy đã ố vàng.

Ly Ly giật mình, sau đó nhặt mảnh giấy lên.

Màu mực đã phai dần, song những chữ cái trên ấy vẫn có thể đọc được. Đấy là vết tích cho thấy sự hiện diện của cậu trên thế gian này.

Mật mã Caesar tiến về phía trước ba đơn vị có lẽ chính là mật mã đơn giản nhất mà Andre từng viết trong suốt cuộc đời mình.

Thời gian cứ thế trôi đi, dường như đã quay trở lại khung cảnh lần đầu gặp gỡ trong nhiều năm về trước: Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, nhướng mày hỏi cô có muốn đi uống một tách cà phê cùng cậu không.

Âu Dương Ly Ly đứng nơi phòng học sạch sẽ, dưới bục giảng là các sinh viên đến từ khắp nơi trên thế giới. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chim sẻ bên ngoài vỗ cánh bay lên trời cao. Những sinh viên ấy đều trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Văn minh và học thuật chỉ có thể hưng thịnh ở thời thái bình. Song họ sẽ chẳng thể nào biết được, đã có bao nhiêu máu và sinh mạng nằm xuống trên con đường thái bình thịnh trị này.

Cô che mặt, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc lớn thành tiếng.

- Em yêu anh.

Bản chép tay năm tháng

Truyện này được viết vào mùa hè năm 2014 - trước ngày tốt nghiệp đại học của tôi.

Giờ đây nhìn lại, đấy thật sự là một tháng đáng kinh ngạc. Tại tòa ký túc xá đã nhuốm màu thời gian, vào ban ngày, quạt đang thổi, tóc tôi thắt bím và tôi thì đang viết luận văn tốt nghiệp. Tối đến, tôi chẳng thể nào chợp mắt được. Khiêng chiếc bàn học đến bên hành lang, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết. Thứ đồng hành cùng tôi mỗi đêm khuya lại chính là những chú muỗi. Tôi chỉ có thể thoa dầu khắp người, vừa giúp giảm ngứa, lại khiến tinh thần thêm sảng khoái.

Những ngày ấy cứ trôi qua như vậy. Chỉ trong một tháng, tôi đã viết xong luận văn tốt nghiệp. Và cuốn tiểu thuyết “Năm tháng chợt vội qua” lần đầu tiên trong đời cũng được hoàn thành sau nửa tháng. Tiểu thuyết gồm hai câu chuyện ngắn, và một trong số đó chính là “Gửi Andre”.

Lúc đấy, ngày nào tôi cũng tràn đầy năng lượng, cứ như chẳng cần phải ngủ vậy. Giờ đây nhớ lại, có lẽ một mặt là vì tôi còn trẻ nên tràn đầy sức sống, một mặt là vì, tôi cũng đã hoàn thành được những giấc mơ của mình rồi.

Còn về Andre, cậu ta cam tâm tình nguyện cống hiến cho đất nước mà mình yêu thương. Duy chỉ có một tiếc nuối là, cậu ta đã không thể chính miệng nói với cô rằng, cậu ta yêu cô.

Lòng ta đã thích đã ưa, dẫu rằng chín ch.ết có chừa được đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang