7.
Sau khi đạt thành thoả thuận chung với Tần Lĩnh, tôi giao lại dự án cho công ty.
Bởi vì tôi còn phải bảo vệ luận án cùng tốt nghiệp, cho nên tôi tạm thời quay lại trường học.
Sau khi bảo vệ luận án xong, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc quay lại Từ gia thì ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại.
Tôi vui cùng vui vẻ nhận điện thoại: "Tần An anh lại tìm tôi có việc gì? Hôm trước ăn thua thiệt chưa đủ nên đến tìm thêm à?"
Bên kia tiếng hít thở có chút nặng nề, cuối cùng hắn vẫn chọn nhẫn nại.
"Từ Đại, đừng có âm dương quái khí như vậy. Vài ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp rồi, cho nên tôi muốn mời bạn bè ăn cơm một bữa. Tần Lĩnh cũng sẽ đến, cô đến không?"
Ban đầu tôi vốn định từ chối, lại nhớ ra mình còn vài việc chưa bàn xong với Tần Lĩnh.
Tôi suy nghĩ một chút, thật ra từ lúc quay về trường tôi chưa từng gặp qua Tần Lĩnh lần nào.
Hắn có vẻ bận rộn với dự án.
Tôi nghĩ đây cũng là một dịp phù hợp để bàn bạc công việc, vậy nên tôi nhận lời tham gia.
Tần An đặt phòng ở một khách sạn cao cấp.
Tôi vừa vào trong liền nhìn thấy Tần Lĩnh.
Tôi bước đến ngồi cạnh hắn nhưng không lên tiếng trước.
"Cô thật sự đến? Vậy mà tin lời của Tần An."
"Chẳng phải anh cũng đến sao?"
Tần Lĩnh chẳng ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Tôi đảo mắt nói, "Hắn đem cả hai chúng ta lừa gạt đến, để xem muốn thả cái rắm gì."
Tần Lĩnh bật cười, tôi trừng hắn ta: "Cười cái gì!"
"Không nghĩ thiên kim tiểu thư như cô có thể phát biểu ra câu này, ừ, khá thẳng thắn."
Tôi bĩu môi: "Anh muốn nói tôi thô lỗ thì cứ nói thẳng."
Tần Lĩnh vẫn mỉm cười lắc đầu.
Tôi nhìn kĩ Tần Lĩnh, biết gì không? Mặc dù bình thường lạnh lùng khó gần nhưng cười lên thật sự có chút đẹp trai.
Nói đến Tần An.
Tất cả món ăn đều được mang lên chỉnh chu, bầu không khí khá vui vẻ.
Kể cả những người có quan hệ tốt với Tần An cũng đối xử bình thường với tôi.
Tần An đi một vòng quanh phòng bao, tất cả mọi người đều nâng ly chúc nhau tốt nghiệp vui vẻ, tương lai thành công, thuận buồm xuôi gió.
Tần An sau khi trở về Tần gia đã phát huy cho mọi người thấy cái gì gọi là công tử nhà giàu, hắn thậm chí còn lái siêu xe quay lại trường.
Tin đồn về thiếu gia nhà giàu đã được phát tán đầy trường.
Mà sự kiện hôm nay xem như bằng chứng.
Hắn có thể tuỳ tiện đặt phòng ở một nhà hàng xa hoa yêu cầu phải đặt trước rất lâu.
Trong buổi tiệc, tôi và Tần Lĩnh hết sức khiêm tốn, vừa ăn vừa thảo luận công việc.
Hai chúng tôi trò chuyện khá hợp, có nhiều vấn đề không hẹn mà đều có cùng cái nhìn.
Vốn định ăn nhanh cho xong rồi chuyển qua chỗ khác riêng tư hơn để tiếp tục bàn công việc, kết quả bị điểm danh.
"Tần Lĩnh, Từ Đại, hai người các cậu sao đều im re vậy, có vấn đề gì với tôi sao?"
Tần An sắc mặt có chút đỏ, xem ra đã uống khá nhiều.
Tần Lĩnh sắc mặt lãnh đạm ngồi đó không có ý trả lời.
Tôi nhíu mày nhưng cố kỵ mối quan hệ hợp tác giữa Tần gia và Từ gia nên không lên tiếng, cũng không muốn biến mình thành trò cười của người ngoài.
Tôi nâng ly lên để thể hiện thái độ hoà hảo nhưng Tần An nhất quyết không chịu bỏ qua.
Hắn đi về hướng tôi choàng qua vai Tần Lĩnh, sau đó đưa ly về hướng Tần Lĩnh.
"Nào, uống chút đi. Anh trai, đừng có không cho tôi mặt mũi như vậy."
Mọi người có chút kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ không biết mối quan hệ giữa hai người này lại phức tạp như vậy.
Dù sao thì Tần Lĩnh cũng nổi tiếng là một kẻ bí ẩn và có sức ảnh hưởng lớn ở trường.
Tần Lĩnh nhíu mày rồi đẩy ly rượu ra, "Hôm nay tôi tự lái xe đến đây cho nên không uống được."
Tần An bị đẩy ra nhìn chằm chằm Tần Lĩnh một chút, sau đó quay sang nói với mọi người.
"Tôi nghĩ mọi người còn chưa biết, Tần Lĩnh thật ra chính là công tử "trước" của Tần thị."
Tôi nghĩ là hôm nay hắn đã được quá nhiều người lấy lòng, vui vẻ đến điê.n rồi, hoặc là đã uống quá nhiều cồn khiến cho não ngừng hoạt động.
Sau đó Tần An đập mạnh ly rượu xuống đất, chỉ vào mặt của Tần Lĩnh nói: "Mày đang giả vờ giả vịt cái gì? Mày nghĩ mày vẫn còn là thiếu gia nhà họ Tần sao? Để tao nói cho mày biết, tao mới là con trai ruột của nhà họ Tần, mày đã hưởng lợi từ thân phận của tao bao năm qua, bây giờ còn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt tao!"
Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, sau đó tiếng bàn tán bắt đầu xuất hiện.
"Ồ thì ra là vậy. Quào, thiếu gia giả, thiếu gia thật, còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết nữa. Đúng là nghệ thuật phát sinh từ cuộc sống."
"Vậy Tần Lĩnh thật sự bị đuổi ra khỏi nhà sao?"
"Sao cậu ấy có thể kiêu ngạo như vậy nhỉ? Rõ ràng cậu ấy đã lấy biết bao lợi ích từ nhà họ Tần?"
Gương mặt của Tần Lĩnh hết sức bình tĩnh, giống như hắn không hề bị ảnh hưởng gì bởi những lời bàn tán này.
Tôi nhíu mày, sao hắn lại có thể kiên nhẫn như vậy?
Những lời đàm tiếu này thật sự không thể chấp nhận được.
Ngoài việc hắn là thiếu gia của Tần gia, Tần Lĩnh thật sự vô cùng ưu tú trong lĩnh vực học hành.
Nếu không sao có thể mới hai mươi hai tuổi đã sở hữu công ty công nghệ cho riêng mình?
Tôi đặt mạnh chiếc ly lên bàn, tiếng va đập khiến cho cả căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn về phía Tần An, "Cậu uống nhiều quá rồi. Nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"
Ai nghĩ rằng Tần An không chịu câm mồm, thay vào đó hắn quay sang chĩa mũi dùi vào tôi.
"Ôi Từ Đại trở thành bạn gái của hắn rồi ư? Nhanh vậy? Chúng ta đã chia tay được bao lâu đâu, sao cô có thể nhanh chóng tìm người mới như vậy? Cô thật sự quá dễ dãi."
"Nhưng mà như vậy thì cũng có được gì đâu. Tôi mới là người thừa kế hàng thật giá thật của Tần gia. Hiện tại cô nhanh chóng quay về, tôi sẽ tha thứ cho cô, cô vẫn còn hi vọng được trở thành Tần phu nhân đó."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, đám người muốn nịnh bợ Tần An liền lập tức phụ hoạ.
"Đúng vậy, không phải hai người từng hẹn hò vài tháng sao?"
"Tôi thậm chí còn không biết là họ đã chia tay."
"Vừa nãy Từ Đại và Tần Lĩnh ngồi gần nhau, trông họ có chút thân mật."
Việc tôi và Tần An chia tay thật ra cũng không có nhiều người biết.
Vậy nên việc vừa rồi tôi ngồi cạnh Tần Lĩnh rất dễ khiến cho mọi người hiểu lầm.
Quan trọng hơn là đám người này không hề biết bối cảnh nhà tôi, vậy nên họ dễ dàng đưa ra kết luận tôi là một kẻ đào mỏ.
Tôi chuẩn bị vặn lại thì chàng trai bên cạnh tôi đã đứng lên.
"Đầu tiên, cô ấy là bạn gái cũ của cậu, chú trọng từ ngữ của cậu một chút."
"Thứ hai, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy chỉ thuần tuý là công việc."
"Thứ ba, sự tự tin và kiêu ngạo của tôi không đến từ việc tôi có được gọi là Tần thiếu gia hay không, mà ở việc tôi tự mình xây dựng công nghệ Lĩnh Nam. Ngoài ra cậu nghĩ cha cậu sẽ vui không khi thấy cậu khoe khoang tiền của của nhà họ Tần như thế này? Rốt cuộc thì nhà họ Tần muốn lên nhật báo tài chính hay trở thành đầu đề của tạp chí giải trí?"
Sau khi nghe thấy điều này, tôi nhìn quanh phòng một vòng.
Ở trong góc kia có người đang cầm diện thoại quay lại toàn bộ cảnh này.
Lúc này Tần An đã hoàn toàn tức giận đến mất trí.
Dự án trước bị thua vào tay Tần Lĩnh khiến hắn đã nghẹn đủ lửa giận, hôm nay thù mới hận cũ đều tuôn ra, hắn giơ tay tung một đấm về phía Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh nghiêng mình né tránh vô cùng nhẹ nhàng, vài giây sau đó cánh cửa phía sau được mở ra.
"Dừng tay!"
Tiếng thét đầy nghiêm trọng và giận dữ đã khiến Tần An tỉnh táo trở lại.
Cha Tần bước nhanh vào, đảo một vòng xung quanh phòng bao.
Sau đó nói: "Các bạn học, thật xin lỗi, khiến cho các bạn hôm nay phải chê cười rồi. Dù sao đây cũng là việc nhà của chúng tôi, mời mọi người về trước. Ngoài ra, trợ lí của tôi cũng sẽ giám sát việc bạn xoá đi video vừa nãy."
Bản thân ở vị trí cao lâu ngày, giọng nói của ông ấy đã tự nhiên mang theo ngữ khí ra lệnh.
Đám sinh viên chưa trải đời nào dám nói gì, chỉ có thể đứng dậy rồi lần lượt rời đi.
Trợ lí nhẹ nhàng tiễn mọi người ra khỏi phòng.
8.
Lúc này Tần An đã tỉnh rượu, đứng trong góc phòng, ánh mắt có chút né tránh.
Cha Tần vẻ mặt nghiêm khắc lên tiếng, "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được nói về chuyện của gia tộc trước mặt người ngoài, anh để hết vào trong bụng chó rồi hả?"
"Anh nói ra hết những bí mật của gia đình trước mặt một đống người. Anh cố ý làm mất mặt nhà họ Tần đúng không?"
Tần An lắp bắp muốn giải thích nhưng không nói nổi tiếng nào.
Tôi lén thúc cùi chỏ vào Tần Lĩnh: "Anh đã làm gì?"
Tần Lĩnh nói khẽ với tôi, "Tôi chỉ tình cờ biết được hôm nay ông ấy sẽ bàn công việc làm ăn ở đây thôi."
Tôi im lặng giơ ngón tay cái lên.
Sau khi dạy dỗ xong Tần An, cha Tần quay sang nhìn tôi và Tần Lĩnh.
Thái độ của ông ta thay đổi 180 độ, vô cùng hiền lành nhìn tôi: "Đại Đại, con và Tần An có phải có hiểu lầm gì không? Có vẻ như con không thích nó lắm?"
Theo lễ mà nói, tôi nên khách sáo một chút, nhưng tôi chọn không làm vậy.
Tôi thẳng thắn trả lời: "Không có hiểu lầm gì hết. Con ghét hắn đều có lý do."
Cha Tần vô cùng sốc, Tần An sau khi nghe tôi nhắc lại chuyện cũ càng trở nên chột dạ hơn.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa, lặp lại lời Tần An nói với tôi hôm đó.
Sau khi cha Tần nghe thấy hắn bảo tôi làm tiểu tam cho hắn, đã giận muốn đ.iên rồi.
Sau khi nghe Tần An đã đập 10 nghìn tệ vào mặt tôi, ông ấy không kiềm được quay người lại cho Tần An một cái tát.
"Đồ ngu! Sao Tần Thế Phong tao lại có một đứa con ngu ngốc như mày!"
Tôi đứng một bên giả vờ khổ sở tiếp tục châm ngòi
"Chú Tần, con vẫn chưa nói cho cha mẹ con biết. Chú biết mà, cha con thương con như châu như ngọc. Nếu ông ấy biết chuyện này, mối giao hảo giữa hai gia đình xem như chấm dứt."
"Còn có lần trước Tần An tham gia cuộc đấu thầu của Từ gia. Hắn thông đồng với Từ Tuệ mua chuộc bộ phận tài chính để chỉnh sửa số liệu. Nếu chuyện này bị phát tán ra ngoài, uy tín của Tần gia xem như..."
Tôi không nói hết câu nhưng tôi tin là cha Tần có thể tự hiểu.
Cha Tần dĩ nhiên hiểu được, lúc này ông ấy càng tức giận hơn, thậm chí muốn cho Tần An thêm một cái tát.
Tuy nhiên, vì thể diện gia đình, cái tát này không có rơi xuống mặt Tần An.
Hành động của Tần An đã khiến cho mối quan hệ thông gia giữa Tần thị và Từ thị trở thành chuyện không thể.
Nếu như Từ gia biết được. Ai cũng biết lão Từ thương con gái ông ấy cỡ nào..
Mà Từ gia còn đang chuẩn bị rót vốn cho Tần gia.
Tần An, đứa con trai này, đã khiến ông ấy vô cùng thất vọng.
Hắn không thừa kế được đầu óc hay tính linh hoạt từ ông, khoảng cách đến lúc đủ năng lực để đảm đương vị trí gia chủ của Tần gia sao mà xa xôi. Hắn thậm chí còn chẳng có năng lực bằng Tần Lĩnh.
Tại thời điểm này, ông ấy đã có chút hối hận.
Sau khi nhìn một vòng biểu cảm của mọi người, ông ấy quay đầu nhìn về phía tôi.
"Đại Đại, con cứ việc nói với cha mẹ con về chuỵên này rồi để họ quyết định. Con muốn đền bù như thế nào, chú Tần nhất định sẽ cố gắng đáp ứng."
Lúc này đến lượt tôi ra cờ.
Tôi kéo tay Tần Lĩnh, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chú Tần, chú cũng biết việc cha con rót vốn rồi. Nhà chúng ta vốn có mục đích kết thông gia. Trước đây vốn dĩ muốn tác hợp cho con và Tần Lĩnh, nhưng mà lúc đó con không hiểu chuyện..."
Cả lão Tần và Tần Lĩnh đều kinh ngạc.
Chắc họ không nghĩ chuyện sẽ biến đổi thành thế này.
Thế nhưng Tần Lĩnh cũng không có đẩy tôi ra, hắn ngược lại đứng xích lại gần hơn chút nữa.
Hành động này rơi vào mắt lão Tần giống như chứng thực lời tôi nói.
Ông ấy vô cùng vui vẻ, không ngừng lặp lại "Tốt, rất tốt": "Đại Đại, con muốn nói gì thì cứ nói, đừng ngại!"
Mặc dù tôi biết rõ về thân phận của Tần Lĩnh vẫn quyết định chọn hắn.
Đây là kết quả mà ông ấy mong muốn thấy nhất.
Tần Lĩnh không có bị đuổi khỏi Tần gia.
Cho dù tôi cưới ai, Từ gia và Tần gia vẫn là quan hệ thông gia.
Tôi cười ngại ngùng.
Tần An đứng kế bên bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm có một chuyện gì đó không tốt chuẩn bị xảy ra.
Câu tiếp theo của tôi đã giúp khẳng định linh cảm của hắn không sai.
"Chú Tần, tụi trẻ tụi con đều muốn xem người cũ như ch.ết rồi, Tần An thậm chí còn cố ý kiếm chuyện, khiêu khích con, khiến cho con cảm thấy rất không vui. Ngoài ra, anh ấy là bạn trai cũ của con, sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa con và Tần Lĩnh. Nói tóm lại, con không muốn nhìn thấy hắn."
Sau khi nghe tôi nói hết câu, Tần An gầm lên: "Từ Đại, cô!"
Lời của hắn bị cha hắn phất tay cắt ngang: "Mày im đi."
Cha hắn lại gật đầu với tôi, "Ừ, nó mới vừa được đón về. Trước đây môi trường sống và giáo dục không tốt dẫn đến hiện tại mới có bộ dáng này. Chú cũng vô cùng thất vọng."
"Chú định cho nó đi du học vài năm để uốn nắn lại. Tần gia chuẩn bị phát triển ra nước ngoài, vào thời điểm thích hợp, nó có thể ở bên đó tham gia đóng góp cho công ty. Con có thể yên tâm."
Tần An không muốn bị đưa ra nước ngoài nhưng lão Tần đã không cho hắn cơ hội để nói gì nữa.
"Thôi chú dẫn nó đi trước. Hai người trẻ các con ở lại tìm hiểu, bồi đắp thêm cảm tình đi."
Sau khi nói xong, ông ta dứng dậy dẫn đầu rời đi.
Tần An vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ dám đi sau lưng lão Tần rời đi.
9.
Sau khi nhóm người đi khỏi, tôi lập tức buông cánh tay của Tần Lĩnh ra.
Tần Lĩnh nhìn xuống cánh tay vừa mới được trả tự do, nhàn nhạt mở miệng: "Vì sao lại chọn tôi?"
Tôi cười đùa qua loa trả lời: "Bởi vì anh so với Tần An đẹp trai hơn."
Không nghĩ hắn không chịu tin lời tôi, vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt quan sát tôi.
Tôi bĩu môi, ở chung với người thông minh cũng không tốt, vào thời điểm nói dối sẽ bị vạch trần.
"Thôi được rồi, tôi nói. Thật ra là do tôi quá lười. Điều hành một công ty lớn như Từ gia rất mệt mỏi. Tôi cũng không muốn nhìn nó rơi vào tay kẻ khác. Cho nên tôi muốn tìm một người chồng đáng tin cậy, thay tôi nhận trách nhiệm này."
Tần Lĩnh gật đầu, coi như chấp nhận lý do này. Thậm chí hắn còn tin tưởng nó hơn cái lý do là tôi thích hắn.
Tôi nghĩ ngợi một chút, sau đó thêm vào, "Đừng lo lắng, ngoài chuyện công việc ra, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì trong đời sống cá nhân của anh. Chúng ta sẽ không dính dáng gì đến đời tư của nhau cả."
Tôi có chút sợ hắn sẽ cảm thấy phiền phức nếu tôi thích hắn, nên tôi dứt khoát lo xa luôn.
Ai ngờ sau khi nghe xong câu này, Tần Lĩnh nhướng mày một chút rồi không nói gì, quay lưng bỏ đi.
Tôi có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng bởi vì hắn đã rời đi rồi thì tôi ở lại một mình làm gì, vậy nên tôi đi theo hắn ra ngoài.
Chúng tôi bước vào thang máy để đi xuống dưới hầm giữ xe. Ở bên ngoài khác hẳn với sự sáng sủa bên trong, chúng tôi bước đi dưới ánh đèn lờ mờ.
Khi tôi chuẩn bị đi thẳng về hướng khác, Tần Lĩnh đột ngột quay đầu lại.
Tôi chưa kịp phản ứng, Tần Lĩnh đã đẩy tôi vào một góc tường.
Tư thế này, ừm, có chút mờ ám.
"Anh làm gì vậy?" Tôi hỏi hắn.
Tần Lĩnh trả lời, "Em đòi hỏi rất nhiều, cũng tự mình đưa ra rất nhiều phán đoán."
Tôi nghĩ hắn chắc đang muốn nói về việc tôi bắt hắn làm việc không công cho mình. Vậy nên tôi gật đầu, "Tôi biết. Vậy giờ anh muốn gì?"
Tần Lĩnh im lặng một chút.
Không biết tôi có nhìn nhầm không nhưng dưới ánh đèn có như không có, tôi thấy tai hắn khẽ ửng đỏ.
Một giây sau tôi biết tôi sai rồi, bởi vì hắn đột nhiên cúi xuống hôn tôi.
Chỉ sau một khoảnh khắc khẽ chạm, giống như chuồn chuồn đạp nước, tôi thấy tai anh ấy giờ đã đỏ hơn cả lúc nãy.
Anh ấy nói, "Muốn dính dáng đến em."
Tôi có chút sửng sốt trước hành động thân mật của hắn, mất một lúc mới hiểu hắn muốn nói gì.
Không dính dáng gì đến nhau là lời tôi nói lúc nãy. Ngoại trừ công việc, chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.
Tần Lĩnh nói đúng, tôi rất tinh ý.
Vì vậy tôi vòng tay qua eo anh ấy, ngăn cản việc anh ấy muốn rời đi.
Tôi thấy cơ thể anh ấy ngay lập tức trở nên cứng đờ.
Tôi khẽ cười, hỏi: "Tần Lĩnh, anh thích em đúng không?"
10.
Hôm đó Tần Lĩnh đã không trả lời.
Mười ngày sau, Tần An bị gửi đi du học bởi cha hắn, lấy cớ là nghỉ ngơi và tu học thêm.
Ngoài ý muốn là Từ Tuệ cũng bị cha mẹ tôi gửi đi học ở nước ngoài.
Mặc dù Từ Tuệ có mang chút tâm tư riêng, cũng phạm phải sai lầm. Nhưng dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm, mẹ tôi hẳn cũng thương và nuối tiếc khi phải đưa cô ấy đi nơi khác.
Thế nhưng hai người họ đều nhìn cô ấy rời đi một cách vô cùng thoải mái.
"Đại Đại, con là đứa con duy nhất của cha mẹ. Con thông minh giỏi giang, cha mẹ rất yên tâm giao Từ gia cho con. Còn Tiểu Tuệ, nó đã đi sai đường, tiếp tục ở lại Từ gia chỉ gây thêm cản trở cho con mà thôi. Tách hai đứa ra chính là tốt cho cả con lẫn nó."
Dù tôi có chút bất ngờ, tôi vẫn phải công nhận cha mẹ tôi thật sự rất sáng suốt và chu đáo.
Nửa tháng sau, lễ đính hôn của tôi và Tần Lĩnh được tổ chức.
Gia tộc họ Từ và gia tộc họ Tần vốn giàu có lâu đời, vô cùng có sức ảnh hưởng. Vậy nên quy mô của buổi lễ đính hôn này có thể nói là vô cùng xa hoa. Hầu như tất cả những gia tộc giàu có trong giới thượng lưu đều được mời tham gia.
Buổi lễ đính hôn này có thể xem như một dịp để giao lưu cũng như tạo mối quan hệ.
Thế nhưng cả buổi sáng tôi chẳng thấy bóng dáng Tần Lĩnh đâu, giống như anh ấy muốn cho tôi leo cây vậy.
Nhưng khi lễ đính hôn sắp bắt đầu, lúc mà cặp đôi cần phải tiến lên sân khấu, anh ấy cuối cùng cũng xuất hiện.
Chúng tôi cùng bước lên sân khấu nhận lấy hết thảy lời chúc phúc, cuối cùng giờ phút trao nhẫn cũng đến.
Tần Lĩnh không lấy ra chiếc nhẫn đính hôn vốn được định sẵn ban đầu, thay vào đó anh ấy lôi ra hai chiếc hộp nhỏ từ túi áo vest.
Sau khi chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn có hình dáng độc đáo xuất hiện.
Chiếc nhẫn được làm từ ngọc bích đen và xanh thẫm thế nhưng trông không hề lỗi thời già nua, chúng được chạm khắc tỉ mỉ thành hình dáng của những ngọn núi nhỏ.
Đôi mắt Tần Lĩnh sáng lấp lánh, anh ấy nhìn về phía tôi: " Màu sắc của ngọc bích đại diện cho những ngọn núi vững chắc, đây là món quà mà anh tặng em, cũng là lời hứa mà anh dành cho em."
Ngạc nhiên là tôi thế mà lại bị cảm động bởi mấy lời nói này.
Tôi lo rằng mình không thể kìm được nước mắt, vì vậy tôi nhanh chóng đưa tay ra để anh ấy đeo nhẫn vào cho mình.
Ngoài dự đoán của mọi người, anh ấy không đeo nhẫn vào cho tôi ngay. Thay vào đó Tần Lĩnh quỳ một chân xuống.
Cả hội trường chìm vào im lặng.
Thông thường loại liên hôn gia tộc như chúng tôi không dính líu quá nhiều cảm xúc.
Hơn nữa đây chỉ là lễ đính hôn chứ không phải đám cưới, thật ra cũng không quá quan trọng.
Không ai nghĩ Tần Lĩnh thật sự sẽ quỳ xuống, thể hiện anh ấy vô cùng trân trọng cô gái trước mắt này.
Tần Lĩnh không mấy quan tâm ánh nhìn của người ngoài, anh ấy nhẹ nhàng đeo nhẫn lên tay tôi.
"Nếu em đã chọn anh, anh sẽ không bao giờ để em phải thất vọng."
Sau đó anh ấy đứng dậy, giữa tiếng hò reo của đám đông ôm chầm lấy tôi.
Dùng giọng nói vừa đủ chỉ hai chúng tôi nghe thấy.
"Ngày hôm đó anh đã không trả lời em, thế nhưng hôm nay anh sẽ nói cho em biết. Đúng vậy, anh thích em. Đã sớm thích từ ngày nhìn thấy em lấp lánh như ánh sao trời từng bước bước xuống từ cầu thang."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK