Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng năm đạo quán thu rất nhiều trẻ em nhà nghèo khổ làm đệ tử, thế nhưng, cuối cùng trụ lại trong đạo quán lại không có mấy người. Nói thí dụ như, đồng lứa sư phụ cũng chỉ có mình sư phụ, sư thúc ở lại, người khác tự thân đi ra ngoài vân du tứ phương, trở thành đủ loại “Đại Sư”. Có đi kinh doanh, làm công, ở trong xã hội làm đủ các loại việc làm đặc biệt/

Chẳng qua, giống nhau ở chỗ, đệ tử của đạo quán, thời điểm đứng được ở trong xã hội, đa số phụng dưỡng đạo quán.

Cho nên, sư phụ, sư thúc đối với việc học của Thanh Ngọc là gắng sức giúp đỡ, đồng thời cổ vũ Thanh Trúc cùng nhau chuẩn bị thi vào trường cao đẳng.

Tiểu đạo sĩ biết mình không phải là kiểu người ham học, đồng thời bản thân không thể rời bỏ sự việc lớn nhỏ trong đạo quán, liền khéo léo cự tuyệt.

Sư phụ đem cho bé thỏ con một túi trái hồ đào, để cho bé thỏ con mỗi ngày ăn một ít hạt óc chó để bổ não.

*trái hồ đào: là quả óc chó đấy mấy bạn :smile:) Diễn đàn Vietwriter.vn

Mỗi ngày tiểu đạo sĩ ngoại trừ học tập đạo pháp ra, xử lý công chuyện đạo quán, còn muốn cùng sư phụ học cách làm bánh ngọt, hăn hái học tập cực khổ để tạo thành thức ăn ngon để khích lệcho bẽ thỏ con đem đi.

ở bên cạnh lò bếp, sư thúc dùng ngón tay thon dài ấn vào cái trán tiểu đạo sĩ một chút, một kiểu dáng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.

Sư thúc: Làm sao ngươi có thển ói ngươi từ nhỏ đã ngu ngốc vậy? Đến lúc Thanh Ngọc tự mình lên đại học lại khiến ngươi khóc?

Tiểu đạo sĩ: trước đây ngài đi học đại học, hôm nay việc này không phải cũng giống như sự trở nên tốt lên đáy sao?

Sư thúc: các ngươi lại theo gót như chúng ta sao? Ta và sư phụ ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngươi và Thanh Ngọc quen biết được nhau đã bao lâu?

Tiểu đạo sĩ: Hai năm.

Không, bắt đầu nghiêm túc mà nói, là bốn năm.

Sư phụ: Thanh Ngọc và Thanh Trúc có cảm tình cũng không tệ, ngươi cũng đừng lo lắng.

Sư thúc: Bây giờ là không tệ, cờ lên đại học, Thanh Ngọc nhìn nơi phồn hoa, gặp được đủ loại hạng người, làm sao có thể xác định được tâm nó biến đổi?

Tiểu đạo sĩ ngữ khí kiên định: ta tin tưởng hắn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khuôn mặt diễm lệ của Sư thúc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, than thở rồi rời khỏi phòng bếp.

32

Bé thỏ con mới vừa ăn xong một bộ bánh cuốn rồi duỗi người, phát hiện trên bàn sinh ra chổ phách cây hạch đào nhân* với điểm tâm chưng bánh củ cải* khác nhau.

hổ phách cây hạch đào nhân: vốn là vật liệu quý hiếm, có thể chế biến hợp với đường trắng hoăc thêm mật ong, bởi lẽ có thể giống màu như hổ phách nên được đặt tên như vậy. Mùi vị thơm ngọt xốp giòn, màu nâu đỏ sáng trong, hơn nữa giá trị dinh dưỡng của hạch đào siêu cao, rất được mọi người yêu thích.

54fbb2fb43166d224b240a384c2309f79152d2ce-300x194.jpg.webp


*Bánh củ cà rốt: là món điểm tâm truyền thống của người Trung Quốc, Phúc Kiến Mân Nam, Quảng Đông là món bánh điểm tâm được lưu lại.

0bd162d9f2d3572c49466c708013632763d0c3f2-300x189.jpg.webp


Tiểu đạo sĩ tới đem đĩa đẩy về phía trước: thời gian học dài như vậy nên sẽ đói bụng lắm, nếm thử đồ ăn vặt nhỏ do ta làm. Diễn đàn Vietwriter.vn

Bé thỏ con gắp một khối bánh ngọt củ cà rốt bỏ vào miệng, lập tức mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Bé thỏ con: Thanh Trúc, ngươi đối xử với ta quá tốt ~

Tiểu đạo sĩ: việc này làm thoả mãn? Về sau sẽ đối xử với ngươi càng ngày càng tốt, ngươi còn khóc lóc hay không?

Tiểu đạo sĩ cười đẩy chóp mũi của y xuống: tiểu ngốc nghếch ~

33

Đảo mắt ba tháng đã trôi qua, bé thỏ con tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng.

Đầu óc tồn tại cực kỳ thông minh được gia tăng, hơn nữa được bạn trai tỉ mỉ chu đáo trông nom, điểm số kỳ thi của bé thỏ con làm cho tất cả mọi người chấn kinh.

Sư thúc cẩm phiếu điểm, vẻ mặt thành thật: Báo Thanh Hoa đây rồi, trường học cũ của ta, phong cách học tập tốt. Hơn nữa chủ tịch khoa, phó viện trưởng đều là bạn học ta, đến đó rồi sẽ có người chiếu cố con. Diễn đàn Vietwriter.vn

Sư phụ: Thanh Ngọc là sinh viên khối văn, chọn chọn Bắc Đại khá hơn một chút mà đi …

Sư thúc: Hử ╭ (╯ ╰ )╮, cái này còn tạm được.

Tiểu đạo sĩ ở một bên không nói lời nào, chỉ là mỉm cười ôn nhu, nhìn bé thỏ con bên cạnh.

Bé thỏ con quyết định viết văn, hắn cũng không chọn Thanh Hoa, cũng không chọn Bắc Đại, chỉ chọn là một người bình thường với một quyển sách tới sân trường.

Trường học bình thường, bộ môn bình thường, hoàn cảnh bình thường.

Duy nhất có một chỗ không bình thường ở chỗ, khoảng cách trường đại học này gần với đạo quán, đi học đi học ngồi xe buýt chỉ cần nửa giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK