Anh có rất nhiều người theo đuổi, từ năm nhất cho đến năm tư, nhưng đến giờ vẫn chưa có nữ sinh nào chiếm được trái tim anh.
Nghe nói là bởi Tần Thư quá mức lạnh lùng, chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng có thể khiến cho người ta trượt tuyết miễn phí từ trên đỉnh núi xuống.
Bạn cùng phòng còn đang luôn miệng, còn tôi thì chỉ nhớ mỗi chuyện khi đó anh tố cáo mình.
Kể từ đó, trong mắt đám bạn chung tôi và Tần Thư giống như nước với l.ửa vậy.
…
5
Tiếng mèo kêu bỗng vang lên c.ắt đ.ứt mạch suy nghĩ của tôi.
Thì ra ban nãy tôi đã bất cẩn chạm tay vào chuột rồi mở đoạn video của Muội Muội lưu từ lâu.
Haiz.
Tôi đại nhân đại lượng.
Vì Muội Muội, tôi cứ nhân nhượng con thuyền mang tên Tần Thư trước cái đã.
Ấn vào chiếc avt đen xì kia tôi không do dự nhắn tin cho anh
“Chín rưỡi sáng ngày mai gặp nhau ở quán cà phê mèo Loca, không gặp không về.”
Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Câu nói ấy vẫn đứng lẻ loi trong boxchat.
Sau khi tắm rửa xong xuôi thả mình lên giường, Tần Thư vẫn chưa rep lại.
Đồ tồi, hừ hừ hừ.
Cơn buồn ngủ ập đến, bàn tay đang cầm điện thoại của tôi cũng buông lỏng, lúc hai mắt sắp díp lại thành một đường thẳng thì điện thoại bỗng rung lên.
“Được.”
Hu hu.
Cuối cùng tôi cũng yên tâm say giấc được rồi.
….
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên lọt vào phòng qua khe cửa sổ, tôi cũng đã thức giấc.
Thu dọn lại cái ổ nhỏ của mình từ trong ra ngoài một lượt, hễ nghĩ đến việc lát nữa sẽ được gặp được Muội Muội ngoài đời, tôi lại không cầm lòng được mà bật cười.
Tôi đến quán cà phê sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.
Ngày hôm qua lúc hẹn gặp Tần Thư, tôi đã cố tình hẹn trước nửa tiếng để phòng ngừa lỡ như.
Quả nhiên, cái tên Tần Thư này sát giờ mới đến.
Khóe môi Tần Thư cong cong, anh ngồi đối diện tôi.
Hừ.
Hôm nay anh còn đeo một chiếc kính gọng vàng nữa.
Nhã nhặn, đ.ồi bại.
Tôi bình tĩnh cầm chiếc cốc đặt trên bàn lên nhấp một ngụm, để xuống rồi lại âm thầm lau đi mấy giọt cà phê bắn trên mu bàn tay.
Phải thừa nhận rằng, Tần Thư càng lúc càng đẹp trai.
“Nói đi, có chuyện gì mà em lại hẹn tôi ra tận đây?”
Thề có trời, tôi đã thấy được sự thiếu nghiêm túc trong đôi mắt anh.
Hai tay để dưới bàn nắm chặt lại, tôi nghiến răng nói cho anh nghe những ý chính.
“Vì thế, em muốn tôi giúp em sao?”
“...”
Tôi gật đầu.
Tần Thư mỉm cười, thốt ra hai chữ.
“Được thôi.”
“...”
Theo những gì tôi biết về Tần Thư, chắc chắn anh định giở trò gì đó.
Đang định lên tiếng, tôi lại trông thấy chị gái bế theo Muội Muội bước từ trên xe xuống, họ đang đi vào quán cà phê.
Hu hu.
Chị gái đến trước giờ hẹn.
6
Quay sang nhìn Tần Thư, tôi đứng bật dậy rồi ngồi ngay bên cạnh anh.
Tần Thư không ngờ tôi lại làm thế, anh hơi ngẩn người.
Trong khoang mũi toàn là mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người Tần Thư.
Mùi hương quen thuộc khiến tôi suýt chút nữa thất thần.
“Ôi chao, trông người yêu em còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp tối qua em gửi cho chị nữa.” Hai mắt chị ấy sáng bừng khi trông thấy Tần Thư.
Còn tôi thì chỉ chăm chăm nhìn vào Muội Muội đang ở trong lòng chị ấy.
A a a.
Trông Muội Muội còn đáng yêu hơn cả trong video nữa, tôi rất muốn cưng nựng em nó.
Tôi đang định giơ tay ra thì chị gái lại tránh đi: “Hai người là người yêu thật chứ?”
Giọng điệu mang theo vẻ nghi ngờ.
Đầu nóng bừng, tôi lập tức khoác tay Tần Thư rồi sáp lại gần anh.
Tần Thư cứng đờ.
Hi hi.
Đến lúc anh phát huy tác dụng rồi.
“Anh ấy hơi kín tiếng lại không thích thể hiện tình cảm ở bên ngoài. Lần nào cũng là em chủ động hết nhưng mà anh ấy rất yêu em. Mọi việc ở nhà đều do một tay anh ấy làm hết, anh chiều chuộng em hệt như mèo vậy.”
Tôi nói dối không chớp mắt.
Tần Thư quay sang nhìn tôi.
Một giây sau đó, người nào đó đã rất tự nhiên kéo tôi vào lòng.
“Đúng vậy, cô ấy nói không sai.”
“...”
Hừ.
Diễn rồi ư.
Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ, ánh mắt đượm phần dịu dàng của Tần Thư hơi nhướng lên, anh ôm vai tôi rồi cất tiếng: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Muội Muội, sẽ không để cô thất vọng. Còn về việc thăm nuôi, cô đến lúc nào chúng tôi đều ok.”
Chị gái rất vui mừng, mỉm cười hớn hở.
Sau khi nói với nhau vài câu đơn giản, chị ấy đã rất yên tâm giao Muội Muội lại cho chúng tôi.
Nhưng…
Nhìn Muội Muội đang nằm trong vòng tay của Tần Thư, răng hàm của tôi sắp bị c.ắn nát rồi.
Tôi lẳng lặng rút bàn tay đang định bế mèo về.
Hu hu.
Chị ơi, chị bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc rồi.
Đến khi bóng lưng của chị ấy dần khuất khỏi tầm mắt, tôi mới được làm chính mình, chìn chằm chằm Tần Thư rồi nói: “Ban nãy anh…”
Tần Thư nhướng mày, anh thản nhiên lên tiếng: “Hành động thuyết phục hơn lời nói nhiều, chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi sao.”
“...”
Anh là ông trời, anh nói gì cũng đúng hết.
Tôi lại đưa mắt nhìn Muội Muội.
Hi hi.
Muội Muội, con gái của mẹ, mẹ đưa con về nhà nhé.
Tôi đang định bế con mèo trong tay Tần Thư thì anh nghiêng người.
Tôi?
“Anh làm gì vậy, trả mèo cho tôi.”
“Mèo đáng yêu thật, hèn gì đêm hôm khuya khoắt em lại nhắn tin cho tôi rồi bảo tôi đến đây phối hợp diễn kịch với em.”
Thế nên.
Anh muốn nói gì?
Tần Thư mỉm cười: “Tôi sẽ mang mèo về nhà mình trước, tôi cũng phải làm quen với nó chứ. Lần sau chủ cũ của nó có tới thăm thì cũng không nhận ra em lừa cô ấy mình đã có người yêu.”
“...”
Muốn chửi thề ghê.
Ánh sáng lóe lên dưới gọng kính vàng, anh nhìn tôi một cái rồi bế theo Muội Muội nghênh ngang rời đi.
Hừ.
Tên khốn, rốt cuộc chuyện gì đến cũng đến, muộn cũng đến.
Hu hu.
Tôi thành kẻ cô độc rồi.
…
7
Ngơ ngác về đến nhà, đang định mở cửa thì điện thoại để trong túi áo bỗng rung lên.
Chắc chắn là tên khốn kia đã mất hết kiên nhẫn muốn trả lại Muội Muội cho tôi rồi.
Tôi lập tức mở ra xem.
“Mang đồ em chuẩn bị cho Muội Muội đến nhà tôi đi, nhà tôi không có.”
“...”
May mà dựa vào tường nếu không tôi đã ngã xuống đất rồi, ngã vì quá tức.
Tần Thư, anh kh//ốn nạn thật, không chuẩn bị gì mà cũng dám mang mèo về.
Hu hu.
Cứ nghĩ đến cảnh giờ này Muội Muội còn đang bơ vơ ở nhà Tần Thư tôi lại không dám chậm trễ, sau khi thu dọn hết đồ đạc của Muội Muội xong tôi bèn chạy đến nhà anh.
Chỗ ở của đứa con của trời, ngoài đắt ra thì chẳng có gì để chê cả.
Tôi nói địa chỉ xong, bảo vệ ở cổng lái xe tôi đến dưới tầng nhà anh.
Đứng trước cửa nhà, tôi hít một hơi thật sâu.
Mèo vô tội.
Tôi không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Muội Muội được.
Tôi phải tạo dựng hình tượng người mẹ hiền lành, ấm áp trước mặt em ấy.
Sau khi vào trong, tôi cứ tưởng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng Muội Muội cúi đầu xuống ấm ức cuộn mình trong một góc cơ.
Nhưng trên thực tế Muội Muội lại đang híp mắt, phe phẩy cái đuôi nằm tắm nắng trên chiếc sô pha trong phòng khách.
Haiz.
Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng thật sự rất tuyệt.
Hu hu.
Muội Muội, con phải cố lên, xa hoa sẽ khiến mèo biến chất đấy.
“Đến rồi đấy à.”
“...”
Không biết Tần Thư đã đứng sau lưng tôi từ khi nào, tôi vô thức quay người lại, nếu như không phải do tôi đang xách chuồng mèo trong tay thì cơ thể của hai đứa đã dán chặt vào nhau rồi.
Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai đang hòa vào nhau.
A.
C.áo t.inh.
Tôi đỏ mặt lập tức lùi về phía sau.
“Này, đây là đồ Muội Muội cần dùng.”
“Ừ.”
“Anh định để Muội Muội ở đây bao lâu?”
“Tôi đói rồi.”
“...”
Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến tôi trở tay không kịp.
Tần Thư nhướng mày rồi nói: “Ăn no rồi tôi mới có sức trả lời câu hỏi này của em.”
Tôi???
…
Đứng trong phòng bếp còn to hơn cả phòng khách nhà mình, vừa lẩm bẩm tôi vừa mở tủ lạnh nhà Tần Thư rồi thô lỗ lấy đồ trong đó ra.
Ai mà ngờ được, có một ngày tôi lại đứng trong phòng bếp của oan gia rồi nấu cơm cho anh đâu.
Tôi rướn người lên nhìn, Tần Thư đang ngồi trên sô pha nhìn máy tính, hình như anh đang làm việc. Còn Muội Muội thì rất ngoan ngoãn cuộn mình nằm bên chân anh, thỉnh thoảng anh còn đưa bàn tay to, trắng nõn của mình ra vuốt ve cái đầu nhỏ của Muội Muội.
Rất giống với hình ảnh cha con hòa thuận.
Tôi che miệng suýt nữa khóc nấc lên.
Ép mình không được nhìn bằng ánh mắt gh.en tị đấy nữa, tôi nhìn đống nguyên liệu trước mặt mình, ngơ luôn.
Tôi không biết nấu cơm.
Trình độ của tôi đang dừng ở việc xào đồ ăn một là chín hai là ch.áy.
Thôi bỏ đi, dù gì tôi cũng đang nấu cho cún ăn mà.
Nghĩ thế, tôi thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi c//ắt thái xong nguyên liệu, tôi bắt đầu đổ dầu vào trong nồi.
Sau đó lùi về phía sau, cách cái nồi một đoạn khá xa.
Đây là kinh nghiệm tôi đã đúc rút ra sau nhiều lần bị d.ầu sôi bắn vào người.
8
“Em đang làm gì vậy.”
Đột nhiên có giọng một nói vang lên, tôi giật mình, hậu quả chính là tôi giơ tay lên rồi cái muôi đang cầm trong tay rơi thẳng xuống cái nồi.
“A.”
Trong chớp nhoáng ấy, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một bóng đen, tôi cũng không cảm nhận được nỗi đau do d.ầu s.ôi bắn vào mặt
Là Tần Thư đã ôm tôi vào lòng rồi bảo vệ.
“...”
Tôi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của Tần Thư ánh lên thứ ánh sáng tôi nhìn không hiểu.
“Tô Điềm, đồ ngốc này.”
“...”
Hu hu.
Anh quát tôi.
Đẩy anh ra, tôi âm thầm phỉ nhổ hành động hẫng mất một nhịp vừa rồi của mình.
Lúc Tần Thư quay người lại, tôi đã trông thấy vệt dầu màu vàng dính trên chiếc sơ mi trắng của anh.
“Em…” Tần Thư ngập ngừng.
Tôi quay qua nhìn sang chỗ anh đang nhìn, hai tai nóng bừng, phòng bếp bị tôi phá trông hơi thảm.
“Thôi được rồi, em ra phòng khách ngồi đi.”
Thấy được sự ghét bỏ trong giọng điệu của Tần Thư, tất nhiên tôi cũng không khách sáo với anh.
Hi hi.
Muội Muội, mẹ đến đây.
Cuối cùng tôi cũng được vuốt ve Muội Muội như mong muốn rồi.
_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK