13.
Sau cuộc liên hôn thất bại với Trấn Nam vương phủ, phụ thân ta nóng lòng tìm tân lang mới cho Giang Hân Vinh.
Hiện giờ trong triều đình, Giang gia gây thù chuốc oán với rất nhiều người, nên ông gấp gáp tìm kiếm đồng minh.
Đối với ông, Giang Hân Vinh chỉ là công cụ cho việc bành trướng quyền lực của mình.
So với đích nữ đã bị hủy dung là ta, rõ ràng Giang Hân Vinh được coi trọng hơn.
Gần đây, ông có những buổi gặp gỡ với Trương Côn, vị tướng quân oai vũ vừa trở về sau một trận đại thắng ở biên giới.
Trương Côn, năm nay 48 tuổi, phu nhân quá cố qua đời cách đây năm năm, đến giờ còn chưa nạp thiếp.
Giang Hân Vinh biết được việc này, giận dữ trực tiếp đến tìm phụ thân:
"Hắn cùng phụ thân tuổi còn xấp xỉ, con như thế nào lại gả cho hắn?"
Ông khẽ liếc ả một cái, chiếu lệ nói:
"Trương tướng quân lập được công lớn, trước mặt hoàng đế được ban hồng ân. Ngươi là thứ nữ, gả qua đó làm chính phòng phu nhân, xem như ngươi đã trèo cao."
Giang Hân Vinh còn muốn nói thêm:
"Nhưng mà, phụ thân...."
"Được!" Ông vỗ bàn, sắc mặt trở nên lạnh lùng:
"Xem như chuyện này đã thu xếp ổn thỏa, ngươi mau trở về chuẩn bị đồ cưới, gả đi."
Ả ta hồn bay phách lạc từ thư phòng đi ra, vừa hay đụng mặt ta ở ngoài cửa.
Ta bưng canh gà, nhìn ả cười cười:
"Ta mang canh gà đến cho phụ thân."
Ả hoán hận mà liếc ta một cái, trầm tư đi qua người ta. Lúc ả đi ngang, ta thấp giọng nói:
"Muội muội, Trương tướng quân tuổi đã lớn, muội về sau lại được hưởng phúc."
Ả dừng lại và đột ngột quay đi.
Dưới ánh mắt oán hận của ả, ta đẩy cửa đi vào thư phòng.
Nghe đồn, Trương tướng quân trên chiến trường vô cùng dũng mãnh, trên giường thì lại càng hơn, đồng thời cũng có vài sở thích đặc biệt không giống ai.
Phu nhân quá cố của ông c.h.ế.t trong tình trạng vô cùng khủng khiếp, nghe đâu là chết bất đắc kỳ tử trên giường!?
Còn nguyên nhân thật sự thì ai mà biết?
Đây cũng là lí do mà Giang Hân Vinh kiên quyết không muốn gả đi.
Tôn Nghi cùng Giang Hân Vinh làm sao có thể thỏa hiệp dễ dàng như thế?
Hơn nửa tháng sau, ả đến tìm ta:
"Đại tỷ, tất cả là do muội không hiểu chuyện"
"Bây giờ, lại sắp thành thân, muội đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện trước kia, mới nhận ra rằng tỷ muội tình thâm hiếm có thế nào."
"Ngày mai, phía thành Tây có yến tiệc thưởng hoa, Hân Vinh mong rằng đại tỷ sẽ đi cùng."
Ta nhìn vẻ mặt tự phụ của ả, duỗi tay cầm lấy thiệp mời.
Có người tự mình đi tìm đường chết, ta đây liền đưa tiễn ả một đoạn....
14.
Giang Hân Vinh mời đến rất nhiều công tử, tiểu thư từ kinh thành, yến tiệc được ả chuẩn bị vô cùng tươm tất.
Xe ngựa của ta vừa đến, ả đã cố ý chạy tới nghênh đón:
"Đại tỷ, tỷ cẩn thận một chút."
Ả đỡ cánh tay, dìu ta bước xuống xe ngựa.
Ai đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thán "tỷ muội tình thâm" a!
Ta vỗ vỗ tay ả:
"Nhị muội, vất vả cho muội rồi."
Động tác của ả cứng đờ, rất nhanh mà che giấu nói:
"Đại tỷ cứ đùa."
Nhìn ả ở trong đám người khua môi múa mép, Bạch Hạc Viễn nhịn không được nói:
"Nhị muội của ngươi cũng có tài đấy!"
"Nhưng đáng tiếc, sự thông minh đó chỉ dành để hại người."
Hắn đem viên thuốc nhét vào tay ta:
"Đây là thuốc giải, ngươi uống trước đi."
............
Một canh giờ sau, Giang Hân Vinh có chút nôn nóng mà tìm được ta đang đứng ở một góc ngắm hoa. Ả giả vờ bình tĩnh đi tới:
"Sao tỷ lại đứng ở đây một mình?"
Ta nhẹ nhàng đáp:
"Ở đây thanh tịnh."
Ả ta cười mỉm hai tiếng, từ tay nha hoàn tiếp nhận một chén trà nhỏ:
"Là muội chậm trễ, đây là cống phẩm từ Tây Vực, tỷ nếm thử đi."
Ta nhìn ả một cái, cong môi, trong sự chờ mong của ả, ta uống một hơi cạn chén.
Ả thở ra nhẹ nhõm:
"Đại tỷ, ta bồi tỷ đến phía sau ngắm hoa, nơi đó hoa đang chớm nở."
Nhìn xem, người mà một khi bắt đầu nóng vội, đến cả ăn nói cũng đều vụng về.
Ta đi cùng ả một lúc, liền duỗi tay xoa xoa thái dương. Ả nhìn thấy thế, lập tức đỡ ta:
"Đại tỷ, tỷ có sao không?"
Ta cau mày:
"Ta có chút choáng váng đầu."
Ả ta nhanh đáp:
"Vậy để ta đỡ tỷ đến sương phòng hậu viện nghỉ ngơi."
............
Ta được Giang Hân Vinh đưa tới sương phòng hậu viện, sau khi đỡ ta lên giường, ả liền vội vã rời đi.
Ta duỗi tay túm chặt lấy ả:
"Nhị muội đây là muốn đi nơi nào?"
Ả biểu tình thực mất tự nhiên:
"Bên ngoài còn có nhiều việc, muội phải đi thu xếp."
Ta túm chặt không buông, chỉ cười nói:
"Muội hà tất phải sốt ruột như vậy?"
Ả ta bắt đầu giãy giụa, lại phát hiện không thể thoát khỏi, thân thể tựa hồ có chút nhũn ra, nhịn không được ngã ngồi xuống đất.
Ta từ trên giường đứng lên, từng bước đi lại gần ả:
"Thế nào? Muội đây là đang sợ hãi cái gì?"
"Sợ Trương tướng quân tới lại thấy muội?"
Ả hốt hoảng ngước lên nhìn ta.
"Muội không muốn gả cho hắn, liền nghĩ muốn ta gả thay."
"Muội luôn tìm cách để hủy hoại thanh danh của ta. Khá lắm."
Giang Hân Vinh không nói nên lời, xuân dược Bạch Hạc Viễn hạ trên người ả đã bắt đầu có tác dụng.
Ta đem đỡ ả lên giường, xoay người rời đi.
Nhưng ả lại dùng sức lực cuối cùng nắm lấy y phục ta, hét lên van xin:
"Đại tỷ, muội sai rồi..."
Ta gỡ tay ả ra, gằn xuống từng chữ:
"Nếu ngươi biết sai, thì nên tiếp nhận trừng phạt..."
15.
Ta vừa ra khỏi không lâu, một thân ảnh cao lớn cường tráng đẩy cửa loạng choạng đi vào.
Bạch Hạc Viễn liếc hắn một cái:
"Hắn cũng bị hạ xuân dược, nên ý thức không quá thanh tỉnh."
"Lần này nhị muội ngươi xong đời rồi."
Ta quay mặt đi nhìn vào khóm cúc nở rộ trong sân:
"Tất cả do ả tự làm tự chịu."
Chẳng mấy chốc, trong phòng truyền đến âm thanh làm cho người khác đỏ mặt.
Ta và Bạch Hạc Viễn nhìn nhau, rồi đi về phía sân trước.
.............
Thẳng đến khi mặt trời lặn, mọi người đều đã thưởng hoa mệt mỏi, liền hẹn nhau cùng về kinh.
Một chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại ngoài vườn.
Ta nghe thấy giọng nói của Tôn Nghi:
"Lão gia, Giang Như Nguyệt dám làm ra chuyện xấu hổ như vậy, Giang gia sau này ở kinh thành phải làm thế nào?"
Vài người xuất hiện ở trong tầm mắt, đứng đầu là phụ thân với gương mặt âm trầm đến cực điểm.
Tôn Nghi dẫn ông đến sương phòng hậu viện:
"Có người tận mắt thấy Giang Như Nguyệt quyến rũ Trương tướng quân. Tiểu thư khuê các có ai lại làm như vậy?"
Mọi người tập trung xung quanh sau khi nghe bà ta nói.
Chẳng bao lâu, có một nhóm người đã đến bên ngoài cửa.
Ta vỗ vai người trước mặt:
"Có chuyện gì vậy?"
Chỉ nghe thấy hắn thở dài:
"Nghe nói Giang đại tiểu thư bởi vì dung mạo bị hủy, sinh ra ghen ghét với thứ muội được gả vào nhà đàng hoàng, liền sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để câu dẫn Trương đại tướng quân. Trước mắt, Giang lão gia cũng đã tới rồi."
Ta hô lên:
"Có chuyện như vậy sao ta lại không biết?"
Hắn cười lớn:
"Chúng ta cũng mới nghe nói, ngươi không biết cũng là..."
Hắn quay đầu lại nhìn ta, trên mặt nhất thời đông cứng:
"Giang Như... A, Giang đại tiểu thư, cô như thế nào lại ở chỗ này?"
Ta cười:
"Ta vẫn luôn ở đây."
Hắn ta ngây ngốc:
"Kia, trong phòng là ai?"
Ta đáp:
"Ha, đúng vậy, trong phòng chính là ai?"
16.
Tôn Nghi vươn tay đẩy cửa, la hét chửi bới tiến vào.
"Giang Như Nguyệt, đồ tiện nhân, lại làm ra chuyện như vậy!"
Bà ta rảo bước tiến vào sương phòng, nhìn rõ cảnh tượng bên trong, đột nhiên im bặt.
Tiếp theo là những tiếng khóc xé lòng:
"Hân Vinh,--"
Bà ta không tin chạy đến, ôm lấy người đang hôn mê trên giường.
Tôn Nghi hốt hoảng mặc lại y phục cho ả, tay run run:
"Chuyện gì thế này? Làm sao có thể xảy ra chuyện này?"
Phụ thân kinh ngạc đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thay đổi hết lần này đến lần khác.
Nam nhân trên giường lại rất bình tĩnh, sau một thoáng sững sờ, hắn ta xuống giường, tự mình mặc lại y phục.
Lúc đi ngang qua phụ thân, hắn dừng lại nói:
"Ngày mai, ta sẽ sai người qua Tướng phủ hạ sính lễ."
Phụ thân lúc này mới phục hồi tinh thần, phẫn nộ chỉ vào Trương Côn:
"Trương Côn, sao ngươi có thể làm ra chuyện này?"
Trương Cơn mặt tối sầm lại, híp mắt, cả người tỏa ra sát khí:
"Ta càng muốn hỏi, Giang lão gia dạy dỗ nữ nhi mình như vậy sao?"
"Cô ta hạ dược với ta, lại đẩy ta vào sương phòng, rốt cuộc là muốn thế nào?"
Phụ thân cả người lắc lư, đưa tay giữ lấy khung cửa.
Sau khi Trương Côn rời đi, toàn bộ hậu viện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Những tiểu thư và công tử đến xem, không ngừng bàn luận về Giang gia.
Sau đêm nay, chuyện này sẽ kinh động đến cả kinh thành.
Thể diện và danh tiếng của Giang gia sợ là cũng không giữ được.
Trong phòng, Tôn Nghi ôm Giang Hân Vinh khóc lớn.
Tức giận, phụ thân lao vào trong phòng, tát mạnh vào mặt của Giang Hân Vinh:
"Khá lắm, hãy xem chuyện tốt mà ngươi làm ra!"
Tôn Nghi dùng tay ngăn cản, lại bị ông đẩy ngã ra, còn nhận thêm một cái tát:
"Đúng là nữ nhi tốt do ngươi dạy dỗ."
Ta im lặng quan sát một lúc, sau đó cùng Bạch Hạc Viễn rút khỏi đám đông.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK