Hà Chiêu thở dài não nề: “Cậu thế này cô ấy cũng không vui đâu. Giang Chiếu, dù thế nào thì cậu cũng phải tiếp tục sống.”
14
Mấy hôm sau, Giang Chiếu kiên quyết muốn tổ chức t.ang lễ cho tôi.
Mưa lất phất bay, bầu trời xám xịt, cả thành phố như được phủ một lớp sương mù.
Giang Chiếu không che ô, anh ta lặng lẽ đứng trước bia m.ộ rồi nhìn vào bức ảnh đen trắng của tôi.
Trên bia m.ộ có khắc: Tô An, người vợ đã khuất.
Mọi người lần lượt đặt một bông cúc trắng lên trước bia m.ộ của tôi.
T.ang lễ kết thúc nhưng Giang Chiếu vẫn còn đứng ở đó, nước mưa chảy xuống từ mái tóc sau đó để lại một vệt nước dài trên gương mặt nhợt nhạt của anh ta.
Hà Chiêu đưa ô cho Giang Chiếu: “Cậu có biết tim mình không tốt không? Ốm rất dễ bị nhiễm tr.ùng, cậu cứ phải hành hạ cơ thể mình thế này sao?”
Giang Chiếu mặt không cảm xúc, anh ta ném chiếc ô xuống dưới đất: “Vậy thì cứ để tôi ốm ch.ết luôn đi.”
Không nằm ngoài dự đoán, mấy hôm sau Giang Chiếu bị b.ệnh nặng.
Vốn chỉ là cảm vặt nhưng anh ta lại không chịu uống th.uốc dẫn đến nh.iễm trùng rồi phải nằm v.iện suốt nửa tháng.
Phòng bệnh buổi tối rất yên tĩnh.
Giang Chiếu ngẩn người nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, anh ta thủ thỉ, giọng điệu khó hiểu: “An An tại sao em không xuất hiện trong giấc mơ của anh, dù chỉ một lần vậy.”
“Em từng nói sẽ chăm sóc trái tim anh, giờ nó bị b.ệnh rồi em về thăm anh đi được không?”
Sau khi xuất v.iện, vừa mới khỏi b.ệnh Giang Chiếu lại bị nh.iễm trùng do uống r.ượu say rồi được đưa vào phòng I.CU.
Hà Chiêu chăm chú nhìn vào đôi mắt vô hồn của Giang Chiếu, anh ấy t.át anh ta một cái như trời giáng rồi nói: “Nếu cậu muốn c.h.ế.t, chẳng thà để tôi đánh c.h.ế.t cậu cho xong.”
“Dù sao thì lúc cậu làm ra chuyện buồn nôn kia tôi đã muốn t.át cậu thay cho Tô An rồi.”
“Người cũng không còn nữa giờ cậu ra vẻ cho ai xem, tự làm mình cảm động sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải là do bà ngoại đối xử tốt với tôi, nhờ tôi chăm sóc cậu thì tôi cũng chẳng thèm đoái hoài đâu.”
“Nếu Tô An trông thấy cậu trong dáng vẻ này, cô ấy chỉ thấy ghê tởm thôi, hiểu không.”
Giang Chiếu mặt mày tái mét, anh ta thẫn thờ nhìn Hà Chiêu.
Không biết Giang Chiếu có nghe lọt tai những lời Hà Chiêu nói hay không nhưng mấy ngày sau đó anh ta không còn chán chường rồi h.ành hạ bản thân nữa.
Giang Chiếu vẫn lặng lẽ đi làm rồi tiếp tục sống.
Nhưng tôi luôn có cảm giác anh ta rất lạ.
Buổi tối Giang Chiếu sẽ đứng một lúc ngoài ban công h.út th.uốc, kh.ói th.uốc làm gương mặt của anh ta mờ đi, chỉ thêm vẻ hiu quạnh chứ không làm mất đi sự lạnh lùng.
H.út th.uốc xong, anh ta lại lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra.
Sủi cảo còn lại không nhiều khoảng chừng mười mấy cái, mỗi ngày Giang Chiếu sẽ nấu một cái để ăn.
Trước khi đi ngủ, anh ta sẽ yên lặng nhìn hũ tr.o c.ốt của tôi rồi nói một câu: “Ngủ ngon.”
Tôi nhận ra mình không còn thường xuyên đi theo Giang Chiếu nữa, với cả tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, ngày nào cũng nằm ngủ ở trong phòng.
Mấy hôm nay hình như Giang Chiếu rất bận, anh ta luôn về nhà lúc trời đã khuya.
Tôi không biết Giang Chiếu đang bận rộn chuyện gì cho đến khi Hà Chiêu gọi điện cho anh ta.
“Cậu chuyển hết cổ phần trong công ty lại cho tôi làcó ý gì?”
Giang Chiếu bình tĩnh đáp lại: “Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi.”
“Nghe nói cậu đã chuyển cho trại trẻ một khoản t.iền lớn, là vì cô ấy sao?”
Giang Chiếu thản nhiên ừ một tiếng: “Cậu cứ xem như tôi đang chuộc lại lỗi lầm của mình đi.”
Hà Chiêu im lặng một lát rồi nói sang chuyện khác: “Không biết tại sao chồng cũ của Trần Du lại quay lại tìm cô ta, bọn họ cãi nhau, Trần Du bị anh ta đẩy ngã s.ảy thai rồi. Anh ta cũng đã đến đồn cảnh s.át đầu thú. Trần Du còn đang hôn mê bất tỉnh trong viện, tôi nghe nói tình hình của cô ta không ổn lắm, có thể sau này sẽ không thể có con được nữa.”
Từ đầu đến cuối Giang Chiếu vẫn luôn rất lạnh lùng, như thể chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta vậy: “Tôi buồn ngủ rồi, cúp máy đây.”
Mấy ngày sau đó, Giang Chiếu tan làm về nhà, anh ta vẫn đứng h.út th.uốc ngoài ban công như mọi khi.
Vào nhà thấy sủi cảo trong tủ lạnh chỉ còn lại vài cái, anh ta sững người rồi bật cười.
Thoải mái, thở phào, thậm chí còn rất vui vẻ.
Tôi chau mày.
Giang Chiếu cũng không ăn sủi cảo ngay mà một mình đi đến trung tâm thương mại.
Anh ta đi đến cửa hàng dành cho trẻ em, kiên nhẫn cẩn thận hỏi nhân viên bán hàng. Anh ta mua một ít đồ dùng cho trẻ em rồi lại đi đến quán của một bác ở dưới tầng mua rất nhiều hoa hồng.
Lúc thanh toán, bà ấy cười híp mắt hỏi: “Bạn gái cháu hay đến chỗ bác mua hoa lắm. Phải rồi, sao lâu rồi bác không nhìn thấy cô ấy đâu, cô ấy đi đâu rồi hả?”
Giang Chiếu đứng lặng người ở đó một lúc: “Cô ấy đi công tác ạ.”
Bác gái gật đầu: “Hoa buổi tối không còn tươi nữa, sáng ngày mai cháu lại qua đây bác…”
“Không cần đâu ạ.” Giang Chiếu nhẹ nhàng từ chối nhưng lại rất kiên quyết, anh ta nói rõ ràng: “Tối nay cháu cũng phải đi công tác.”
Bác gái ngây người, sau đó che miệng cười nói: “Bác hiểu rồi, nhớ bạn gái rồi phải không.”
“Vâng ạ.” Giang Chiếu mỉm cười rồi cụp mắt xuống: “Cháu rất nhớ cô ấy.”
“Thật sự, thật sự rất nhớ cô ấy.”
Về đến nhà, Giang Chiếu ngồi ở bàn ăn lặng lẽ, nghiêm túc ăn hết mấy cái sủi cảo cuối cùng rồi uống hết sạch nước súp.
Sau đó anh ta tắm rửa, mặc một bộ đồ sạch sẽ, đặt hoa hồng và đồ trẻ em lên trên giường rồi nhìn chúng một hồi lâu.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, anh ta lấy một con d.ao gọt hoa quả không biết đã để vào trong tủ từ khi nào và một lọ th.uốc ngủ tôi cũng không biết anh ta mua từ bao giờ.
Anh ta mở lọ th.uốc, đổ hết th.uốc ra rồi bỏ từng viên vào trong miệng mình.
Tôi run lên, nhìn anh ta chằm chằm.
Cơn đau nhói ở ngực không lời nào có thể diễn tả được, đau đớn dần lan ra khắp cơ thể.
Giang Chiếu muốn t.ự s.át.
Lúc Giang Chiếu đè con d.ao gọt hoa quả lên cổ tay rồi lạnh lùng r.ạch một đường, tôi đã hét lên: “Dựa vào đâu?”
Cạch một tiếng, con d.ao rơi xuống dưới đất.
“An An…”
M.áu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương trên cổ tay Giang Chiếu, mùi m.áu tanh ngai ngái, Giang Chiếu còn chưa tỉnh, anh ta đờ đẫn nhìn tôi.
“Quả nhiên lúc sắp mất người ta sẽ thấy được người mình muốn gặp.”
“An An, anh rất nhớ em…”
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng tôi không hề muốn gặp lại anh.”
Giang Chiếu tái mét mặt mày, anh ta khó khăn đứng dậy cầm hoa hồng và quần áo trẻ con trên giường lên rồi mỉm cười lấy lòng.
“Đây là quà anh chuẩn bị cho em và con.”
Anh ta vuốt ve hai bộ quần áo rồi hơi cúi đầu.
“Anh không biết là con trai hay con gái nên đã mua hai bộ.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Chúng tôi không cần.”
Cơ thể anh ta cứng đờ, nhưng vẫn cúi đầu: “Anh biết em còn đang giận anh, ngày đó anh không nên cãi nhau với em.”
“Trần Du chỉ là nuối tiếc thời niên thiếu của anh, còn người anh yêu vẫn luôn là em.”
“Thật sự, vẫn luôn… vẫn luôn là em.”
“Hà Chiêu nói, phụ lòng người thật lòng sẽ phải trả giá, thế nên anh muốn đến bên em.”
“An An, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Mỗi một câu anh ta nói giống như cái k.im đ.âm vào tim tôi, dây thần kinh đứt phựt.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bật cười: “Anh có biết ngày tôi xảy ra t.ai n.ạn, tôi đã nhìn thấy thứ gì cuối cùng không.”
Giang Chiếu ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi đã thấy weibo của Trần Du.”
Giang Chiếu chau mày.
“Tôi thấy anh ở bệnh viện chăm sóc cô ta chu đáo thế nào, thấy anh nắm chặt tay cô ta những lúc cô ta sợ t.iêm, thấy anh săn sóc bóc tôm cho cô ta, thấy cô ta hôn tr.ộm anh để thử lòng ra sao, còn anh lại like bài đăng cho cô ta.”
“Tôi mang theo thù hận dành cho anh mà c.h.ế.t.”
“Vì vậy, Giang Chiếu sao anh còn mặt mũi muốn tôi tha thứ cho anh chứ.”
Giang Chiếu lảo đảo, mặt c.ắt không còn giọt m.áu.
Anh ta mấp máy môi nhưng lại không lên tiếng, đau đớn và hối hận cuồn cuộn trong đáy mắt.
Đây là đau khổ sao?
Vẫn chưa đủ.
Tôi mỉm cười rồi ngước đầu lên hỏi anh ta: “Giang Chiếu, sinh nhật của anh anh ăn sủi cảo cùng với Trần Du ngon chứ?”
Giang Chiếu ngây người: “Sao em biết.”
Anh ta trợn tròn mắt, như thể hiểu ra được điều gì đó, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Bởi vì những ngày qua l.inh h.ồn của tôi chưa từng rời khỏi đây. Giang Chiếu, đây cũng không phải là ảo giác của anh trước lúc ra đi.”
“Mà là, tôi vẫn luôn dõi theo hai người.”
Giang Chiếu đứng hình, nỗi tuyệt vọng không sao diễn tả được đang cuồn cuộn trong cơ thể anh ta, đôi mắt đỏ hoe như sắp rỉ ra m.áu.
“Tôi đã thấy hai người hôn nhau trên chiếc sô pha tôi mua, thấy hai người ăn sủi cảo tôi gói, thấy anh nói cho cô ta biết bí mật giữa hai chúng ta, thấy hai người chơi máy chơi game tôi tặng anh, thấy anh luôn gạt tôi sang một bên mà lựa chọn cô ta.”
“Giang Chiếu, tôi và con c.h.ế.t trong đau khổ còn anh lại chẳng hề hay biết. Anh ôm Trần Du, tính xem nên chia tay với tôi thế nào để danh chính ngôn thuận ở bên cô ta.”
Tôi tàn nhẫn nói ra mọi thứ, lòng đau thắt lại, hốc mắt đỏ ửng trước mắt mờ đi.
“Thế nên Giang Chiếu, khi đã hiểu rõ lòng mình rồi anh lại còn đạo đức giả t.ự s.át, muốn đi theo tôi để chứng tỏ mình nặng tình sao? Dựa vào đâu chứ.”
Giang Chiêu ôm đầu đau khổ ngồi sụp xuống dưới đất, ánh mắt vô hồn, huyết lệ thật sự chảy xuống..
M.áu tươi chảy dọc xuống sống mũi của Giang Chiếu rồi xuống dưới cằm, anh ta đờ đẫn nhìn hai bộ quần áo rồi nghẹn ngào nói: “Quần áo bẩn rồi…”
“Quần áo bẩn rồi…”
Giang Chiếu hoảng hốt muốn lau đi nhưng m.áu trên cổ tay lại chảy xuống bộ quần áo, anh ta sững người, cơ thể run lên bần bật, tuyệt vọng và đau đớn ngẩng đầu lên nhìn tôi: “An An, quần áo của con bẩn rồi… phải làm sao đây…”
Tôi nhìn anh ta, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn không thở được tôi nhắm mắt lại.
“Giang Chiếu, anh không xứng t.ự s.át, anh không xứng đến bên mẹ con tôi.”
“Anh nhất định phải sống, hãy sống trong nỗi đau tột cùng này cả đời.”
Căn phòng im lặng đến lạ.
Giang Chiếu yên lặng đến nỗi thậm chí tôi còn không nghe được tiếng thở của anh ta.
Không biết đã bao lâu trôi qua, anh ta nức nở: “Được.”
Nghe được câu trả lời của Giang Chiếu xiềng xích vô hình biến mất, linh hồn của tôi nhẹ bẫng.
Trước lúc mất đi ý thức, dường như tôi đã trông thấy Giang Chiếu gọi cho 120.
Sau đó anh ta nhìn tôi lần cuối: “Anh đã chuyển hết cổ phần của công ty cho Hà Chiêu rồi, anh sẽ quyên góp hết số tiền còn lại cho trại trẻ. An An, anh sẽ trắng tay, sẽ sống thật lâu, sẽ dùng cả đời này để chuộc tội.”
Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đi đến một thế giới mới.
Tôi mong.
Kiếp sau, tôi sẽ có được tình thương từ bố mẹ, sẽ có một người chồng thương yêu, tôn trọng tôi và có những đứa con xinh đẹp, đáng yêu.
Nhưng đừng để tôi gặp lại Giang Chiếu nữa.
Hết.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK