Mục lục
Chơi trốn tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa tới khách sạn Hạo Thiên đã giang hai cánh tay ôm tôi một cái. Hắn cao gần một mét chín, đột nhiên ôm lấy tôi xém chút nữa khiến cho tôi ngạt thở. Tôi bực bội đẩy hắn ra hỏi: Bọn Tiểu Bân đâu?

“Đã tới sớm ngồi ở bên trong hết rồi” Hạo Thiên ôm bả vai tôi cười toe toét “Đi, đi với tao vào nhìn cô dâu một chút. Mày không biết đâu cô dâu rất đẹp nha…”

Đúng lúc tôi cũng muốn biết Trương Chí Vĩ này là thần thánh phương nào, thuận thế đi theo Hạo Thiên vào sảnh tiệc.

Vừa vào cửa, tôi liền thấy một đống thanh niên ngồi xoay vòng quanh một cậu con trai mặc âu phục như sao vây quanh mặt trăng vậy, có lẽ chính là chú rể Trương Chí Vĩ. Nhìn thấy tôi đi tới, mọi người liền nhao nhao nâng chén ra hiệu, Trương Chí Vĩ cũng mỉm cười ra đón.

Tôi nhìn hắn, một gương mặt bình thường không có gì đặc sắc, sợ là ném vào đống người cũng tìm không ra. Trương Chí Vĩ ôm vai tôi dáng vẻ quen thuộc: A Xuyên cuối cùng mày cũng tới rồi, ngày hôm nay người tao muốn gặp nhất chính là mày!”

Nhưng tôi vẫn mơ hồ. Vẫn không nghĩ ra đây rốt cuộc là ai.

Không biết ai hô một tiếng: Cô dâu tới! Mọi người ồn ào náo nhiệt chào đón. Tôi ngoảnh đầu lại xem, một cô gái mặc áo cưới xinh đẹp nhẹ nhàng đi tới, mặt mũi xinh xắn trang điểm nhẹ càng lộ vẻ rực rỡ đúng là một cô gái rất đẹp.

Trương Chí Vĩ kéo cánh tay của cô ấy: “Để anh giới thiệu một chút, đây là anh em tốt nhất của anh A Xuyên, cậu ấy còn là ân nhân cứu mạng của anh”.

Cô gái mỉm cười gật gật đầu với tôi: “Chào anh, gọi em Tĩnh Tĩnh là được. Chí Vĩ vẫn luôn nhắc anh với em, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.” Cô dâu chú rể mời chúng tôi một chén thì rời đi từng bàn mời rượu.

Sau khi cô dâu chú rể đi, mọi người đã lâu không gặp bắt đầu mời rượu lẫn nhau, rượu vào lời ra bầu không khí ngày càng trở nên náo nhiệt. Chỉ có tôi ăn không ngon, một lòng chỉ muốn hỏi rốt cuộc Trương Chí Vĩ này là ai, nhưng lại cảm thấy bầu không khí không thích hợp, phải kìm nén hết sức khổ sở.

Chỉ chốc lát sau, ba mẹ chú rể đi lên sân khấu phát biểu khiến cho tôi ngẩn cả người. Đôi vợ chồng trung niên trên bục không phải là chú Trương và dì Trần hay qua lại với nhà tôi sao?

Nhưng tôi nhớ rất rõ chú Trương năm xưa gia nhập quân ngũ bị thương đã bị bệnh vô sinh. Chú ấy không thể có con!

Sắc mặt của tôi lập tức trở nên hết sức khó coi, vỗn dĩ đã miễn cưỡng cười nay khuôn mặt càng mau chóng trở nên cứng nhắc.

Không đợi tôi nghĩ ra câu trả lời, trên sân khấu đã đến đoạn chú rể lên phát biểu. Trương Chí Vĩ cầm lấy micro, đột nhiên lớn tiếng nói: Hôm nay tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người, cậu ấy là người anh em thân thiết tốt nhất của tôi, cũng là ân nhân cứu mạng tôi, cậu ấy chính là A Xuyên!

Lại nữa! Ân nhân cứu mạng, rốt cuộc là có ý gì? Tôi nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn Tiểu Bân, Hạo Thiên. Nhưng bọn họ không lấy gì làm kinh ngạc, dáng vẻ như đã biết từ lâu rồi.

Hai mươi năm trước, một đám con nít trong xóm chơi trốn tìm. Có một đứa bé cũng chính là tôi bị tất cả mọi người lãng quên. May mà gặp được A Xuyên, vào lúc khi tất cả mọi người chuẩn bị trở về nhà chỉ có A Xuyên vẫn kiên trì tìm kiếm, cuối cùng cứu được tôi. Không có A Xuyên, trên thế giới này đã không có tôi tồn tại!

Sau đó hắn nói cái gì tôi cũng không nghe được nữa, trong đầu chỉ còn những lời Trương Chí Vĩ vừa nói. Chơi trốn tìm, chơi trốn tìm...... Tôi lại nhớ đến cơn ác mộng vài ngày trước, nhớ tới đứa bé dư ra không có mặt mũi kia.

Mà kì lạ là bình thường chuyện trong mộng khi tỉnh lại sẽ quên rất nhanh, nhưng chi tiết của giấc mộng này lại hiển hiện sâu sắc trong đầu tôi. Tôi cẩn thận nhớ lại nội dung của giấc mơ, đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến người tôi không rét mà run.

Quần áo của đứa bé trong giấc mơ không ăn nhập gì với chúng tôi, nhưng lúc này xem ra lại hết sức quen thuộc. Rõ ràng là một bộ đồ vest hoa giấy!

Tôi bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trương Chí Vĩ đang mặc áo vest giày da.

Không sai, chính là hắn!

***********

Hôn lễ diễn ra đến chạng vạng tối, mọi người lục tục tản về nhưng tôi lại mặt dày không đi đợi cho đến khi trông thấy Tĩnh Tĩnh đang đỡ Trương Chí Vĩ say như chết đi tới. Nhìn thấy tôi, cô hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười.

“Để anh giúp em” tôi đỡ Trương Chí Vĩ, dìu hắn đi theo sau Tĩnh Tĩnh thử dò hỏi “Tĩnh Tĩnh em và Chí Vĩ làm sao quen nhau?”

Trên mặt Tĩnh Tĩnh ửng đỏ lộ vẻ ngượng ngùng: “Có một lần em bị lạc đường trên núi, làm cách nào cũng không ra ngoài được là Chí Vĩ đã cứu em”

Tôi cúi đầu không nói gì. Nói vậy ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng không biết quá khứ của Trương Chí Vĩ. Chết tiệt Trương Chí Vĩ này làm sao khiến cho mọi người tiếp nhận sự tồn tại của hắn vậy? Ngay cả chú Trương không hiểu sao cũng nhận đứa con này.

“Em đi lái xe đến đây, phiền anh giúp em trông coi Chí Vĩ một lúc” Đi đến cửa sau của khách sạn, Tĩnh Tĩnh áy náy nhờ tôi sau đó đi đến bãi đỗ xe.

Tôi đỡ Trương Chí Vĩ say đến không biết gì cảm nhận nhiệt độ người hắn, cảm xúc đều không khác gì người thường, có hơi kì lạ. Rốt cuộc hắn có phải là người hay không?

Đợi một lúc lâu Tĩnh Tĩnh vẫn không trở lại, tôi cũng hơi mệt, đỡ Trương Chí Vĩ ngồi dưới đất. Chỉ nghe cạch một tiếng, dường như có vật gì đó rơi ra từ áo vest của hắn, lăn thẳng một đường đến con hẻm nhỏ mờ tối. Tôi do dự một chút, đứng lên đi đến con hẻm nhỏ, muốn nhặt vật kia về.

Trên đường đèn đường chiếu sáng, nhưng trong hẻm nhỏ tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, ánh đèn bên ngoài dường như bước vào con hẻm này bị nuốt lấy không còn một tia nào. Tôi đi theo đồ vật đó, từng bước đi tới chỗ sâu nhất trong hẻm, nơi này dường như đã bị bỏ hoang, khắp nơi là các loại rác rưởi và đồ dùng trong nhà đã cũ.

Vật kia không biết là cái gì, lăn trên mặt đất rất nhanh cuối cùng đụng vào một bóng đen cao lớn trong ngõ mới ngừng lại. Tôi ngồi xổm xuống nhặt lên, đồ vật đặt vào tay tôi lạnh ngắt. Bóng đen trước mắt dường như là đồ dùng trong nhà, nhưng đêm quá tối không thể nhìn rõ, tôi vịn nó đứng lên, cảm giác hình như là làm bằng gỗ.

Không biết tại sao, tất cả trước mắt khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc. Tôi vô thức sờ soạng vật kia, phát ra tiếng ma sát soàn soạt. Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sắc mặt khó coi lấy điện thoại ra, mượn ánh sáng màn hình mờ mờ chiếu sáng bốn phía.

Bóng đen phía trước là một cái tủ quần áo cũ, mà tay tôi đang cầm chính là… một viên bi! Nhìn hoa văn, kích thước này chính là viên bi mà tôi từng chơi biến mất hôm đó!

Tình cảnh này không phải là đang tái hiện trò chơi ngày hôm đó sao? Tôi sầm mặt ngẩng đầu lên muốn thông qua khe hở cửa tủ nhìn vào bên trong. Có phải cũng có người đang trốn trong đó?

Trong hẻm đột nhiên có tiếng bước chân. Tôi quay đầu nhìn lại, một thân hình cao lớn đi vào hẻm. Tôi vô thức muốn trốn tránh, lại phát hiện ra mình không có chỗ để trốn. Tôi muốn mở cửa tủ quần áo nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy nắm cửa, đành phải dùng móng tay cào vào khe hở cửa, phát ra tiếng cào rột rột, nhưng tủ quần áo vẫn như cũ không hề mở ra. Nhìn thấy cái bóng kia từng bước một đi vào, tim tôi đập thình thịch cắn răng nhìn thẳng tiếp đón.

“Tìm thấy cậu rồi” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, là Trương Chí Vĩ.

Tôi đã trong tư thế chuẩn bị, nhưng hắn lại không hề có ý muốn làm gì tiếp, trong ánh sáng điện thoại tôi mơ hồ nhìn thấy hắn nở nụ cười. Trương Chí Vĩ nhìn thoáng qua viên bi trong tay của tôi, quay người đi ra ngoài: “Tĩnh Tĩnh lái xe đến rồi, chúng tôi ra ngoài thôi.”

Tôi nắm chặt viên bi trong tay

Trương Chí Vĩ, ngươi rốt cuộc là thứ gì?

*********************

Trong xóm một đám con nít đang chơi trốn tìm.

9, 10. Trốn xong chưa? Tao tới tìm bọn mày đây! Đứa bé mặc đồ vest xoay người, bắt đầu tìm kiếm trong sân những người khác.

Tôi ngồi xổm đằng sau bể nước, vụng trộm lộ ra nửa cái đầu xem xét tình hình, rồi lại mau chóng rụt đầu trở về. Không biết vì sao trong lòng tôi có chút bài xích đối với trò chơi này, nhưng vì để chơi chung với bọn bạn cũng chỉ có thể kiên trì chơi cái trò này.

Tiểu Bân, Hạo Thiên. Mọi người từng người bị bắt ra, cười đùa vây quanh đứa bé mặc đồ vest.

Một, hai…. sáu, bảy, mọi người đều bị bắt được rồi hiện giờ chỉ còn lại tôi? Tôi che miệng cười trộm, khả năng ẩn núp của mình cũng khá lắm nha.

Nhưng kì lạ là sau khi đứa bé kia bắt đủ bảy đứa lại không có ý đi tìm tôi, mọi người tập trung tại một chỗ náo loạn một hồi rồi tản ra đi về nhà.

Chuyện gì đang xảy ra? Không tìm mình sao? Tôi hơi tức giận không để ý tới trò chơi nữa vội vàng nhảy ra ngoài: “Này, tụi mày còn chưa bắt được tao”

Đứa bé mặc đồ vest quay đầu, mặt tràn đầy sự nghi ngờ nhìn tôi: “Bạn là ai? Chúng tôi đã đủ người rồi”

Mọi người nhao nhao phụ họa: “Đúng đó, bọn tôi đã đủ người rồi”

Lúc này giọng của Tiểu Bân bất chợt vang lên: “A Xuyên tụi mình mau về nhà đi, nếu không ba mẹ mày sẽ lo đó”
Trong lòng tôi vui mừng. Quả nhiên Tiểu Bân vẫn là người anh em đáng tin cậy nhất! Tôi vừa định trả lời thì lại nhìn thấy đứa bé mặc đồ vest khẽ gật đầu: “Ừ, chúng ta đi thôi!”

“Không! Nó không phải A Xuyên, tao mới là A Xuyên!” Tôi gấp đến độ người đầy mồ hôi, muốn gọi tên đứa bé mặc đồ vest kia nhưng mất một lúc lâu mới nghĩ ra được: Trương Chí Vĩ!

Tôi đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn bốn phía thì ra đánh thức tôi dậy là tiếng chuông điện thoại. Hơn nửa đêm rồi là ai vậy chứ?

Sau khi nối máy là giọng nói run rẩy của Tĩnh Tĩnh: “A Xuyên, anh có thể đến nhà em một chút được không? Em….em sợ quá”

Không lẽ cuối cùng Trương Chí Vĩ đã lộ ra chân tướng? Lần này gọi tôi đến là để vạch trần bộ mặt thật của hắn! Trong lòng tôi vui sướng, vừa ra khỏi giường mặc quần áo vừa trấn an Tĩnh Tĩnh trong điện thoại: “Em hãy bảo vệ tốt cho mình, anh sẽ lập tức đến ngay”

Sau khi chạy một mạch đến, tôi đứng trước cửa nhà họ Trương hít sâu một hơi, nhấn chuông cửa. Không lâu sau, Tĩnh Tĩnh khuôn mặt mệt mỏi mở cửa ra: “Anh đến rồi à? Mau vào đi”

Tôi bất chấp mình đang thở hỗn hển, lo lắng hỏi: “Trương Chí Vĩ đâu? Nó xảy ra chuyện gì!”

Tĩnh Tĩnh mở to hai mắt nhìn tôi:”Chí Vĩ anh ấy không có ở nhà”

Tôi sững sờ: “Nó không ở nhà? Vậy em sợ cái gì?”

Trên mặt Tĩnh Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, dẫn tôi đến phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo trong góc: “Bên trong...hình như có gì đó động đậy!”
(còn tiếp)
*******
1637991306887.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang