7.
Đừng thấy tôi hay phát điên mà lầm, tôi vẫn hiểu logic cơ bản đấy.
Tôi đăng video ghi âm và bài viết đó lên mạng, chèn tiêu đề bắt mắt.
# Sự kiện mợ đảo ngược #.
Nhưng vẫn có người rất ngoan cố.
"Đây là chân tướng ư, không có chứng cứ cụ thể à?”
"Biết đâu giọng nói là giả thì sao, chuyện xưa chỉ là bịa ra.”
"Mọi người đừng tin, nhìn dì kia đáng thương thế mà."
Tài khoản của mợ lại đăng thêm một đoạn video, nói nội dung bài tố cáo của tôi là bịa đặt. Bà ta nói tin nhắn thoại đó không phải do bà ta gửi, bà ta cũng không có cô con gái nào cả.
Nhiều cư dân mạng tiên phong tràn vào khu vực bình luận của tôi để mắng chửi.
"Có thể bịa chuyện chân thật hơn chút không? Giả tạo quá.”
Tôi trả lời:
"Có khả năng là vì bạn sống quá hạnh phúc đấy.”
"Nửa đêm bạn có được ngủ không?"
Tôi trả lời:
"Cảm ơn bạn đã quan tâm, ngủ ngon lắm."
Mạng xã hội này là như vậy đấy. Rất dễ dàng hất nước bẩn lên người khác, thế nhưng khi họ thanh minh thì chẳng ai tin tưởng.
Mẹ gửi ảnh chụp sổ hộ khẩu nhà mợ, ảnh chụp chung của gia đình mợ, giấy khai sinh của chị hai, giấy chứng tử của chị hai sang cho tôi.
Sau khi tôi xử lý xong, tôi trực tiếp đăng lên.
Câu nói “không có hai đứa con gái” kia của mợ tự chuốc lấy thất bại.
"Nhưng làm sao chứng minh mợ ngược đãi bọn họ cơ chứ?"
Tôi mỉa mai:
"Yo, còn gọi mợ luôn rồi, vậy cậu đi hiến thận đi."
Tội danh "trọng nam khinh nữ" của mợ xem như hoàn toàn được chứng minh.
Vì thế cư dân mạng bắt đầu mắng hai đầu, một người cũng không buông tha.
Tôi thay avatar của mình thành hai từ - đáp trả.
Trong số rất nhiều tin nhắn hoặc lăng mạ hoặc ủng hộ tôi, có một tin nhắn khiến tôi chú ý.
Luật sư Hướng Noãn:
"Xin hỏi có cần trợ giúp pháp lý không?"
Luật sư Hướng Noãn:
"Tôi có thể giúp bạn miễn phí."
Luật sư Hướng Noãn:
“Có đó không?"
Luật sư Hướng Noãn:
“Có đó không?"
Gửi kèm một bằng chứng nhận luật sư cấp hai.
Mắng tôi sẽ bị đáp trả: (tên Wechat của nữ chính).
"Xin chào, có cần."
Nhưng tôi thận trọng, không dám tiết lộ quá nhiều thông tin.
Hướng Noãn gửi tới rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, đại khái chính là có thể kiện mợ tôi.
Mắng tôi sẽ bị đáp trả:
"Đợi tôi đọc phân tích của bạn rồi phân tích lại đã.”
Đối diện im lặng hồi lâu không trả lời, không phải chạy rồi đấy chứ.
Điện thoại di động “ting” một tiếng thông báo, có một tin nhắn gửi tới.
Là một video có tiêu đề: "Bằng chứng."
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, mở video dài cả tiếng đồng hồ này lên xem.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh quen thuộc – sân nhà mợ.
Hai hình bóng quen thuộc đang quỳ gối dưới tàng cây, một người phụ nữ thôn quê thỉnh thoảng đi qua quất một cái đá một cái.
Tôi sẽ không nhận sai, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Đáng ra tôi nên biết điều đó.
Đáng ra tôi nên biết điều đó.
Khi tôi ở nhà họ, mợ luôn luôn hành hạ đánh mắng hai chị ấy.
Càng huống hồ là vô số xuân hạ thu đông tôi không biết đến kia.
Góc dưới bên phải của video cũng hiển thị thời gian, rất nhiều khoảng thời gian khác nhau được ghép lại.
Toàn bộ video là những cảnh tượng đau đớn không sao tả nổi.
Tôi tắt video, trái tim tôi đau đớn đến nỗi không thể thở được.
Trước đây khi tôi liên lạc với chị cả chị hai, các chị đều tỏ ra rất thoải mái, cứ như không hề phải chịu chút khổ sở nào cả.
Nhưng tôi chưa từng nhận ra có gì không đúng.
Tôi mở khung nhắn tin với Hướng Noãn, hỏi:
"Chị cả, là chị ư?"
Luật sư Hướng Noãn:
"Làm sao em biết!"
Mắng tôi sẽ bị đáp trả:
"ID hộp thư: Hướng Noãn."
Luật sư Hướng Noãn:
"Ừm, chị cố ý."
Mắng tôi sẽ bị đáp trả:
“Chị cả!!! *sticker khóc to*”
Luật sư Hướng Noãn:
“Ừ. *sticker nụ cười chết chóc*”
Tôi rút gọn video rồi đăng nó lên mạng.
Bình luận cuối cùng đã đổi chiều, mợ chính thức bị lật xe.
Mợ trợn tròn mắt, gọi điện cho hết người này đến người khác.
"Mày xóa video đi, tao không ép mày là được chứ gì?”
Tôi:
"Mợ, không phải mợ nói có thể chet vì con trai mình sao? Chưa gì đã buông tha rồi. Phúc khí của mợ còn ở phía sau đó."
8.
Tôi và chị cả gặp nhau.
Nhiều năm không gặp, chị ấy đã thay đổi rất nhiều.
Rũ bỏ sự non nớt và quê mùa trước đây, bây giờ chị cả là một người phụ nữ tinh anh thành đạt.
Chị ấy cười khổ, câu đầu tiên nói sau khi gặp lại:
"Không trốn nữa."
Ngày chị hai qua đời, chị cả mất tích, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Tôi biết, chị ấy đã muốn thoát khỏi ngôi nhà đó từ rất lâu.
"Hẳn chị phải chịu nhiều khổ sở lắm.”
Tôi đau lòng nói.
Chị cả khuấy cà phê, trêu ghẹo nói:
"Có khổ đến mấy cũng nào khổ bằng hồi đó, không có ai đánh chị mắng chị cả."
"Em không biết đâu. Khi ấy chị trốn lên thành phố chuẩn bị thi đại học, có người nhìn thấy tên chị là Từ Chiêu Đệ còn nói sao có thể trọng nam khinh nữ như thế. Lúc đó chị mới biết khái niệm trọng nam khinh nữ, mới hiểu rằng mẹ không yêu thương chị và em gái cũng không phải lỗi của bọn chị.”
"Thì ra giới tính không phải tội lỗi gì cả."
Chị ấy buồn bã nói tiếp:
"Đáng tiếc, đáng ra chị nên chạy trốn sớm hơn, dắt theo Noãn Đông cùng chạy."
Tôi nắm lấy tay chị:
"Chị đừng đổ lỗi cho bản thân mà, mợ mới là người tạo ra bi kịch đó. Thật may là chị đã thoát khỏi vũng bùn."
"Tìm cơ hội đến xem bọn họ đi."
Nghe thế, tôi rất ngạc nhiên.
Chị cả cười khẽ:
"Nếu bây giờ chị còn sợ nữa thì chẳng phải uổng phí những năm nay sao.”
Nhưng còn chưa liên lạc được với mợ thì chúng tôi đã nhận được tin tức, mợ đưa em họ chạy khỏi bệnh viện.
Ngay cả cậu tôi cũng không cách nào tìm ra họ.
Một là bởi vì có người tốt mò mẫm tìm ra bệnh viện họ ở, hai là vì mợ bị lừa.
Cậu mợ tôi dùng chung tài khoản wechat, cậu tôi tìm thấy trong đó một đoạn lịch sử trò chuyện của mợ tôi.
Cậu tôi dường như đã quên bản thân từng tham gia tạo nên một trận bạo lực mạng, gặp chuyện vẫn mặt dày tới tới tìm em gái duy nhất của ông ta.
Trong lúc đó, ông ta cũng gặp lại chị cả.
Ánh mắt đục ngầu của cậu tôi trong nháy mắt sáng ngời, đến khi nhận ra dáng vẻ xa cách của chị cả bỗng tối sầm lại, ông ta nhìn cách chị cả ăn mặc gật gật đầu:
"Rất tốt, rất tốt..."
Trong lịch sử trò chuyện, người kia lừa gạt mợ, nói mình có thể đổi thận cho Từ Hướng Dương.
Ban đầu mợ không tin, nhưng vẫn tò mò nói chuyện với người đó, trải qua nhiều ngày dần dần bị người ta tẩy não, lịch sử trò chuyện dừng ở mấy lần bà ta chuyển tiền cho phía bên kia.
Ngu ngốc!
Vẻ mặt tôi khó chịu:
"Còn có thể làm gì bây giờ, báo cảnh sát đi chứ. Còn cần chúng cháu phải dạy cậu à?"
Sống như người vô hình bao nhiêu năm nay, ông ta thật sự không biết gì cả.
Lúc này cậu tôi mới run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Giọng nói của ông ta run rẩy:
"Tôi tìm hai ngày vẫn không thấy, chỉ sợ đã…”
Việc báo án đã bị trì hoãn trong suốt bốn mươi tám giờ.
Đúng như ông ta nghĩ, khi phòng khám đen kia bị tìm ra thì mọi thứ đã quá muộn.
Người cầm đầu đã cuỗm tiền chạy trốn.
Nói là phẫu thuật thay thận thật ra không hề làm gì cả, chúng chỉ dùng kỹ thuật gà mờ gây mê cho mợ và em họ tôi.
Lăn qua lăn lại, Từ Hướng Dương chống đỡ không nổi đã chet cứng từ lâu.
Cảnh sát đưa mợ tôi đang hôn mê đến bệnh viện, bà ta không biết mình đã gián tiếp hại chết con trai.
Tôi đến bệnh viện mỗi ngày, chờ xem khi nào bà ta tỉnh dậy.
Cứ cho là tôi máu lạnh đi, nhưng tôi thực sự mong được nhìn thấy vẻ mặt của bà ta khi tỉnh lại và biết hết mọi chuyện.
Khi mợ tôi mở mắt ra, tôi và chị cả đứng ngay cạnh giường bệnh.
Bà ta cẩn thận nhìn chằm chằm chị cả một lúc lâu rồi mới nhận ra, chỉ vào chị cả kích động đến mức thở dốc:
"Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, thận!"
Chị cả ban đầu định nói gì đó, sau khi nghe thấy những lời này thì hoàn toàn im lặng.
Tôi cười lạnh:
"Mợ, Từ Hướng Dương không cần thận nữa đâu.”
Bà ta mơ mơ màng màng, một lát sau vui vẻ cười:
"Đúng vậy, đúng vậy, tao đã đổi thận cho nó rồi!”
Bà ta vừa cười vừa vén quần áo lên nhìn vết thương, sau đó chỉ thấy làn da vẫn còn nguyên vẹn của mình.
Tươi cười trên mặt mợ tôi lập tức tan biến:
"Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
"Xảy ra chuyện gì rồi!”
Bà ta rút ống truyền dịch, lao về phía chúng tôi.
"Cháu biết mợ rất nóng vội, nhưng mợ cứ bình tĩnh đã.”
Tôi chậm rãi nói.
"Nóng nảy cũng không làm xong giấy chứng tử cho nó ngay đâu."
Mợ tôi như bị sét đánh, xụi lơ ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nói thật, nhìn dáng vẻ này của bà ta, trong lòng tôi cực kì sảng khoái.
"Mợ, con trai quan trọng đến thế sao?"
"Nhưng đến hôm nay thì bà có được cái gì chứ?”
Sắc mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đúng rồi, nói với bà một chuyện.”
Tôi vẫn không muốn buông tha, hạ thấp giọng lại gần mợ.
"Mấy ngày trước tôi đi tảo mộ cho chị hai, trên bia mộ chị ấy vô duyên vô cớ có thêm mấy vết trầy xước. Hai chữ Phán Đệ bị đổi thành Noãn Đông. Chị hai luôn muốn đổi tên nhưng bà không đồng ý. Bà nói xem... Đó không phải là chị ấy tự khắc đấy chứ?”
Lúc này bà ta ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, tiếng khóc khàn khàn vỡ vụn từ trong cổ họng bật ra.
Bà ta có hối hận không?
Bà ta có hối hận vì đã từng thiên vị không? Có hối hận vì đã ngược đãi hai cô con gái của mình không?
Hay bà ta chỉ đang hối hận vì đã tin tưởng phòng khám đen nên mới hại chết con trai mình.
Không quan trọng nữa.
Thấy bà ta đau đớn, vậy là đủ rồi.
9.
Đầu hạ, tôi và chị cả cùng đến nghĩa trang.
Bia mộ của chị hai đã được thay mới, ba chữ "Từ Noãn Đông" màu đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chị cả ngồi xổm xuống vuốt ve ảnh chụp màu xám trắng của chị hai, lẩm bẩm nói:
"Đến cả di ảnh của Noãn Đông cũng là chụp khi em ấy còn nhỏ.”
Bức ảnh này được cắt ra từ bức ảnh chụp chung của ba chị em chúng tôi.
Mùa đông năm ấy, vào một ngày nắng đẹp, mẹ tôi đề nghị chụp cho chúng tôi một bức ảnh chung.
Ba cô nhóc chưa từng chụp ảnh nên đều ngại ngùng, vì muốn xinh đẹp hơn đã vần vò nhau rất lâu.
Chị hai buộc hai bím tóc hoa gai, lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bặm.
Tôi hái hai đóa hoa cài vào bím tóc của chị, làm nổi bật nên sự kiều diễm đáng yêu.
Tôi đứng ở giữa chị hai và chị cả. Ba chúng tôi tay trong tay, cười tươi đứng bên cạnh một lọ hoa trường thọ.
Tiếng máy ảnh vang lên, thời gian dường như lắng đọng trên khuôn mặt tươi cười của chúng tôi.
Vào thời điểm đó, chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng cô gái cười rạng rỡ nhất sau này sẽ bị cắt riêng ra, đổi sang màu đen trắng dán trên bia mộ.
Kiếp sau, nếu chúng mình vẫn được làm chị em tốt.
Em chắc chắn sẽ ôm chặt lấy chị.
Từ Noãn Đông, tạm biệt nhé.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK