10
Trăng đêm nay rất sáng.
Lúc ngẩng đầu lên ngắm trăng tôi mơ hồ cảm thấy có một khoảng không trống rỗng.
Vốn dĩ nơi đó chẳng có gì cả, cũng chưa từng để ý tới.
Nhưng đã từng có được rồi lại trắng tay, tôi có cảm giác nơi đó rất trống trải dường như thiếu vắng thứ gì đó.
Đó là nơi Cố Bắc Thần đưa tôi tới.
Anh đã từng đứng ở nơi đó, đứng dưới ánh trăng nhìn tôi rồi dụi tắt điếu thu.ốc đang cháy lập lòe trên ngón tay đi.
Đằng xa là vầng trăng đang dần dần nhô lên mặt sông.
***
Tôi đi tới quán bar tôi từng gặp Cố Bắc Thần.
Ở trong góc tối quen thuộc.
Anh đang ngồi uống rư.ợu cùng với người ta, cười nói vô cùng vui vẻ.
Một bờ vai rộng rãi vững chắc, xương quai xanh đẹp đẽ, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, trong nháy mắt chai b.ia đã cạn đáy.
“Anh Cố, anh đừng…” Triệu Vũ đang đẩy cánh tay mời rư.ợu của Cố Bắc Thần, thấy anh đột nhiên nhìn sang chỗ tôi Triệu Vũ cũng quay đầu lại nhìn: “Ồ, thu.ốc giải của bác sĩ Cố đến rồi, chúng ta té thôi.”
Sau khi bọn họ rời đi, tôi đi tới ngồi bên cạnh Cố Bắc Thần rồi uống cạn nửa ly rư.ợu whisky lạnh ở trước mặt anh.
Cố Bắc Thần đã ngà ngà say, ánh mắt của anh lờ mờ, vừa đơn thuần lại có chút dục vọng.
“Chỉ có cậu là đối xử tốt với tôi thôi.” Tôi ôm lấy cánh tay của Cố Bắc Thần rồi tựa đầu lên vai anh.
Cố Bắc Thần im lặng không nói, tay trái cầm chai bi.a còn một nửa khẽ lắc lắc. Anh khom lưng ngồi im bất động, như thể sợ mình vừa động đậy sẽ làm tôi hoảng sợ vậy.
Trên người anh có mùi thu.ốc khử trùng nhàn nhạt giống hệt Lâm Kiều.
Tôi nhắm nghiền hai mắt lại hít một hơi thật sâu, một mùi hương khiến người ta say đắm trầm luân.
Cố Bắc Thần là một người lạnh lùng y như Lâm Kiều vậy.
Thế nhưng Lâm Kiều lại đối xử rất dịu dàng với Trì Dạng Nguyệt, có lẽ cũng giống như Cố Bắc Thần đối xử với tôi vậy.
Thật sự rất khiến người ta tuyệt vọng.
Tiếng nhạc du dương, xung quanh bắt đầu tối lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ôm chầm lấy cổ Cố Bắc Thần rồi đẩy anh ngã trên ghế sô pha, cả cơ thể mềm mại nằm trong lồng ngực anh.
Cố Bắc Thần chưa kịp phản ứng lại, anh cứ nghĩ rằng tôi sắp ngã nên đã đưa tay ra đỡ lấy tôi. Cộng thêm việc anh đã ngà ngà say chỉ đẩy nhẹ một cái đã ngã rồi.
Lúc này Cố Bắc Thần đang vòng tay ôm lấy eo tôi, anh sửng sốt gương mặt của anh dưới ánh đèn mờ trông lại càng dịu dàng hơn, hàng mi cong vút rất có cảm giác nhiệt huyết tuổi trẻ.
Chóp mũi của chúng tôi sắp chạm vào nhau, trong bầu không khí tràn đầy hơi men có xen lẫn một chút tì.nh dụ.c.
Cách một lớp vải mỏng ôm trọn lấy cơ thể, tôi có thể cảm nhận được phản ứng nóng như lửa của người đàn ông.
“Cố Bắc Thần, tôi muốn ngủ với cậu.”
Ánh mắt của anh đỏ ngầu vì tình dục, yếu hầu chuyển động lên xuống, sau cùng anh nói: “Chị muốn ngủ với tôi cũng không cần phải rắc rối thế này đâu.”
“Gì cơ?”
“Chị muốn ngủ thì ngủ nhưng đừng vì ai khác.”
Đêm đó, Cố Bắc Thần từ chối tôi.
Chúng tôi cùng nhau uống đến say mèm, sau đó tôi dựa vào lòng anh khóc nức nở.
Trong vòng tay anh còn vương mùi rư.ợu quen thuộc, dường như tôi đã nói hết ra những ấm ức tôi phải chịu trong suốt mười một năm nay vậy.
11
Trên đời này có rất nhiều thứ muốn giấu đi nhưng cũng không tài nào giấu nổi.
Ví dụ như, lời nói dối.
Lại như, tình yêu.
Đó là một buổi chiều gió nhè nhẹ thổi, nắng ấm bình thường tôi tới bệnh viện đưa cơm tối cho Lâm Kiều.
Là gà Cung Bảo, trứng tráng cà chua, cơm và canh ngày hôm trước Lâm Kiều nói muốn ăn.
Trên hành lang Lâm Kiều mặc áo blouse, anh ta dẫn theo bác sĩ và sinh viên đi thăm phòng.
Phía trên chiếc khẩu trang là hàng mày đang nhíu chặt lại, các sinh viên đang cầm kẹp tài liệu vừa đi vừa ghi chép lại.
Lâm Kiều nhìn thấy tôi cầm hộp cơm đi tới thì tháo khẩu trang xuống, anh ta vội vàng nói một câu: “Tư Ngữ, sao em đến sớm thế, em mang vào văn phòng cho anh nhé.”
Sau đó anh ta xoay người đi vào phòng bệnh.
Cố Bắc Thần đi phía sau.
Triệu Vũ mặc áo blouse đi bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác đang cố gắng tiêu hóa mối quan hệ giữa ba người chúng tôi.
Tôi đi ngang qua đám đông.
Tôi nhìn thấy Cố Bắc Thần đeo kính, anh đã tháo xuống khuyên tai, mặc trên mình bộ quần áo bác sĩ trông rất gọn gàng.
Anh cầm kẹp tài liệu, đứng tựa người vào cửa rồi vờ như vô tình nhìn tôi.
Trái tim tôi không kiềm chế được mà đập loạn nhịp.
Tôi cố dằn lòng mình lại rồi tiếp tục bước tiếp.
12
“Ăn cơm sớm thế sao?”
Tôi đẩy cửa ra thì thấy Trì Dạng Nguyệt ngồi trên ghế của Lâm Kiều đang mải mê chơi game.
Cô ta không khác mấy năm trước là bao, mái tóc ngắn trang điểm nhẹ nhàng, cô ta khoác trên mình chiếc áo blouse trắng trông lại càng lạnh lùng.
“Sao cô lại ở đây?” Tôi đứng ở ngoài cửa, giả vờ bình tĩnh nói.
“Trong khoa không có việc nên tôi tới đây một chút.” Trì Dạng Nguyệt nhìn tôi, cô ta cũng không quá ngạc nhiên mà vẫn cúi đầu chơi game tiếp: “Chẳng phải cô cố tình tới đây để tôi trông thấy hay sao.”
Nói xong cô ta vẫn ngồi im ở đó, và không có ý định rời đi.
Chiếc đồng hồ cô ta đang đeo trên tay là loại cùng kiểu với chiếc đồng hồ kỷ niệm ngày cưới của tôi, trông vô cùng chói mắt.
“Tôi và Lâm Kiều đã kết hôn rồi, là anh ấy cầu hôn tôi trước.”
Từ hồi cấp ba, đứng trước mặt Trì Dạng Nguyệt tôi vẫn luôn rất tự ti, bây giờ nói ra những lời như thế này cũng giống như là tôi đang cổ vũ chính mình vậy.
Trì Dạng Nguyệt để điện thoại xuống, cô ta mỉa mai: “Có phải là Lâm Kiều thật lòng cầu hôn cô hay không, cô phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ khiêu khích đó của Trì Dạng Nguyệt, cơn giận trong lòng tôi bộc phát nhưng trong nháy mắt nó lại bị sự bất lực vào lo lắng lấn áp, thậm chí trong giọng nói của tôi còn có thêm một chút cầu xin nữa.
“Trì Dạng Nguyệt, cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào à? Có liên quan đến cô không.” Trì Dạng Nguyệt tựa vào lưng ghế, cô ta nhìn tôi như thể tôi là con mồi đang bị đùa giỡn vậy: “Ít nhất tôi vẫn luôn thắng, không phải sao?”
“Cô nói dối, người Lâm Kiều yêu là tôi…”
Tôi còn chưa nói xong.
“Rầm” một tiếng, tôi bị một lực đẩy cực mạnh đẩy ngã lên sô pha.
Trì Dạng Nguyệt thét lên, cô ta giẫm lên sàn nhà bị đổ đầy canh và trứng tráng rồi bước ngang qua người tôi.
Xung quanh trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.
Bị cảm giác đau đớn và nguy hiểm kích thích, tôi nằm bệt trên ghế sô pha đầu óc trống rỗng, cơ thể cứng ngắc không thể động đậy được, thậm chí tôi còn quên mất cầu cứu.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có người ôm lấy tôi vào lòng rồi.
Một mùi hương mát lạnh quen thuộc.
Trên tấm thẻ tên bằng kim loại có viết.
“Bác sĩ thực tập Cố Bắc Thần.”
Tôi vùi đầu vào trong lòng Cố Bắc Thần.
Có mấy người đàn ông cãi nhau đằng sau lưng anh.
“Anh không cầm da.o anh chạy gì chứ. Càng gọi anh lại càng chạy nhanh hơn.”
“Anh cứ gọi với sau lưng tôi làm gì? Tôi cứ tưởng có người cầm da.o cơ, làm tôi sợ ch.ết khiếp, cũng không dám quay đầu lại nhìn mà đạp cửa xông vào luôn.”
***
Sợ hãi qua đi, Cố Bắc Thần từ từ buông tôi ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều đang vội vàng buông Trì Dạng Nguyệt ra.
Lâm Kiều tháo khẩu trang xuống, anh ta đi về phía tôi rồi lúng túng nói: “Tư Ngữ, em không sao chứ?”
Trong thời khắc sinh tử, Lâm Kiều vẫn lựa chọn cứu Trì Dạng Nguyệt trong vô thức.
Cũng đồng nghĩa với việc anh ta đẩy tôi vào tay tử thần.
Nước mắt của tôi rơi xuống, che mờ tầm mắt.
Tôi đẩy anh ta ra rồi chạy đi, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Chắc là Lâm Kiều yêu Trì Dạng Nguyệt sâu đậm lắm nhỉ, cũng giống như hồi cấp ba tôi đã không tiếc thân mình mà xông tới đỡ cho anh ta một da.o vậy.
Nhưng tại sao anh ta lại còn cho tôi ảo tưởng về một cuộc hôn nhân đẹp đẽ và một kết cục không có lối thoát như thế này chứ. Anh ta thờ ơ nhìn tôi ngày nào cũng lo được lo mất, lo lắng không yên rồi dần dần tự mình đắm chìm vào cuộc tình đơn phương không nhận được hồi đáp này…
Tất cả sự thỏa hiệp, do dự, si mê và tình yêu của tôi đều ngưng tụ lại trong khoảnh khắc này, sau đó chúng bốc hơi không chút dấu vết.
13
“Cố Bắc Thần, cậu đi theo tôi làm gì.”
“Bên ngoài trời đổ mưa rồi.”
Giọng nói sốt ruột và đầy quan tâm của anh vẫn luôn vang lên sau lưng tôi.
“Đi thang máy được không? Đi thang bộ sẽ đau chân đó.”
“Chị đi chậm một chút, đỡ lấy tay vịn.”
“Tôi cõng chị xuống tầng được không?”
Tôi mặc kệ Cố Bắc Thần, rồi bước nhanh từng bước xuống dưới cầu thang.
“Chị đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế sao?” Trong giọng nói của Cố Bắc Thần mang theo một chút lưu manh, anh mặc áo blouse đi đến trước mặt tôi, anh đứng ở bậc cầu thang thấp hơn chỗ tôi đứng hai bậc ngăn bước chân tôi.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, Cố Bắc Thần dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng một tay anh vỗ nhẹ đằng sau lưng tôi, trong đôi mắt anh như có hàng nghìn hàng vạn vì sao vậy: “Tư Ngữ, chị đừng buồn chị còn có tôi mà.”
Tôi nức nở rồi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cố Bắc Thần, bây giờ tôi có thể ngủ với cậu được chưa?”
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày lại, anh khẽ gật đầu.
“Chỉ cần chị vui, làm gì cũng được.”
Tôi ấm ức sau đó tựa đầu lên vai Cố Bắc Thần khóc nức nở.
“Chúng ta về nhà được không?” Cố Bắc Thần vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi dịu dàng nói.
“Cố Bắc Thần, tôi không có nhà nữa rồi.”
14
Một tuần sau tôi và Lâm Kiều ly h.ôn.
Thủ tục không quá rườm rà, nhà và xe đều là tài sản trước hôn nhân của Lâm Kiều, tài sản sau hôn nhân của chúng tôi đều được phân chia rất rạch ròi.
Tôi trả lại thẻ lương còn nguyên vẹn cho Lâm Kiều. Sau khi kết hôn mọi chi tiêu trong gia đình đều do một tay tôi lo liệu hết.
Đứng dưới mái hiên ủy ban, Lâm Kiều đứng trước mặt tôi giúp tôi chắn những giọt mưa đang bay tới, lưng anh ta ướt sũng.
“Tư Ngữ, xin lỗi em…” Lâm Kiều cụp mắt xuống, lần đầu tiên tôi trông thấy anh ta có vẻ mặt sợ hãi y như trẻ con thế này trước mặt tôi đấy: “Em muốn cái gì anh đều có thể cho em…”
Hóa ra cho đến tận giờ phút này Lâm Kiều mới thật sự tin rằng tôi có thể rời khỏi anh ta.
Nếu như là trước đây, có lẽ tôi sẽ vui mừng như đi.ên chỉ vì vài ba câu nói của anh ta, có lẽ tôi sẽ an ủi anh ta, thậm chí vì muốn chọc cho anh ta cười mà làm ra mấy trò con bò gì đó nữa.
Nhưng mà hôm nay tôi chỉ cầm chắc chiếc ô trong tay mình rồi đưa mắt nhìn màn mưa bên ngoài: “Mưa to quá, về thôi.”
Cơn mưa này thật sự rất to, nước mưa hắt vào làm ướt hết mặt chúng tôi.
Tôi nói chuyện ly hôn với Lâm Kiều cho mẹ nghe.
Mẹ tôi im lặng rất lâu. Sau đó bà nói, đàn ông ra ngoài chơi bời chán rồi sẽ về nhà, chẳng phải Lâm Kiều vẫn luôn đưa hết tiền cho tôi giữ đó sao, bà nói tôi nên biết thế nào là đủ.
Sau một cuộc điện thoại, tôi trở thành một người bị cả thế giới bỏ rơi.
Tôi cũng không ngủ với Cố Bắc Thần.
Tôi cảm thấy Cố Bắc Thần không tệ như những gì Lâm Kiều nói.
Cố Bắc Thần là một chàng trai rất có giáo dục. Khi tôi vẫn còn là vợ người ta anh vẫn luôn rất kìm nén, ngoại trừ lúc ôm tôi an ủi tôi ra anh chưa từng chủ động có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với tôi cả.
Đó là sự chịu đựng từ *phát hồ tình chỉ hồ lễ.
(*) Câu này chỉ có thể có tình cảm với nhau nhưng không được vượt qua chuẩn mực đạo đức, có quan hệ bất chính.
Hơn nữa trong lúc nguy hiểm Cố Bắc Thần còn bất chấp lao tới cứu tôi.
Một chàng trai tốt như anh không nên trở thành công cụ báo thù của tôi.
Chúng tôi vẫn không lưu lại số điện thoại liên lạc. Như thế cũng tốt, có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
15
Tôi thuê một căn nhà ở ngoại thành thành phố, ngày nào tôi cũng lao đầu vào viết lách, dường như chỉ có chìm đắm vào trong câu chuyện của người khác thì tôi mới có thể quên đi câu chuyện của chính mình vậy.
Có những lúc tôi sẽ ra ngoài mua vật dụng cần thiết, tôi ăn mặc kín mít chỉ để lộ đôi mắt đen láy, thấy ai tôi cũng trốn đi.
Tôi ở trong nhà, liên tục tắm rửa, lau nhà đến nỗi sạch bong kin kít, hát một bài hát hết lần này tới lần khác, rồi lại bật khóc nức nở trong lúc nhàn rỗi.
Tình yêu, sự đau khổ và không cam lòng.
Hợp và không hợp.
Chúng đan xen trong lòng tôi, như thể sắp xé nát tôi thành từng mảnh vậy.
Có một đêm, một đêm rất tối rất tối.
Tối đến nỗi xung quanh đều rất yên tĩnh.
Bóng đêm xung quanh đang cố gắng hút lấy tôi.
Giống như muốn hút tôi vào trong một lỗ đen vô tận vậy.
Rất khó chịu.
Tôi đứng ở ban công cúi người há miệng thở hổn hển.
Cho đến tận sau này tôi mới biết ngày hôm đó tôi đã bị căn bệnh tr.ầm cả.m hành hạ gần cái ch.ết trong gang tấc như thế nào.
16
Lúc Cố Bắc Thần gõ cửa nhà tôi thì tôi đã mười ngày không ra ngoài rồi.
Chắc trông mặt tôi hốc hác, tiều tụy lắm.
Nếu không lúc Cố Bắc Thần nhìn thấy tôi, trong đôi mắt anh đã không có sự ngạc nhiên và đau lòng đến thế.
Sau khi hoàn hồn, tôi dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Một cánh tay xinh đẹp chặn đứng cửa.
Cố Bắc Thần mỉm cười, anh giơ túi hoa quả đang cầm trong tay lên rồi lắc lắc.
“Xin chào, tôi là hàng xóm mới của chị, tôi tới đây để chào hỏi.”
Trong nhà rất bừa, chỗ nào cũng có bản thảo tôi vứt lung tung.
Tôi đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Cố Bắc Thần đang thu dọn đống thức ăn tôi đặt bên ngoài còn thừa rồi tiện thể lau sạch bàn luôn.
Lúc nhìn thấy đống thu.ốc tr.ầm cả.m trên bàn, anh ngẩn người ra.
“Cố Bắc Thần, cậu đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi sắp người không ra người ngợm không ra ngợm rồi.”
Tôi cúi đầu châm một điếu thu.ốc, sau đó nhả ra từng ngụm khói rồi cười khổ.
Cố Bắc Thần đi tới nắm lấy tay tôi, anh dịu dàng dỗ dành: “Tư Tư, chị bị bệnh rồi, chúng ta đi khám bệnh được không? Khỏi bệnh rồi sẽ không sao nữa đâu.”
Tôi nhả một ngụm khói lên mặt anh rồi nói: “Bác sĩ Cố, tôi không bị bệnh, cậu mau đi đi.”
“Tư Tư, chị sẽ ổn thôi.” Qua làn khói trắng hô hấp của anh có phần nặng nề, tay anh run run mặc kệ sự từ chối của tôi, anh dịu dàng ôm tôi vào lòng rồi dỗ dành: “Đừng sợ, chị còn có tôi mà…”
“Cố Bắc Thần, tôi xin lỗi, tôi không nên trêu chọc cậu, cậu mau đi đi.” Tôi đẩy anh ra, tàn thu.ốc rơi trên mặt đất.
Cố Bắc Thần ôm chặt lấy tôi, anh giam tôi vào trong lồng ngực của mình.
“Tần Tư Ngữ.” Cố Bắc Thần tựa cằm lên bả vai tôi, giọng anh khàn khàn: “Lần này là tôi trêu chọc chị.”
Tôi thật sự rất buồn rất buồn.
Tôi giống như một con mèo hoang vùi đầu vào trong lòng Cố Bắc Thần.
Dùng cách thức tiêu cực để giải quyết vấn đề trước mắt (không nghĩ đến hậu quả) thì có sao.
Ấm áp phút chốc tốt hơn là bi thương dài lâu.
Cố Bắc Thần dập tắt điếu thu.ốc của tôi, anh lau đi giọt lệ vương trên khóe mi tôi bằng đôi bàn tay lành lạnh của mình.
“Chị không muốn ngủ với tôi nữa nhưng tôi vẫn muốn ngủ với chị.”
Anh mỉm cười khi thấy tôi không còn khóc nữa.
Cố Bắc Thần đưa tay lên chạm vào chóp mũi tôi.
“Tôi là hoa hồng có gai đó.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK