Có Phải Tình Là Biển Lửa
Phần 25: Lựa chọn
Chương 25: Lựa chọn
Băng Nhi nghe vậy có chút khó hiểu liền đi lại phía bàn cầm chiếc điều khiển nhấn 1 nút, màn hình tivi chợt vụt sáng lên.
Người nam nhân ở trong đấy có gương mặt đẹp trêи cả điều hoàn mỹ. Hàng lông mày dài rậm mang sự nam tính, đôi mắt phượng dài đầy vẻ ma mị, sống mũi cao thẳng tắp cùng bờ môi phong tình gợi cảm, tất cả những thứ ấy đều hoàn hảo hơn cả sự tiêu chuẩn tạo nên 1 Vũ Thiên Uy mà người người ca ngợi.
Hắn ở trước cổng Vũ Thị với đám người đang vây quanh cùng những chiếc máy ảnh và micro đang chĩa thẳng về phía hắn:
– Vũ tổng, nghe nói buổi tiệc hôm qua tại cư gia của Đàm tổng ngài đã thừa nhận mình là người chỉ đạo cho trợ lý gây ra vụ thảm sát nhiều mạng người?
– Vũ tổng, cho hỏi giữa ngài và nữ trợ lý của mình là có mối quan hệ như thế nào? Ngài vẫn luôn lên tiếng bảo vệ trợ lý của mình hơn cả mức quan hệ giữa nhân viên và Giám đốc. Hôm nay cô ấy tại sao không đi cùng ngài, là vì lo sợ chuyện xấu đã bị lộ sao?
– Vũ tổng, về cái chết của Chủ tịch Tần thật sự là do ngài chỉ đạo người ám hại ông ấy? Nguyên nhân là vì cạnh tranh sao?
– Vũ tổng, sau sự việc này có thể kinh tế của Vũ Thị sẽ suy giảm, ngài không có gì để nói với mọi người sao?
Vài người áo đen ở trong vòng vây đó dùng sức tạo cho hắn 1 khoảng trống mà hắn lúc này vẻ mặt vẫn bình thản, 2 tay đút túi hướng đến đám người đó mà lạnh giọng nói:
– Tôi là người rất thích kẻ biết điều. Nếu các người muốn có đáp án cho mỗi câu hỏi thì tốt nhất nên tự mình có ý thức. Nếu tôi không chấp thuận, các người nghĩ hôm nay có thể ở đây để hỏi tôi những câu hỏi này là trùng hợp sao? Tôi có đủ khả năng để dẹp sạch những chướng ngại vật trêи đường đi của mình.
Lời hắn vừa nói ra đám người kia cũng chẳng còn nhốn nháo, bọn họ cũng tự động lùi ra xa để nhường lại khoảng không cho hắn rồi im lặng đứng đấy chờ đợi hắn lên tiếng.
Thiên Uy lúc này nhìn 1 lượt đám người đó rồi điềm đạm nói:
– Tôi chỉ trả lời duy nhất 1 lần vậy nên sau câu trả lời này tôi sẽ không trả lời bất kể câu hỏi nào khác. Thứ nhất, buổi tiệc hôm qua tôi có thừa nhận mình là người chỉ đạo cô ấy làm việc nhưng làm gì tôi không nói, không có 1 câu thừa nhận nào nói tôi bảo cô ấy gây ra vụ thảm sát. Thứ 2, các người hỏi quan hệ giữa tôi và trợ lý của mình, được vậy để tôi nói cho các người biết, cô ấy chính là người mà tôi chấp nhận dùng cả Vũ Thị để đánh đổi vậy nên chuyện hôm nay cô ấy không xuất hiện là vì tôi không muốn các người làm ảnh hưởng đến cô ấy và nên biết rằng người phụ nữ của Vũ Thiên Uy tôi sẽ không phải sợ bất cứ 1 điều gì.
Nói đến đây cả đám người kia liền kinh ngạc đến độ ngây người mà cô ngồi trước màn hình đấy cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nghe được. Những giọt nước mắt còn chưa kịp khô lại chảy dài xuống 2 bên má, hắn là vì lo sợ cô phải chịu sự công kϊƈɦ từ phía nhà báo nên mới bảo cô nghỉ làm sao?
Băng Nhi khẽ cười khổ 1 cái, mà nước mắt trôi vào đầu lưỡi đến mặn đắng lại, hắn vì cô ở trước bao nhiêu người mà cho cô 1 vị trí ở trong lòng hắn , còn cô lại sắp phản bội hắn để rời đi đến với kẻ khác. Tim gan mỗi lúc 1 quặn thắt lại đến nghẹt thở, cô phải siết tay lại đấm vào lồng ngực để át xuống cơn đau, mà đôi mắt ngấn nước kia vẫn nhìn về phía nam nhân trêи màn hình 1 tia day dứt không thôi.
Lúc này ở trong màn hình kia, đám phóng viên đã có những lời bàn tán nhưng cũng không dám nói to.
Hắn nhìn lại bọn họ 1 lượt rồi tiếp lời:
– Thứ 3, về cái chết của Chủ tịch Tần, tôi chưa nói 1 câu nào thừa nhận chuyện ám hại ông ấy hơn nữa, cảnh sát khi đó đã kết luận là tự tử vậy nên chuyện càng không liên quan đến tôi. Còn nói về cạnh tranh thì Tần Thị chưa đủ năng lực để đứng ngang hàng với Vũ Thị. Thứ 4, nếu vì chuyện xảy ra vừa qua mà Vũ Thị bị tổn thất vậy thì là do năng lực tôi chưa đủ nhưng…thật đáng tiếc, sự thật tôi lại có thừa năng lực. Những câu hỏi của các người tôi đã trả lời đủ, từ bây giờ nếu còn xảy ra tình trạng như ngày hôm nay, tôi không dám chắc các người còn tồn tại được trong cái giới báo chí này nữa không!
Lời nói của hắn nói ra không quá dài nhưng lại rất đầy đủ, mà câu cuối cùng lại toát ra sức cảnh cáo lớn khiến đám người kia 1 từ cũng không dám ho he.
Hắn lúc này quay người rời đi thì bỗng 1 tên phóng viên trong đó lại lên tiếng:
– Vũ tổng, xin phép hỏi thêm ngài 1 câu. Trước đó từng có tin ngài vài diễn viên Đàm Hiểu Thanh có qua lại với nhau, còn cùng nhau ở 1 phòng trong khách sạn. Bây giờ ngài lại công bố Vũ phu nhân tương lai là trợ lý của mình liệu có phải mâu thuẫn không?
Hắn nghe vậy cũng không quay người lại, giọng nói vẫn phát ra đều đều:
– Đàm Hiểu Thanh, cô ta so với trợ lý của tôi vốn là không đủ tư cách!
Lời vừa dứt thì ở phía sau đi đến là 1 tiểu đội cảnh sát dĩ nhiên người đi đầu không ai khác chính là Đoàn Tử Kỳ mà lúc này tất cả những ống quay và máy ảnh đều hướng về phía 2 người bọn họ.
Lúc này, Đoàn Tử Kỳ thấy hắn lại khẽ mỉm cười nói:
– Vũ tổng, không biết hôm nay đã có thể mời ngài về trụ sở để làm việc được không?
Hắn nghe vậy lại chỉ mỉm cười, 2 tay đút túi quay người lại đối diện với Đoàn Tử Kỳ:
– Không biết Đội trưởng Đoàn đã làm việc với luật sư của tôi chưa?
– Vũ tổng, hôm qua ngài ở trước mặt nhiều người đã thừa nhận mọi chuyện hôm nay lại nói như vậy có phải là trở mặt quá nhanh không?
– Tôi thừa nhận mọi chuyện? Vậy xin hỏi Đội trưởng Đoàn, tôi đã thừa nhận những chuyện gì?
– Vũ tổng, hôm qua rất nhiều người nghe rõ ngài nói Triệu Băng Nhi là làm việc theo chỉ đạo của ngài. Tôi nghĩ ngài muốn phủ nhận cũng khó rồi.
Hắn nghe vậy lại bày ra vẻ mặt đương nhiên mà nói:
– Cô ấy là trợ lý của tôi, tất nhiên phải làm theo chỉ đạo của tôi. Chuyện đấy có gì không đúng sao? Đội trưởng Đoàn, tôi nghĩ ngài đã già cả rồi, chức vụ Đội trưởng này, không cáng đáng nổi nữa đâu.
Đoàn Tử Kỳ hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn, những giọt mồ hôi cũng đã lấm tấm trêи trán, gã biết hắn đủ khả năng hạ bệ gã nhưng đã trót đâm lao thì phải theo lao, nếu gã không muốn bị kéo xuống thì nhất định phải kéo hắn xuống.
– Vũ tổng, ngài đừng nghĩ chỉ dựa vào Vũ Thị là liền có thể đổi trắng thay đen.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, lấy trong túi ra chiếc điện thoại bấm 1 dãy số nói gì đó rồi tắt máy hướng đến Đoàn Tử Kỳ mà lãnh đạm nói:
– Đội trưởng Đoàn, ngài có biết nãy giờ đã lấy đi của tôi mất bao nhiêu thời gian không? Ngài có biết không có tôi Vũ Thị không thể làm việc, mọi dự án cùng hoạt động đều phải dừng lại đợi tôi quyết. Khi ấy rất nhiều đơn hàng chậm chễ, gây tổn thất cho Vũ Thị cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của nước nhà ít nhiều. Không biết ngài có thể bù vào được không?
Lời của hắn cứ chậm rãi mà phát ra, tuy không mang sức đe hoạ lớn nhưng lại khiến đối phương cứng họng.
Lúc này từ phía ngoài đi vào 1 đoàn người mặc Tây trang đến trước mặt hắn cúi chào.
Hắn thấy vậy chỉ mỉm cười nhìn họ rồi quay sang Đàm Tử Kỳ tiếp lời:
– Đây là những luật sự cấp cao của Vũ Thị, mọi chuyện những người ấy sẽ làm việc với ngài. Tôi còn có việc, đành đi trước vậy.
Nói rồi hắn vẫn với dáng vẻ ngạo mạn quay người bước đi bỗng đôi chân chợt dừng bước, hắn không quay người lại chỉ lạnh giọng nói:
– Đội trưởng Đoàn, ngài nên nhớ không chỉ mình Vũ Thị, dưới tay tôi còn nắm giữ 1 Quỷ Thiên Hội đủ để hạ gục những kẻ bước ra cản đường.
Dứt lời hắn cũng từng bước đi thẳng vào bên trong mà Đàm Tử Kỳ đứng đấy tim không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản.
1 vị luật sự trong đám luật sư hắn vừa gọi đến bước lên trước lịch sự noid:
– Đội trưởng Đoàn, tôi là luật sư cấp cao của Vũ Thị, mọi thắc mắc của ngài chúng tôi sẽ thay Vũ tổng trả lời tại văn phòng làm việc của chúng tôi. Mời!
Đoàn Tử Kỳ nghe vậy lại nhìn đến vị luật sư đó rồi lướt qua 1 lượt đoàn người kia, ở đây phải có đến 10 vị luật sư có tiếng ở thành phố này, gã muốn kéo hắn xuống chỉ sợ đến 1 cơ hội đụng vào hắn cũng khó nói gì phải tự tay kéo hắn xuống.
Những hình ảnh trêи màn hình chợt vụt tắt, Băng Nhi cầm chiếc điều khiển đặt sang 1 bên rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái đó vẫn còn cảm nhận được mùi vị cơ thể của hắn còn vương lại nơi đây, 2 hàng nước mắt không tự chủ lại chảy xuống rồi thấm đẫm lên chiếc gối đến bi ai.
Mọi chuyện cô không còn cách lựa chọn nào khác, thôi đành trân trọng những giây phút ngắn ngủ ở bên cạnh hắn mà khẽ nhắm mắt lại nuốt xuống những giọt nước mắt, cố gắng cảm nhận hơi âm còn đọng lại nơi đây mà từ từ đi vào giấc ngủ miệt mài.
Lúc này ở trong 1 căn phòng xa hoa rộng lớn, tiếng đồ vật đổ vỡ kêu loảng xoảng đến inh tai nhức óc, nữ nhân với gương mặt trang điểm khá đậm tức giận nhìn chằm chằm về phía màn hình tivi mà đôi mắt hằn lên những tia đỏ dữ tợn:
– Không đủ tư cách? Vũ Thiên Uy, anh dám ở trước mặt mọi người hạ nhục tôi sao? Được, tôi muốn xem xem cô ta lấy tư cách gì để so sánh với tôi.
Lời vừa dứt, ả với lấy chiếc điều khiển tắt tivi, cùng lúc đấy từ phía ngoài vọng vào tiếng gõ cửa “cốc, cốc” cùng 1 giọng nói:
– Tiểu thư, có Tần thiếu gia nói muốn gặp cô.
Ả nghe vậy lại ngồi phịch xuống ghế rồi bực bội nói:
– Để cậu ta vào!
Lời vừa dứt thì cánh cửa cũng bật ra, người thanh niên gương mặt khá bảnh bao bước vào nhìn đống đổ nát trêи sàn lại chỉ cười khẩy 1 cái rồi lên tiếng:
– Đàm tiểu thư mà cũng có lúc phải trút giận lên những thứ vô tri vô giác như vậy sao?
Ả nghe vậy cũng chẳng thèm quay đầu lại mà lạnh nhạt nói:
– Chẳng nhẽ Tần thiếu gia đây chưa từng như thế sao?
Tần Trác Khanh lúc này đi đến bên cạnh ả mà ngồi xuống:
– Tất nhiên là có rồi, chẳng phải là chúng ta cùng chung 1 kẻ thù sao? Hôm nay đến đây là cùng Đàm tiểu thư bàn bạc 1 chút.
Ả nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn sang gã mà hỏi:
– Ngươi có cách gì sao?
Tần Trác Khanh bờ môi mỉm cười 1 cái rồi lại đưa tay nâng cằm ả lên rồi ghé sát vào mặt ả, dáng vẻ cợt nhả nói:
– Cách thì có rất nhiều chỉ là không biết Đàm tiểu thư đây có muốn cùng giúp đỡ 1 chút.
– Ngươi nói xem.
Tần Trác Khanh lúc này ghé vào tai ả thì thầm:
– ……@&¥€#’*~%^*¥……
Đàm Hiểu Thanh nghe vậy đôi mắt chợt sáng lên rồi bờ môi khẽ nhếch mép 1 cái mà nói:
– Không hổ là dòng dõi họ Tần, Tần thiếu gia quả nhiên là trí cao hơn người.
Gã nghe vậy lại cợt nhạt hôn lên cổ ả, bàn tay kia cũng không ngừng mò mẫm vào trong áo ả mà nói:
– Đàm tiểu thư quá khen rồi. Mọi việc chung quy vẫn phải trông cậy vào tiểu thư.
Hơi thở nóng phả vào cổ ả khiến Đàm Hiểu Thanh khẽ rùng mình, bàn tay kia của gã cũng mơn trớn nơi bầu ngực đẫy đà làm ả mê muội đến đôi mắt cũng mơ màng mà rêи lên 1 tiếng.
Tần Trác Khanh thấy vậy lại càng bạo dạn hơn mà cởi từng chiếc cúc áo của ả ra, nụ hôn cũng bắt đầu rời xuống xương quai xanh rồi vùi mặt vào ngực ả mà hít hà.
Đàm Hiểu Thanh lúc này bị gã khơi dậy ɖu͙ƈ vọng cũng phóng khoáng mà hưởng thụ.
Từng lớp y phục được vứt thẳng xuống sàn nhà, 2 cơ thể trần trụi dính chặt lấy nhau, người đàn bà lẳng lơ, gã đàn ông ɖâʍ ɖu͙ƈ cứ từng nhịp, từng nhịp đều đặn ra vào trong sự hưng phấn của đôi bên.
Âm thanh rêи rỉ, tiếng thở dốc gấp gáp, 1 cảnh tượng phóng đãng đến đỏ mặt.
Hắn trở về biệt thự sau buổi chiều, nghe tiếng xe chạy vào trong sân Băng Nhi vội vàng đi ra thấy hắn mở cửa bước xuống cô liền tiến lại gần hỏi nhỏ:
– Thiên Uy, hôm nay không sao chứ? Tôi thấy trêи tivi….
Lời nói bị bỏ giở nhưng cũng đủ cho hắn hiểu, Thiên Uy chỉ cười 1 cái rồi đưa tay ra ôm lấy eo cô đi vào:
– Nếu có chuyện gì em nghĩ tôi còn có thể trở về với em sao?
Cô nghe vậy lại khẽ nhìn lên hắn, phải rồi, hắn là Vũ Thiên Uy người người ca ngợi, là kẻ đứng đầu của Quỷ Thiên Hội đầy quyền lực thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì.
2 người bọn họ đi vào trong nhà, Băng Nhi lại giúp hắn cởi áo và cất đồ, hành động ấy khiến hắn cảm thấy kỳ lạ mà lên tiếng:
– Băng Nhi, tôi cảm thấy em hôm nay có điều kỳ lạ.
Cô nghe vậy lại chột dạ, từ khi ở cùng với hắn cô gần như đã không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Băng Nhi cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản mà nói:
– Anh đứng ra nhận tội thay tôi, tôi tất nhiên cũng chỉ nên biết điều 1 chút.
Hắn lúc này lại nhíu mày nhìn cô 1 cái thăm dò mà hỏi:
– Triệu Băng Nhi, có phải em đang giấu tôi điều gì?
Quả thật khi người ta đang lén lút làm điều gì nếu bị ai đó dò hỏi cũng liền có cảm giác lo sợ. Băng Nhi lúc này tim đập nhanh dữ dội mà lòng bàn tay cũng đã bắt đầu toát mồ hôi:
– Thiên Uy, anh đang quá đa nghi rồi.
Hắn nghe vậy lại đăm chiêu nhìn cô, không gian trở nên im lặng đến căng thẳng, bất chợt hắn lại mỉm cười bước đến hôn nhẹ lên trán cô:
– Tôi chỉ đùa em chút thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy.
Băng Nhi nghe vậy trong lòng mới được thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc này, Băng Phong từ phía trong đi ra nhìn 2 người bọn họ cười nói:
– Anh, chị, 2 người vào ăn cơm đi. Dì Lưu đã nấu xong rồi.
Hắn nghe vậy liền ôm eo cô đi lại, 3 người bọn họ cùng ngồi vào bàn ăn đã thịnh soạn.
Bữa cơm hôm nay không khí khác hơn hẳn, chí ít ra cô cũng mở lời nhiều hơn với hắn thi thoảng còn giúp hắn gắp thêm thức ăn.
Thiên Uy cũng thấy kỳ lạ với sự thay đổi của cô chỉ là cảm giác này hắn lại cảm thấy khá tốt nên cũng không đặt nhiều hoài nghi.
Sau bữa cơm, Băng Phong trở về phòng để học bài còn cô và hắn cũng đi lên lầu mà vào phòng của bọn họ.
Thiên Uy lúc này từ phía sau đi đến lướt qua cô mà giọng bình thản nói:
– Vào giúp tôi tắm!
Còn không kịp đợi cô có phản ứng, hắn liền đi thẳng vào nhà tắm mà Băng Nhi đứng đấy còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì hắn lại từ trong đấy nói vọng ra:
– Tôi cho em 1 phút chuẩn bị, đừng để tôi phải ra bế em vào khi ấy sẽ không đơn giản là tắm đâu.
Băng Nhi nghe vậy gương mặt liền đỏ ửng, cái tên này có phải thật sự là biến thái không, đến tắm mà cũng phải nhờ người khác sao?
– Còn 30 giây.
Thanh âm từ bên trong kia vọng ra khiến cô sực tỉnh, đôi chân có chút chần chừ nhưng rồi cũng từng bước đi về phía phòng tắm.
Hắn ngồi ở trong bồn tắm với nước đã được xả đầy, cả vòm ngực săn chắc được để lộ cùng gương mặt nam tính lại trông thu hút vô cùng.
Tuy đã tiếp xúc thể xác với hắn rất nhiều lần nhưng cô đối với chuyện “tắm giúp” như thế này thật sự không quen lại thêm phần vô cùng xấu hổ.
Băng Nhi ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, 2 tay luống cuống còn chưa biết nên làm thế nào thì hắn lại lên tiếng:
– Em đang làm gì vậy?
– Tôi…tôi không biết nên phải làm thế nào.
Cô có chút e ngại nhìn hắn trả lời mà hắn thấy vậy lại khẽ nhíu mày nói:
– Băng Nhi, em là quá cẩn thận sao? Có ai đi tắm còn mặc quần áo?
Cô nghe vậy lại ngây người nhìn hắn:
– Chẳng phải anh bảo tôi tắm giúp anh sao? Có liên quan gì đến chuyện mặc quần áo hay không.
Hắn thấy cô nói vậy lại chỉ thở dài, 1 giây sau đó liền mạnh tay kéo cô ngã vào bồn tắm. Nước bắn tung toé hết lên mặt, quần áo ướt sũng ôm sát vào cơ thể lộ rõ cả vòng 1 đẫy đà.
– Chà người cho tôi.
Băng Nhi nghe vậy có chút ngượng ngùng với lấy chiếc khăn nhúng vào nước rồi chà lên người hắn mà mặt cô chỉ biết cúi gằm xuống.
Bàn tay mềm mại di chuyển từ bờ vai xuống đến vòm ngực săn chắc, hắn vì sự đụng chạm đó mà cả người liền nóng rực.
Đôi mắt nhìn xuống nữ nhân ở trước mặt mình đang ngại ngùng lại khiến hắn cảm thấy thu hút.
Bộ đồ ngủ mỏng manh bị ngấm nước dính chặt vào cơ thể cô còn thấy rõ được nội y bên trong, cả gương mặt cô lúc này đỏ ửng, vài giọt nước còn vương trêи sợi tóc lại làm hắn cảm thấy quyến rũ vô cùng.
Cảm nhận được vật thể dưới kia đang mỗi lúc 1 lớn dần, hắn quả thật đối với cô không thể nào kiểm soát được ɖu͙ƈ vọng của bản thân, nữ nhân này đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà.
Bàn tay bất chợt đưa lên túm lấy cánh tay đang lởn vởn trước ngực hắn, Băng Nhi vì điều đó có lại khó hiểu ngước mặt lên nhìn, hắn lúc này liền từ từ cúi xuống đặt lên đôi cánh đào đỏ mọng kia 1 nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay vòng qua eo cô ôm lấy rồi kéo áp sát lại vào mình.
Cả 2 cơ thể chỉ cách nhau bởi lớp y phục đã sớm ướt sũng, mà Băng Nhi lúc này đối với hắn liền không có 1 sự bài xích nào hơn nữa còn có phần đáp trả càng khiến hắn thích thú.
Nụ hôn từ chậm rãi dần dần trở nên điên cuồng hơn, bàn tay hắn lúc này đang cởi từng lớp y phục trêи người cô xuống mà vứt sang 1 bên.
2 cơ thể loã lồ áp sát vào nhau, hắn rời môi cô mà di chuyển nụ hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi đến nơi căng tròn kia mà điên cuồng cắn mυ”t̼.
Băng Nhi lúc này bị hành động của hắn làm cho hưng phấn khẽ vặn vẹo, 2 tay vòng qua cổ hắn mà ôm lấy, cả cơ thể phối hợp với hắn mà trở nên ửng hồng.
Khi ɖu͙ƈ vọng của cả đã lên tới đỉnh điểm, hắn bất chợt đỡ cô đứng dậy chống tay vào tường và xoay lưng về phía mình, 1 giây sau đó từ phía cô cự long to lớn mạnh mẽ đi vào.
Nơi mật tự bị bất ngờ xâm nhập khiến cô có chút đau đớn mà nhíu mày đón nhận.
Hắn lúc này 2 tay siết chặt lấy bờ eo cô bắt đầu động thân mạnh mẽ.
Bọn họ cứ dây dưa với nhau ở trong mọi tư thế mà vẫn không cảm thấy giảm sự hưng phấn. Hắn bất chợt bế bổng cô lên rồi đi ra ngoài tiến thẳng lại phía chiếc giường to lớn kia mà đặt cô xuống.
Nữ nhân trong mắt hắn có gương mặt xinh đẹp với đôi mắt mơ màng hướng đến hắn, cả người là 1 màu ửng hồng khẽ run lên vì hơi lạnh lùa vào.
Dù đã cùng cô mây mưa rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không thể nào dập tắt được ɖu͙ƈ vọng trong người, bàn tay đưa lên xoa bóp nơi bầu ngực đẫy đà rồi trườn xuống cặp môиɠ căng tròn mà nhẹ nhàng tác chân cô ra, vật thể cường tráng kia 1 lần nữa lại đi vào nơi hoa viên tuyệt đẹp.
Băng Nhi lúc này đã quen thuộc với điều đấy lại khẽ gòng mình đón nhận, 2 chân kẹp chặt lấy hông hắn cùng phối hợp.
– Uhm….!
Phía dưới đã bắt đầu động thân chậm rãi, hắn cúi người xuống mà ghé vào tai cô thì thầm:
– Băng Nhi, tôi yêu em!
Nói rồi hắn liền đặt 1 nụ hôn lên bờ môi đang khẽ run lên kia, chiếc lưỡi không an phận luồn vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà trêu ghẹo.
Băng Nhi 2 tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn đó 1 cách mãnh liệt, phía dưới vẫn không ngừng động thân mạnh mẽ.
– Ahh….
– Băng Nhi, nói em thích tôi!
Cô đầu óc đã mơ màng, chỉ biết thuận theo lời hắn mà đáp trả:
– Uhm….thích anh….!
Hắn nghe vậy liền cảm thấy vừa lòng, phía dưới liền động thân mạnh hơn rồi trở nên gấp rút.
Lúc cả 2 đã lên đến đỉnh cao của sự hưng phấn, hắn khẽ gầm lên 1 tiếng, phóng thứ chất lỏng vào bên trong cô rồi gục ngay xuống bên cạnh mà thϊế͙p͙ đi.
Băng Nhi lúc này gương mặt đã lấm tấm những hạt mồ hôi, đôi mắt ngây dại nhìn người nam nhân trước mặt mình.
Qua những trận kϊƈɦ tình mãnh liệt vừa rôi, cả người cô mềm nhũn lại cũng cảm thấy mệt chỉ là cô không muốn lãng phí đêm này với hắn, cô muốn có thể nhìn rõ hắn thêm 1 chút.
Những ngón tay thon dài di chuyển theo từng đường nét trêи gương mặt hắn. Băng Nhi bờ môi bất giác lại mỉm cười nhưng nụ cười ấy lại mang 1 sự nuối tiếc đến đau khổ.
Người nam nhân này cô đã từng hận hắn, thậm chí ngay từ đầu là muốn giết hắn nhưng trớ trêu thay cho đến ngày hôm nay cô đối với hắn lại nực cười mang 1 chữ “yêu”. Nghiệt ngã hơn hẳn cô phải chia tay hắn vừa kịp lúc cô lại yêu hắn nhiều nhất. Nó giống như chuyện cô nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc nhưng ngay sau đó lại phải bắt buộc quên đi hắn, đau đớn và bất lực voi cùng.
Tim gan cô lúc này thắt chặt lại, sống mũi cũng đã trở nên cay xè, 1 giọt pha lê trong suốt từ khoé mắt chảy dài xuống gò má đau thương, cô nhẹ nhàng tiến sát lại gần hắn, bờ môi run run vì kìm nén sự đau khổ mà đặt nhẹ lên đôi môi kia 1 nụ hôn lướt qua đến lạnh nhạt:
– Cuộc sống của em chưa bao giờ vấp phải 1 sự chông chênh nào mà chỉ có thể thốt lên rằng “nếu em được chọn lựa…” kể từ khi em gặp anh. Bởi vì em không tốt, bởi vì đã đem đến cho anh nhiều phiền muộn nên nếu có 1 cơ hội để chọn lại, em sẽ không chọn yêu anh. Nhưng đáng tiếc, chữ “nếu” này lại chỉ tồn tại trong sự day dứt nội tâm của con người, nó vốn không hề xuất hiện ở cái thực tế tàn khốc, để bây giờ rời khỏi anh em cũng cảm tưởng như tự tay bóp chết trái tim mìn vậy. Thiên Uy, thật xin lỗi…yêu thương này đành phải gửi trả lại cho anh!
Giọt nước mắt lạnh ngắt rơi xuống gương mặt tuấn mỹ kia, nhưng có lẽ hắn không hề cảm nhận được mà vẫn bình yên với giấc ngủ.
Trời ngoài kia là 1 màu đen âm u bao phủ, từng cơn giông lớn kéo đến thổi tung cả bụi mù mịt, trời bắt đầu đổ xuống từng cơn mưa nặng hạt ướt sũng cả tâm hồn cô.
Tháng ngày về sau là cả 1 nỗi thương xót kéo dài!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!