Một viên, 2 viên, 3 viên, 4 viên, 5 viên…
Một cơn gió mạnh đến vô cớ, trong gió có một bàn tay tuyệt đẹp.
Bàn tay đó như lan như ngọc, nhanh nhẹn xinh đẹp, mảnh mai trắng nõn, lại linh hoạt đến mức khiến người khác không thể tin được, trong nháy mắt đã dễ dàng gom hết những viên thuốc nhỏ tán loạn trên không trung vào trong lòng bàn tay.
Ngay lập tức, một cái cái tát vang dội rơi trên mặt của Miêu nữ, nàng ta lại ôm mặt như một con chim cút, rụt đầu không dám thò ra, cũng không dám thở mạnh.
Người đánh nàng ta là một nữ tử xinh đẹp khoảng 30 tuổi, bộ dáng vô cùng thướt tha, rất có khí phách, võ công thâm hậu khó lường, lúc này đang lạnh lùng nhìn tiểu cô nương dáng vẻ như chim cút, bật hơi mạnh, giọng nói như kiếm: “Hùng Ny Ny, trưởng bối nhà con đã dạy con như này? Lấy mạng người ra đùa giỡn?”
Tiểu cô nương run như cầy sấy, mắt rưng rưng, trên mặt đều là sự ấm ức: “Con…Con tức quá mà. Đang yên đang lành mà nói con là người xấu, nếu đã nói vậy thì con liền muốn làm người xấu.”
“Vì vậy con chỉ là vì trong lòng tức quá, liền muốn người khác bồi thường bằng tính mạng? Con là cảm thấy bản thân giống với cái tên ở trên đất đó, không giống với người thường, vô cùng cao quý?”
Hùng Ny Ny nhìn Triệu Uyên vừa mới tắt thở trên đất, càng run dữ dội, nước mắt rơi ào ào trên mặt: “Con sai rồi! Con không dám nữa! Nương nương, người đừng nói cho a mã của con…”
“Ny Ny,” Mỹ nữ thở nhẹ một hơi, “Ta thân quen với trưởng bối nhà con, Trác Trác nhà ta cũng cùng con lớn lên, nhưng thời khắc mấu chốt, nó lại không dám tin tưởng con, thanh mai trúc mã mười mấy năm, con cũng không đuổi kịp nó. Con trách trời trách đất, luôn cảm thấy bọn ta không công bằng, nhưng tại sao con không tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình? Chính là cái tính tình này của con, tùy ý làm bậy, tính khí thất thường, ai dám tin tưởng con, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám phó thác hậu bối cho con? Trác Trác mỗi ngày đều chém chém giết giết, đã nguy hiểm lắm rồi, con còn đến gây thêm loạn cho nó, làm sao nó chịu nổi?”
Hùng Ny Ny ngồi phịch xuống đất, ôm lấy vai, òa khóc lớn.
Lúc này, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, cổ trùng điên cuồng nhảy loạn lên trong người ta, gần như muốn làm nát đan điền của ta, ta không thể đứng vững, từ từ mềm oặt ngã xuống đất.
Ở trung tâm, mấy người đã từng là cộng sự của ta, nhìn thấy một màn này, trao đổi ánh mắt với nhau, A Đại và A Tam đi đến chỗ ta, còn lại mấy người đi tới chỗ mỹ nhân, vẫn chưa chết tâm muốn đoạt vị, vẫn muốn tranh đấu một chút.
“Thập Thất, đừng hận bọn ta,” A Đại, người mà trước giờ luôn trầm lặng, nói, “Tự do đã ở ngay phía trước, bọn ta không muốn bị người khác khống chế nữa.”
Cổ trùng liều mạng quay cuồng, cuộc chiến chống lại những huynh đệ của nó trong không khí vô cùng dữ dội, ta đau đến mức không thể di chuyển hay suy nghĩ bình thường.
Hiên Hiên rất tự nhiên đạp tới trước một bước, che trước người ta, nhẹ nhàng nâng tay, làm cho ống tay áo bay vù vù: “Chỉ dựa vào các người?”
A Đại nuốt nước miếng, khóe mắt tỏ ý để A Tam lên.
Võ công của A Tam, cao hơn hắn nhiều.
Nhưng A Tam nhìn chằm chằm ống tay áo của Hiên Hiên rất lâu, lại nhìn chằm chằm mặt của Hiên Hiên, ánh mắt dần dần phát ra ảo giác.
“Thật buồn cười khi chúng ta hao tổn bao công tính kế, chỉ để chạy theo những hư ảo đẹp đẽ, lo sợ hạnh phúc bỗng chốc sẽ bay xa, nên bị lòng tham và giận dữ mê hoặc…”(*)
(*)Bà chị lại hát bài “Kinh khó niệm”.
Ta vừa thấy A Tam lại có dấu hiệu bệnh tái phát, nhắm mắt lại, bắt đầu làm BGM(*) cho Hiên Hiên.
(*)BGM: Background Music, nhạc nền.
Vừa hát đến “Tham vui phút chốc làm chi để vùi chôn mối tình nữ nhi”, liền nghe thấy tiếng quỳ phịch xuống.
“Thần tiên hiển linh rồi…” A Tam chắp tay lại, nước mắt nóng hổi trong hốc mắt.
A Đại hét lên một tiếng, đi tới đá một phát vào mông của A Tam, sau đó cả người suy sụp, không nói được lời gì, chỉ điên cuồng lên trước đánh đấm A Tam như vũ bão.
Ta… Ta không thể hứa sẽ không là người đầu tiên sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt…
Hiên Hiên bị hắn làm cho sững sờ rồi.
Huynh ấy chỉ làm một giáo chủ, còn chưa dám tự xưng là thần linh, kết quả là A Tam vừa quỳ xuống, liền cho huynh ấy thăng quan rồi?
Huynh ấy quay đầu, ném cho ta biểu cảm với một dấu chấm hỏi.
Ta chỉ vào thái dương: “Chỗ này của A Tam có chút vấn đề. Cái tật này, dọa mọi người không phải 1 lần 2 lần, lúc này mà còn chập chập, đổi muội là A Đại, muội cũng điên luôn.”
Hiên Hiên tỉnh ngộ, vẻ mặt khó nói.
Bên kia, mấy người đang bao vây đại mỹ nhân, giống như đám linh cẩu đang tìm sơ hở của đối phương, nhưng còn chưa tìm được đã nhìn thấy A Tam và A Đại bên này người trước người sau điên rồi.
Ba người mím đôi môi khô khốc, ánh sáng trong mắt dần tắt ngấm. Đôi chân họ bước đi như chứa đầy chì, kéo đến trước mặt ta, từ từ quỳ xuống: “Thuộc hạ…tự nguyện tôn Thập Thất cô nương làm Quân.”
Ta cười.
Thật buồn cười, tùy tiện hát bài hát đã xoay chuyển được cục diện này, đây nhất định là trợ thủ đắc lực mà mẹ ruột tác giả đã cho ta, bây giờ mà ta không thắng, trời đất khó dung thứ!
Nhưng mà cổ trùng quá hành người rồi, ta vừa mới cố gắng chống đỡ để hát một bài, cái công phu này khiến cho đầu đau muốn vỡ ra, còn cảm thấy vô cùng thiếu oxy, vừa mở miệng muốn nói một câu “Bình thân”, kết quả nôn “ọe” một tiếng.
Cũng quá mất mặt rồi.
Kết quả A Đại, A Thất, A Cửu, Thập Tam đều hiểu lầm, nhìn nhìn bụng ta, rồi lại nhìn Triệu Uyên chết trên mặt đất, biểu cảm khác thường phức tạp, giống như đang hỏi ta, đứa trẻ này giữ hay không?
Ta bị bọn họ làm cho tức đến nổi thái dương giật giật, trước mắt đen thui, vừa mở miệng, lại “ọe” một tiếng.
Hiên Hiên hiểu ra hàm ý trong ánh mắt của bọn họ, cũng nổi giận đùng đùng: “Nhìn gì mà nhìn, không liên quan đến hắn, là của ta!”
???
Không phải…
A Đại, A Tam, A Thất, A Cửu, Thập Tam không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt hiện lên vẻ sùng kính như dòng sông cuồn cuộn dâng trào, như thể muốn nói rằng, bị bao vây dày đặc vậy mà vẫn có thể lén lút được, nhân tài nha.
Ta…chỉ…Ta không có…
Kết quả, Hùng Ny Ny bên kia đi tới tách đám người ra, từ từ tới trước mặt ta: “Các người tránh ra, là phản phệ của cổ trùng.”
Hiên Hiên vẻ mặt không nói nên lời: “Vậy là muội vẫn động tay động chân? Lúc nào?”
Hùng Ny Ny mím môi, nhìn Thập Tứ với vẻ mặt phức tạp ở xa: “Cũng không tính là vậy, huynh ấy cứ luôn không ngoan ngoãn, thế là ta thêm chút đồ để huynh ấy ngoan.”
……
“Ta cảm thấy, huynh ấy làm Vương cổ trùng, khiến cho tất cả tử sĩ đầu hàng, có thể giúp tỷ.” Muội ấy nhếch miệng, “Tuy nhiên nếu người khác biết cách cổ trùng này hoạt động như thế nào, họ sẽ luôn nghĩ đến việc giết huynh ấy.”
Hiên Hiên ôm trán, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Ta vỗ vỗ tay huynh ấy: “Không sao, chúng ta còn phải cảm ơn Ny Ny. Không có muội ấy, chắc là vừa nãy ta cũng chết rồi. Bây giờ không phải ta vẫn còn sống khỏe mạnh đây sao?”
Hùng Ny Ny lại lắc đầu: “Sẽ không đâu. Cái người nằm trên đất đó, vừa nãy đã uống mật dược rồi, chuẩn bị tiêu hủy sâu Quân. Hắn…không muốn để tỷ chết. Đây cũng là nguyên nhân tỷ gặp phản phệ.”
Ta ngây người.
Triệu Uyên nằm trên đất, mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Vuốt mắt lại cho hắn?
Bỏ đi, ta sợ hắn xác chết vùng dậy.
Chỉ là có một vấn đề.
Hắn nói hắn không chạm vào Đỗ Nguyệt Nga, Đỗ Nguyệt Nga lại nói hắn chạm rồi, chỉ là quá nhỏ. Rốt cuộc ai đang nói dối?
Ta đang suy tư lại tất cả, Ny Ny lại hỏi ta: “Tỷ muốn làm Quân, hay muốn tự do?”
Đối với cô nương này ta thật ra cũng không tính là tin tưởng, nhưng cũng không muốn kích động muội ấy, cuối cùng cắn răng quyết tâm nói thật: “Ta muốn tự do.”
Muội ấy gật đầu, lấy ra một cây nấm độc.
Dù đỏ đỏ, thân trắng trắng, đây là muốn ta…chết?
Thần linh ơi, ta, ta còn muốn sống…
22.
Nhưng nấm độc này thật lợi hại, ta chỉ mới ngửi được mùi của nó, ngay lập tức lại nôn ra, so với hai lần trước mãnh liệt hơn, thống khổ hơn, cảm thấy dạ dày trào ngược, não nhảy nhảy lên đến nổi muốn chết.
Kết quả ta vừa nôn xong, Hiên Hiên đột nhiên ôm lấy ta lui ra xa, những người khác cũng di chuyển ngay lập tức, chỉ có Hùng Ny Ny không nhúc nhích gì.
Ta còn đang hoang mang, thì thấy chất nhầy mình nôn ra đen thui, hình như có không ít cục máu, trong cục máu có một con sâu lớn to bằng ngón tay cái đang ngọ nguậy…
Aaaa…Thật kinh tởm! Cái thứ này lâu nay sống trong thân thể ta sao? Aaaa… Để ta chết cho rồi!
Hùng Ny Ny duỗi tay đưa cây nấm độc ra, nó nhúc nhích vài cái, rồi vội vàng bò lên ăn, sau đó liền chết ngắt.
Nấm độc thật tuyệt vời!
Hùng Ny Ny làm như vừa nãy, giúp mọi người giải cổ trùng.
Đến lượt Thập Tứ, vẻ mặt huynh ấy vẫn ngơ ra, thái độ rất phối hợp, ngoan giống như một tên ngốc, ta thật sự nghi ngờ rằng Hùng Ny Ny hạ cổ trùng khác cho huynh ấy, cho huynh ấy uống thuốc khác, nhưng không có chứng cứ.
Kết quả huynh ấy vừa nhổ cổ trùng ra, lính đưa tin hồng hộc chạy tới.
“Truy binh tới rồi!”
Dường như có tiếng vó ngựa ầm ầm ở đằng xa.
“Tản.”
Hiên Hiên hạ lệnh, tất cả thành viên của Diệt Hỏa Giáo mỗi người đi một ngả, nhanh chóng biến mất vào khu rừng rậm.
Mấy tử sĩ nói ta thận trọng và cũng rời đi.
Thập Tứ không đi, vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bị Hùng Ny Ny kéo đi, cùng ta, Hiên Hiên và mỹ nhân trước mắt đoán rằng là mẹ của Hiên Hiên cùng nhau rút lui.
Thân thể ta còn chưa khôi phục, người có chút nặng nề, Hiên Hiên ôm eo dìu ta đi, làm cho tim ta ngứa ngáy.
Tốc độ di chuyển của bọn ta không thua gì vận động viên, nhưng ta và Hiên Hiên vẫn có lòng dạ thảnh thơi nắm tay nhau, huynh cào cào lòng bàn tay ta, ta cào cào lòng bàn tay huynh. Cảm giác khá xấu hổ, sợ người khác tiến lại gần, ngửi thấy mùi chua của tình yêu trên người bọn ta.
Bọn ta vòng qua trái rồi vòng sang bên phải, cơ bản đã cắt đuôi được truy binh, đi thêm mấy chục dặm, nấp vào một hang động để trú mưa.
Mấy người trong hang rõ ràng là chuyên gia về sinh tồn trong tự nhiên. Có người giỏi săn bắn, hái hoa ngắt lá là có thể săn chim và cá; có người giỏi nấu nướng, trên người còn mang theo muối và gia vị; có người thì giỏi đối phó với rắn độc và thú dữ, rải bột xua đuổi rắn và côn trùng trước hang; còn có người tai thính mắt tinh, đứng canh trước cửa.
Thật sự mà nói, người giỏi về nấu nướng là ta, trên người lúc nào cũng mang theo muối tiêu, bột hành gừng và bột thì là vĩnh viễn sẽ không khuất phục.
Một nồi canh nấm (không dám để Hùng Ny Ny hái nấm), vài con cá nướng và một con gà nướng, mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, trút bỏ sự hồi hộp và phòng bị.
Ta chọt Hiên Hiên: “Vị mỹ nhân này là…”
Hiên Hiên nói: “Mẹ ta.”
“Thật trẻ! Thật xinh đẹp!”
Sau đó mẹ của Hiên Hiên hờ hững lườm ta: “Nha đầu, là biết ta có thể nghe thấy, nên cố ý nói nhỏ như vậy sao?”
Ta cười ngại ngùng: “Dạ? Dì, con…con không…”
Dì liền bĩu môi nhìn Hiên Hiên: “Hễ con học được một phần bản lĩnh của lão nương, ta không chỉ có thể sớm uống trà của con dâu, mà đã được bồng cháu rồi ấy chứ! Nhìn xem, cô nương nhà người ta còn gọi ta là dì kìa, có phải cho ta một hy vọng nhen nhóm rồi dập tắt không?”
Hiên Hiên liền sốt ruột, kéo tay ta đến bên tường, trước mặt những người có lực nghe hơn người này, thì thầm vào tai ta:
“Thập Thất, kiếp trước của muội hình như gặp rất nhiều chuyện không tốt, nhưng muội yên tâm, ta sẽ không giống tên Triệu Uyên đó đâu. Muội có thể yên tâm giao bản thân cho ra, ta sẽ làm chỗ dựa cho muội, đối xử với muội thật tốt.”
Ta cười lắc đầu.
Hiên Hiên ngơ ngác.
“Ta không phải Thập Thất. Thập Thất không phải kiếp trước của ta, là câu chuyện của người khác bên cạnh ta. Giống như tính chất bắc cầu, nàng ấy kể cho ta nghe cuộc đời của bản thân, trời xui đất khiến ta mượn thân xác của nàng ấy hoàn hồn vào, thế là có ngày hôm nay.”
Đôi mắt Hiên Hiên mở to tròn như cái chuông đồng, nghe ta nói tiếp: “Cho dù Thập Thất quay lại, nàng ấy cũng rất khó thoát khỏi được vận mệnh, không phải ở vấn đề nàng ấy sẽ chọn người nam nhân nào, Triệu Uyên cũng được, Thập Tứ cũng được. Mà vấn đề là ở nàng ấy vẫn chưa thay đổi suy nghĩ của mình, vẫn chưa nhận ra rằng nàng ấy không thể phó thác số phận của mình lên một người nam nhân.
Nếu nàng ấy chọn Triệu Uyên, cho dù cuối cùng không bị chết thảm, không bị sảy thai, không phải làm thiếp, mà trở thành nữ nhân duy nhất Triệu Uyên yêu thương, nhưng nàng ấy không thật sự thành công, vì hạnh phúc của nàng ấy vẫn là do Triệu Uyên ban cho; Nếu nàng ấy chọn Thập Tứ hay người nào khác, nàng ấy cũng không thật sự thành công, vì làm như vậy về bản chất là đang tranh giành, là đang dùng thân phận là tài sản của Triệu Uyên, tặng bản thân cho người khác, hoàn thành sự trả thù đối với Triệu Uyên, cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục phải chết.
Còn ta không giống, ta là một người, có ý thức và mục đích sống, chứ không phải là đồ vật của người khác.
Dưới sự khống chế của cổ trùng, ta không thể không vòng vèo thỏa hiệp, không ngừng diễn kịch, làm ra dáng vẻ bản thân ghét nhất, nhưng một khi nguy hiểm này được loại bỏ, thì ta chính là ta rồi. Ta sẽ không ỷ lại vào người khác, không phải là vì người đó có đáng tin hay không, mà là ta hy vọng vận mệnh của bản thân luôn được nắm chắc trong tay của mình.
Huynh tuyệt đối đừng cảm thấy ta và huynh làm chuyện ấy rồi thì sẽ phải chịu trách nhiệm với ta, vì đó là lựa chọn của bản thân ta, ta không phải là nữ nhân trói gà không chặt chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống, ta cũng không phải đồ vật được giảm giá sau khi sử dụng, ta có thể tự chịu trách nhiệm về mong muốn và lựa chọn của mình.
Ta rất thích huynh, nhưng cũng chỉ là thích thôi, mối quan hệ này có thể tiến xa hơn hay không còn tùy thuộc vào duyên số. Huynh tuyệt đối không được cảm thấy có gánh nặng, hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, thì cần phải có sự lựa chọn từ hai phía và đồng ý từ hai phía. Một đời của nữ nhân là một đời, nam nhân cũng vậy, ta mong chúng ta đều thận trọng hơn.”
Hiên Hiên nhăn mày nhìn ta một lúc, mới cười lên: “Muội thật sự rất đặc biệt.”
Ta xoa xoa cái đầu nhỏ của huynh ấy, sau đó nghiêng người hôn lên đôi mắt đen láy của huynh ấy: “Huynh cũng rất đặc biệt, bảo bối của ta.”
Hiên Hiên mặt đỏ lên ngay lập tức, cắn cắn môi, đang định tiến tới gần, bên ngoài truyền đến tiếng động của con người.
Truy binh lại đến rồi?
Lúc này Hùng Ny Ny chỉ vào ta: “Truy binh do tỷ ấy dẫn tới.”
Hiên Hiên tức giận: “Hùng Ny Ny muội có ý gì?”
Ta kéo ống tay áo của huynh ấy: “Để muội ấy nói hết.”
Ta cảm thấy tiểu cô nương này tuy rất tùy hứng, nhưng cũng không phải người mù quáng trong tình yêu, lúc này không giống như cố ý nhằm vào ta.
23.
Hùng Ny Ny móc trong túi ra một con rắn màu đỏ, vô cùng yêu thương vuốt vuốt: “Hồng Hồng nói, trên người tỷ ấy có mùi.”
Mùi?
Mùi thì là?
Mùi hoa tiêu?
Mùi hành gừng tỏi?
Ta phủi phủi người, lôi hết gia vị ra, đang nghĩ nếu mấy thứ này kéo truy binh tới, vậy thì tim ta chắc muốn vỡ nát, dã ngoại khó khăn, ta chỉ dựa vào mấy thứ này để sống thôi.
Kết quả Hùng Ny Ny lắc đầu: “Chắc là không phải cái này.”
Ta mò một lượt trên người, mới phát hiện một cái túi thơm nhỏ quả hạch đào trên dao găm, chạm rỗng bằng bạc tinh khiết, cực kì tinh xảo.
Sau khi lấy túi thơm ra, con rắn nhỏ của Hùng Ny Ny rõ ràng rất hưng phấn.
Đây là túi thơm Đỗ Nguyệt Nga tặng cho ta lúc ta ở nhờ Đỗ gia. Giống như túi thơm bạc có hoa văn bồ đào, hoa với chim, kết cấu đặc biệt, vô cùng tinh xảo.
Lúc đó thấy ta thích, nàng ta đã tặng cho ta.
Ta không nói nhiều, duỗi tay vứt nó vào rừng ở xa xa, sau đó rửa tay, xin lỗi mọi người một câu, rồi chuẩn bị khởi hành.
Hiên Hiên hỏi ta: “Không nhầm lẫn?”
Ta lắc đầu, nhè nhẹ thở dài.
Nàng ta chung quy đã trở thành Đỗ Lệ phi, chung quy cần phải củng cố địa vị cho gia tộc của bản thân mà liều hết sức lực.
Cho dù kế mẫu khắt khe, phụ thân máu lạnh, tỷ muội ai nấy đều hận không thể thay thế vị trí của nàng ta, đó cũng là mâu thuẫn cấp bậc nội bộ của bọn họ, còn đối với những người chân lấm tay bùn bọn ta, có thể có thiện ý sao?
Lúc trước chạy đến trước mặt ta, nói rằng Triệu Uyên vì nàng ta “lần đầu không để lại vệt đỏ” mà đánh nàng ta, rất rõ ràng cũng là lừa ta.
Tên vương bát đản Triệu Uyên này quen với việc thích lừa gạt người khác, mà trong chuyện này, hắn lại moi cả tim gan ra cho “Thập Thất” của hắn.
Hắn nhớ ra tất cả, đánh Đỗ Nguyệt Nga để xả giận cho “ta”, mà Đỗ Nguyệt Nga vì muốn chạy trốn, nên lừa gạt ta.
Lúc đó, nàng ta hận Triệu Uyên là thật, hận không thể khiến ta chết đi cũng là thật.
Sau đó thì sao?
Sau đó vì sao nàng ta không sớm bán đứng ta, để ta bị Triệu Uyên bắt đi, ngược lại đã sớm tính toán nước đi, đợi ta chạy trốn đi mới vạch trần tất cả cho hoàng đế?
Ta nghĩ, nàng ta đối với Triệu Uyên vẫn là có tình, nhưng không muốn thấy hắn chạy tới trước mặt ta giải thích rõ tất cả, rồi cả hai ở bên nhau.
Nàng ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi vứt túi thơm đi, bọn ta rất nhanh đã cắt đuôi được truy binh.
Mẹ của Hiên Hiên chuẩn bị đưa Hùng Ny Ny về nhà, tiếp nhận giáo huấn. Thập Tứ không biết sao cũng đi theo. Ta hỏi huynh ấy: “Huynh thật sự đã nghĩ kĩ rồi?”
Huynh ấy đột nhiên bật khóc.
Huynh ấy nói, Thập Thất, xin lỗi.
Có chuyện gì đây?
Huynh ấy nói, ta cũng nhớ ra rồi.
Nhìn biểu tình của huynh ấy, ta hiểu rõ rồi, điều huynh ấy nói chính là chuyện của “Kiếp trước”.
Ta lắc đầu: “Điều này không trách huynh được.”
Huynh ấy nhìn ta, lại liếc nhìn Hiên Hiên, ánh mắt ảm đạm: “Muội có thể không trách ta, nhưng ta vĩnh viễn sẽ tự trách bản thân.”
Hiên Hiên đúng lúc ôm chặt eo của ta: “Huynh không cần lo lắng, yên tâm đi. Bên cạnh muội ấy có ta.”
Thập Tứ cười còn khó coi hơn khóc: “Chúc hai người…hạnh phúc.”
Ta không nhiều lời, nói một tiếng cảm ơn, chỉ nhìn mấy người bọn họ đi xa.
Một đàn ngỗng trời bay ngang qua, lúc xếp thành hình chữ S, lúc xếp hình chữ D, như để chúc mừng ta - lão đại của giới gây cười cuối cùng đã giành chiến thắng, đi lên đỉnh cao của nhân sinh.
Ta và Hiên Hiên đã tiến hành nghiên cứu thảo luận sâu ba vấn đề tối thượng của nhân sinh đó là buổi sáng ăn gì, buổi trưa ăn gì và buổi tối ăn gì, cuối cùng dưới sự lộng hành của ta đã đạt được sự đồng thuận, sau đó ta tràn đầy sức sống đi tìm thức ăn.
Bọn ta có thể vẫn luôn ở bên nhau, có thể sẽ không; có thể sẽ thành thân, sinh một bảo bảo, cũng có thể sẽ không.
Nhưng lúc này ta rất mãn nguyện, bởi vì tự do và ánh sáng, đang ở phía trước đợi bản thân ta.
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện [Cố Trác Trác - Cố Hiên]
Cho đến bây giờ ta vẫn không biết phụ thân của ta là ai.
Mẫu thân nói ông ấy cái gì cũng tốt, đáng tiếc là việc gì cũng chỉ biết nghe lời mẫu thân mình, không có chính kiến.
Ta biết, cái thân phận này của mẫu thân ta không phải người nào cũng chấp nhận được, có lẽ nãi nãi ta không đồng ý cho phụ thân và mẫu thân ở bên nhau, ngoài ra con sắp xếp hôn sự cho ông ấy, phụ thân cũng không làm trái ý.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Mẫu thân có võ nghệ, bản lĩnh cao cường, lại xinh đẹp kinh người, luôn có một đám người chạy theo, làm con của bà ấy, ta không có gì hối hận cả.
Có điều, con người chung quy không thể sống một mình, những lời gièm pha của thiên hạ rất đáng sợ.
Cố Trác Trác không cha, Cố Trác Trác không cha…
Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, không có nội tâm mạnh mẽ, thậm chí có một thời ta rất chán ghét cái tên mà mẫu thân đặt cho ta.
Là lão sư làm “phụ thân” cho ta, đổi tên cho ta thành “Cố Hiên”, dạy ta đọc sách viết chữ.
Ta rất ngưỡng mộ những sư huynh sư tỷ của ông ấy và sư nương sinh ra.
Ta từng có suy nghĩ, sau này ước gì con của bản thân cũng có thể được sinh ra trong một gia đình đẹp đẽ như thế.
Cho đến khi tất cả thành tro bụi.
Những điều tốt đẹp trên thế gian không kiên cố, đám mây nhiều màu sắc dễ tan thành vụn lưu ly.
Những tốt đẹp của bọn họ, vừa ngắn ngủi vừa mong manh, căn bản không thể tồn tại lâu trong thế giới bẩn thỉu này.
Ta lựa chọn trả thù, trả thù cái thế giới này.
Mũi đao liếm máu, thập tử nhất sinh.
Ta sẽ không trong lúc bản thân khó bảo toàn tính mạng mà tùy tiện liên lụy đến cả đời của một nữ nhân, càng không muốn để con của ta cũng không có phụ thân giống như ta.
Cho đến khi gặp nàng ấy.
Ta chưa bao giờ gặp một nữ tử to gan buông thả như vậy.
Mẫu thân ta là con hát, ta cũng từng gặp qua những nữ tử ở Phong Nguyệt Trường, nhưng dáng vẻ của bọn họ là nịnh nọt.
Hùng Ny Ny từ nhỏ đã thích đuổi theo ta, cũng từng mạnh dạn bày tỏ tình yêu, nhưng ta luôn cảm thấy muội ấy là một sự phiền phức, là viên kẹo mè xửng kéo mãi không ra. Sự yêu mến và đối xử tốt với ta, đằng sau luôn có vô vàn yêu cầu.
Nhưng nàng ấy không giống, hình như chỉ cần nhìn ta, là nàng ấy đã mãn nguyện vui vẻ rồi.
Luôn nhất quán như vậy.
Nàng ấy dường như không cần “nửa kia”.
Nàng ấy rất toàn vẹn.
Nàng ấy có một khuôn mặt búp bê, không hợp với dáng người cao ráo, cũng không hợp với đôi mắt tràn đầy sát khí, lúc hung hãn, luôn khiến người ta cảm thấy vừa hung dữ vừa dễ thương.
Nhưng trước mặt Triệu Uyên nàng ấy không giống, hiền dịu và ngoan ngoãn, biết lợi dụng sự nữ tính để giành lợi ích cho mình.
Ta vốn không muốn quản nàng ấy, nhưng ta vẫn không muốn nhìn nàng ấy bị ăn hiếp.
Lúc đó thân thể ta vẫn chưa hồi phục, mặc dù ăn rất nhiều đồ ngon của nàng ấy thì sẽ nhanh hồi phục thể lực, nhưng ta vẫn bị nội thương vì xiềng xích khóa mạnh.
Nhưng khi Triệu Uyên thở gấp nói những lời nhảm nhí làm hài lòng nàng ấy, ta quả thực không thể kìm được, đã phá xiềng xích ra.
Đều là nam nhân, ta biết dưới tình huống không ai ngăn cản thì hắn sẽ làm gì.
Ngay lập tức, ta đã chuẩn bị quyết chiến với hắn.
Cuối cùng không thể ngờ được, tiếng mở cửa cực lớn đến nỗi át đi tiếng ta bẻ khóa xích, bên đó có điều bất ngờ xảy ra, vị hôn thê của Triệu Uyên đến "bắt quả tang" rồi.
Sau khi bọn họ đi, nàng ấy đến đẩy viên gạch, bị ta giữ lại, vì ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để dùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt nàng ấy.
Lần một mạnh mẽ, lần hai yếu dần, lần ba tận lực, lúc đó nếu mà mở ra thì cũng được thôi. Lúc này để nàng ấy thấy ta muốn ra mặt cho nàng ấy, ta chỉ cảm thấy ngại ngùng, chỉ có thể đợi đến khi nàng ấy nghỉ ngơi, ta mới lén lút qua đó chăm sóc nàng ấy.
Ta dùng đầu ngón tay kiểm tra thử nhiệt độ, rất nóng.
Nàng ấy nhận nhầm ta thành người khác, gọi ta là Thập Tứ, làm ta rất tức giận - rốt cuộc nàng có bao nhiêu ca ca tốt vậy?
Ta hỏi nàng ấy rời khỏi Vương phủ được không, nàng ấy nói không được, nguyên nhân là ta hiểu.
Ta không hiểu, có vẻ “Thập Tứ” này rất hiểu.
Chính là có tình cảm sâu đậm với tên Vương bát đản Triệu Uyên này chứ gì?
Ta rất tức giận, không muốn để ý đến nàng ấy.
Kết quả là sau khi ta đi không lâu, Thập Tứ thật đến, trời xui đất khiến đã giúp ta sắp xếp mọi thứ.
Thôi được.
Ai biết được tất cả đều là hiểu lầm.
Nàng ấy nói với ta, bản thân sống không lâu nữa.
Nàng ấy và Triệu Uyên hư tình giả ý, tất cả đều là vì một con cổ trùng.
Vậy…Nếu ta giải trừ cổ trùng đó cho nàng ấy, rồi đưa nàng ấy đi giết tên cầm đầu, thì có phải sẽ đưa nàng ấy từ tình trạng “Nhất định phải chết” thành tình trạng “Có thể sẽ chết”, giảm bớt được nguy hiểm không?
Nếu như vậy, ta có phải sẽ không cô độc, có thể không phải hổ thẹn mà có nàng ấy, có một người đồng hành, một người yêu không…
Có thể ông trời thấy ta luôn xui xẻo, cuối cùng để ta có được sự bù đắp.
Nàng ấy thật sự là một người đồng hành tốt nhất, vượt qua cả tưởng tượng.
Nàng ấy nói giết người không những rất đã, mà còn hữu dụng, chỉ cần chúng ta kiên trì giết chết một nửa triều đình, những người bần hàn tự nhiên sẽ có cơ hội.
Nhưng một khi người bần hàn thăng cấp thành người trên người, thì sẽ vội vàng đóng cánh cửa thăng tiến.
Bởi vì bánh kem to như vậy, không dễ chia.
Lúc đó ta không biết bánh kem là cái gì, nàng ấy đã làm một miếng cho ta.
Nàng ấy nói, ở hậu thế, có người đánh thổ hào, phân ruộng rất, sẽ không có hoàng đế, cũng không có thân phận quý tộc có thể cha truyền con nối, nữ tử có thể đọc sách, người trên thiên hạ đều biết chữ.
Ta nói chúng ta cũng làm vậy có tốt hay không, nàng ấy lại nói không tốt.
Nàng ấy nói, tư tưởng tiến bộ, sức sản xuất không theo kịp, chính là điều hão huyền, sẽ không lâu dài. Chỉ có phát triển tốt khoa học kỹ thuật, để sức sản xuất và quan hệ sản xuất đều tiến bộ, lượng lương thực nâng cao, để ai cũng được ăn no, thành thị trở nên rộng lớn, lượng lớn người lao động vào thành phố làm việc, từ việc càng có nhiều lượng công việc, người bình thường mới có thể bàn về tôn nghiêm, bàn về công bằng, bàn về vinh nhục, thì thế giới mới có cơ hội trở nên tốt hơn.
Từ đó, nàng ấy chính là quân sư của Diệt Hỏa Giáo bọn ta.
Nàng ấy không những võ công cao cường, mà còn thông minh vô cùng, rất có tầm nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế lập kế hoạch chiến thắng từ xa, địa vị có vẻ vững chắc hơn người giáo chủ là ta đây.
Cho đến sau này, một lần ngoài ý muốn.
Nàng ấy mang thai rồi.
Nàng ấy bắt đầu trở nên lo âu.
Mọi người trong giáo hội khuyên nàng ấy dưỡng thai cho tốt, nhưng nàng ấy lại vì bị những thứ vô căn cứ mà càng lo âu hơn. Mẫu thân ta khuyên nàng ấy ít dùng vũ lực để tránh có mệnh hệ gì, nhưng nàng ấy lại vì có thể mất đi sức chiến đấu mà điên cuồng lo lắng.
Ta muốn an ủi nàng ấy, đợi sau khi nàng ấy sinh xong, tất cả đều sẽ tốt trở lại, nhưng ta cảm thấy không có tác dụng.
Ta muốn nói nàng vẫn có ta, bất luận ta sống hay chết đều sẽ bảo vệ nàng ấy, nhưng ta vẫn cảm thấy không có tác dụng gì.
Nhìn nàng ấy vô tư vậy thôi, nhưng nàng ấy lại vô cùng cứng đầu và mạnh mẽ trong chuyện này.
Nhưng bụng to đi lại đã bất tiện rồi, nếu sinh con xong, trong thời gian hồi phục thân thể, nàng ấy không phải là cần người chăm sóc sao, dù thế nào cũng khó mạnh lại được.
Vì vậy ta hỏi nàng ấy: “Nàng có biết làm sao ta bị Triệu Uyên bắt, bị đeo xiềng xích lên xương bả vai không?”
Nàng ấy sững sờ: “Cái này thật sự không biết.”
Trong đám thuộc hạ của Triệu Uyên, không có người nào là đối thủ của ta. Nếu ta bị bao vây, ít nhất ta vẫn có thể chạy được.
Ta nói, bọn chúng hạ độc ta.
Nàng ấy lại hoang mang.
Võ thuật từ nhỏ mà ta tu luyện không phải chính đạo gì cả, một thân công phu có một nửa là do luyện ra, có một nửa là do thử thuốc, sớm đã luyện ra được một thân thể không có chất độc nào có thể xâm nhập, điều này nàng ấy biết.
“Bọn chúng tưởng độc mà mình đã hạ xuống có tác dụng.” Ta cười, “Thật ra là vận khí của bọn chúng tốt, bọn chúng đuổi trúng ngày công lực ta bị nghịch hành, sức lực yếu trói gà không chặt.”
Nàng ấy mở to mắt.
“Ta tu luyện tà thuật, cứ mỗi 7749 ngày công lực sẽ nghịch hành một ngày. Lần này nghịch hành, chính là hôm nay.”
“Chàng…”
“Quả Quả, bây giờ, mạng của ta đã nằm trong tay nàng rồi.”
(Sau này nàng ấy nói cho ta biết, tên thật của bản thân là Tô Quả, và nghiêm cấm gọi nàng ấy là “Quả Nhi”, nói rằng đây không phải là một từ hay.)
Môi nàng ấy hé mở, dáng vẻ vô cùng sốc.
Ta nhẹ nhàng quấn quấn tóc mai của nàng ấy: "Chúng ta đều không hoàn mỹ, đều có điểm yếu, cũng đều có áo giáp. Thế giới này đầy chông gai, chúng ta cùng nhau tựa vào mà chiến đấu, lúc thì nàng bảo vệ ta, lúc thì ta bảo vệ nàng, không nghĩ tới phải hy sinh bản thân đầu tiên, cũng đừng nghĩ chỉ dựa vào chính mình, được không?"
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, nàng ấy chạm vào má ta và nở nụ cười: "Được."
Ngoại truyện 2 [Đỗ Lệ phi - Đỗ Nguyệt Nga]
Ta từ nhỏ vì sẽ được gả cho đương kim Tứ hoàng tử mà rất kiêu ngạo.
Ta từ nhỏ đã biết tranh sủng, biết giấu dốt, biết nũng nịu, biết lợi dụng dáng dấp nhỏ bé và tướng mạo đẹp của bản thân để giành lợi ích cho mình.
Bởi vì những nữ nhân của phụ thân đều như vậy cả.
Lúc ta 5 tuổi đã không còn mẫu thân, ở cái nơi ăn thịt người này lớn lên, nếu không có nãi nương bảo hộ, lại trời xui đất khiến lọt vào mắt xanh của Tứ hoàng tử, chỉ sợ rằng không sống đến lớn được.
Cho đến khi gặp được Thập Thất đó.
Là nàng ta khiến ta hiểu ra, Triệu Uyên ca ca mà mình tâm tâm niệm niệm cũng chỉ là một tên rác rưởi.
Là nàng ta khiến ta ý thức được, cách sống của nữ nhân, không chỉ có một kiểu này.
Ta lừa nàng ta, Triệu Uyên thật ra không phải que tăm. Hắn chưa chạm vào ta, mà là đánh ta một cách tàn nhẫn.
Ta không muốn thua, làm kế mẫu của hắn, coi như là sự báo thù của ta.
Nhưng con trai máu lạnh vô tình gặp tình cảnh như vậy, lẽ nào có thể hòa thuận với phụ thân được?
Bị bức hỏi không ngừng, bị kiểm tra thân thể nhục nhã, bị thị tẩm đau đớn, ta phải gánh vác từng thứ từng thứ, hở một chút đều có nguy hiểm cận kề.
Đều phải chịu đựng được hết thì ta mới có thai.
Nhưng cáo già trong cung rất nhiều, hoàng đế không chắc sẽ bảo vệ ta, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới bán đứng Thập Thất, để đổi lấy sự rũ lòng thương xót của hoàng đế.
Nhưng bọn họ không bắt được nàng ta.
Nàng ta đã phát hiện trong túi thơm có cái gì đó.
Ta nghĩ, chắc nàng ta hận ta lắm.
Sự rũ lòng thương của hoàng đế, còn mỏng hơn cả giấy.
Con của ta, rốt cuộc vẫn không giữ được.
Ma ma nói, chuyện này không biết nói là phúc hay họa, dù gì thân thể này của ta không dễ sinh đẻ, nếu như đủ tháng sinh ra, người chết không chắc chỉ có mình ta.
Sau này truyền đến tin phụ thân đã chết, nói là chết dưới tay giáo chủ Hỏa Diệt Giáo.
Nghe nói trước khi phụ thân chết nói bản thân chính là phụ thân ruột của hắn, chỉ cần hắn chịu nhận tổ quy tông, ngày tháng sau này ít nhất có thể có một chức vị cao, sở hữu những vinh hoa phú quý vô tận.
Kết quả đối phương đã giết ông ấy một cách dứt khoát.
Hắn nói, nếu phụ thân ta lừa hắn, thì đáng chết; Nếu phụ thân ta phụ lòng mẫu thân hắn, để hai mẹ con bọn họ lưu lạc giang hồ, còn mình gường cao gối mềm, tam thê tứ thiếp, thì càng đáng chết hơn.
Ta cảm thấy, phụ thân chính là lừa hắn.
Một người cha ích kỷ vô cùng như vậy, chắc chỉ có thể sinh ra nữ như như ta chứ không thể sinh được người con trai như vậy.
Các ca ca đệ đệ ta đều không ra hồn, phụ thân vừa ngã, Đỗ gia liền xong đời rồi.
Tổ vỡ trứng nát.
Ta cũng bị vào lãnh cũng.
Đây coi như là báo ứng vậy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK