Mục lục
Thứ nữ là Thái tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

32.

Cha ta không biết tìm được ở đâu, phái người đưa về phủ một con mèo Ba Tư.

Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc trong veo.

Ta sờ lông mèo, không hiểu sao lại nhớ đến đôi mắt phượng hẹp dài của Yến Từ.

Tuy cha nói là cho ta, thế nhưng dù sao Yến Từ cũng là con gái của cha ta mà.

"Xuân Hạnh, ngươi gọi Yến Từ tới đây đi."

Ta muốn chia sẻ tình thương của phụ thân mà Yến Từ hiếm khi có được.

Xuân Hạnh đáp một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong phòng đốt địa long, nóng đến mức không chịu nổi.

Con mèo nghịch ngợm, chạy nhảy khắp nơi.

Ta sợ nóng, chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng, chống cằm, trêu chọc mèo trong lúc chờ đợi.

"Diệp Trăn Trăn, ngươi có biết xấu hổ không hả?"

Yến Từ vừa bước vào, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn lạ thường.

Nàng cắn răng, hai tai đỏ bừng.

Ta nhìn đôi mắt thẹn quá hóa giận của nàng, lại nhìn bản thân.

"Chưa từng thấy hả?"

Ta có chút đồng tình, nhìn xuống ngực nàng một cái:

"Cũng khó trách ha."

33.

Có lẽ là bởi lời ta nói hôm ấy quá mức sát thương, ba ngày sau đó, Yến Từ liên tục tránh mặt ta.

Không biết có phải ban đêm nàng tức giận quá độ, khóc ướt chăn đệm hay không mà ngay cả đệm cũng phải thay mấy cái.

34.

Ta lo lắng đến rụng cả tóc.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy đó là vấn đề của Yến Từ.

Chắc chắn là do nàng quá thiếu hiểu biết, thế nên mới xấu hổ đến vậy!

35.

Ta thu gom mấy quyển sách lại một chỗ, nửa đêm canh ba, mang đến gõ cửa phòng Yến Từ.

Cánh cửa ọp ẹp mở ra.

Nữ tử bên trong nghiêng người sang một bên, mái tóc đen dài xoã tung như thác đổ, đôi mắt phượng hẹp dài âm u nhìn ta.

"Ta đến tìm ngươi trò chuyện đêm khuya.”

Ta ho nhẹ một tiếng, muốn chen vào trong.

"Ngươi và ta, trò chuyện đêm khuya?"

Đôi mắt của Yến Từ nheo lại, khoé môi nhếch lên.

"Sao hả, chẳng lẽ ngươi khinh thường a tỷ, cảm thấy ta không xứng sao?”

Ta nhìn về phía Yến Từ.

"Đương nhiên không phải…”

Ta lấy ra cuốn sách nhỏ mà mình mất rất nhiều công sức mới tìm ra được.

"Thế thì tốt rồi."

"Người ta vẫn nói trưởng tỷ như mẹ, ngươi cũng lớn rồi, ta nên dạy ngươi một vài đạo lý."

"Ngươi dạy ta?"

Đôi mắt hẹp dài của nàng liếc ta một cái, trong mắt chan chứa ý cười.

Ta nhìn ra sự giễu cợt trong mắt nàng, trong lòng lập tức nổi giận, hạ quyết tâm phải dạy bảo nàng thật tốt.

Ta mở sách ra, chuẩn bị giảng dạy cho nàng về chuyện phòng the.

(*) Chuyện phòng the: chuyện hành phòng của vợ chồng, ý là 18+ đó các bà
1f92d.png


Ta ho nhẹ một tiếng, đưa quyển tranh vẽ dung tục sang:

"Ngươi xem đi."

Ta vừa dứt lời, cánh tay cầm sách của Yến Từ lập tức run rẩy.

Da nàng vốn đã trắng, bấy giờ mặt mũi đỏ hồng, càng tô điểm thêm cho dung nhan như họa, hơi thở cũng nặng thêm mấy phần.

"Diệp Trăn Trăn!"

Ta ủy khuất, bị Yến Từ đuổi ra ngoài cửa.

Quả nhiên, vẫn là do nàng thiếu kiến thức.

Thôi thì chậm rãi dạy, dạy từng bước vậy.

36.

Tuyết lành báo hiệu năm mới bội thu.

(*) Thuỵ tuyết triệu phi niên: tuyết nhiều thì được mùa.

Cha ta thường xuyên chinh chiến bên ngoài, ngay cả đêm giao thừa cũng không trở về.

Năm nay là năm đầu tiên Yến Từ đến, ta cuối cùng đã có bạn rồi.

Ban đêm, ta treo giấy ước nguyện của mình lên bên cạnh đèn khổng minh.

Yến Từ nhìn ta:

"Cần gì phải viết cả tên ta."

Vẻ mặt ta đầy nghi vấn:

"Ngươi không phải muội muội của ta hả?"

Nghe thế, nàng im lặng một thoáng, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Nếu như, ta không muốn làm muội muội của ngươi thì sao?"

Ta ngẫm nghĩ:

"Nói thật đi, ngươi vẫn còn ghi hận ta chứ gì?"

Môi mỏng của Yến Từ giật giật, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Haiz, vậy là ta đoán đúng rồi.

37.

Để dỗ dành Yến Từ vui vẻ, ta đặc biệt làm một cái đèn khổng minh cho nàng.

Ta châm lửa, thả đèn khổng minh viết tên nàng lên trời.

Xong xuôi, ánh mắt ta sáng ngời, quay đầu lại nhìn nàng:

"Thích không?"

Khuôn mặt trong sáng lạnh lùng như tiên nữ kia bấy giờ mới trở nên ấm áp hơn.

Yến Từ nhìn ta, nhẹ giọng nói:

"Thích."

Những ngọn nến cầu nguyện thắp sáng suốt đêm.

Ta dựa vào vai Yến Từ, ngủ thiếp đi.

Thực sự rất thoải mái.

38.

Sang năm mới, ta đắc tội Trịnh Uyển, trong kinh thành đương nhiên không có ai dám mời ta đến dự tiệc.

Những ngày xuân ồn ào trước đây, bấy giờ trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Yến Từ không biết đang bận làm gì, thường xuyên đóng cửa không ra ngoài.

Chắc là nàng bị cách đối xử ở kinh thành làm cho tan nát cõi lòng ha.

Thẩm Dực tự mình tới cửa tìm Yến Từ.

Ta đương nhiên không có lý do gì để ngăn cản.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta thở dài một hơi.

Mong rằng khi nhìn thấy người trong lòng, tâm tình Yến Từ sẽ tốt hơn một chút.

39.

Ta nằm sấp trên cửa, nghe lén động tĩnh bên trong.

"Trăn Trăn tâm tính không xấu, nàng ấy thuở nhỏ đơn thuần, tính tình thẳng thắn... Đừng trách tội."

"Đúng là đơn thuần."

Giọng nói lạnh lùng của Yến Từ vang lên, khiến ta cảm thấy thuận tai hơn hẳn.

Trái tim ta rất hạnh phúc.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được sự chân thành đối xử của ta, không vụng trộm nói xấu ta trước mặt Thẩm Dực nữa.

Một lát sau, Yến Từ mới nói tiếp:

"Vậy Thẩm đại nhân thì sao, ngươi đối với Trăn Trăn, là có ý gì?"

Nghe đến đây, ta hoảng loạn đạp cửa.

Hai đôi mắt đồng loạt quay lại nhìn ta.

Yến Từ thấy ta tiến vào, ánh mắt lạnh lùng, ý cười trong suốt.

"A tỷ, sao thế?”

40.

Sau khi Thẩm Dực đi, Yến Từ tiến đến bên cạnh ta.

Ta nhìn nàng:

“Có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta không?"

Nàng ngẩn ra, đôi mắt hẹp dài theo bản năng nhìn xuống.

Vừa nhìn đã biết là bị ta chọc trúng tâm tư.

Đôi môi mỏng của nàng khẽ nhếch:

"Thật ra, Thẩm Dực..."

Ta không muốn nghe tình ý của nàng đối với Thẩm Dực, đưa danh sách mà mình đã chuẩn bị sẵn ra, đặt ở trước mặt Yến Từ.

"Tuy rằng ta biết ngươi thích Thẩm Dực, nhưng ngươi và hắn không có kết quả đâu."

"Ngươi nhìn những thanh niên tuấn tài này đi."

"Những người này đều do ta cân nhắc, lựa chọn kĩ càng. Chắc chắn là tốt nhất.”

"Tự ngươi cân nhắc?"

Yến Từ liếc mắt nhìn ta một cái, nghiến răng nói từng chữ.

41.

Ta không để ý, gật gật đầu:

"Chung thân đại sự của ngươi, sao có thể không cân nhắc cẩn thận chứ."

Khóe môi Yến Từ nhếch lên, khẽ hừ một tiếng, đang định nói gì đó thì Xuân Hạnh vội vã chạy vào:

"Tiểu thư, lão gia trở lại rồi!"

42.

Nghe thế, ta lập tức dẹp hết mọi thứ sang một bên, kéo Yến Từ chạy đến tiền sảnh.

Bên ngoài sảnh vọng ra tiếng động.

Ta đang định nhắc Yến Từ gọi một tiếng “phụ thân”, nào ngờ cha ta vừa mới vào cửa, bỗng dưng “bịch” một tiếng quỳ xuống.

Ta sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Cho dù trong lòng phụ thân có thẹn với nương ta, cũng không đến mức phải quỳ xuống trước mặt ta chứ!

"Cha!"

Ta chấn động, đi tới đỡ ông dậy.

"Trong lòng ngài có thẹn cũng không thể quỳ xuống trước mặt con như vậy được, làm con tổn thọ mất thôi!”

Nào có đạo lý để cha quỳ trước mặt con gái chứ?

Nghe thế, mặt cha ta đen sì.

43.

"Quỳ xuống!"

Cha ta kéo ta quỳ xuống theo.

Đầu óc ta choáng váng, không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa định gọi Yến Từ thì thấy nàng đang đứng ngay bên cạnh.

Ánh hoàng hôn chiếu lên dung nhan như hoạ, bấy giờ Yến Tư càng thêm cao quý khí độ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào nàng.

"Mọi chuyện đã xong xuôi, vi thần cung nghênh Thái tử hồi cung."

Giọng nói của cha ta quanh quẩn bên tai, môi ta run run, trong đầu vang vọng mấy chữ kia:

"Thần, cung nghênh Thái tử hồi cung."

Ta vội vàng ngước mắt lên nhìn Yến Từ.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, mỉm cười nhìn ta.

Ta "Á" một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

44.

Sau khi ta tỉnh lại, cha ta kể hết đầu đuôi cớ sự cho ta nghe.

"Trong kinh có người muốn làm hại Thái tử, vậy nên cha được thánh thượng bí mật triệu về kinh, sau đó một lưới bắt hết phản tặc.”

Chờ đến khi ông quét sạch dư nghiệt bên ngoài xong xuôi, cũng chính là ngày Yến Từ hồi kinh.

Mẫu tộc của Yến Từ không hiển hách, thế nhưng mẫu thân của hắn được thánh thượng sủng ái, hắn được nuôi trong dân gian từ nhỏ để tránh khỏi đấu đá cung đình.

Thì ra hắn không phải thứ nữ nhà ta, mà là thái tử đương triều.

45.

Ta đảo mắt, nhìn về phía cha mình, do dự hỏi:

"Cha, người nói xem, kim bài miễn tử trong phủ chúng ta có thể miễn chet mấy lần?”

Cha ta biến sắc:

"Con đắc tội Thái tử hả?"

“Cũng... Cũng không phải."

Nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ lúc đầu đối xử lạnh nhạt với Yến Từ ra thì tất cả mọi chuyện sau đó, ta đều hết lòng đối xử tốt với hắn.

Nhưng ấy là dựa trên điều kiện tiên quyết, Yến Từ thật sự là muội muội của ta.

Ta suy nghĩ về những gì mình đã làm, sắc mặt trở nên trắng bệch.

46.

Cha ta thở phào nhẹ nhõm:

"Ta bảo mà, trước khi Thái tử đi còn khen con nữa.”

Ta ngạc nhiên, trong lòng trở nên vui vẻ.

"Khen con thế nào?"

Cha ta vuốt râu, cười nói:

“Khen con ngây thơ trong sáng."

Nghe thế, trong lòng ta dường như có gì nghẹn lại.

47.

Yến Từ bỗng nhiên trở thành trượng phu trong mộng của tất cả quý nữ trong kinh thành.

Cha ta bởi vì có công diệt trừ phản loạn, được ban thưởng vô số.

Nhóm tỷ muội của Trịnh Uyển bắt đầu tiếp nhận lại ta, tôn sùng ta trở thành khách quý.

Trong yến tiệc, đám đông bàn tán sôi nổi về đợt tuyển thái tử phi.

"Diệp muội muội cũng muốn đi đúng không?"

Trịnh Uyển nhìn ta cười:

"Xem như đi trải nghiệm một chút, thấy qua việc đời cũng tốt.”

48.

Thành thật, ta cũng nghĩ thế.

Đến tận lúc tiến cung, ta vẫn chỉ mang theo mấy miếng điểm tâm.

Thế nhưng ta không ngờ, đợi đến khi mình ăn hết điểm tâm thì Trịnh Uyển lại bị loại.

Ta thấp thỏm bất an, tiến vào nội điện trong ánh mắt khiếp sợ khó hiểu của mọi người.

49.

Trong điện chỉ có một người.

Hắn mặc cẩm y ngự bào màu đỏ thẫm, tóc dài buộc quan, mặt mày đa tình.

Trong mắt Yến Từ chan chứa ý cười, mở miệng gọi ta:

"A tỷ đến rồi."

Nghe thế, ta lập tức run rẩy không ngừng.

50.

Hắn đứng dậy, tiến đến gần ta.

Mùi hương trên người hắn quanh quẩn bên đầu mũi ta.

"Sao a tỷ lại nhìn ta hờ hững như thế?”

Dung mạo như hoạ của hắn chan chứa ý cười.

"Khi hai ta trò chuyện đêm khuya, a tỷ đâu phải thế này."

Ta nhìn đỉnh đầu hắn, không thiết sống nữa.

Ta đúng là đáng chet mà!

51.

"Là thần nữ xấc xược, khi ở trong phủ đã mạo phạm Thái tử.”

Ta véo mình một cái, điềm đạm đáng thương nhìn về phía Yến Từ:

"Nhưng mà tấm chân tình của thần nữ đối với Thái tử trời xanh thấu tỏ, nhật nguyệt chứng giám..."

Yến Từ rũ mắt nhìn ta:

"Nếu ngươi nói luôn từ đầu là ngươi có ý với ta, không phải đỡ tốn công hơn sao?”

Hả?

Chưa đợi ta phản ứng, trâm phượng trong tay hắn đã cài lên tóc ta.

"Rất hợp với ngươi, a tỷ."

Nói xong, đôi mắt đen như nước của hắn lẳng lặng nhìn ta.

52.

Thánh chỉ phong ta làm Thái tử phi được đưa tới phủ.

Cha ta dẫn ta quỳ xuống tiếp chỉ.

Đợi đến khi thái giám rời đi, vẻ mặt cha ta một lời khó nói hết nhìn ta.

"Trăn Trăn, con nói thật với cha đi, có phải con nắm được nhược điểm gì của Thái tử không?"

53.

Chuyện đến nước này, sau khi cha ta xác nhận rằng không phải ta uy hiếp Yến Từ cưới ta, đành phải nhanh chóng mời ma ma trong cung tới dạy lễ nghi cho ta.

Cha ta nuông chiều ta từ nhỏ, vẫn luôn mong mỏi tương lai tìm một người đến ở rể. Dù sao phủ tướng quân nghiệp lớn, chắc chắn không chet đói được.

Thế nhưng ai ngờ, con gái của ông không làm thì thôi, vừa làm là lập tức khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc.

Bấy giờ ta trở thành Thái tử phi, ông mới phát hiện ta chỉ là cái gối thêu hoa, thoạt nhìn không tới nỗi, nhưng thật ra dốt đặc cán mai.

Cứ thế, cha ta lo lắng đến mức chỉ hận không thể cầu xin Yến Từ thu hồi ý chỉ.

54.

Ma ma trong cung thật sự rất lợi hại.

Ta sống mười tám năm, bây giờ mới biết đi đường cũng phải có quy củ, ăn cơm cũng cần cẩn trọng nề nếp.

Lúc tập nghi lễ, ma ma quất ta một roi, mặt lạnh nói:

"Diệp tiểu thư là Thái tử phi tương lai, là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ. Người nhất định phải đoan trang hiền thục, như thế mới có thể trở thành chuẩn mực.”

Tập luyện khổ sở đến nỗi ta khóc lóc kể lể với Xuân Hạnh suốt đêm, không ngừng hỏi có thể từ hôn hay không.

55.

Khi Yến Từ tới cửa, ma ma giáo dưỡng đang cầm roi dạy dỗ ta, nói với ta đạo quân thần.

Bà ta dạy ta cách ở chung với Thái tử, bảo ta vẫn phải giữ đúng đạo quân thần khi bên hắn.

Thấy hắn tới, khuôn mặt lạnh lùng của ma ma mới giãn ra một chút, mỉm cười khuyên nhủ.

"Thái tử điện hạ, trước khi kết hôn, hai bên không được gặp nhau đâu.”

Yến Từ lạnh lùng nói:

"Nếu ngươi biết thế nào là đạo quân thần, Thái tử phi là quân, ngươi là thần, sao ngươi dám hô to gọi nhỏ với Thái tử phi hả?"

Ma ma giáo dưỡng nghe thế, bị dọa đến mức không nói lên lời, vội vàng lui xuống.

Yến Từ ra mặt thay ta, khiến cho ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Ánh mắt Yến Từ sáng lên, nhìn ta nói:

"Nàng là thê tử của ta, sau đó mới là Thái tử phi của ta.”

"Thế nên, nàng không cần nghe lời người khác."

Nghe thế, khuôn mặt của ta lập tức nóng ran, nóng đến mức ta không thể không dùng tay quạt.

56.

Ngày kết hôn, ta bị Xuân Hạnh kéo dậy giữa đêm.

Đến khi đội mũ phượng nặng nề lên đầu, ta mới cảm thấy chân thực.

Hỉ bà và tỳ nữ vây quanh phòng, không ngừng nói lời cát tường.

Ta trùm khăn hỉ, ngoan ngoãn để cha ta cõng lên kiệu.

Một đại thúc dũng mãnh, quanh năm chinh chiến như cha ta bấy giờ cũng không kìm được mà lau nước mắt.

Đoàn người đi từng bước, cuối cùng đã đến phủ Thái tử.

Khăn hỉ được vén lên, ta nhìn về phía Yến Từ.

Mặt mày hắn như ngọc, hỉ phục màu đỏ thẫm không lấn át được sự tinh xảo tú lệ của hắn, càng nhìn càng khiến người ta kinh tâm động phách.

Ta nuốt nước bọt.

57.

Nến đỏ long phượng thắp sáng cả căn phòng.

Đèn đuốc mơ hồ lay động bên cửa sổ, phác họa ra bóng người.

Tua rua bằng ngọc rủ xuống bên gò má Yến Từ.

Da hắn vốn trắng, lúc này nhìn qua càng thêm trong trẻo lạnh lùng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cung nữ xung quang đã lui ra hết, cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người chúng ta.

Ta né tránh ánh mắt của hắn.

Yến Từ nhìn ta, nắm lấy tay ta.

Ta ngả vào lồng ngực của hắn, đầu óc trống rỗng.

Đuôi mắt hẹp dài của Yến Từ hơi ửng hồng, khàn giọng nói:

"Đêm nay đành nhờ a tỷ tự mình dạy ta, thế nào mới là niềm vui đôn luân nhé.”

(*) Đôn luân: Chuyện phòng the, 18+.

(Hết.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang