Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Qua năm, ta sẽ cập kê.

Phụ mẫu sợ ta tủi thân, nói phải tổ chức cho ta một buổi lễ cập kê thật long trọng, hơn tất cả các quý nữ trong kinh thành này.

Thời tiết ngày càng lạnh, khi ta nhận được thư Thái Tử gửi tới, Thái Tử đã đi Hồ Châu cứu tế.

Thư của Thái Tử cũng hệt như người, ân cần giữ lễ nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng.

Cuối thư, Thái Tử dặn dò: “Cô nương trước nay sợ lạnh, vào đông rồi đừng ra ngoài nhiều, cẩn thận cảm lạnh, nhớ dặn tỳ nữ hầm nước lê cho uống.”

Mạng lưới tình báo của những người địa vị cao thật sự đáng sợ, đến chuyện nữ nhi của thần tử sợ lạnh cũng biết cặn kẽ.

Ta âm thầm kinh hãi, cân nhắc ý tứ, viết thư lại cho Thái Tử.

Thế gia trong thành Trường Kinh nhiều như lông trâu, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt Thái Tử.

Giờ ta đã có được cơ hội này, nhất định phải nắm chặt.

Cũng giống như Thái Tử nói, cũng chỉ là một con đường, sao không chọn vị trí quyền lực nhất?

Trong khoảng thời gian này, Mạnh Diên Khanh cũng tới tìm ta vài lần.

Nhưng dù hắn vào từ cửa chính, cửa hông hay thậm chí là trèo tường thì đều bị binh lính trong phủ ngăn lại.

Hắn hết cách, chỉ có thể đứng trước cổng phủ Tĩnh Quốc công hô to tên ta, rồi còn quỳ xuống nhận lỗi, dẫn đến một đám bá tánh vây xem.

Ta đương nhiên sẽ không thấy hắn, chỉ an tĩnh ở trong phòng thêu bình phong.

Tiệc mừng thọ Hoàng Hậu kéo dài ba ngày.

Ngày thứ hai là ngày thế phụ quý nữ vào chúc thọ.

Gặp lại Mạnh bá mẫu, ta thấy tinh thần bá mẫu không ổn, trang điểm kĩ càng vẫn không che được vẻ tiều tụy, mệt mỏi.

Ta tiến lên chào hỏi, hữu lễ nhưng xa cách, dù sao thân phận cũng thay đổi rồi, cần phải chú ý một chút.

Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương còn chưa tới, thế phụ quý nữ túm tụm thành từng nhóm nói chuyện.

Thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía ta.

“Trước kia không phải rất đắc ý sao? Giờ cũng chỉ là đồ bị vứt bỏ.”

“Người ta thà muốn một nữ tử thấp hèn bán cá cũng không thèm nàng ta, nếu ta là nàng ta chắc đã tìm sợi dây mà tr/e/o c/ổ rồi. Ha ha.”

Ta duy trì vẻ mặt tự nhiên, đi về phía họ, cười tủm tỉm nhìn quý nữ đang khua môi múa mép kia:

“Vương tỷ tỷ, nghe nói tỷ đã hai mươi ba mà còn chưa có người tới cửa cầu hôn, chắc là do thân gầy duyên mỏng.”

Ai cũng biết, Vương tiểu thư nặng tới cả trăm cân.

“Quách tỷ tỷ, tỷ thành hôn đã hai năm mà không có con nối dõi, chắc hẳn là phu quân không muốn tỷ chịu khổ, chấp nhận bỏ qua mọi lễ nghĩa thường tình.”

Phu quân Quách tiểu thư có vấn đề, hai người thành hôn đã hai năm còn chưa viên phòng.

“Còn nữa, muội cũng thật hâm mộ Triệu tỷ tỷ, có thể bỏ hết tất cả để chạy theo họa sư trong phủ, mối tình kinh thiên động địa như vậy thật sự khiến muội cảm động đến rơi lệ.”

Tuy rằng cuối cùng nàng ta không chịu nổi cảnh nghèo khổ, lại bỏ họa sư kia về nhà.

Mấy quý nữ mặt lúc xanh lúc trắng.

Ta chớp chớp mắt: “Sao các tỷ tỷ không nói chuyện? Muội còn đang muốn tâm sự với các tỷ tỷ mà.”

Đang nói, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương giá lâm.

12.

Mọi người đồng loạt hành lễ, chúc Hoàng Hậu nương nương thiên thu vạn tuế.

Hoàng Thượng cũng cho Hoàng Hậu nương nương thể diện cực lớn, yến hội diễn ra vui vẻ, hòa thuận.

Tới phần dâng tặng lễ vật, Hoàng Hậu nương nương không biết là vô tình hay cố ý, tỏ ý không hài lòng với lễ vật của mấy quý nữ vừa nói xấu ta.

Mấy vị quý nữ kia tái mét mặt, ngồi một chỗ, tay bưng chén rượu cũng run đến lợi hại.

Tới lượt ta, ta dâng lên bức bình phong ta thêu mấy ngày qua.

Tay nghề thêu cũng rất bình thường nhưng lại được Hoàng Hậu nương nương để ý tối:

“Đẹp, đẹp lắm, lễ vật này hợp tâm ý bổn cung nhất.”

Hoàng Hậu nương nương gọi ta lại gần, kéo tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Hài tử ngoan, con có tâm rồi, phần thưởng dành cho món quà hợp ý ta nhất thuộc về con.”

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh tạ ơn, không thể hiện rõ sự đắc ý hay sợ hãi.

Những người ngồi trên cao cần nhất là người bình đạm, núi Thái Sơn có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt.

Vốn ta có thể thêu đẹp hơn, nhưng ta muốn giấu đi.

Nếu hết lòng thể hiện mình, chẳng phải sẽ khiến ta có vẻ tùy tiện, phù phiếm hay sao?

Chỉ có bình tĩnh điềm đạm, mới có thể duy trì lâu dài.

Hôm nay Hoàng Hậu nương nương đã ra mặt thay ta, nghĩa là ít nhất Hoàng Hậu cũng không ghét ta.

Việc ta cần làm là khiến Hoàng Hậu tăng thêm vài phần hảo cảm nữa.

Gia tăng cơ hội trở thành Thái Tử Phi.

Sau khi tàn yến hội, Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho ta không ít trân phẩm.

Ai ai cũng biết ta được Hoàng Hậu ưu ái, những lời đồn về ta trong kinh cũng dần lắng xuống.

Mùa đông trôi qua, xuân về hoa nở.

Cuối cùng cũng đến ngày cập kê của ta.

Thái Tử cũng viết thư về, cho biết chuyện ở Hồ Châu đã xử lý xong, ít ngày nữa sẽ trở về.

Trong lúc này, Mạnh Diên Khanh cũng đã đưa Trần Liên về phủ Đan Hoa Hầu.

Thấy bụng Trần Liên đã vượt mặt, Mạnh bá mẫu tức đến đổ bệnh.

Mạnh Diên Khanh chưa cưới thê mà ngoại thất đã mang thai, bị Ngự Sử Đài dâng vài tấu chương phê phán.

Nghe nói Hoàng Thượng răn dạy Mạnh bá thúc một hồi, khiến Mạnh bá thúc không dám ngẩng đầu lên.

Mạnh Diên Khanh vừa bộc lộ được chút tài năng trong triều, giờ lại tự tay phá hủy.

13.

Lễ cập kê của ta, phụ mẫu đã mời tất cả quan to hiển quý trong thành Trường Kinh tới tham dự.

Trời chưa sáng rõ ta đã bị dựng dậy rửa mặt trang điểm.

Hôm nay ta là nhân vật chính, nhất định không thể có sai sót khiến người ta chê cười.

Đón khách, khai lễ, làm lễ, vấn tóc và dặn dò, đáp tạ khách khứa. Ta lần lượt làm từng xong từng bước, cuối cùng là đi theo phụ mẫu kính rượu khách khứa.

Nếu không nhìn thấy Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên, hôm nay đã trở thành ngày hoàn mỹ nhất trong đời ta.

Trần Liên bụng đã lớn, dựa hẳn vào người Mạnh Diên Khanh, ánh mắt nhìn ta đầy phòng bị.

“Lan nhi......”

Ta lạnh giọng ngắt lời Mạnh Diên Khanh: “Lễ đã xong, mời Mạnh công tử hồi quý phủ.”

Mặt Mạnh Diên Khanh đầy áy náy: “Ta không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, muội không chịu gặp ta, cũng không chịu nghe ta giải thích.”

Hắn móc thiếp canh từ trong ngực áo ta: “Chúng ta đã hẹn ngày cập kê của muội sẽ đính hôn, muội xem, đây là thiếp canh của ta, hôm nay chúng ta trao đổi, ngày mai đính hôn, được không?”

Trên đời quả thực có người mặt dày vô sỉ đến mức này sao?

Mang theo ngoại thất đang mang thai tới cầu ta đính hôn.

Giọng Mạnh Diên Khanh khá lớn, trong nháy mắt, khách khứa đã tập trung hết về phía này.

“Lục cô nương, tất cả là tội lỗi của thiếp thân, cầu cô nương đừng trách tội Duyên Khanh, chàng vẫn luôn yêu cô nương.”

Trần Liên hai mắt rưng rưng, như phải chịu tổn thương gì lớn lắm: “Đợi thiếp thân sinh Lân nhi xong sẽ lập tức vào chùa cạo đầu đi tu, đời này tuyệt đối không gặp lại Duyên Khanh lần nào nữa, chỉ cầu… chỉ cầu Lục cô nương có thể đối xử tốt với hài tử của thiếp thân.”

Nhìn xem, lời nói chân thành dào dạt đến mức ấy.

Đến ta cũng suýt nữa cảm động rơi nước mắt.

Tình yêu cao cả, nguyện hy sinh vì người mình yêu ấy cuối cùng cũng gọi được ánh mắt Mạnh Diên Khanh trở về: “Nàng yên tâm, Lan nhi không phải người lòng dạ hẹp hòi.”

Ánh mắt mọi người đều tụ trên người ta, phụ thân, mẫu thân tức muốn bốc hỏa.

Ta vỗ vỗ tay phụ mẫu trấn an.

Thôi, lễ cập kê cũng đã bị phá rồi, nếu không phát uy, bọn họ lại tưởng Lục m Lan ta đây là quả hồng mềm.

Ta nở nụ cười, tát thẳng một phát vào mặt Trần Liên, nhẫn trên tay xẹt qua mặt nàng ta, chảy máu.

“Chút thủ đoạn đê tiện của thị thiếp thông phòng nhà ngươi, cũng xứng đấu với ta sao? Lần sau trước khi mở miệng, nhớ nghĩ thật kĩ xem mình là ai, đây là đâu, những người có mặt ở đây, ai cũng có thể dễ dàng dẫm ch*t ngươi như dẫm một con kiến.”

“Còn ngươi nữa.” Ta nhìn Mạnh Diên Khanh, lại hạ xuống một cái tát nữa.

“Là ngươi phản bội lời thề trước, sau lưng ta lừa gạt đủ thứ. Cái vẻ mặt thâm tình cũng chỉ để che giấu lòng tham không đáy của ngươi. Nếu không phải còn nể mặt hai vị lão nhân gia, ngươi nghĩ nhà ta để yên cho ngươi sao?”

Ta từng bước tới gần: “Sao ngươi có thể vừa nói yêu ta, vừa cùng nàng ta điên loan đảo phượng? m Lan ta đây có lỗi với ngươi chỗ nào mà phải chịu cảnh này?”

Mạnh Diên Khanh lắc lắc đầu: “Không phải như thế, Lan nhi, không phải như thế.”

“Liên nhi tâm địa thiện lương, dù có vào phủ vẫn sẽ đặt muội lên hàng đầu, không gây ảnh hưởng gì đến địa vị của muội. Chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, không khác gì cả, Lan nhi, tin tưởng ta, tất cả sẽ giống như trước đây!”

Đường đường là nam nhi bảy thước, giờ phút này lại trước mặt mọi người chảy nước mắt, cầu xin ta tha thứ.

Ta thở dài, hít vào một hơi: “Ngươi hiểu mà, Duyên Khanh, không thể giống như trước đây nữa.”

Mạnh Diên Khanh đột nhiên như phát điên, đứng lên giữ chặt tay ta:

“Sao lại không giống? Quý công tử trong thành Trường Kinh này ai mà không tam thê tứ thiếp? Ta cũng chỉ có một mình Trần Liên mà muội đã không thể chấp nhận hay sao?”

Đương trường hỗn loạn, mọi người túm lại xem trò hay.

“Mạnh thế tử nói lời này không khỏi khiến người ta ghê tởm. Năm xưa chính ngươi khua môi múa mép nói đời này vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp, Lan nhi còn chưa qua cửa, ngươi đã cùng người khác làm chuyện cẩu thả.”

Thái Tử cao giọng đi vào, ngữ khí uy nghiêm: “Chính ngươi là loại không ta gì, phá vỡ lời thề trước, dựa vào đâu mà muốn Lan nhi độ lượng?”

Thái Tử đi đến cạnh ta, nhìn Mạnh Diên Khanh bằng ánh mắt cảnh cáo: “Huống hồ, Lan nhi đã là Thái Tử Phi của Cô, quân thần khác biệt, sau này ngươi nói chuyện nhớ chú ý lời nói.”

“Để chúc mừng hỉ sự của Cô, Cô còn cố ý cầu phụ hoàng hạ chỉ nâng ngoại thất của ngươi nên làm chính thế, được vậy rồi, ngươi cũng nên vừa lòng rồi chứ?”

Không đợi mọi người phản ứng lại, Thái Tử đã rút từ trong tay áo ra thánh chỉ sắc lập Thái Tử Phi.

Thái Tử tự mình tuyên chỉ, đây là vinh dự cực lớn.

Từ nay về sau, không ai có thể chọc vào phủ Tĩnh Quốc công nữa.

Cũng không ai dám bàn tán chuyện ta từng từ hôn nữa.

Bởi vì sau lưng ta là cây đại thụ Thái Tử.

Ta chính là đang đợi thời khắc này.

Chỉ cần Thái Tử xuất hiện, tình huống khó xử của ta sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng ta cũng đã có sự chuẩn bị.

Nếu Thái Tử có đổi ý, không xuất hiện, ta cũng có biện pháp trừng trị Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên.

Người phản bội lời thề nên chịu trừng phạt, đúng không?

Mạnh Diên Khanh tuyệt vọng rời đi, thánh chỉ đã hạ, hắn không dám có bất kỳ phản kháng nào.

Đây là sức mạnh của hoàng quyền, quả là khiến người ta si mê.

14.

Ngày thành hôn của ta và Thái Tử, gió nhẹ hoa bay, là ngày đẹp do Tư Thiên Giám chọn lựa kĩ càng.

Phụ mẫu ta dốc hết nửa tài sản phủ Quốc công để chuẩn bị của hồi môn cho ta.

Hoàng Hậu nương nương coi trọng ta, cũng chuẩn bị hàng trăm gánh sính lễ toàn kỳ trân dị bảo.

Thế phụ quý nữ trong kinh đều phải khép nép trước mặt ta, sợ nói sai một câu sẽ chọc ta không vui.

Khi ta khoác lên áo choàng mũ phượng hàng trăm vị tú nương tốn năm năm mới hoàn thành.

Cuối cùng ta cũng hiểu, yêu hay không yêu đừng trước quyền lực sẽ chẳng là gì.

Đêm động phòng hoa chúc, Thái Tử tự tay nâng khăn voan lên, ta nghĩ chàng muốn đặt một nụ hôn lên trán ta.

Nhưng chàng chỉ dùng ngón tay nhẹ điểm lên trán ta: “Ngày đại hỉ còn phân tâm đi chỉnh hắn?”

Ta vô tội nói: “Chỉnh gì chứ? Chẳng qua thần thiếp chỉ khiến cho hắn nhìn rõ sự tình.”

Đối với Trần Liên, thật ra ta cũng không quá ghét, nàng ta chỉ là đã yêu một người khó với tới.

Sau đó dùng hết thủ đoạn để giành được người đó.

Ngay cả ta cũng là bại tướng dưới tay nàng ta.

Một người như vậy, đáng để ta điều tra cẩn thận.

Trần Liên thật sự là một nữ ngư dân. Nàng ta là trưởng nữ trong nhà, phía dưới còn có ba đệ đệ.

Ba đệ đệ này bị cha mẹ nàng ta sủng đến vô pháp vô thiên, đứa lớn nhất thường xuyên trộm cắp, lang thang ở các sòng bạc.

Đứa nhỏ nhất mới mười mấy tuổi đã biết chuyện nam nữ, thường xuyên đùa giỡn mấy tiểu nha đầu trong thôn, miệng toàn lời dơ bẩn.

Còn bản thân Trần Liên đã bị cha mẹ biến thành công cụ kiếm tiền duy nhất trong nhà.

Nàng ta lớn lên xinh đẹp, cha mẹ thường xuyên mang nàng ta ra ngoài, sắm vãi Tây Thi bán đậu hũ, Điêu Thuyền trồng lúa, Bạch Liên bắt cá.

Tóm lại chỗ nào nhiều người, nàng ta sẽ nhào vào chỗ đó.

Dựa vào gương mặt kiếm được không ít tiền.

Nhưng tất cả tiền kiếm được đều bị cha mẹ mang về nuôi mấy đệ đệ kia hết.

Còn Trần Liên thì… cho miếng ăn để không ch*t đói là được.

Nàng ta biết vẻ ngoài xinh đẹp là vũ khí sắc bén nhất của mình, sau một lần bị đ/á/nh, nàng ta đã bỏ trốn rồi mò đến hang ổ của đám thổ phỉ.

Những tên thổ phỉ không chuyện ác nào không làm đã trở thành ô dù che chở cho nàng ta.

Sau đó, Mạnh Diên Khanh cưỡi ngựa đến đánh tan ổ thổ phỉ, gi*t sạch không còn một tên, tiện tay cứu Trần Liên về.

Và rồi hình tượng bông hoa trắng nhu nhược yếu đuối của Trần Liên đã lọt vào mắt Mạnh Diên Khanh.

Lì lợm theo đuổi, quả thực Mạnh Diên Khanh đã động lòng.

Giống như hắn nói, hắn trước nay đều phải chạy theo ta.

Còn Trần Liên lại chạy theo hắn, tôn sùng hắn.

Thỏa mãn hư vinh của hắn.

Hiện tại, ta chỉ là “hảo tâm” để lộ vị trí của Trần Liên mà thôi.

Giúp đôi vợ chồng già đang “sốt ruột tìm nữ nhi” biết được nữ nhi của họ chẳng những không sao mà còn thành công leo lên cây đại thụ Đan Hoa Hầu.

Nữ nhi lắc mình biến thành phu nhân Thế tử, thật sự là cao thủ nha!

Hai vợ chồng già mang theo ba nhi tử cùng cả đám cô dì chú bác, tụ tập trước cổng Hầu phủ, đòi gặp phu nhân Thế tử.

Bọn họ còn chửi bới ầm ĩ với đám lính canh cửa: “Lão tử là nhạc phụ của Thế tử, chờ con rể ta ra đây, sẽ kéo các ngươi xuống ch/é/m đầu hết, xử cái tội mắt chó không nhìn thấy thái sơn của các ngươi.”

“Ôi nữ nhi bất hiếu, làm phu nhân Thế tử rồi không nhận cha nhận mẹ nữa? Sao có thể như vậy được, ba đệ đệ của còn còn đang muốn dựa vào con để ra làm quam đây.”

Trong đó có một đệ đệ mặt mũi dữ tợn chỉ thẳng vào đại môn hét lớn: “Hay lắm Trần Liên, giờ có tiền rồi muốn vứt bỏ chúng ta à, không vào được bên trong thì hôm nay ta sẽ ngồi ở đây không đi!”

“Đúng, chúng ta cứ ở đây! Không đi!”

Bảy tám người nằm dài ra trước cổng Hầu phủ, chửi bới không ngừng.

Người dân vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ cũng không thèm để ý.

Có mấy người họ hàng không nhịn được, lấy trong túi ra ống bô rồi đi tiểu luôn trước cửa Hầu phủ.

Chưa đến một ngày, chuyện này đã truyền khắp các ngóc ngách thành Trường Kinh.

Vì một nữ tử mưu ma quỷ chước mà từ bỏ thanh mai môn đăng hộ đối.

Đến khi mình biết được chân tướng mọi việc, thanh mai còn gả cho Thái Tử.

Từ nay về sau, Mạnh Diên Khanh chỉ có thể sống trong áy náy cùng hối hận, cả đời không dám ngẩng đầu lên.

15.

Nghĩ vậy, tâm tình ta cực kỳ sung sướng, hai tay chủ động vòng lên cổ Thái Tử.

Ánh mắt Thái Tử rõ ràng trầm xuống, lại cố trấn định đổi chủ đề: “Hà tất phải phiền toái như vậy, giao cho ta chẳng phải càng dễ hơn sao, ta có rất nhiều biện pháp khiến hắn không thể sống tốt.”

Ta lắc đầu: “Cầu điện hạ nể mặt hai vị trưởng bối Mạnh gia, chớ truy cứu việc này nữa. Kết quả như hiện tại, thần thiếp đã vừa lòng lắm rồi.”

“Nói thẳng ra thì Mạnh Diên Khanh cũng không mắc phải lỗi gì lớn, tam thê tứ thiếp quả thật là chuyện thường tình.”

Thái Tử đang muốn nói gì đó, ta hơi dùng sức, níu chàng xuống gần hơn: “Ngày đại hỉ, điện hạ còn muốn cùng thần thiếp chuyện phiếm nữa sao?”

“Nếu nàng không muốn, ta có thể chờ.” Giọng Thái Tử khàn khàn, tiếng được tiếng mất, ta có thể nghe ra chàng đang cực lực nhẫn nại.

Ta không nói gì, nhẹ nhàng đẩy Thái Tử ngã xuống giường, đặt một nụ hôn xuống mắt chàng.

Trúc trắc mà lớn mật.

Thái Tử ôm lấy eo ta, xoay người đè ta xuống dưới: “Lan nhi…”

Ta dịu dàng đáp: “Phu quân.”

Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm, Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. (*)

(*) Trích bài thơ Bồ tát man - ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm, tác giả Ngưu Kiệu (牛峤). Tạm dịch: Lô ngọc chiếu băng, gấm uyên ương; Phấn son, mồ hôi vương trên gối.

Tiếng thở nặng nề, chàng ghé bên tai ta thề thốt: “Lan nhi, ta sẽ không giống bọn họ.”

Ta không chút do dự cùng chàng lên mây.

“Lan nhi tin chàng.”

Trong lòng ta lại cười thầm, tin hay không cũng chẳng có gì quan trọng.

Quan trọng là ta có thể nhìn ta tâm ý của Thái Tử với ta.

Ta sẽ dựa vào phần tâm ý này, ngồi vững vị trí Thái Tử Phi.

Sau này trở thành Hoàng Hậu, sinh hạ Thái Tử.

Sau đó, hài tử của ta sẽ trở thành người nắm giữ giang sơn, còn ta sẽ trở thành Thái Hậu.

Dưới sự dẫn dắt của ta, Lục thị vĩnh viễn sẽ là đệ nhất thế gia thành Trường Kinh.

Sau khi ta tạ thế, sẽ được hạ táng trong hoàng lăng.

Sống một đời, người khác nhìn thấy ta đều phải quỳ xuống.

Vậy… là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK